Chỉ khi nào mất đi rồi mới biết trân trọng.
So với việc mơ mộng không hồi kết, nguyện vọng của Tô rất đơn giản – cô chỉ mong những người mình yêu thương đều sẽ được hạnh phúc.
Nhưng Lilian nói với cô, muốn hạnh phúc phải trả cái giá rất lớn.
Hạnh phúc là gì?
Đối với Tô, đó là ‘cầu được ước thấy’.
Nếu như chỉ lấy cái mình nhận được lấp cái mình đã mất, vậy thì vẫn chỉ chìm vào sự châm chọc của mất mát. Người ta không thể hồi sinh người chết, vậy nên khi một ai đó bên cạnh chúng ta qua đời, chúng ta không có cách nào thay thế người đó bằng một người khác, bởi lẽ suy cho cùng bọn họ cũng không phải một người.
Có thể đánh đổi cái mình quý nhất bây giờ lấy cái mình từng quý nhất không? Không, mình vẫn sẽ mất mát, kéo theo cả tương lai.
Từ trong một câu chuyện từng được nghe, Tô đã phát hiện ra đời người là một quá trình không ngừng có được, rồi mất đi. Giống như việc bạn mang theo một túi đầy lương thực đi tìm tiền bạc đại diện cho giàu có hay hạnh phúc, nhưng lương thực trong túi bạn sẽ giảm đi không ngừng, thể lực cũng liên tục giảm xuống. Bạn vượt qua cả ngày và đêm, vì dùng sức của một người là quá xa vời, bạn ngã lăn ra giữa đường.
Cô đã nói với Lilian, nếu như có làm gì cũng mất đi, vậy chi bằng tôi lấy tương lai của mình đổi tương lai của nàng, ít ra nàng vẫn yên ổn.
Vì sao không trao đổi tình yêu?
Nếu như nàng thích mình, chẳng phải đó cũng là một cách thay đổi bi kịch?
Đúng vậy, nhìn qua thì rất hấp dẫn. Tình yêu – vật như có thể làm dịu đi mọi vết thương, có vẻ là đáng để trao đổi nhất.
Nhưng tình yêu, nếu chỉ vì bản thân, thì không có ý nghĩa gì.
Tô cảm thấy loại ‘tình yêu’ như vậy không phải là tình yêu.
Cô lại trễ bữa tiệc rồi.
Lần này còn trễ hơn lần trước.
Cô không nghe được cả bài hát, đến không khí vui vẻ cũng gần như kết thúc.
Tô hiểu nó đại diện cho điều gì.
Không được thấy Ariel hát là tiếc nuối.
Không được tận hưởng bữa tiệc là thương cảm.
Cuộc đời cô luôn khó mà tìm được một phần tốt đẹp, nếu không lựa chọn biết trước, cô hoàn toàn có thể sống tiếp mà vờ như không biết gì, nhưng cô không thể.
“Xin lỗi.” Cô xin lỗi Ariel: “Tôi lại lỡ lời rồi, không nghe được cô hát, cũng không hoàn toàn tận hưởng bữa tiệc.”
Phản ứng của Ariel lại bình tĩnh hơn Tô tưởng tượng: “Không sao, để vào dịp khác hết đi, ít nhất cô vẫn chịu theo ta ra ngoài, không hề thất hứa.”
Nàng luôn lạc quan, luôn tha thứ – Tô nghĩ, bằng bất kỳ giá nào, mình cũng phải bảo vệ nụ cười này.
“Tô, cô cảm thấy thế nào?” Ariel chỉ vào trang phục của mình, hỏi Tô.
Hôm nay Ariel thật sự rất xinh đẹp. Tuy Tô oán trách vòng cổ ngọc trai và số hàu trên đuôi mà An Hi Phu nhân chuẩn bị quá nặng, nhưng những thứ này không làm vẻ đẹp của nàng vơi đi chút nào.
“Đẹp lắm!” Tô chân thành đáp. Cô suy nghĩ một chút rồi tiến đến nói vào tai nàng: “Nhưng tôi cảm thấy vòng hoa làm từ hoa hồng trong vườn hợp với cô hơn.”
Ariel mỉm cười. Nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng không thể để bà nội biết chuyện này.
“Hai đứa đang lén lút nói gì vậy?” An Hi Phu nhân nhìn hai người. Bà đã cẩn thận chuẩn bị bộ quần áo này, sau khi để Ariel thay xong thì đến tiễn họ.
“Nói là bà nội rất tốt, con không nỡ xa bà nội!” Nụ cười của Ariel vẫn luôn là điều Hoàng Thái hậu yêu nhất.
“Con nhóc nhà con!” An Hi khẽ nhéo mũi Ariel: “Vì cái đẹp, con phải tự chịu khó thôi.”
“Đi đi con.” Bà nói: “Con đã có thể rời khỏi vòng tay bọn bà.”
15 tuổi – cuối cùng nàng cũng đã đến được cái tuổi mà nàng luôn hằng mong đợi.
“Tạm biệt bà nội.” Ariel nói.
Đã đến lúc từ giã cung điện.
Nàng quay đầu nhìn lướt qua cung điện sau lưng. Cửa sổ hổ phách ở trên cao vẫn ngời sáng như vậy, số vỏ trai đen trên nóc cung điện của mở miệng, ngọc trai bên trong sáng lấp lánh.
Nàng bỗng thấy quyến luyến nơi này, dù chỉ là một chút.
Nhân cơ hội này, Tô cởi dây chuyền thánh giá của mình ra, tỉ mỉ đeo lên cho nàng.
“Ariel, sinh nhật vui vẻ.”
Ariel kinh ngạc nhìn Tô.
Tô xoa đầu nàng, mỉm cười: “Không phải huề nhau thôi à? Với cái vòng tay hồng ngọc của cô ấy!”
“Cảm ơn.” Ariel quý trọng chạm vào dây chuyền.
“Thôi, chúng ta đi mau đi, nếu không cứ giữ tốc độ này thì ba ngày ba đêm cũng không lên được bờ đó!”
“Nhưng cô thì sao?”
“Tôi đã hỏi Lilian thuốc giúp giảm áp lực nước rồi, vẫn chậm hơn tốc độ của cô nhiều, nhưng có thể xem như tạm ổn.”
“Nàng ấy tên Lilian à? Tộc phù thủy hiếm khi gần gũi với tộc khác như vậy, chắc nàng ấy thích cô lắm.”
“Ừa.” Tô nở nụ cười: “Tôi cũng thích cô nhóc lắm. Ariel thì sao? Cô có thích người nào tộc khác không?”
“Ariel thích Tô nhất.”
Tô ngẩn người, chợt hiểu ý nghĩa của chữ ‘thích’ này.
“Tôi cũng vậy.” Cô nhẹ nhàng nói: “Tô thích Ariel nhất.”
“Thật sao? Vậy sao mặt Tô khó coi vậy?”
“Ariel, tôi còn một chuyện nữa phải xin lỗi cô nhiều.” Tô hít sâu một hơi.
“Cái gì cơ?” Ariel bỗng bất an.
“Sau khi lên bờ đi với cô một vòng, tôi phải về nhà. Sức khỏe ông nội tôi gặp vấn đề, tôi phải ở lại với ông ấy, có khi không thể quay lại một thời gian.”
Ariel thả cái tay đang kéo Tô ra: “… Đó là quyết định của cô?”
Không xong rồi, Ariel hiểu nhầm rồi, nàng cho là mình không thể chung đụng với ‘nam người cá’ nào đó mình thích, phải trở lại bờ!
“Không phải, không phải như cô nghĩ đâu.”
Ariel buồn bã nói: “Không cần biết là nguyên nhân gì, cô cũng sắp rời khỏi Ariel, sẽ không trở về nữa.”
“Tôi không có nói mình không về.”
Nếu như còn được trở về… nếu như vẫn có thể nhìn thấy em…
“Ta không nhận sợi giây chuyền này được.” Ariel toang cởi sợi giây chuyền mặt chữ thập ra.
“Đừng thấy khó xử mà.”
“Cái này không giống với vòng tay hồng ngọc của ta, ta không nhận được. Cô tặng nó cũng là vì cô sẽ không trở lại nữa.”
“Ariel, không phải như vậy đâu.”
“Vậy thì cô nói đi, khi nào cô quay lại? Không cần thời gian cụ thể, cô chỉ cần nói là mấy năm.”
“… Tôi không biết.”
“Trả lại cho cô đấy.” Sự kiên quyết của nàng làm người ta khó mà tưởng tượng được.
Tô siết chặt dây chuyền trong tay: “Rốt cuộc cô có hiểu không? Chuyện này hoàn toàn không liên quan đến dây chuyền! Dù cô có trả cho tôi, tôi cũng sẽ nói tôi sẽ về chắc!”
“… Ta không muốn đại diện cho sự rời đi của người khác.”
Ariel tách khỏi đường đi cùng Tô, nàng quẫy đuôi rồi biến mất, Tô không bắt được nàng.
Tô chưa từng nghĩ Ariel sẽ không nhận đồ của mình.
Thiếu nữ đáng yêu từng nói ‘cô tặng cái gì cũng được’, bây giờ hình như đã không còn như vậy nữa.
Nhưng mà, vì sao cứ phải là ngày hôm nay?
Tô lập tức siết chặt tay, dây chuyền trong lòng bàn tay làm da thịt cô đau nhói.
“Ariel!” Cô la to.
Tiếc thay, nàng đã không nghe được nữa.
Vậy là… đây nghĩa là cô không thể ‘mặc cả’ trong chuyện ‘trả giá’?
Vậy nên, cô phải từ bỏ tất cả?
Đầu tiên là dây chuyền thánh giá.
Cô nhìn chằm chằm bàn tay mình, một hồi lâu sau, cuối cùng chậm rãi thả tay ra.
Dây chuyền thánh giá lặng lẽ trượt khỏi bàn tay cô, lập tức rơi xuống khe sâu của đáy biển dưới chân.
Lời tác giả: Hoàng tử sắp tới rồi!