Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 34: Lựa chọn của tôi




Lời của Fecilia còn vang vọng bên tai.

Hẳn Lilian sẽ không giúp mình.

Theo cách nói của Fecilia, vì biết Lilian sinh ra là để trở thành người kế nhiệm Phù thủy, nàng ấy chưa từng dồn quá nhiều tình cảm vào con gái. Chính nàng ấy không sống được bao lâu nữa, nếu để con gái sinh lòng ỷ lại thì không tốt, tốt nhất là không gây thêm phiền phức cho con gái. Đối với Phù thủy, càng nhiều tình cảm thì càng bất hạnh, càng đau khổ.

“Tình cảm của con bé tinh tế hơn cô nghĩ, nếu dính đến người bên cạnh, con bé sẽ do dự. Con bé biết đó chỉ là bắt đầu, bắt đầu của việc cô liên tục trả giá.”

Nhưng Tô vẫn hỏi:

“Lilian, nhóc có thể giúp tôi một chuyện này không?”

Thiếu nữ áo đen ở trước mặt cúi đầu không nói gì.

Vậy là Tô quỳ xuống, tiếp tục nói: “Xin nhóc đó!”

“… Ngươi biết không, tuổi thọ của bà ngoại dài hơn người cá bình thường, nhưng so ra thì kém 1/3 với tộc phù thủy. Nếu không tính đến các yêu tố cực đoan bên ngoài, tuổi thọ của tộc phù thủy luôn rất ổn định.”

Lilian lại bắt đầu nói những lời khó hiểu.

Tô nhìn cô nhóc.

“Ta đã từng hỏi bà về thắc mắc này, bà chỉ nói số mình không tốt, nhưng thực tế là như thế này: Mạng của mẹ là cha đổi lấy, nhưng trong đó sao không có công lao của bà? Ngoài miệng thì bà nói không giúp bọn ta chuyện gì, nhưng thật ra bà đã can thiệp rất nhiều. Bà có thật sự may mắn an toàn trở ra như bà nói sao?”

“…”

“Nói cách khác, ngươi phải trả giá thật lớn, nhưng ở một nơi ngươi không nhìn thấy, cũng có người trả giá lớn vì chuyện đó. Rồi cuối cùng, ngươi cảm thấy kết quả đó như thế nào?”

“Nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác!”

“Ngươi sẽ bị suy nghĩ như thế vắt kiệt.”

“Ngươi đã gặp quá nhiều mất mát, ngươi luôn hy vọng sẽ xuất hiện một điều gì đó viên mãn, nơi ngươi sẽ có được toàn bộ thứ mà ngươi xứng đáng.”

“…”

“Lilian, tôi luôn xem nhóc là bạn.”

“Ta không!”

Tô nở nụ cười: “Vậy vì sao lại không được? Phù thủy không nên từ chối giao dịch mới phải.”

Xin hãy tha thứ cho sự cố chấp của tôi – Tô thầm nghĩ, đã lợi dụng chuyện nhóc ‘nói một đằng, làm một nẻo’.

Lời giải thích cuối cùng Fecilia dành cho chuyện ‘Lilian không thể làm Phù thủy thật thụ’ là – vì con bé nhìn thấy không chỉ có hiện tại của người ủy thác, mà còn là tương lai, cũng vì con bé đã xem cô như bạn bè.

Xin hãy tha thứ cho tôi, cô bạn nhỏ, tôi không thể không dùng đến hạ sách này.

Lilian bị chọc đến mức không muốn để ý đến cô nữa. Tô thấy cô nhóc phẫn nộ hỏi: “Vậy ngươi định đưa cái gì?”

Cuối cùng cô cũng được như nguyện.

Ngày mà trước kia cảm thấy rất xa, nay đã đến. Tô dời pho tượng đã khắc xong vào trong vường, đặt vào vị trí cô thấy đẹp nhất.

Thời gian trôi quá nhanh – Tô nghĩ, ngày vui thường ngắn chẳng tày gang.

“Rốt cuộc là vì sao phải làm? Sắp bị ngươi chọc tức chết rồi!” Tô nghe được giọng của Lilian.

“Lilian, nhóc đang ở đâu?” Vì đã cho ngọc trai đi, Tô không thể nhìn thấy Lilian đang ẩn thân nữa.

“Ở sau lưng ngươi.” Nói xong đã hiện ra, trang phục giống với lần đầu tiên cô nhóc đến cung điện, nhưng trong tay đã nhiều hơn một cây đũa phép.

“Tôi tìm được chỗ vẽ trận rồi, ở ngay trong vườn này được không?”

“Được, nhưng thực vật ở đây sẽ chết hết.”

“…”

“Không làm nữa hả?”

“… Không phải.”

“…” Lilian khó chịu nói: “Trước đó ngươi không dùng phép khích tướng, còn lâu ta mới đồng ý!”

“Tôi biết nhóc giữ chữ tín mà!” Tô vịn vào vai cô nhóc.

“Đừng có chạm vào ta.” Lilian đẩy tay Tô ra: “Ta sẽ nghĩ cách giữ mấy bông hoa này. Bây giờ ta không muốn thấy ngươi, ngươi đi ra ngoài vườn ngồi im đó cho ta.”

“Cảm ơn nhóc, Lilian.”

Tô vâng lời đi ra ngoài vườn hoa, cô tin với năng lực của Lilian, cô nhóc nhất định có thể giúp đỡ mình, nhất định có thể giúp mình tìm được đáp án mong muốn.

“Tô, thì ra cô ở đây.”

Trước mắt là Ariel đã lâu không gặp.

“Ừm, tôi về rồi đây.”

Mấy hôm nay Tô mượn cớ rời khỏi cung điện Thần Biển, nói là đi giải sầu, đồng thời về thăm ông nội. Nhưng thật ra cô luôn ở phía Lilian, cùng cô nhóc nghiên cứu những trận pháp có liên quan. Phù thủy chưa từng dạy Lilian phép thuật này, họ chỉ đành mò mẫm từ đầu.

“Bây giờ cô đi với ta đến bữa tiệc chứ?” Nụ cười của Ariel vẫn như hôm nào, người khác nhìn vào sẽ thấy thoải mái. Tô thề phải bảo vệ nụ cười này mãi mãi.

“Cô đi trước đi, lát nữa tôi đi, chắc chắn không đến muộn!” Tô nói.

Nhưng Ariel mãi không nhúc nhích.

Tô ngờ vực nhìn nàng: “Sao thế?”

“Kia là bạn mới của Tô à?” Ariel nhìn vào bên trong vườn.

Thôi rồi, Lilian vừa kết thúc ẩn thân, đã quên phục hồi.

“À ừm…” Tô chỉ đành thừa nhận.

“Là cái vị mà cô nói đã gặp trong bữa tiệc lần trước à?”

“Đúng rồi…”

“Vậy ta đi đánh tiếng với các vệ binh, tránh để bà nội biết, cô nhớ bảo nàng ấy trốn cho kĩ nhé!”

“…”

“…”

Không gian chìm vào tĩnh mịch.

Tô nghĩ, Ariel, em đang trưởng thành, nhưng trái tim em vẫn lương thiện, mới tốt làm sao!

Tô mở miệng: “Cô không hỏi bọn tôi đang làm gì à?”

Ariel lắc đầu.

Lời của nàng đã ít đi nhiều.

“Ta đến bữa tiệc trước nhé.” Nàng nói như vậy.

Không có thúc giục, không có hứa hẹn, nàng chỉ nói mình đi trước, gặp lại sau.

Tô cảm thấy trong tim mình xuất hiện một sự đau đớn nào đó không rõ. Cô nghĩ bản thân đang có phản ứng với sự thay đổi trong tình hình mối quan hệ này!

Chung quy là nàng quá tốt đẹp, khi ở quá gần sẽ sợ hãi, nhưng nếu như lùi lại, rời đi, cô cũng sẽ khó chịu.

“Ngay từ đầu ngươi đã từ bỏ nàng ấy?” Lilian chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh Tô.

“Không phải, ta chỉ ưu tiên cho hạnh phúc của nàng nhiều hơn.” Tô hơi dừng lại: “Mà nhóc biết cả chuyện này à? Phép thuật của mấy nhóc đáng sợ thật!”

“Còn cần đến phép thuật à? Trên mặt ngươi viết cả ra…”

“Vậy nàng có phát hiện không?” Tô hơi quan tâm.

“Đã đến mức như vậy… chắc ngươi phải biết chứ? Cái nàng ấy lo lắng không giống với ngươi.”

“Tôi biết.” Tô nở nụ cười bất đắc dĩ: “Đã biết từ lâu.”

“Qua giúp ta vẽ bên kia đi, ta vẽ thế nào cũng không tròn!” Lilian kết thúc đề tài, còn tiếp tục nữa chính cô nhóc sẽ thương cảm Tô.

Trận pháp thời gian đã hoàn thành. Cùng lúc đó, bữa tiệc cũng sắp chính thức bắt đầu.

“Ngươi chưa đi nữa? Còn chậm chạp là trễ đấy.” Lilian nói.

Tô mím môi: “… Tôi muốn tự nhìn thấy kết quả.”

“Sợ ta lừa ngươi? Ta làm vậy chẳng có ích gì.”

“Tôi nghĩ nhóc biết, nếu như kết quả quá tồi tệ…”

Lilian mất hứng trừng Tô: “… Bắt đầu rồi.”

Trận pháp đã khởi động giữa cuộc nói chuyện, nơi trung tâm xuất hiện một mặt phẳng nhìn như gương, hình ảnh ở bên trong đang không ngừng nhấp nháy.

“Cái này không dễ xem gì cả!” Tô oán giận.

“Xuất hiện được đã hay lắm rồi, chỉ cần chuẩn bị một chút thôi… ngươi chú ý một chút là được.”

“…”

“Kia là hoàng tử trong định mệnh của nàng?”

“Ừm…”

“Rất tuấn tú.”

“Chỉ tuấn tú thôi cũng vô ích…”

“Không chỉ có thế đâu, ngươi nhìn kìa, còn hay cứu người bị thương.”

“… Hình ảnh lướt nhanh quá.”

“Vì hắn mà từ bỏ cung điện cũng dễ hiểu.”

“Nếu như chỉ từ bỏ cung điện…”

“A, thì ra là thế.”

“…”

“Giọng nói, cái đuôi, chắc ngươi thấy rồi đấy, nàng ấy đâu thèm quan tâm.”

“…”

“Dù cho từng bước đi đều như bị dao cắt, đau đớn không thôi, nhưng nàng ấy sẵn sàng.”

Nói xong, Lilian lấy tay điểm vào mặt kính, bên trên đột ngột nổi sóng, hình ảnh mờ đi, không nhìn thấy gì nữa.

“Nhóc làm gì vậy?” Tô lớn tiếng chất vấn.

“… Quá trình đau khổ như vậy, hay là bỏ đi, lướt nhanh đến kết thúc. Chưa kể ngươi sắp phải đi dự tiệc rồi.”

“Bây giờ tiệc tùng gì không quan trọng nữa, tôi muốn xem!”

“Vậy thì cô khó mà thấy kết quả.”

Khi hình ảnh rõ ràng, nụ cười tươi tắn vẫn luôn ở trong lòng Tô đột nhiên biến thành một khuôn mặt đau khổ.

Tay nàng run rẩy, nàng đang cầm con dao nhỏ kia. Trong giây phút nàng ném nó đi, nó như đâm vào trong tim Tô.

Lilian nhìn chằm chằm Tô, đếm: “5… 4… 3… 2…”

“Nhóc nói đúng, tôi không tài nào xem tiếp được.”

Tô tung một cước đá vỡ mặt gương, cái gương do ma pháp tạp thành biến mất, còn cô ngồi xổm xuốt che mặt lại.

Lilian thở dài.

“Tôi… sao tôi có thể nhìn nàng…” Giọng của cô đã run rẩy.

Nhìn nàng tan thành bọt biển, nhìn nàng cuối cùng trắng tay.

“Vậy thì ngươi làm được gì? Có thể làm gì đây?” Lilian truy hỏi liên tục như nã pháo.

“Nàng ấy đã có nhiều lựa chọn như vậy, nhưng nàng ấy chưa bao giờ chọn từ bỏ tình cảm dành cho hắn, không phải sao?”

“Cuối cùng ngươi có hiểu không? Cái gọi là vận mệnh thật ra là cái trái tim người ta lựa chọn. Ngươi không thể điều khiển lòng người. Nói ta nghe thử xem, ngươi sẽ làm sao để lung lạc niềm tin của một người?”

Tô thả tay ra, ngẩng đầu lên, trả lời Lilian bằng một giọng, một đáp án mà cô nhóc không tưởng tượng được:

“Nếu như đó là lựa chọn của nàng…”

“Nếu như tôi không thể thay đổi trái tim người khác…”

“Nếu như đó là vận mệnh…”

Cô không hề do dự, nói như chém đinh chặt sắt: “Vậy thì tôi sẽ gánh chịu vận mệnh đó, gánh chịu bất kỳ cái giá nào để nàng được hạnh phúc!”