Nếu như so sánh các vị công chúa, công chúa út có thể không phải là viên ngọc rực rỡ nhất, nhưng chắc chắn nàng là viên đặc biệt nhất.
Công chúa lại xuất hiện trước cửa phòng con người kia.
Hầu gái cá vất vả cần cù mỗi ngày sẽ quét tước hành lang đúng ngày, đúng giờ, mỗi người chịu trách nhiệm một khu vực. Là người quản lý khu vực phía trước phòng của con người, nàng ấy thường nhìn thấy công chúa út đến tìm Tô.”
“Chào công chúa Ariel ạ.” Nàng ấy cung kính nói.
“Chào cô.” Ariel phản ứng như thường, thân thiết chào lại nàng ấy.
Lúc này, cửa mở, nàng ấy nhìn thấy thiếu nữ loài người ló đầu ra: “Xin lỗi, xin lỗi, hôm qua tôi ngủ hơi trễ nên bây giờ chưa muốn dậy, cô đi ăn sáng trước đi!”
Công chúa Ariel ‘ừm’ một tiếng.
Sau đó, nàng ấy nghe được tiếng đóng cửa, lại thêm một âm thanh kỳ lạ.
Khác với những căn phòng đã được sửa soạn lại khác, đã rất lâu rồi không ai chạm vào căn phòng của con người đó, vậy nên theo thời gian, nó sẽ dần xảy ra vấn đề, ví dụ như hiệu quả cách âm kém hẳn.
Nhưng những chuyện này không quan trọng, vì người làm bổn phận nữ hầu cần có một kỹ năng – vờ câm điếc. Chuyện người hầu cần nhớ luôn rất đơn giản – làm nhiều nói ít.
Vậy nên có rất nhiều chuyện các nàng ấy luôn giấu trong lòng, ví dụ như việc nàng ấy cảm thấy hình như gần đây quan hệ giữa thiếu nữ con người và công chúa đang từ từ thay đổi. Dường như thời gian nàng ấy nhìn thấy công chúa đi một mình tăng lên nhiều.
Người hầu gái này cảm thấy mình cũng không phải một người cá rất ‘thông thái’, vậy nên nàng ấy luôn chưa từng muốn bình luận điều gì. Nhưng nếu được yêu cầu đánh giá hành vi của thiếu nữ con người kia trong thời gian gần đây, nhất định nàng ấy sẽ nói là ‘quá to gan’! Nàng ấy không ngờ con người lại can đảm như vậy, can đảm đến mức dám cố tình để công chúa tôn quý phải bơ vơ. Nàng ấy cảm thấy công chúa út rất khác những người khác, người vô cùng lương thiện, nếu không vì sao người không trừng phạt con người ngạo mạn kia? Đồng thời, nàng ấy cũng không hiểu suy nghĩ của những người khác trong cung điện. Vì sao bọn họ luôn nhất trí cho rằng công chúa út ‘phân biệt đối xử’ với người kia là vì nàng ta không có đuôi? Phải biết là bây giờ thì đến mình cũng bắt đầu cảm thấy con người và người cá không chỉ khác nhau vì nửa người dưới.
‘Cốc, cốc, cốc’.
Cửa phòng Simon có tiếng gõ.
“Ông Simon có ở đây không ạ?”
Ariel vừa ăn bữa sáng một mình xong quyết định đến hỏi thử Simon về tình trạng của Tô.
Simon đưa lưng về phía nàng, hệt như đang trầm tư, không nghe được tiếng của nàng.
“Ông Simon ơi?” Ariel gọi thêm tiếng nữa.
“A, à.” Simon xoay người lại.
“Kết quả nói chuyện với Tô không ổn ạ?”
Ariel phát hiện ra ông đã chìm vào một loại phiền não không giống bình thường.
Simon khó xử đáp: “Nói thì cũng nói rồi, ôi chao, thà là không hỏi!”
“Xảy ra chuyện gì?”
“Con bé thích một nhân vật khó nhằn.”
“Khó nhằn? Vì sao?”
“Quá cao xa, không thể với tới, đầy ảo mộng, đến ông cũng không chấp nhận được thay con bé!”
“Không xứng đôi sao?” Ariel cảm thấy khó chịu thay Tô.
“À thì, thay vì nói không xứng đôi, chi bằng bảo là không tài nào xứng đôi được. Nhìn Tô thì con bé sẽ không chấp nhận được tâm trạng của mình ngay, nhưng thời gian qua dần có khi…”
“Ông Simon, người đó tên gì? Con muốn đi gặp!”
“Con muốn gặp người đó?” Simon bị đề nghị đột ngột của Ariel dọa sợ.
“Ừm.”
“Con đi làm gì?” Simon nghĩ, công chúa út thật là kỳ khôi.
“Hỏi thử suy nghĩ của người đó ạ.”
“Tô nói con bé không muốn người đó gặp phiền phức không cần thiết.”
“Phiền não của Tô không phải phiền phức sao? Nỗi buồn của nàng ấy thì ai… dạo này con cũng không thấy nụ cười của nàng ấy nữa!” Ariel vô cùng quan tâm.
“Công chúa út, đó không phải thứ người nên dự vào.”
“Nhưng Tô là bạn của ta, chẳng lẽ bạn tốt không nên làm như thế?”
“Bạn bè thì cũng có cái không thể chạm vào, chỉ cần bất cẩn sẽ ảnh hưởng đến tình cảm. Nếu như lúc đó người cá kia ghét Tô, người sẽ làm sao?”
Simon muốn phát điên rồi. Công chúa à, nếu con biết người cá kia là chính con, sợ là con không nói ra được những lời hùng hồn như vậy đâu.
“Lý nào lại có người cá như vậy! Vì người ta thích mình mà ghét người ta. Tuy Tô chưa từng kể với con về người đó, nhưng nếu đã có thể làm Tô thích, nhất định họ cũng quen nhau một thời gian rồi. Nếu như người đó cũng giống như con, cũng thấy Tô ưu tú như, con nghĩ người đó sẽ không ghét Tô đâu!”
Simon không khỏi thở dài: “Tình yêu không bắt đầu vì sự u tú, mà chán ghét có thể tồn tại dù chỉ vì một chuyện nhỏ bé không đáng kể. Công chúa út, suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, tình cảm thật ra là một thứ vô cùng phức tạp. Giai đoạn này Tô sẽ rất bối rối, người đừng nên gây thêm phiền phức cho con bé thì hơn…”
Simon còn nói thêm: “Công chúa út, bây giờ người đã không còn qua lại với Tô chỉ vì con bé là loài người, có thể người cá kia cũng vậy, nhưng đó là tình bạn. Khi tình cảm thay đổi, thứ phải cân nhắc sẽ nhiều hơn, những điều kiện trước kia không là gì cũng trở thành trở ngại. Chỉ riêng một chuyện thôi, người đã quên rồi à? Tuổi thọ của con người và người cá không giống nhau. Người cá con bé yêu có thể sống đến 300 tuổi, nhưng sinh mệnh của con bé không dài đến vậy. Có lẽ bà nội của người đã quên kể với người, trước đây bọn tôi cũng dằn vặt về chuyện đó. Không thể nói ‘chỉ hạnh phúc một thời khắc đó là đủ’, vì một khi đã có được, người sẽ muốn sở hữu nó thật lâu.”
“… Vâng ạ.”
Ariel miễn cưỡng bị Simon thuyết phục, đồng ý tạm không đi tìm ‘người cá trong lòng’ kia của Tô. Nhưng trước khi đi, nàng vấn nói mình nhất định phải đi tìm Tô nói chuyện, phải an ủi nàng ấy.
Simon càng đau đầu.
Công chúa nhỏ của tôi ơi, người và Tô gần trạc tuổi nhau, người có thể cho Tô ý kiến gì chứ? Lấy tình cảnh của người, thân phận của người, người mà đến là ép con bé vào chỗ chết đó!
Thẳng thắn mà nói, về người Tô thích, Simon tuyệt đối không ngờ được. Khi bật thốt ra cái tên đó, đến ông cũng không tin nổi.
Nhưng đó là sự thật, ông còn cách nào đâu?
Ông xoa hai huyệt bên trán. Vì cái ‘sự thật’ đó mà đầu óc ông bây giờ vẫn chưa thả lỏng được.
“Thay vì bảo là khó tin, chi bằng nói là khổ ải!”
Ông đã từng trải qua tình yêu bị người khác phán xét, mà cũng vì là ‘đồng loại’ với Tô, nên dù bản thân có không chấp nhận được đến đâu, ông cũng không thể bày ra dáng vẻ ‘giảng đạo lý’.
Nhưng mà, cái khó của tình cảm này không chỉ là đối với người nhìn vào như ông, mà đến chính Tô và người kia, con bé cũng không vượt qua được.
Simon vừa nghĩ vừa không kiềm được mà xót xa. So với chuyện của Tô, đau khổ của mình năm nào đúng là gặp ‘thầy’ rồi!
***
Tô.
Nàng đang gọi mình.
“Tô.”
Tô nghe được âm thanh kia đang gọi mình.
Trước đây, khi nghe được tên mình, cô cũng không có cảm giác gì quá lớn. Cô chỉ biết rằng, à, một ngày mới tới rồi, hôm nay trời đẹp, phải tìm thêm ngọc trai thôi.
Nhưng mà, không biết là từ khi nào, một tình cảm chưa từng có xuất hiện – cảm giác được nương tựa làm bản thân hài lòng, cảm giác ngọt ngào khi được thân thiết gọi tên.
Sau đó, trái tim đã biết rung động.
“Tô, cô đợi đã!”
“Ừm.”
Cô quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp đó lập tức xuất hiện trong mắt. Mà khi không nhìn thấy, nó cũng sẽ xuất hiện trong lòng cô.
“Trời đẹp quá nhỉ, Ariel?” Tô nghe thấy mình nói như vậy.
Những cụm mây trắng điểm xuyết trên bầu trời trong xanh, đáy biển không một gợn sóng, thanh thản lại yên bình, sự nhàn nhã không có mệt nhọc làm người ta phải nghiện.
“Ừm, hôm nay cũng thấy trọn mặt trời này!” Cô đang nhìn bầu trời, nở nụ cười.
“Vì sao lại thích mặt trời?” Tô cảm thấy mình đã rõ còn hỏi.
“Vì nó rất ấm áp.”
Ừm, là vì ấm áp. Đáy biển tuy vô cùng tốt đẹp, nhưng thiếu thốn nhiệt độ, mà cũng vì thiếu nên mới phải trân quý bằng mọi cách.
“Tôi nhớ ánh mắt cô nhìn pho tượng hoàng tử cũng ấm áp. Ariel thích vật ấm áp đúng không?”
Nhưng thật ra, không phải là chúng có thể mang lại ấm áp. Ánh nắng xuyên qua nước biển đã bị tước mất nhiệt độ, mà một bức tượng hoàng tử ngốc nghếch cũng không tốt như cô nghĩ, chẳng qua là vì ánh mắt cô nhìn bọn chúng chứa nhiệt độ mà thôi.
“Tô không thích à?”
“Không phải, tất nhiên là tôi thích.” Tô tìm một nơi sạch sẽ, ngồi xuống.
Cô cảm thấy trời đêm lạnh lẽo, cảm nhận được lòng người lạnh như băng, bấy giờ thì một ngọn lửa, một tia nắng cũng quý báu không thôi.
Không giống như cô, ánh mắt tôi không có nhiệt độ như vậy. Bởi vì tôi đã không còn theo đuổi sự ấm áp, tôi sẽ chỉ cảm thấy lạnh như băng. Vậy chi bằng để tôi dừng lại không tiến, không chờ mong thêm gì nữa, trở thành một kẻ tham lam lại nhát gan.
“Người Tô thích là như thế nào?”
Nàng cũng ngồi xuống cạnh cô, những hạt cát màu xanh nhạt được mặt trời chiếu lấp lánh.
“Người tôi yêu…”
Là người không phải như tôi – ấm áp hơn, dũng cảm hơn, kiên quyết hơn tôi.
Nàng đẹp đẽ rực sáng trời đất, quyết tâm theo đuổi mặt trời, tuyệt đối sẽ không dừng bước, là người nhất định có thể chạm đến trời xanh.
Chính là cậu.
Tô bừng tỉnh.
Không có ánh mặt trời, không tìm thấy bầu trời, càng không tồn tại hoa cỏ. Cô đang ở trong một căn phòng mờ tối, bên cạnh là đao khắc nằm ngổn ngang.
“Vậy mà cũng ngủ được…” Tô tự giễu.
Bức tượng mà trước đó có như thế nào cũng hạ dao được, bây giờ cũng có thể tiếp tục rồi. Chẳng qua là, phải tặng với tâm trạng gì, hoặc là đặt nó ở đâu… chuyện đó về sau hẵng nghĩ đi!
Cô vươn tay ra nhặt dao lên.
Dao trượt sang một bên.
“Đến rồi à?” Tô nhìn ra sau.
Lilian đang dựa vào bức tường đằng sau, biểu cảm kỳ lạ.
Kể từ bữa tiệc, Lilian thường xuyên không mời mà tới, thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp cô nhóc này trong vườn, hoặc cũng có lúc cô nhóc đến tán gẫu với cô mấy câu, lại thêm một số thời gian cô nhóc không nói gì, một khi nhận ra mình bị phát hiện rồi sẽ quay đầu đi ngay.
Nếu ở khoảng cách xa, cô sẽ khó mà phát hiện, nhưng khi Lilian đến gần, Tô cảm nhận được dòng chảy thì sẽ nghĩ đến tên của cô nhóc.
“Còn sớm mà, sao phải vội làm vậy?”
“Không muốn lãng phí tâm trạng và thời gian.”
“Chả hiểu.” Dao khắc lướt qua Tô, bay vào trong tay Lilian. Cô nhóc vọc con dao trong tay: “Cách làm chênh lệch, không hiểu được.”
“Trả lại cho tôi rồi nói chuyện tiếp.” Tô vươn tay tới.
“Là vì nàng ta rất đẹp à?”
Lilian vuốt lưỡi dao. Ánh trăng rọi vào con dao, chiếu sáng lấp lánh.
“Đừng có hỏi mấy câu nhàm chán như vậy.” Tô đứng dậy, đi đến bên cạnh cô nhóc, cướp con dao đi.
“… Chán?” Hôm nay Lilian không hề ‘hiền lành’ như mọi ngày.
“Chán lắm. Chi bằng nhóc kể với tôi cây xương rồng của nhóc sao rồi.”
“…” Cô nhóc im lặng hồi lâu mới đáp: “Không ngờ nó không chết…”
“…”
“…”
“… Trễ như thế này rồi, nhóc không về à?”
“Ở lại đây vui hơn.”
Tô nghĩ, chắc cũng chỉ còn hôm nay là cô nhóc này có thể bình tĩnh nói chuyện với mình. Đối với chuyện của phù thủy đã có tuổi, rõ ràng cô nhóc không được bình tĩnh như mẹ mình.
Tô có thể cảm nhận được sự sa sút cô nhóc cố giấu đi. Hẳn là tình cảm giữa Lilian và Phù thủy tốt lắm, nhưng dù tường tận như thế nào đi nữa, người ta cũng khó mà chấp nhận được.
“Muốn ăn gì không?” Tô hỏi cô nhóc. Ăn cái gì đó có thể cải thiện tâm trạng.
Lilian lắc đầu. Cô nhóc nói: “Ta ra ngoài dạo một vòng, xong rồi về đón ngươi.”
Lúc biết được tin tức kia, rùa biển đã lập tức chạy tới. Tô không có người bạn nào khác, nên cô chỉ có thể để Lilian đến đón mình, nếu không tự cô sẽ không qua được mê cung đá ngầm kia.
Lúc ra đến cửa, Lilian bỗng khựng lại: “Hình như công chúa của ngươi đi qua đi lại ngoài cửa một lúc rồi đấy.”
“Sao bây giờ nhóc mới nói!”
Tô vội vàng kéo mở cửa. Cô thấy Ariel đã chìm vào thế giới riêng, đi tới đi lui, hệt như xoắn xuýt chuyện gì đó, không nhận ra là cửa đã mở.
“Ariel.” Tô hắng giọng gọi nàng.
“Hả?” Ariel giật mình.
“Vì sao lại đi tới đi lui ở cửa phòng tôi?” Tô hỏi.
“À thì… chúng ta vào trong trước đi!”
“Cô đợi một chút!” Tô khép cửa lại. Cô còn chưa che tượng của Ariel lại, cứ để nàng vào không phải lộ rồi sao.
“Là sao?” Ariel nhìn Tô.
“Tôi phải dọn phòng cái đã!”
“Ta nhớ lần trước mình đến, phòng của cô rất sạch sẽ.”
“Hôm nay tôi làm nó lung tung rồi.”
“… Ta nhìn thấy rồi, tượng của ta.”
“… Sao cô thấy được?”
“Là hôm bữa tiệc.” Ariel đáp: “Nếu không cớ gì hôm đó cái ly ta cầm rơi xuống đất?”
Tô chỉ đành ngoan ngoãn mời Ariel vào.
“Giống ta lắm đó!” Ariel ngồi xuống, chọc vào pho tượng.
“Ôi trời ơi, đừng có chọc vào mũi, dễ rụng lắm!” Tô vội vã bảo vệ pho tượng.
“Đây là ta hôm nào đấy?” Ariel hỏi.
“Lâu lắm rồi, hôm đó cô không ngủ được nên ra ngoài đi dạo.”
“Sao ta cứ cảm thấy…”
“Có vấn đề gì à?”
“À thì…” Ariel nhìn chằm chằm pho tượng: “Ta cảm thấy nàng này đẹp hơn ta.”
Tô không nhịn được mà phá lên cười: “Tôi có thể xem đó là lời khen cho kỹ thuật điêu khắc của mình không?”
“Ừm.” Ariel nhìn cô, bỗng nói: “Lâu lắm rồi ta mới thấy Tô cười.”
Tô tằng hắng để che giấu: “Thật à?”
“Ừm.” Ariel vẫy tay: “Thôi nhé Tô, ta về đây.”
“Đi luôn à?”
“Ừm.”
Tô không nghĩ ra: “Ariel, cuối cùng cô đến làm chi?”
“À thì, kế hoạch thay đổi…” Xem ra là không muốn nói.
Tô suy nghĩ rồi hỏi: “Có muốn đi dạo không?”
Ariel lắc đầu: “Không cần đâu, chắc bây giờ Tô chỉ muốn đi dạo bìng thường.”
Tô rất nhạy cảm: “Vậy đó là nguyên nhân kế hoạch thay đổi?”
“…”
“So với tôi bây giờ, tôi của trước kia tốt hơn à?”
“Không phải.”
“Nhưng mà tôi thích mình của trước kia, tôi không thích cảm giác hiện tại, tâm trạng có kiểm soát, vô cùng phiền não, lại không thể nói sự thật hay giải thích.”
“Tô, cô đừng nói bản thân như thế.”
“Nhưng đó không phải sự thật à?”
“… Đúng là ta không nên đến đây, ông Simon nói đúng…”
Nhìn biểu cảm áy náy của Ariel, Tô thấy chua xót một hồi: “Chuyện này liên quan gì đến cô đâu? Căn nguyên vẫn là vấn đề của tôi thôi… Cô có tới hay không, tôi cũng thay đổi rồi, chuyện vẫn sẽ như vậy thôi…”
Ariel lại nói: “Vậy nên, trong suốt quá trình, Ariel không nên làm gì, cũng không làm được gì.”
“… Ariel, cô không hiểu.”
“Đúng, Ariel không hiểu. Tô, rất nhiều người nói ta là một đứa bé, bây giờ ta đã hiểu lý do rồi.”
“Không phải, nó không phải kiểu như vậy.” Tô nói.
“Nghe cô nói như vậy, ta rất vui, nhưng thật ra Ariel không hợp với những điều kiện trưởng thành. Bà nội nói, khi ta trưởng thành, ta sẽ lén lút giấu trong lòng rất nhiều thứ, sẽ có bí mật không muốn nói với người khác. Ta sẽ không còn nghiêm túc với từng suy nghĩ một, sẽ quen dần với mất mát, cũng sẽ học cách buông tha. Trái tim cũng sẽ không còn yêu mỗi mình nữa, mà còn yêu thêm người khác. Nhưng bây giờ Ariel chưa hiểu tình yêu là gì, nó nên là cảm giác như thế nào? Thật ra Ariel không biết cảm giác khi mình thích một ai đó.”
Nàng mỉm cười: “Nhưng mà Tô biết. Tô trưởng thành rồi, đã giỏi hơn Ariel. Ariel đã không thể sóng vai cùng Tô nữa.”
Tô rất khó chịu.
Lời của nàng, nụ cười của nàng, đều làm Tô khổ sở.
Không phải, không phải thế! Tô không ngừng phủ nhận trong lòng.
Như thế nào mới gọi là ‘trưởng thành’? Tô đã hiểu, những thứ cô từng biết đều không phải. Chỉ có trẻ con mới thích một người mà không biết làm sao. So với sự thản nhiên, so với việc luôn lựa chọn đối mặt như Ariel, cái cảm giác không lên không xuống, chỉ biết lựa chọn trốn tránh như cô mới là sự ngây thơ không chịu lớn.
Nhưng cô phải nói cho nàng như thế nào đây? Tình cảm khó mà tin như vậy, một bản thân vừa bất lực vừa vô dụng như vậy, Tô thấy sợ hãi. Cô sợ rằng mình không chỉ phải phơi bày tình cảm này, mà còn đối mặt với những thay đổi đang dần xảy đến trong mối quan hệ. Rõ ràng trong những thứ đó không chỉ có sự yêu thích.
Vậy nên, sau cùng nhất, cô cũng chỉ nghe được lời an ủi nàng dành cho mình.
“Tuy là Ariel không làm gì được, nhưng ta sẽ ủng hộ tất cả quyết định của cô, dù như thế nào đi nữa, cô cũng phải hạnh phúc!”
Tô mãi không đóng cửa lại. Mặt biển xanh đậm ngày hôm nay giống như tâm trạng của cô vậy.
Nghe được những lời nàng dành cho mình, vừa gắn vào thực tế, khoảng cách vô hình đã lập tức bị tâm trạng này phá vỡ.
Tô nghĩ, vấn đề vốn chưa từng là sự trưởng thành của tôi, mà là của em.
Tay cô vịn vào khung cửa, chất liệu lạnh như băng dán vào tay, cũng ép vào ngực, mang theo từng cơn giá rét.
Thật ra bản thân vẫn luôn giậm chân tại chỗ, đã không đuổi kịp Ariel nữa.
Nàng vẫn luôn trưởng thành với tốc độ khó tin, quan hệ giữa mình và nàng đã bắt đầu dao động giữa thân phận ‘người chăm sóc’ và ‘người được chăm sóc’.
Tô đã hiểu, hiện cô đã không thể không tỉnh dậy khỏi mộng ảo chính mình tạo ra.
Thật ra, người vẫn luôn ỷ lại là cô, cô vẫn luôn ỷ lại nàng.
Bản thân mất đi người nhà, mất đi mục đích tồn tại, đã hưởng thụ kết nối được thiết lập với vai trò là ‘người chăm sóc’, hưởng thụ khi được nàng tin tưởng.
Nhưng khi nàng học được sự thấu hiểu, rèn giũa sự kiên cường, khi nàng bắt đầu trở thành người lớn, đó cũng là lúc cô mới là người ‘nhận’.
Nàng đã có thể đối mặt với cô.
Sau đó, bí mật về tình cảm say đắm này cũng không tìm được cái cớ để nán lại cái túi ‘bị dựa vào’ nữa.
Nàng sẽ tách khỏi mình, hoàn toàn trưởng thành.
Mình đã sắp không đuổi kịp nữa.
Mà khi nàng không cần mình nữa, khi nàng hoàn toàn tách khỏi mình, khi mình không thể không vạch trần tình cảm này để được giữ nàng lại.
Đó chính là lúc kết thúc.