Vì câu chuyện của Simon dài hơn dự tính, nó đã kéo đến thời gian ngủ của ông.
Nhưng Tô đã hẹn với Simon ngày mai sẽ đến tìm ông.
Tô khóa kĩ cửa vườn hoa, nhìn chìa khóa trong lòng bàn tay mà còn run rẩy.
Đây là chìa khóa dự bị quản gia cá chình đưa cho cô mấy hôm trước. Tuy thân phận của cô là chuyện không thể lờ đi, nhưng đúng là ông ta đã ngày càng… yên tâm về cô hơn.
“Có vẻ sau này sống ở đây cũng không có vấn đề gì nữa.”
Một âm thanh đột ngột vang lên sau tai làm Tô run lên. Cô vội vàng quay đầu, nhỏ giọng hỏi: “Là cô sao? Fecilia?”
“Suỵt!” Fecilia hiện hình.
“Lần trước đến chỗ phù thủy không gặp được cô, tiếc quá!” Tô nói.
“Có cần phải thân thiết với người kế nhiệm của phù thủy như thế không?” Fecilia nở nụ cười.
“Các cô không phải người xấu.” Tô nói: “Tôi rất quý các cô.”
“Cảm ơn tình cảm của cô, bọn ta chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này.” Fecilia thật lòng nói.
“Cô còn quay về không?” Tô hỏi.
“Không, tòa cung điện này đã không còn chỗ cho tôi nương mình từ lâu rồi. Dù sao tôi cũng là một tội nhân, Bá tước Litra muốn hỏi tội như thế nào cũng không quá đáng.”
“Tôi có thể mời…” Tô mới quả quyết nói được một nửa, đã tinh mắt phát hiện ra Boya đang đi về phía này. Cô vội vã nhắc Fecilia ẩn thân.
“Đến phòng của tôi đi!” Tô vờ bình tĩnh, cúi đầu khóa cửa vườn hoa.
Cô dẫn Fecilia đến trước cửa phòng mình.
“…” Fecilia nhìn chằm chằm số phòng, vẻ mặt khá kỳ lạ.
“Sao thế?”
“… Thật ra đây là phòng anh ấy từng ở.”
“Hans sao?” Tô rất kinh ngạc.
“Ừm, hồi đó phòng này chia cho anh ấy.”
Chắc là Fecilia đã biết được từ chỗ phù thủy Tô đã nghe toàn bộ câu chuyện.
“Chẳng trách! Khi đó quản gia cá chình nói với tôi lâu lắm rồi không có ai ở căn phòng này…”
“Sau chuyện đó, hẳn là không ai dám ở trong phòng anh ấy!”
“Có cần sang chỗ khác không?” Tô ân cần hỏi.
“Không sao, tôi nghĩ nó đã khác rồi!”
Quả là như vậy. Khi Fecilia vào, căn phòng đã không còn như trong trí nhớ của nàng ấy, nó đã hoàn toàn biến thành phong cách của Tô.
“Hôm nay tôi đến tìm cô là mong cô sẽ đến gặp mẹ tôi một lần.”
“Sao vậy?” Tô hỏi.
“Gặp bà ấy lần cuối.”
“Vì sao cơ? Bà ấy bệnh nặng à?”
“Không, bà ấy rất khỏe, nhưng tuổi thọ đã gần kết thúc. Dù bà ấy không nói, nhưng tôi biết bà ấy muốn gặp cô trước khi đi. Dù sao cô cũng là một trong hai người bạn bên ngoài của bà ấy.”
“Vì sao giọng của cô có thể thản nhiên vậy?”
“Vì mỗi một người trong tộc tôi đều biết thời gian mình sẽ qua đời.”
“Vậy cô…” Tô không nỡ mà nghĩ.
“Tôi còn lâu lắm, phải mấy năm nữa.” Fecilia cười.
Nàng ấy không nói ra thời gian cụ thể, hẳn là không muốn Tô buồn.
“Cô còn đợi Hans à?”
“Ừm…”
“Nếu như không đợi được…”
“Không sao, tôi đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.”
Im lặng một phen.
“Tôi…” Tô muốn nói lại thôi.
“?” Fecilia nhạy cảm nhận ra.
“Rốt cuộc cảm xúc của cô với Hans là như thế nào? Cô có yêu anh ấy không?” Cô hỏi.
“Cảm kích, đồng cảm, tình bạn, tình yêu, hay là hổ thẹn? Hay là tất cả? Tôi cũng không biết, vậy nên tôi nhất định phải gặp được anh ấy, phải xác nhận với anh ấy.”
“Xin lỗi vì đã hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.”
“Không sao, chỉ là…” Fecilia ngẩng đầu lên nhìn trần nhà: “Tình cảm đôi bên rất dễ chênh nhịp, cô nhanh người kia chậm, hoặc là người kia nhanh cô chậm. Nhìn thì có vẻ tôi đang đợi anh ấy, nhưng chưa biết chừng là anh ấy đang đợi tôi.”
Đối với Fecilia, kết luận là gì không quan trọng, nàng ấy chỉ muốn gặp lại Hans.
“Nó còn… ở đây sao?” Fecilia như nhìn thấy gì đó.
Nàng ấy đã nhận ra một nơi nào đó trong căn phòng đã thay đổi này vẫn giữ nguyên vết tích năm nào.
Tô nhìn qua theo ánh mắt nàng ấy.
Hans? Christian? Andersen?
Khi Tô nhìn thấy rõ cái họ kia, cô kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.
“Ừm, tên đầy đủ của Hans.” Fecilia nói: “Đó là lần đầu tiên mà tôi cho rằng anh ấy đã chết. Buổi tối đó thật sự khó qua, mê man chẳng rõ, tôi chỉ nhớ hình như mình đã đến căn phòng này. Tôi nghĩ là lúc đó mình đã vô thức khắc ra bằng phép thuật. Anh ấy thích viết lại những câu chuyện, trong đó có một câu chuyện viết dở từng nói, nếu như cô khắc tên một người đã khuất ở đâu đó, rồi gọi tên người đó, tối đến cô sẽ có thể gặp được linh hồn của họ.”
Lời của Fecilia như sấm dội ngang tai, làm cho cảm xúc của Tô cuộn trào mãnh liệt như sóng dữ.
“Tôi nhờ cô một việc được không?” Tô cố kiềm chế sự run rẩy trong lòng.
“Việc gì?”
“Cô có thể giúp tôi lấy lại một cuốn sách của mình không?”
“Sách của cô?”
“Ở bên thế giới kia của tôi, hẳn là một cuốn truyện cổ tích đầy bụi trên bàn làm việc.”
“Cô cần nó làm gì?”
“Tôi phải xác nhận mấy thứ.”
Tô không thể chấp nhận sự liên kết như vậy, cô cần cuốn sách đó để chứng minh. Tất nhiên cô biết Andersen là ai. ‘Vịt con xấu xí’, ‘Nàng công chúa và hạt đậu’, ‘Cô bé bán diêm’, lại còn ‘Nữ chúa tuyết’ – tất cả những câu chuyện đó đều là ông ấy viết, và cả… cả câu chuyện cô chưa đọc hết!”
“Tên sách là gì?”
Tô ép mình phải suy nghĩ. Cô bắt đầu suy nghĩ, những năm tháng kia như chững lại giữa dòng thời gian, ở đó còn một câu truyện cổ tích kể dở, nó mang một cái tên rất hay.
“… Nàng tiên cá.”
Bốn chữ đồng thời ập vào trái tim, dấy lên sóng dữ hồi ức.
Như một loại thần chú giải cấm nào đó, khi cô gọi tên câu chuyện, ấn tượng trong đầu cô dành cho câu chuyện kia đã không đơn giản chỉ là một câu chuyện về một nàng tiên cá.
“Chắc sẽ hơi khó. Cô trả gì cho tôi? Đó là điều kiện tiên quyết, xin lỗi, tôi không thể không nhận.”
Tô móc viên ngọc trai trong ngực ra: “Tôi biết. Viên ngọc trai này có ý nghĩa quan trọng với cô, hiện nó thuộc về tôi, nhưng tôi gửi lại nó cho cô.”
“Đồng ý.”
Nhìn thấy viên ngọc trai kia, trong lòng Fecilia thổn thức một hồi. Năm đó khi bị ép rời cung điện, nàng ấy không biết mình đã ném nó ở đâu, mấy năm nay nàng ấy vẫn luôn đi tìm, bây giờ mới gặp lại, nó vẫn giữ dáng vẻ trong trí nhớ, vậy mà mình…
Nàng ấy đứng dậy, không muốn nán lại nữa, không muốn đâm thương cảm.
Nàng ấy nói với Tô: “Không cần tiễn tôi, tôi sẽ về bằng phép thuật.”
Tiễn Fecilia đi rồi, Tô ôm đầu ngồi ở đầu giường.
Cô cảm thấy đầu óc mình bỏng rát, đi kèm theo đó là cơn đau khủng khiếp.
Bắt đầu từ ban nãy, trong não cô đã nhảy ra một đoạn truyện cổ tích nhỏ, còn đi kèm với những câu chuyện khác trong cuốn sách. Đó là những câu chuyện cô từng kể để ru Ariel ngủ. Hiện chúng đã lẫn với nhau, trình tự thời gian cũng xảy ra vấn đề. Tô nghĩ có thể là vì trước kia mình vẫn luôn ép bản thân không nhớ đến, bây giờ đột ngột từ bỏ, vậy nên hồi ức mới hỗn loạn.
Tô muốn biết rốt cuộc mình đã đọc được những gì, nhưng nếu cứ cố gắng nhớ lại, hẳn là tối nay cô không tài nào ngủ được nữa.
“Xem ra sắp tới số mình là không được ngủ!” Cô tự cười mình.
Ngày hôm sau, cô đi đến phòng Simon.
Hình như có người đang khám bệnh bên trong, vậy nên Tô ngồi chờ bên ngoài.
Đêm hôm qua, cô đã dùng nửa buổi tối để tìm lại những mảnh vỡ kia.
Trên đường đến đây, cô luôn có cảm giác những con chữ kia sẽ xuất hiện bất kỳ lúc nào.
Chuyện mình bất ngờ đến được nơi này, một tòa cung điện hùng vĩ và tráng lệ ở đây, cuộc sống bình yên cuối cùng mình cũng tìm được… nếu như… chỉ là một câu chuyện cổ tích thì sao?
“Nếu như chỉ là một chuyện cổ tích, mình phải làm gì đây?”
Cái làm cô mệt mỏi nhất không phải là cô đi vào truyện cổ tích, mà là tình tiết cuối cùng cô đọc được, và còn dang dở: Nàng tiên cá nhỏ gặp được hoàng tử, như một loại định mệnh, nàng ấy gặp được hắn, yêu hắn, và đắm chìm trong tình yêu.
“Trò đùa của vận mệnh!” Cô nhỏ giọng tự nói.
Cửa phòng mở ra, Tô cảm nhận được một ánh mắt căm ghét.
Không ngờ đó lại là vị bá tước già mất đi con gái vì Fecilia.
“Con người.” Trong mắt ông ta đã mất đi ánh sáng, chỉ còn lại tuyệt vọng mênh mông.
“Ôi chao, con bé không phải người kia.” Hẳn Simon cũng không ngờ cô sẽ đến nên đứng sau lưng ông ta bất đắc dĩ xoa trán với Tô.
“Tôi tuyệt không tha cho nó!” Ông ta lặng lẽ quay đầu, cây gậy đang cầm đột nhiên truyền đến tiếng đứt gãy.
“Cẩn thận.” Simon và Tô đồng thời vươn tay ra đỡ ông ta.
“Đừng chạm vào ta! Các người bao che cho nó thì cũng cùng loại với nó thôi!”
Chống cái cơ thể có thể gọi là tàn phế, người cá già bám lấy vách tường, chậm rãi bơi đi.
“Bao nhiêu năm rồi!” Simon thở hắt ra một hơi, nhìn theo bóng người đã vịn tường đi xa kia: “Nếu không phải chỉ còn căm hận, căm hận đến tận xương tủy, ông ta cũng khó mà sống đến hôm nay.”
Bóng người đã đi xa, vẫn còn âm thanh thật nhỏ.
“Nếu như Jane vẫn còn… con gái của nó, con gái của nó cũng…”
Simon xoa đầu Tô như trấn an: “Đừng để trong lòng, không liên quan gì đến con.”
Tô ‘ừm’ một tiếng, mười ngón tay siết vào nhau thật chặt.
Lần nào gặp Bá tước Litra, cô cũng cảm nhận được nỗi oán hận của ông ta. Trước khi chưa biết sự thật, cô vẫn cho là ông người cá này ngoan cố.
Simon đưa cho Tô một nắm cỏ nhỏ an thần.
“Không có tác dụng phụ đâu, ông cũng hay ăn lắm.” Ông cười nói.
“Có tác dụng không ông Simon?” Nhìn Tô cũng không quá vui vẻ.
“Chẳng rõ, chắc là tác dụng tâm lý nhiều hơn?”
“Có thuốc nào… ức chế tạm thời nỗi buồn không ạ?” Tô hỏi.
“Không có thứ như vậy, nếu có, thế giới sẽ loạn mất. Nếu như tình cảm của sinh vật dễ thay đổi như vậy, có thể nói là vừa may mắn vừa đáng sợ!”
“Ông Simon, con kể suy nghĩ của con với ông, ông sẽ không cười con đúng không?”
“Ông cam đoan không đối xử bất công với con, ít nhất cũng không thể để người bạn nhỏ của ông tiếp tục đau khổ như bây giờ đúng chứ?”
Chỉ là, khi thật sự muốn nói, Tô lại không biết bắt đầu như thế nào.
Simon hoàn toàn có thể cảm nhận được lo lắng và bàng hoàng từ trong biểu cảm muốn nói lại thôi của cô.
“Từ từ thôi con, chúng ta có nhiều thời gian.” Simon thử trấn an sự căng thẳng của cô.
“Con không biết phải nói như thế nào nữa.” Tô thẳng thắn bộc lộ cảm xúc. Cô siết hai tay vào nhau: “Con chưa bao giờ ngờ là sẽ xảy ra chuyện như vậy. Thích một ai đó? Cuộc sống ở đây làm con thoải mái lắm sao!”
Simon chen lời: “Con không ngại kể với ông người kia là ai chứ?”
Tô lắc đầu: “Ông Simon không nên biết thì hơn, đó cũng không phải cái tên giúp chúng ta dễ trao đổi hơn.”
Thật ra nó đâu chỉ trầm trọng, thậm chí toàn bộ chuyện này có thể hỏng bét vì cái tên đó!
“Con rất mong đó chỉ là ảo giác, vọng tưởng, hay chỉ là vì con cô độc.” Tô im lặng một chút: “Con chỉ muốn thoát khỏi cảm xúc này.”
“Tô, con còn bất an hơn ông tưởng tượng.”
“Hiểu được thì sẽ dễ thay đổi, đúng không ạ?”
Simon có phần chần chừ: “Con không muốn chấp nhận tình cảm của mình?”
Tô đáp: “Không có lý gì để chấp nhận. Nếu như tình cảm của ông sẽ phá hoại hạnh phúc ông đang có, nếu như tình cảm của ông vốn đã không đạt được hạnh phúc…”
“Con cảm thấy người cá và con người không thể hạnh phúc à?”
Tô cười chua xót: “Sao lại thế!”
Nếu như ông biết đó chính là cơ sở cho niềm tin con đang có… Nàng sẽ tìm được hạnh phúc, hoàng tử của nàng sắp đến rồi.
Biểu cảm quá mức đau khổ của cô làm Simon chấn động. Ông nhận ra đây hoàn toàn không phải một loại phiền ưu bình thường.
“Xin lỗi ông, gần đây tâm trạng con không ổn định lắm.” Thậm chí trong mắt Tô còn xuất hiện nước mắt.
Simon cảm thấy trạng thái của Tô không thể so với bình thường, ông vội hỏi: “Con thích người đó từ lúc nào?”
“Lần đầu tiên đã rất ấn tượng, nhưng trước nay con chưa từng nghĩ sẽ thành ra như thế này. Không biết là từ khi nào, ánh mắt con nhìn người đó đã không còn đơn giản nữa. Khó mà miêu tả cảm giác đó là như thế nào, hệt như nó thay đổi chỉ trong chớp mắt. Đôi khi ông sẽ cảm thấy thời gian quá chậm rãi, chậm rãi đến mức nụ cười của người đó trong mắt ông có thể có đến vô số hình ảnh. Nhưng cũng có lúc ông lại thấy thời gian quá vội vã, suốt một buổi chiều, ông chỉ nhớ được một vài nét cười của người đó, không nhớ ra được trong suốt quãng thời gian kia, ông đã làm những gì.”
“Con thích nụ cười của người đó nhất.”
“Không phải, là đôi mắt kia hấp dẫn con nhất, nó như biết nói vậy. Ông sẽ không tưởng tượng được vì sao có thể có một đôi mắt trên đời đâu. Nó thường làm con nhớ đến ngân hà mênh mông đầy sao!”
Simon trầm ngâm: “Đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, cái con quan tâm ngay từ đầu vẫn luôn là linh hồn của người đó.”
“Nếu như không phải thì tốt quá. Nếu như từ đầu con để ý đến những thứ khác, có phải sẽ không như vậy không?”
Câu trả lời sau cùng của Tô làm Simon hoàn toàn bối rối.
Sao chuyện như thế xảy ra được? Có thể thích linh hồn, nhưng những thứ khác sẽ ngăn chặn tình yêu đó?
Rồi như đột ngột hiểu ra, vì quá kinh ngạc, ông không kiềm được mà thốt lên: “Chẳng lẽ là Công chúa Út?”