Tô lục tung căn phòng lên tìm thuốc cho Simon, lúc lấy thuốc ra, cô bất cẩn nhìn thấy một bí mật.
Cô nhìn thoáng qua Simon đang khó chịu, lặng lẽ đặt cái chai rơi ra ngoài vào lại, cũng làm như không nhìn thấy những chữ được khắc bên trên cái chai đó.
Sau khi dùng tổng cộng hai loại thuốc, Simon đã cảm thấy khá hơn nhiều.
Ông túm lấy ngực mình, nói mà hơi gắng sức: “Người già rồi không làm được nữa gì, bây giờ mới bao lâu đâu…”
Tô lắc đầu: “Là lỗi của con. Ông Simon, ông mau nằm xuống đi, ông còn cần gì cứ nói với con!”
“Được, được, ông sẽ nằm ngay. Còn nữa, con nhớ, chuyện ông phát bệnh, tuyệt đối không được nói với Hoàng Thái hậu…”
“Vâng.” Tô vâng lời gật đầu.
Simon xoa đầu Tô, khẽ ho khan: “Con có thể nói cho ông biết không, ở trong vườn hoa con đã gặp con gái của phù thủy à?”
“Xin lỗi ông Simon, con đã hứa với bọn họ sẽ không nói.”
“Là như vậy sao? Ông hiểu rồi.”
Simon nằm lại lên giường, nhìn lên trần nhà lẩm bẩm: “Phù thủy nói bà ta chỉ có một con gái, chẳng lẽ phù thủy cũng đến?”
“Tuy bọn họ rất giống mẹ con, nhưng con không cảm thấy đó là phù thủy và con gái của bà ấy.” Tô đột nhiên nói ra lời kinh người.
“Vì sao con lại nghĩ như vậy?” Simon hỏi.
“Con không biết, con chỉ cảm thấy như vậy thôi. Có thể trong đó có một người không phải phù thủy cũng nên. Rõ ràng người đó biết được rất nhiều chuyện.”
“Đó là năng lực của phù thủy đấy, ông còn nhớ trong tiệc sinh nhật của Fecilia năm đó…” Simon bỗng nhiên như ý thứ được gì, vội vã khựng lại.
“Fecilia?” Tô nhíu mày: “Boya đã từng nhắc đến cái tên này trong lần đầu đuổi giết con.”
“Ừm, con bé là cô của Ariel.” Simon hời hợt lướt qua: “Cũng qua đời từ rất sớm như mẹ của Ariel.”
Mẹ của Ariel? Tô nhớ đến biểu cảm cô đơn lạnh lẽo của Ariel khi nhắc đến mẹ: “Nếu như mẹ Ariel có thể ở bên cạnh nàng ấy nhiều hơn thì tốt rồi!”
“Đúng vậy, ông cũng nghĩ như thế. Tuy Thần Biển rất có lòng, nhưng ngài cũng là một người đàn ông, còn là Quốc vương của nơi này, không thể dành nhiều thời gian cho các con gái. Còn An Hi… bà ấy rất yêu Ariel, nhưng có nhiều công chúa như vậy sẽ phân tán sự chú ý của bà ấy, bà ấy chưa hẳn có thể theo sát quá trình trưởng thành của con bé.”
“Ông Simon, thì ra ông biết nhiều như vậy à!” Tô ngạc nhiên nói.
“Ông nhìn thấy chứ, dù sao cũng sống nhiều năm như vậy rồi…”
“Vậy ông có hay trò chuyện với Ariel không?”
“… Thần Biển rất không thích ông đến gần người nhà của ngài…”
Tô nhớ đến cái bình thủy tinh khắc chữ kia, đó chính là tên của Hoàng Thái hậu. Đó là nguyên nhân sao?
Cô nhìn những bức tường san hô trắng, cảm thấy chúng nó bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo, vô tình chưa từng thấy.
“Tô?” Simon luôn cảm thấy Tô trưởng thành hơn tuổi thật, nhưng ông chưa từng nghĩ mình sẽ nhìn thấy sự thương xót bên trong ánh mắt cô.
“Ông Simon, con muốn hỏi về chuyện nhà của con.” Tô dứt khoát chuyển chủ đề câu chuyện.
“Chuyện đó à…” Simon vẫn nói ý như vậy: “Sứ cá vẫn chưa về, con đợi thêm một thời gian đi. Vùng biển này lớn hơn tưởng tượng của con nhiều đó.”
“Được, vậy thì con sẽ chờ đợi.” Tô tin tưởng Simon.
“Được, ông tin sẽ nhanh chóng có tin tốt thôi!” Trong lòng Simon lại vô cùng bất đắc dĩ.
Ông cảm thấy mình có phần hổ thẹn. Đối diện với ánh mắt chưa từng hoài nghi của Tô, ông lại không thể nói ra sự thật, chỉ có thể cho qua bằng một lời nói dối.
“Con cũng hy vọng như vậy.” Tô nói.
Simon không nói thêm nữa, yên lặng nhắm mắt nằm xuống.
“Ông Simon, ông nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!”
Tô đứng dậy, ân cần dém chăn cho ông, đang làm thì bên tai xuất hiện một âm thanh kỳ lạ.
“Người còn định ở lại đây bao lâu nữa? Ta không đợi được nữa, ta đi ra ngoài một chút.”
Không ngờ cô nhóc áo đen tên Lilian kia còn đi với mình, Tô không thể không phát ra âm thanh ngạc nhiên.
Simon mở một mắt ra, nhìn thấy sắc mặt Tô thay đổi thì hỏi: “Sao thế?”
“Ông Simon, con muốn quay lại tìm Ariel, được không ạ?”
Simon nhắm mắt lại, nói: “Cẩn thận một chút là được.”
Tô đóng cửa phòng bệnh, bên cạnh cô hiện ra bé gái người mặc pháp bào đen.
“Nhóc tìm tôi làm gì?” Cô hỏi nó.
“Đưa ta đến cổng cung điện, ta tìm mãi không ra, mấy con đường ngoằn nghèo này làm ta choáng cả đầu!”
Tô nhìn nó: “Không phải bọn nhóc có thuốc dịch chuyển tức thời, cứ về thẳng nhà không được à?”
Lilian nhìn Tô, hết cách: “Ta cho ngươi hết rồi chứ sao?”
“Vậy đi xuyên tường gì đó thì sao?”
“Bọn ta còn sống sờ sờ đây, đó là chuyện ma mới làm được!”
Tô suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Dù sao bọn họ cũng đã giúp cô, cửa lớn cũng không xa, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.
Vừa đi, Tô vừa hỏi cô nhóc: “Vị còn lại đâu rồi?”
“Nàng ấy nói vẫn còn việc, không đi với ta được.”
“Hai người đều là con gái của phù thủy à? Ông Simon nói phù thủy chỉ có một con gái, sao lại có hai người đến?”
“Dù sao thì trừ ngươi ra cũng không ai nhìn thấy nữa, một hay hai có khác gì nhau?” Lilian trả lời bâng quơ.
Tô lấy hết dũng khí hỏi: “Tôi nhìn thử mặt nhóc được không?”
“Không muốn bị dọa đi gặp thẳng Thượng đế thì tốt nhất là đừng.”
“…”
Trên đường đi qua phòng Tô, cô nhóc áo đen ngừng lại.
“Căn phòng này…”
“Sao? Đó là phòng tôi, sao thế?”
“Không có gì…”
“A, tự dưng tôi nghĩ ra cái này. Nhóc đợi một lát.” Tô nói xong thì đi vào trong phòng mình.
Lilian nhìn chằm chằm lên trần nhà, dáng vẻ như suy nghĩ.
Chưa được vài phút sau, Tô đã hiện ra, đưa cho cô nhóc một cái túi nhỏ màu đen.
“Tặng cho nhóc này.”
Lílian không hiểu nhìn cô: “Cái gì đây?”
“Hạt giống. Không phải nhóc thích hoa à? Mang về trồng đi! Mấy lời trước đó của tôi rất lý thuyết, nhưng khi nhóc thật sự trồng được loài hoa của mình, nhóc mới hiểu được cái đẹp của nó, mong nó bung nở lâu dài, chứ không phải được vài ngày đã héo rũ.
Lílian chưa vươn tay ra: “Ta có nhận cũng vô ích, dù sao cuối cùng chúng cũng chết.”
Tô kéo thẳng tay cô nhóc đến, nhét hạt giống vào bàn tay nó: “Hoa này sống được lâu hơn nhóc tưởng đó! Không giống với mấy bông hoa nhóc đã trộm, chỉ sống được mấy ngày là toi đâu!”
Không ngờ Tô tự dưng lại cứng rắn như vậy, Lílian ngây ra nhìn cái túi nhỏ màu đen trong lòng bàn tay. Đợi nó kịp phản ứng lại, Tô đã đi phía trước gọi nó.
“Đi nhanh lên, phải tới ngay, tôi còn về gặp Ariel nữa!”
Lílian hung hăng trừng mắt với cái túi thêm vài giây nữa, cuối cùng mắc nó lại trên chốt cửa phòng Tô.
“Vứt quà của người khác tặng như vậy không lễ phép lắm đâu!” Tô nói.
“Đó không phải chuyện lễ phép.” Không hiểu vì sao, dường như Lílian có hơi giận dữ: “Ta nói cái gì cũng chết rồi mà, sao ngươi không nghe!”
“Có hoa nào mà không chết? Vấn đề là nhóc không thể ngang ngược hái hoa của người khác như vậy! Vì sao nhóc không thử tự trồng một loại đi?”
“Sao ngươi biết ta chưa thử bao giờ? Đất ở chỗ ta hoàn toàn không trồng được hoa gì!”
Tô dừng bước: “Ồ, sao nhóc không nói rõ từ đầu đi!”
Sau đó, như thực hiện ảo thuật, cô lôi ra một cái túi nhỏ màu xanh, đặt nó vào trong tay Lílian.
“Ban nãy vội quá nên tôi lỡ mang theo luôn, bây giờ xem ra rất hợp lý rồi!”
“Cái này là cái gì?”
“Hạt giống gậy gai. Tôi không biết nên miêu tả cho nhóc như thế nào. Chỗ bọn tôi có một loại thực vật là xương rồng, loại này chính là xương rồng dưới đáy biển, cùng loại với san hô nhưng không phải san hô. Sức sống của nó giống như xương rồng nhưng còn mạnh mẽ hơn nhiều. Tôi nghĩ là đất ở chỗ nhóc có tệ đến đâu cũng trồng được nó đó!”
“… Ai mà thèm cái loài xấu như thế!” Tuy lời lẽ Lílian vẫn còn rất khó nghe, nhưng giọng điệu đã hơi hòa hoãn.
“Đây là giống đã cải tạo, nhóc thử trồng trong chậu nhỏ đi, đáng yêu lắm!”
“… Không muốn!”
“Hai người đã giúp tôi, xem như là tôi cảm ơn đi!”
“… Cái con người nhà ngươi phiền thật đó!” Biểu cảm của Lílian nom vô cùng khó chịu, nhưng cuối cùng cô nhóc vẫn nhận lấy.
Tô mỉm cười: “Đến cửa lớn rồi.”
Lílian ngơ ngác nhìn cái cửa: “Gần đến vậy à?”
Tô nở nụ cười: “Chính xác. Cung điện nhìn thì rất phức tạp nhưng đi quen rồi cũng rất dễ tìm đường.”
Lílian nhếch mép một cái, dường như không quá biết cách thể hiện trực tiếp cảm xúc vui vẻ, nhìn thì rất giống như muốn nói cảm ơn, nhưng lời tuông ra lại là: “Vậy ngươi chỉ cho ta là được rồi, còn rảnh rỗi đưa ta đi!”
Tô rất dở khóc dở cười trước cách bày tỏ tình cảm này của cô nhóc, chỉ đành nói: “Đúng rồi, chỉ phí công sức một lần là đủ. Tạm biệt!”
“Ngươi đợi đã!” Tô đã quay lưng đi thì bị cô nhóc kia gọi lại.
“Còn gì nữa?” Tô hỏi cô nhóc.
“Ban nãy ông ta nói dối.”
“Ai nói dối. Ý của nhóc là sao?” Tô hỏi cô nhóc.
“Là ý trên mặt chữ, ông già trong phòng bệnh kia nói dối ngươi.” Thái độ của Lílian vẫn rất khó chịu.
“Không phải nhóc tính nói mình có khả năng đọc suy nghĩ luôn đấy chứ!”
“Ta không, chẳng qua ta tình cờ biết sự thật thôi.”
“Sự thật gì cơ?”
“Vùng biển này, không, là toàn bộ đại tương trên thế giới, không có bất kỳ quốc gia của lục địa tiếp giáp nào tên là Mozambique.”