Thời gian như ngừng lại, tất cả động tác trở nên chậm chạp và rõ ràng không gì sánh được. Giữa những ngón tay lẫn với tịch mịch, lòng bàn tay nhiễm vào đau lòng, tất cả đều có thể đong đếm.
Ariel kinh ngạc nhìn Tô.
Vào lúc này, âm nhạc cũng thoáng ngừng lại, ốc biển âm nhạc đột nhiên im bặt, vũ đài rơi vào khoảng không lặng lẽ.
“Xin lỗi, xin lỗi, chúng tôi lập tức đổi một con ốc khác!”
Người phục vụ phụ trách bộ phận này vừa cười vừa mang máy hát dự bị ra, vội vã điều chỉnh.
Cái đèn treo nhiều màu trên đỉnh đầu còn làm việc, xoay tròn, tia sáng với đủ màu sắc chậm rãi quét tới quét lui trong đám đông.
“Vì sao?” Ánh mắt Ariel đột ngột nhòa đi.
Thời gian không còn dừng lại, nó đã bắt đầu tăng tốc. Tô chưa từng khô miệng khô lưỡi như vậy. Cô nghe được tiếng trái tim mình đập thình thịch.
“Ariel, cô hãy nghe tôi nói.”
Ốc biển vừa được đổi không phối hợp mà phát ra âm thanh chói tai.
“Ngại quá, ngại quá, xong ngay thôi ạ!” Người phục vụ áy náy nói.
“Xin lỗi, ta lại quá mực rồi.” Ariel lại xin lỗi đầu tiên.
“Không phải xin lỗi!” Tô sốt ruột đến mức rống lên với nàng: “Tôi không có ý đó! Cô cũng đừng dễ nhụt chí như vậy! Biểu cảm bi thương hiểu rõ như vậy là sao? Tôi cũng rất khó chịu mà!”
Ariel bị một loạt tiếng rống giận dọa cho sửng sốt.
“Xin lỗi đã dọa cô…” Tô gào xong mới phát hiện ra sự thất lễ của mình.
Chuyện đã đến nước này, cô dứt khoát bày tỏ toàn bộ suy nghĩ: “Ông Simon mãi chưa báo với tôi tin tức về nhà tôi, tôi vẫn đang chờ đợi, chưa từng nghĩ đến chuyện khác. Nếu chỉ là chuyện của tôi, thật ra thì tôi ở đâu cũng được. Tôi chỉ lo cho nội của mình thôi, tôi muốn về nhà thăm ông ấy một lần xem sao. Nếu như nội vẫn khỏe, tôi sẽ hỏi thử nội xem mình có thể ở nửa năm dưới biển, nửa năm trên bờ không…”
Cô còn chưa nói xong đã bị Ariel lao đến ôm chầm lấy cổ.
“Ôi chao!” Não Tô như nhũn ra.
“Vậy quyết định như thế nhé, cô không được đổi ý!”
Kèm theo còn có âm thanh vui đến phát khóc, rồi đủ loại cọ xát.
“Tôi không đổi ý đâu. Mà tôi nói này, Ariel, cô đừng như thế, xấu hổ lắm. Cô là chó nhỏ à?” Tô cảm thấy mặt mình rất nóng…
“Chó? Đó là cái gì?” Ariel ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn Tô hỏi.
Hô hấp ấm áp phả vào cổ, Tô nhìn ánh mắt ánh nước long lanh mà mặt càng đỏ hơn.
“Không, không có gì, cô tiếp tục đi, tiếp tục đi!”
Vì tránh để Ariel nhìn thấy bộ mặt đỏ lựng của mình, Tô vươn tay ra vòng vào gáy nàng, nhẹ nhàng kéo nàng vào lại.
“Không nói với ta thật à?” Đầu của Ariel lại muốn ngẩng lên.
“Không nói với cô.”
Tô lại đè đầu của Ariel xuống. Cô cảm thấy tình hình thật sự rất không hợp lý. Vì sao hôm nay cô lại dễ thấy nóng như vậy?
“Tô?”
“Cái gì?”
“Khi nào chúng ta mới thay quần áo? Ta mệt quá rồi!”
Tô nhìn lướt qua trang phục biểu diễn của Ariel, đẹp nhưng rất phiền, khổ cho nàng còn phải mặc để khiêu vũ.
“Ừm, nhanh thôi, chắc còn vài phút nữa, cô đi qua là vừa rồi đó!”
“Ta muốn xem các chị gái biểu diễn, cô tìm giúp ta một vị trí đi!”
Tô gật đầu, la lên một tiếng với bóng lưng của nàng: “Yên tâm đi, nhất định tôi sẽ chiếm được chỗ!”
Ariel nghe được, quay đầu thì nở một nụ cười xán lạn không gì sánh được.
Tô vẫy tay với nàng, đưa mắt nhìn theo nàng rời đi. Rồi như đã bị cảm hóa, cô cũng không tự chủ được mà nở nụ cười, chỉ là độ cung nơi khóe miệng còn chưa giương lên đến cao nhất, cô đã bị người ta ấn lấy vai.
“Cuối cùng cũng đến lúc ngươi hiện thân.”
Tô rùng mình một phen. Là Boya!
“Nói mau, ngươi đã nói chuyện với ai trong vườn?”
“…”
Tô muốn chạy, nhưng bị hắn tóm chặt lấy.
“Mau nói cho ta biết, có phải có một người giống Ariel như đúc không?”
Tô lắc đầu: “Tôi không thấy rõ mặt của bọn họ!”
“Ít đùa cợt đi! Ngươi có biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào không?”
“Tôi không nhìn thấy mặt bọn họ.” Tô lặp lại.
“Ngươi!”
Sức nặng trên vai bỗng giảm đi nhiều.
Tô chỉ nghe một giọng nói quen thuộc: “Boya, cậu đang làm gì thế?”
Tô mừng rỡ gọi: “Ông Simon!”
Giọng của Boya thẹn quá thành giận: “Simon, ông chớ can vào!”
“Cái gì mà tôi can vào? Chẳng lẽ cậu không biết ý nghĩa của bữa tiệc này. Cậu mau thả tay ra cho tôi, có gì hãy đợi tiệc rượu xong rồi hẵng nói!”
“Ta không đợi được!”
“Xin lỗi, tôi cũng không định thương lượng với cậu.”
Simon bắt lấy cánh tay Boya, đánh mạnh một cái vào khớp khuỷu tay hắn.
Hàng mày Boya đột ngột nhíu lại, tay cũng buông ra theo phản xạ. Simon vội vã kéo Tô sang, đẩy cô ra sau lưng mình: “Có chuyện gì thì đợi An Hi trở về hẵng tính. Cậu cũng biết ở đây có người của bao nhiêu vùng biển, vậy thì có bao nhiêu loại miệng lưỡi. Nếu cậu không muốn có tin gì lan đi, cậu phải nhịn xuống cho tôi!”
Sắc mặt Boya sa sầm, vô cùng u ám: “Lão già nhà ông, rốt cuộc ông có biết chuyện nghiêm trọng đến mức nào không? Người đã nói chuyện với nó có thể là Fecilia!”
“Fecilia?” Simon nghe cái tên này cũng vô cùng sợ hãi.
Mấy người cá xung quanh lén lút liếc về phía này. Bọn họ đều cảm nhận được bầu không khí có hơi kỳ lạ, nhưng bọn họ cũng không dám công khai vây xem.
Boya hơi run rẩy nói: “Nếu như không phải nàng ấy thì là ai? Con gái của phù thủy? Làm sao con gái của phù thủy lại xuất hiện hôm nay!”
Simon nghe được câu này thì sắc mặt lại bình tĩnh trở lại. Ông thở dài một tiếng: “Thật sự xin lỗi vì đã giấu cậu, nhưng đúng là bọn ta đã mời con gái của phù thủy.”
“Ta không tin!”
“Chỉ như vậy là cậu tin Fecilia còn sống?”
Boya hung hăng trừng mắt với Simon.
Simon thức tỉnh hắn: “Đã bao nhiêu năm rồi mà sao cậu vẫn như thế này vậy? Cứ sống trong vọng tưởng của mình?”
“Ta có thể cảm nhận được nàng ấy còn sống…”
“Có ai từng nói với cậu chưa, lúc nào cậu cũng tự cho cảm nhận của mình là đúng. Năm đó là cậu tự thấy con bé yêu mình, bây giờ cũng là cậu tự thấy con bé còn sống!”
Boya như bị đâm vào chỗ đau, hận thù nhìn Simon một lúc rồi phẫn nộ đi mất.
Cuối cùng cũng yên tâm được rồi – Tô thở phào. Cô ngẩng đầu lên, đang định cảm tạ Simon lại phát hiện ra sắc mặt của ông không tốt lắm.
Ông hỏi Tô: “Ban nãy cậu ta nói là bọn họ? Con nhìn thấy mấy người?”
“Hai người ạ.” Tô thật thà đáp.
Sắc mặt Simon phút chốc thay đổi, toàn cơ thể bỗng ngã quỵ.
“Ông Simon, ông không sao chứ?”
Tô rất lo cho Simon, vội vã tiến lên đỡ lấy ông.
Simon ho khan mấy tiếng, vuốt ngực nói: “Không sao, lớn tuổi rồi nên không chịu được kích thích thôi. Xem ra ông phải chữa về phòng bệnh một chuyến, tiếp theo con theo sát ông đi, đừng có đi lung tung, ông sợ Boya lại nhảy ra quấn lấy con đấy, ông cũng có chuyện muốn hỏi con.”
Tô khó xử nhìn lướt qua sân khấu: “Nhưng mà…”
“Sao?”
“Không có gì ạ…”
Hai mắt Simon chớp lấy: “Tiếp theo đã hẹn với công chúa rồi à?”
“Vâng.”
“Tình cảm của hai đứa tốt thật đó!” Simon cười bất đắc dĩ: “Ông sẽ đánh tiếng với thân vệ của An Hi, để bọn họ chú ý, không để Boya quấn lấy con nữa. Con cứ xem đến cuối đi.”
Nói xong, Simon lại đột nhiên cong người ho sù sụ.
“Ông Simon, hay chúng ta cứ đi đi, con lo ông một mình không tốt!” Tô đi vội đến vỗ lưng Simon.
Nhìn sắc mặt người này, Tô cứ cảm thấy ông sẽ ngã quỵ ở đâu đó.
“Chuyện với công chúa không sao à?”
“Bữa tiệc lần sau con sẽ bù lại. Nhưng nàng ấy đã giao cho con một việc. Ông Simon, ông đợi một lát ạ. Nói xong, Tô chạy đi tìm quản gia cá chình.
Một lát sau, Tô quay trở lại.
“Già rồi đúng là phiền hà, không ra sao!” Simon cười miễn cưỡng.
Tô lắc đầu. Cô nhìn lên hàng ghế ở phía trước. Thật ra thì cô vừa bị Boya kéo lấy, bên dưới này cũng đã ngồi đầy người, vậy thì đứng ở đây có khác gì ở hàng cuối?
Xin lỗi, Ariel!
Lúc trở ra cánh cửa lớn màu đỏ, Tô vừa quay đầu nhìn thoáng qua thì mơ hồ thấy được bóng dáng quen thuộc đang chạy về phía quản gia.
Hệt như tự an ủi, cô nghĩ: Không sao, chắc chắn sẽ còn cơ hội. Mình phải nghe trọn bài hát của Ariel, phải nhảy hết một điệu, phải yên lành hưởng thụ một bữa tiệc như vậy.
Vẫn còn cơ hội – cô nghĩ như thế.