“Đừng lo, ta chỉ đổi một cái vòng tay thôi.”
Đối mặt với sự truy hỏi chưa nhận được đáp án thề không bỏ qua của Tô, Ariel chỉ đành trả lời.
“Vòng tay?” Tô vội vã cúi đầu nhìn về phía ống tay áo bên phải của Ariel. Cái vòng tay hồng ngọc nàng thường đeo trên cổ tay đã mất tăm mất tích.
“Không phải thứ gì quan trọng đâu.” Trong mắt Tô, sự trấn an của Ariel lại càng cường điệu.
“Ariel.” Tô chưa từng nghiêm túc như vậy: “Tôi biết đó là vòng tay mẹ của cô để lại cho cô, như vậy không được đâu, cô lấy nó về đi!”
Chuyện chủ nhân vòng tay là Tô biết được từ quản gia cá chình. Từ lần đầu gặp, quản gia đã để lộ thói quen của ông ta – rảnh rỗi là luyên thuyên đủ chuyện liên quan đến các công chúa. Những mẩu chuyện cũ như vậy lại thường là sự tự hào của ông ta.
Ariel từ chối: “Nếu như cô quan tâm đến suy nghĩ của ta thì nhận lấy đi, còn nhắc lại nữa thì ta nổi giận thật đó!”
Tô không sao hiểu được: “Vì sao?”
Ariel nói: “Ta hiểu là cô quan tâm đến cảm nhận của ta, nhưng cô làm như vậy cũng từ chối tấm lòng của ta. Đó là quyết định của ta, cô nên tôn trọng thì hơn.”
Tô thở dài: “Tấm lòng to lớn như vậy, tôi nhận rồi phải trả sao đây?”
“Nhưng ta giúp cô cũng không phải là mong cô nợ ơn ta, bạn bè với nhau không phải như thế.”
“Cô cảm thấy như vậy có thể thuyết phục tôi sao?”
“Không phải, ta không đang thuyết phục, ta chỉ muốn Tô hiểu.”
“Ôi trời, tôi thật sự không muốn đầu hàng, nhưng cô nói cũng đúng.” Tô nhìn tiệc rượu hoa đèn rực rỡ bên trong. Ariel đã nói có lý có chứng như vậy, cô còn nói được gì nữa đây?
“Chúng ta đi khiêu vũ đi!”
Rồi cô kéo Ariel chạy.
“Ơ, không phải cô không muốn nhảy à?”
Tuy hỏi cô như vậy, Ariel cũng không dừng bước.
Hai người chạy một mạch về phía khu trung tâm ngập tràn màu sắc. Ánh sáng đủ màu tỏa ra từ những vỏ sò, đèn san hô bắn xuống đủ loại tia sáng rực rỡ, thay đổi theo điệu nhạc. Những chùm ánh sáng cứ tụ rồi tan, bùng nổ trong chúng người cá đang khiêu vũ.
Như chỉ đặc biệt dành cho hai người, nơi giữa phòng tiệc lại có một vùng trống, không có ai bước vào. Chỉ là nếu những người cá khác nhìn thấy được, hiện đã có người chiếm mất khu vực trống này.
Hai người đi vào trong rất đúng lúc. Ốc biển âm nhạc đã phát ra vũ khúc thứ hai. Sau một giai điệu dồn dập làm nóng người, không khí trong sảnh tiệc đã dịu đi. Như để tăng thêm phong vị, một giai điệu nhẹ nhàng, chậm rãi đã vang lên.
Vòng sáng rơi xuống sườn vai cũng đâm êm dịu.
“Đã bắt cô đổi mất vòng tay, bữa tiệc cũng không có mặt đúng hẹn, tôi đành khiêu vũ bồi thường cô vậy!” Tô nói.
“Chấp nhận.” Ariel cười bảo.
“Nhưng tôi không giỏi điệu nhảy của các cô lắm, tiếp theo phải nhờ cô rồi.”
“Không thành vấn đề.”
Ariel vòng tay mình qua vai Tô, cũng ra hiệu cho Tô vịn lấy eo mình.
“Đầu tiên, chúng ta phải thả lỏng đuôi ra.” Ariel đột nhiên ngây ra đó: “A, cô không có đuôi.”
“Ừm, tôi không có. Bỏ qua đoạn đó đi, nói tiếp đi.”
“Không còn gì nữa rồi. Luân vũ của bọn ta chỉ có yêu cầu về đuôi thôi…”
“Hả?”
“Thật đó.”
“Vậy nhảy thế nào?”
“… Ta cũng không biết.”
“Haha.” Biểu cảm sầu khổ đầy nghiêm túc của Ariel làm Tô buồn cười.
Ariel vươn tay đến gõ nhẹ xuống đầu Tô.
Tô vội vã cứu cánh, ôm lấy Ariel, khẽ di chuyển theo điệu nhạc: “Vậy cứ như thế này trước đi, cứ di chuyển theo nhịp điệu trước. Tôi quan sát thử thì hình như nửa người trên của các cô không có động tác gì. Vậy chúng ta cứ tự do phát huy đi!”
Thật vậy, tinh túy trong điệu nhảy của người cá đều tập trung vào đuôi bọn họ.
Tô vừa nhảy vừa quan sát các người cá quý tộc xung quanh. Động tác của những cái đuôi kia đúng là rất đa dạng. Cô nhìn mà cũng tưởng tượng nếu như mình có một cái đuôi, rồi không kiềm được bật cười thành tiếng: chắc cử động phải vụng về lắm!
“Ôi chao!”
Suy nghĩ đột nhiên bị cảm xúc từ ngón tay nơi cằm cắt đứt. Một khắc sau, khuôn mặt của Tô đã bị nhẹ nhàng kéo sang, ánh mắt đối diện với nàng công chúa trước mặt.
“Tư thế có thể không đẹp, nhưng nhất định phải lịch sự với bạn nhảy! Cô đừng có nhìn lung tung. Tô, cô phải nhìn ta thật chân thành!”
Nhìn nàng thật chân thành…
Tô nghĩ, nếu như nói là nhìn nàng, thì cô vẫn luôn như vậy.
Cô đã từng nhắc đến chưa? Chỉ cần cô nhìn sâu vào mắt Ariel, cô sẽ có ảo giác như đang nhìn một bầu trời sao. Đôi mắt xinh đẹp kia lung linh, tỏa sáng như ngôi sao đẹp nhất, linh động cuốn hút. Chúng giống như biết nói vậy, dù là tâm trạng như thế nào cũng có thể nhắn nhủ.
Mỗi khi nhìn vào mắt Ariel, Tô luôn cảm thấy cả thế giới cũng yên tĩnh lại.
Thật ra từ lần đầu gặp trong vườn, cô đã không tài nào chống cự được ánh mắt của Ariel. Trong ánh mắt nàng mãi mãi tồn tại một loại chân thành không thể không đối mặt. Ánh mắt kia như mang sức mạnh, có thể xuyên qua tầng tầng giáp sắt, chạm đến tận cùng trái tim, mang cho người ta một cảm giác rung động, như thể linh hồn cũng trở nên trần trụi.
“Nghe nói con người cũng có vũ hội. Các cô sẽ nhảy cái gì?”
Câu hỏi của Ariel cắt đứt suy nghĩ miên man của Tô.
Tô tinh nghịch đáp: “Con người bọn tôi không khiêu vũ.”
Ariel véo nhẹ Tô một cái: “Cô đừng lừa ta! Ta biết con người có rất nhiều loại điệu nhảy. Ta có nhớ được vài cái tên: điệu Waltz, điệu Tango, điệu Cha-cha-cha…”
“Waltz à!” Giọng của Tô đột nhiên cao lên.
“Cô biết nhảy nó?” Ariel nhạy bén hỏi.
Tô im lặng một lát rồi đáp: “… Biết.”
Cha mẹ cô thích nhất là khiêu vũ đôi. Nếu như trong một tháng có một ngày không quá bận bịu, chắc chắn bọn họ sẽ chọn một buổi tối để nhảy một điệu. Waltz là một điệu nhảy rất đẹp, trang nhã, sang trọng mà không kém phần uyển chuyển. Vì nó rất dễ học, Tô khi đó còn nhỏ quan sát một thời gian là am hiểu.
“Tô?” Ariel khẽ gọi cô.
Tô hồi hồn lại.
“Tô, đôi khi cô lại khiến ta cảm thấy cô ở một nơi rất xa.”
“Ừm, cô cũng vậy.”
Một linh hồn như của nàng, Tô luôn cảm thấy sẽ không thuộc về bất kỳ ai. Thứ nàng truy tìm là bản thân, mà mình thì phải không ngừng tìm kiếm mới tìm thấy được.
Ariel đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Tô, cô sẽ luôn ở cùng ta chứ?”
Tô đáp: “Ông Simon nói các sứ giả vẫn chưa về, tôi tạm cũng chưa rõ nữa. Nếu như không có gì xảy ra, có thể tôi sẽ ở lại thêm một thời gian.”
“Chỉ là một thời gian thôi sao?”
Tô không biết nên trả lời như thế nào. Bảo cô ngây người ở đây cả đời sao? Dường như cô chưa từng suy nghĩ xa đến thế, bây giờ đến nhà ở đâu, cô cũng không xác định được.
Cô không trả lời được câu hỏi này, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
“Cô mong tôi luôn ở bên cạnh cô à?” Tô hỏi.
“Cô sẵn lòng ở bên ta mãi chứ?” Ariel hỏi ngược lại.
Họ đều dè dặt hỏi nhau, không ai đưa ra được câu trả lời xác thực.
Ariel xin lỗi: “Xin lỗi, là ta đột ngột rồi!”
Trước nay nàng chưa từng là người ích kỷ – Tô nghĩ, nhất định nàng đã nhìn ra sự do dự của mình.
Ngược lại, sự dè dặt, lo lắng, chờ mong nho nhỏ của nàng… sao cô lại không nhận ra được?
Họ đều ngầm hiểu nhau mà im lặng.
Âm nhạc như cũng không nghe lọt tai nữa, tâm thần bắt đầu không yên.
“Ariel?” Tô muốn thử gọi lại không khí vui vẻ trước đó.
“Ừm…” Nhưng hiệu quả dường như không rõ ràng.
Nụ cười mà Ariel dùng để che đi sự lạc lõng làm lòng Tô siết lại, cứ như bị ai đó vò lấy.
Rõ là bắt đầu vui lắm mà, vì sao…
Cô không thể để bầu không khí này chùng xuống thêm nữa, vậy nên cô nói: “Lại đây, tôi dạy cô nhảy điệu Waltz.”
Bấy giờ, ốc biển âm nhạc vừa khéo ngân lên vũ khúc thứ 3, nghe ra lại rất phù hợp.
“Đó là điệu nhảy như thế nào?” Ariel như đã lấy lại được đôi chút tinh thần. Nàng hơi ngạc nhiên, vì cái tên ‘Waltz’ vừa nghe đã thấy rất đẹp.
Tô nhặt nhạnh những mảnh vụn ký ức như tro tàn trong đầu óc, miêu tả chung chung: “Nó rất đẹp, vừa cao quý vừa tao nhã, lại không khó học. Một nhịp nhảy có ba phách, các động tác cơ bản bao gồm…”
“Gồm cái gì?”
Tô nỗ lực lục lọi ký ức. Ốc biển lại phối hợp tấu ra một giai điệu tương tự với một bài ca nổi tiếng cô từng nghe, lập tức gọi lại toàn bộ cảm giác hoài niệm trong trí nhớ của cô.
“Có bốn nhóm động tác. Nhóm đầu tiên là nhẹ nhàng tiến tới, nhẹ nhàng lùi lại… À…” Tô đột nhiên khựng lại: “Điệu nhảy cần có chân, nhưng cô không có chân.”
Đúng vậy, Ariel không có chân. Bản chất của chuyện này giống như không có đuôi, lập tức gợi lại câu hỏi hai bên đều muốn hỏi nhau rồi còn để ngỏ.
“Tô, vì sao chúng ta lại không cùng chủng tộc chứ!” Giọng của Ariel nghe khổ sở không thôi.
Trong mắt nàng bỗng ngập tràn bi thương đầy thổn thức.
Cổ họng Tô như nghẹn lại, cô không thở nổi.
“Xin lỗi, ta không muốn nhảy nữa, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi!”
Ariel muốn rút tay về.
“Đừng.”
Tô nghe được giọng nói của mình.
Trái tim cô nặng nề nhảy một cái.
Không biết là xao động nào trong lòng đã khiến cô dứt khoát giữ lại những ngón tay gần trượt ra của Ariel.