‘Bài hát của ta mà hỏng là do cô’.
Tô ngước lên nhìn hai vệ binh cao như núi ở trước mắt, trong lòng không kiềm được thở dài.
Tưởng tượng tươi đẹp luôn luôn chịu thua trước thực tế tàn khốc, khi cung điện đang đắm chìm trong bầu không khí tươi vui, Tô chỉ có thể bị cản lại, đứng nhìn từ đằng xa.
“Xin lỗi, Quốc vương đã dặn là cô không được vào.”
Trong ngày vui này, ai ai cũng có thể nhìn thấy phong thái của các hoàng tử và công chúa trong bữa tiệc, nhưng chỉ có Tô là không. Thần Biển đã ra lệnh cấm cô đi vào. Mà Ariel, vì phải chuẩn bị trước cho tiết mục, hoàn toàn không biết về chuyện này.
“Vì sao?” Tô nhìn hai phiến đá ngầm đỏ chói đóng chặt, đằng sau khe hở của chúng mơ màng truyền đến tiếng nhạc tươi vui.
“Điện hạ không có nói thêm, bọn ta cũng không được quyền hỏi.”
Vậy là cô cứ thế mà bị chặn bên ngoài cửa, phải trở thành một người ngoài không tài nào tham gia được. Tô nổi lên một chút phiền muộn với tòa cung điện mà mình thi thoảng xem như nhà này. Cuối cùng thì nơi đây vẫn không phải nhà cô.
‘Nhà’ sao? Tô bỗng thấy lạ với suy nghĩ của mình.
Cô lại suy nghĩ. Cô thật sự xem nơi này là nhà? Trừ Ariel và Simon, trừ những cảnh sắc xinh đẹp nơi đây, rốt cuộc còn cái gì khiến cô cảm thấy nó là nhà?
Đối mặt với các vệ binh nghiêm mặt không nhân nhượng, cô phát hiện ra không có ai có thể giúp mình trả lời thắc mắc này.
Rồi cô bỗng nhiên hiểu ra, hình như mình ăn vạ ở cửa bao lâu cũng không làm được gì. Trừ Simon và Ariel, không còn ai trong cung điện này giúp được cô. Mà dù bọn họ có phát hiện ra cô thì bọn họ cũng không có cách! Simon không có quyền lực đến đó, mà Ariel – vệ binh bên trong sẽ không cho nàng đi ra ngoài, chưa kể trong trường hợp như thế này cũng không nên xảy ra huyên náo.
Cô tiếc nuối xoay người, toang giống như lúc đến vậy, đi qua hành lang thật dài, trở lại phòng của mình.
Bóng dáng Tô biến mất trong một góc, hai vệ binh vẫn duy trì tư thế canh gác thẳng tắp.
Mà trước mắt lại thêm một người.
“Nhớ, tuyệt đối không cho nàng ta vào!”
Nói xong, Boya lập tức đi theo hướng Tô rời đi.
Hai binh sĩ nhìn nhau. Xem ra Công tước Boya vẫn luôn theo dõi con người kia.
Lối đi không được dùng chính để chuyển thức ăn trong bữa tiệc rất yên tĩnh, buổi sáng hay buổi tối đều không khác nhau. Tất cả náo nhiệt đều đã tụ lại trong sảnh lớn bữa tiệc, lúc này trong hành lang chỉ còn tiếng bước chân vang vọng.
Cảnh tượng dọc theo con đường này không có gì thay đổi, điều thay đổi duy nhất chỉ có tâm trạng, và người đi sau lưng mà Tô không hề phát hiện ra.
“Một ngày dài như thế này, mình phải vượt qua thế nào đây!” Tô thở dài.
Ngồi một mình trong phòng thật sự rất buồn chán. Bình thường vào buổi sáng Tô đều làm việc trong vườn hoa, nhưng vì hôm nay có người cá từ bên ngoài đến, Quốc vương đã ra lệnh tạm khóa vườn hoa. Theo lý thì cô không có chìa khóa thì không thể vào vườn hoa giết thời gian.
Bỗng nhiên, Tô như nhớ ra chuyện gì đó. Mình không có chìa khóa thật sao? Cô mò mẫm chìa khóa trong túi. Đây là bản sao chìa khóa của quản gia mà lần trước cô đã làm để tiện sửa pho tượng.
Nhưng khi tra chìa khóa vào ổ, Tô mới biết chìa khóa của mình đã vô dụng.
Không biết người ta đã đổi khóa từ lúc nào. Tuy nhìn qua thì ổ khóa giống nhau, nhưng chìa khóa lại không xoay được.
Tô phải quay đầu.
Nhưng cô không muốn.
Cô thản nhiên vươn tay đến, bắt đầu leo lên.
Hồi còn ở trên tàu, thỉnh thoảng cô cũng phải leo lên căng buồm, về sau đã không làm nữa, chưa kĩ năng chưa đến mức quá mai một, xem như vẫn còn linh hoạt.
Cô nhảy vào vườn hoa, nhìn cảnh sắc bên trong, lòng bỗng đâm uất ức một hồi.
Thật ra cô rất muốn đến bữa tiệc, như lời hứa hẹn với Ariel – hai người sẽ cùng chơi thật vui, rồi cùng khiêu vũ.
Hôm nay Ariel tỉ mỉ điểm trang chắc chắn phải đẹp hơn bình thường rất nhiều, tiếc thay cô lại không nhìn thấy.
“Dù mình không nhìn thấy, nàng cũng sẽ là người cá đẹp nhất trong bữa tiệc.”
Tô cúi người xuống vuốt nhẹ những đóa hoa, thầm thì: “Hình như ta biết vì sao nàng ấy yêu mến bọn mi như vậy rồi.”
Chúng mãi mãi dịu dàng và lặng lẽ, lòng có thấy tịch mịch thì vẫn còn hoa lắng nghe cũng tốt, như vậy cô mới không còn thấy cô độc, cảm thấy thế giới tách khỏi chính mình.
Bông hoa lắc lư, tay Tô đột ngột dừng lại. Cô như cảm nhận được gì đó, cô hoảng hốt một phen.
Cô quay đầu nhìn, ở cái bồn cá voi lớn, từng đóa hoa đang bị nhổ lên.
“Đẹp quá! Ta muốn mang hết về nhà!”
Không có bóng người mà lại có âm thanh, rồi hình người dần dần hiện ra.
Đó là một bóng dáng mặc pháp bào đen tuyền, mặt giấu bên trong mũ trùm không nhìn ra được. Cái bóng đó có đuôi, nghe âm thanh thì hẳn là một cô nhóc người cá. Đầu của cô chỉ cao hơn vườn hoa một chút.
Tô thấy những bông hoa bị nhổ thì rất đau lòng, vừa vội vừa giận: “Nhóc là ai? Nhóc đang làm gì?”
“Phiền quá đi! Thì ra phép thuật của ta chỉ có thể dùng một chút vậy thôi. Phải uống thuốc thôi!” Cô nhóc áo đen nói xong thì móc một thứ nhìn như cái ống, chứa đầy chất lỏng xanh biếc ra, uống cạn.
Vài giây sau.
Tô vẫn giận dữ nhìn chằm chằm cô nhóc.
“Ngươi!” Cô nhóc đã nói chuyện.
“Nhìn thấy, cũng nghe thấy!”
Cô nhóc áo đen nói thầm: “Gặp quỷ rồi! Sao lại không hiệu quả? Thuốc này vẫn rất tốt mà!”
Tô không cần quan tâm gì, cô dứt khoát dạy dỗ đứa bé nghịch ngợm này: “Tôi không biết nhóc là ai, nhưng nhổ hoa là hành vi không đúng! Chúng là các công chúa cực khổ trồng được!”
“Nhưng ta không nhổ thì mang đi thế nào?” Cô nhóc kia lại nói năng rất thản nhiên.
“Nhóc đủ rồi đó, rõ là nhóc tới phá hoại!”
“Ta thích đó thì sao?”
Cô nhóc áo đen vừa cãi nhau với Tô vừa chạy, chạy đến chỗ bồn hoa hình tròn của Ariel thì ‘a’ một tiếng, vươn tay ra, lại muốn hái.
“Nhóc dừng lại cho tôi!” Mắt thấy nó lại sắp phá hoa, tình thế cấp bách, Tô chạy lên ôm cô nhóc giữ lại.
“Ngươi làm gì đó!” Cô nhóc bị hành động của Tô dọa, sợ hãi chất vấn.
“Nhóc chịu không hái hoa nữa thì tôi thả nhóc xuống.”
“Thả ta ra, đồ chết tiệt này!” Cô nhóc áo đen quay đầu rống vài tai Tô.
Tô cảm thấy tai mình sắp điếc luôn rồi, nhưng tay cô vẫn giữ chặt: “Con nhóc này, nhóc đừng có đáng ghét vậy chứ! Nhóc làm như vậy thì lớn lên sẽ trở thành người xấu đấy!”
“A a a a!” Cô nhóc áo đen nghe như thế thì lập tức bắt đầu đấm đá Tô.
“Đau quá! Cá con nào cũng hung dữ thế này à!” Tô thấy rất đau.
“Mau thả ta ra!”
“Không được hái hoa!”
“Không hái nữa!”
Tô thả cô nhóc xuống: “Có là trẻ con cũng không phải muốn làm gì thì làm.”
Cô nhóc áo đen nổi giận: “Ta cho ngươi biết, ta đã lớn rồi! Chưa kể chắc chắn ta lớn hơn ngươi! Nhỏ người không phải lỗi của ta, ngươi mới là con nít ấy! Đồ nhãi!”
Tô thả nó ra, xoa đầu nó: “A, xin lỗi, nhóc trưởng thành. Nhóc đã biết cách vào chắc cũng biết cách quay lại nhỉ?”
“Ngươi toi đời rồi!” Cô nhóc áo đen đỏ mặt lên, chỉ nói một câu như thế.
Trong tay nó đột nhiên xuất hiện một loại ánh sáng màu xanh nhạt. Ánh sáng này làm bông hoa trong tay nó lập tức héo úa.
“Lilian, mau dừng lại!” Bên cạnh Tô lại xuất hiện một âm thanh trầm khàn xa lạ.
Giống như buổi khuya kia vậy, Tô lại cảm nhận được ‘gió’. Trong đôi mắt cô đột nhiên chấp chới một cái ống tay áo màu đen.
Tô khó tin nhìn vị ‘khách’ không biết từ đâu xuất hiện. Trước đó cô vội lo hoa nên không để ý, bây giờ cô mới nhận ra hai người cá này đều mặc pháp bào đen cô chưa từng nhìn thấy trong cung điện. Khác với các cha xứ trong giáo đường, toàn thân bọn họ ẩn trong pháp bào đen, chỉ lộ ra chóp đuôi và một số vây đuôi.
Tương tự, cô cũng không nhìn được khuôn mặt của bọn họ, viền áo choàng rũ xuống đã che đi mất.
“Bà là ai?”
Câu hỏi này của Tô khiến người cá áo đen đột ngột cứng người. Người này thoáng nghiêng mặt, để lộ sống mũi cao: “Cô cũng nhìn thấy ta?”
“Ừm.” Tô chỉ vào cô nhóc áo đen, nói: “Tôi có thể nhìn thấy hai người. Hai người đều mặc pháp bào màu đen, mặt giấu vào bên trong, ngoại hình rất giống như người ta hình dung phù thủy. Nhưng hình như chiều cao của hai người không hợp lý lắm. Bà quá cao, nó quá lùn, dựa vào giọng nói, bà rất giống như lời ta nghe được, nhưng nhóc này thì không. Âm giọng của nhóc không khàn đặc khó phân biệt mà khá bình thường. Tất nhiên mấy tiêu chuẩn kia cũng có thể chỉ là tin đồn nhảm, vậy nên chúng không tương xứng với sự thật.”
Cô nhóc áo đen đẩy Tô ra, lao vào trong lòng người cá áo đen.
“Con không có chạy lung tung, chúng ta mau đi đi, sinh vật hai chân kỳ quặc này đúng là vừa đáng ghét vừa đáng sợ!”
Không còn âm thanh nào vang lên nữa. Không khí xung quanh đột nhiên trở nên vô cùng kỳ quái. Mắt người cá áo đen đảo qua Tô, dừng lại ở dưới chân cô.
“Cô là con người?”
“Ừm.”
“…. Không ngờ cung điện này lại có thể nghênh đón con người một lần nữa.”
Âm thanh trầm khàn khó nghe của người này lẫn lấy cảm xúc khó nhận rõ.
Tô lại cảm thấy rất kỳ quái. Không phải chuyện trong cung điện có một con người đã truyền đi từ lâu rồi sao? Hẳn tất cả người cá ở vùng biển này đã biết mới phải.
Chẳng lẽ bọn họ không phải người cá trong khu vực này?
“Vì sao cô lại đến đây?”
Âm giọng của người kia làm Tô bủn rủn tay chân. Thái độ này cũng không thể gọi là gần gũi.
“Tôi cũng không biết, thức dậy đã thế này rồi…”
“Cô có biết Hans chăng?”
“Hans? Không, tôi không biết. Người đó là ai?”
“Không có gì, một người bạn cũ thôi.”
Người cá áo đen không hỏi Tô nữa mà bắt đầu dời mắt sang bồn hoa hình tròn ở bên cạnh họ: “Nghe nói nàng ấy thích hoa đỏ nhỉ?”
Người này vươn tay về phía bồn hoa.
“Xin đừng hái! Đó là hoa Ariel vất vả lắm mới trồng được, loài hoa này phải đợi rất lâu mới nở một lần!”
Người cá áo đen cúi đầu, mu bàn tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh hoa đỏ tươi.
“Ừm, ta biết.”
Động tác và giọng điệu này làm Tô bị mê hoặc. Sao người cá áo đen này biết? Rốt cuộc ‘bà ta’ biết gì?
“Nói chung thì có thích chúng nó đến đâu cũng xin tuyệt đối đừng hái chúng!”
“Cô căng thẳng vì hoa của nàng ấy như thế, tình cảm giữa cô và nàng ấy tốt lắm à?”
Tô hơi sửng sốt, tất nhiên cô không ngờ người này sẽ hỏi mình như vậy, gật đầu.
“Vậy vì sao ngươi không đến bữa tiệc trong cung điện hôm nay?” Cô nhóc áo đen bên cạnh hỏi.
Tô lắc đầu: “Bọn họ không cho tôi vào.”
Người cá áo đen bất đắc dĩ: “Thì ra là như vậy. Lúc nào tòa cung điện này cũng cẩn thận như thế. Nhưng ta nghe nói hình như công chúa nhỏ không quen đứng một mình trước quá nhiều người, tình huống đó sẽ khiến nàng ấy bất an.”
Nghe người này nói như vậy, ánh mắt Tô ảm đạm đi.
“Muốn ta giúp cô không?” Âm thanh trầm khàn, đều đều vang lên.
“Bà là phù thủy sao?” Tô thản nhiên hỏi.
“Đúng.”
“Nghe nói phù thủy giúp người sẽ lấy đi vật quý giá nhất của người đó, nhưng tôi không có thứ gì quý giá có thể cho…”
“Cô có.” Cô nhóc áo đen bên cạnh đột ngột ré lên.
“Là cái gì?” Sắc mặt Tô phút chốc thay đổi: “Ariel thì không được, nàng ấy không phải đồ vật của tôi.”
Người cá áo đen đột nhiên bật cười thành tiếng. Tiếng cười khó nghe này làm Tô bủn rủn tay chân.
“Lấy!”
Một bình thuốc màu đỏ vẽ một vòng cung đẹp đẽ trong không trung.
Tô nhìn chằm chằm cái bình nhỏ chừng lòng bàn tay.
“Đó là thuốc dự phòng, chỉ được ba mươi giây, cô phải nắm chắc.”
Tô bất an hỏi: “Nếu như không phải Ariel, bà muốn gì ở tôi?”
Người cá áo đen lại cười to: “Lần sau hẵng trả! Người trẻ à, ta có dự cảm chúng ta sẽ còn gặp nhau!”
Tô xấu hổ gật đầu. Dù không phải trả giá khiến cô rất vui, nhưng Tô không hề muốn gặp lại những người cá áo đen này.
“Cô còn suy nghĩ gì nữa? Sao còn chưa đi?” Người cá áo đen giục cô.
Tô khó xử nhìn người đó: “Vào cửa thì được rồi, nhưng tôi vào rồi thì Hoàng Thái hậu và Thần Biển đều ở bên trong, bọn họ nhìn thấy tôi nhất định sẽ lại đuổi tôi ra.”
“A, cô không cần lo chuyện đó. Hôm nay bọn họ cần đến một nơi khác, rất có thể chỉ xuất hiện qua loa trong bữa tiệc. Nếu như cô còn chưa yên lòng, Lilian, cho nàng ấy một lọ thuốc của con đi.”
“Vì sao? Con cũng đâu có giao dịch!” Cô nhóc áo đen bất mãn hỏi.
“Hái hoa của người khác thì phải bồi thường.” Người cá áo đen chỉ vào một góc trơ trọi của cái bồn cá voi.
“Còn lâu!”
“Vậy thì con nói xin lỗi cũng được.”
Cô nhóc miễn cưỡng ném một chai thuốc qua, lần này là màu vàng.
“Tác dụng ẩn thân ba tiếng. Ngươi đừng uống nhiều, nếu chỉ cần mấy phút thì một hớp nhỏ là đủ.”
Tô cảm kích cúi đầu cảm ơn: “Cảm ơn hai người nhiều lắm, tôi phải đi đây, tạm biệt!”
“Được, tạm biệt.”
“Tôi sẽ không nói ra hôm nay đã gặp hai người.” Tô uống thuốc xong lại trèo qua cửa vườn hoa, bóng dáng biến mất sau cánh cửa.
“…” Cô nhóc áo đen nhìn cái cổng.
“Lilian, không phải con định vào bữa tiệc chơi à? Không đi sao?” Người cá áo đen không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi.
“Không đi, không vui.”
Người cá áo đen cúi đầu cười, tiếp tục vuốt ve hoa trong vườn.
“Mẹ còn định ở lại đây à? Con không ở nữa, con đi đây. Gặp nhau ở chỗ hẹn.”
“Ừm, nhưng mà sợ là hôm nay mẹ phải đi trước, con có tự về được không?”
“Được.” Cô nhóc áo đen cũng đi mất.
Vườn hoa trở lại yên tĩnh.
Thời tiết dưới đáy biển hôm nay rất đẹp, không có mây đen, mặt biển tắm trong ánh mặt trời làm đóa hoa đỏ vô cùng kiều diễm.
Màu đỏ.
Như nghĩ đến điều gì đó, ‘phù thủy’ ngẩng lên nhìn bầu trời. Mặt trời tím hình tròn mang một vòng sáng đỏ chói mắt.
‘Bụp’ – có tiếng chân rơi xuống đất, vườn hoa lại chào đón một vị khách khác.
Đó là Boya vừa nhảy vào nơi mà hắn vẫn không mướn đến này.
Nguyên nhân làm hắn mất khống chế rất đơn giản, hắn vừa tận mắt nhìn thấy toàn quá trình Tô ‘lẩm bẩm’, rồi cô biến mất.
Hắn bèn lùng sục vườn hoa như nổi điên.
“Nó nói chuyện với ai? Sao lại biến mất được!”
“Vì sao, vì sao ta không nhìn thấy gì hết, nhưng lại cảm giác có người?”
“Có phải em, có phải em không? Ta biết chỉ em biết phép thuật ẩn thân!”
Cuối cùng, hắn đứng trước mặt người cá áo đen. Những đóa hoa đỏ trong vườn làm hắn đột nhiên im bặt.
Trên bông hoa có chữ.
“Con gái của phù thủy cũng có thể.”
Người cá áo đen đứng dậy, đi qua ngay trước mặt Boya. Như cảm nhận được gì đó, trong mắt hắn bỗng ngập tràn nước mắt.