Tô khép cửa lại, không khỏi thở dài. Đêm nay nhắc đến quá khứ làm cô rất nhớ người nhà, nhớ khoảng thời gian vui vẻ thuận hòa đã qua.
Tô xoa hai huyệt thái dương, bây giờ mới cảm thấy mệt mỏi.
“Tô?”
Âm thanh đột ngột vang lên dọa Tô giật mình.
“Vì sao cô lại vào phòng của ông Simon?”
Không hiểu vì sao, Ariel xuất hiện trước mặt Tô, kinh ngạc nhìn cô.
“Là như thế này.” Tô hít sâu một hơi, lập tức tổ chức được lời nói dối: “Tôi đi vệ sinh về thì bất cẩn lạc đường. Đèn trên hành lang lại khá tối. Cô biết mà, màu của cửa phòng ông Simon rất giống của phòng cô, nên tôi cứ tưởng…”
“Đi vệ sinh? Mấy hôm nay cô đều như vậy à? Phòng ta có nhà vệ sinh mà, đồ ngốc này?” Ariel vừa nói vừa nhìn cửa phòng Simon: “Còn nữa, thiết kế hai cửa không giống nhau. Tô, cô có ăn cà rốt không? Thị lực buổi tối của cô làm người ta lo lắng thật đấy!”
“Cô biết cà rốt nữa à?” Tô ngạc nhiên hỏi.
“Cô quên rồi sao, là cô nói với ta mà?”
“À, ra là vậy!”
“Không biết mấy hôm trước cô có hấp tấp thế này không. Hôm nay thức dậy không thấy cô, dọa ta giật cả mình!” Ariel khoác lấy tay Tô.
“Nói như vậy là cô đi ra tìm tôi?” Tô hỏi.
“Ừm, đợi mãi cũng không thấy cô về nên ta hơi lo. Ta đi tìm thì tình cờ nhìn thấy cô đi ra từ phòng của ông Simon.”
Vừa nói, Ariel vừa vô thức siết chặt Tô.
Nàng nói khẽ: “Thỉnh thoảng ta sẽ bất ngờ thức dậy. Thật ra ta cũng không thấy thế nào, bình tĩnh lại là nhắm mắt ngủ tiếp được. Nhưng hôm nay không biết có phải buổi sáng đã đọc mấy cuốn sách của chị Gwendolyn không mà ta giật mình tỉnh dậy, không thấy cô thì trước mắt như chớp nhoáng cái gì đó, nên ta hơi sợ. Chưa kể ở trong bóng tối, ta không nhìn thấy rõ bất cứ thứ gì, muốn mở đèn ngủ, đèn lại không sáng, vậy nên ta đi ra tìm cô. Cô nói xem có phải ta nhát gan quá rồi không?”
Tô trấn an Ariel: “Không có gì đâu. Tôi cũng sợ lắm… nhưng mà, trái ngược với cô, tôi sợ ngọn đèn trong bóng tối.”
Ariel không hiểu nhìn cô.
Tô mỉm cười: “Chỗ của tôi có một loại ma đặc biệt, bọn chúng hay xuất hiện lúc có đèn, còn khủng bố hơn ma buổi tối.”
“Bọn chúng sẽ làm gì?”
“Bọn chúng không chỉ giết và ăn tươi mà còn không ngừng giày vò cô. Tôi từng thấy những cái xác bị bọn chúng ngược đãi, nhìn rất…”
Ariel khẽ la lên, chỉ ước có thể co hết người vào trong lòng Tô. Còn Tô, dù biểu cảm không thay đổi, nhưng giọng điệu vang lên thật sự khủng bố.
“Hù!”
Tô đột nhiên la to một tiếng vào tai Ariel, Ariel sợ đến mức bịt tai lại.
“Haha! Ôi trời ơi, sao mà cô tin người thế!”
Tô đẩy Ariel đang run rẩy.
Ariel vẫn chưa tỉnh táo lại, nàng khư khư che lấy tai, nhắm tịt mắt, hồi lâu sau mới từ từ mở mắt.
‘Sợ chưa’ – Tô làm một khẩu hình với nàng.
“Tô!” Ariel giận mà không biết trút vào đâu.
Tô đột nhiên làm một động tác ‘suỵt’, chỉ ra sau lưng nàng.
Ariel lại bị dọa, không dám quay đầu.
Tô bình tĩnh kéo tay nàng xuống, đặt lại vào khuỷu tay mình, đi được một đoạn mới bật cười không ngừng: “Cô dễ lừa thật đó!”
Ariel đã không thèm để ý đến Tô nữa.
Tô vỗ vào tay nàng như trấn an: “Thật ra, ma còn lâu mới đáng sợ.”
“Đừng, đừng nói nữa!”
Bé nhát gan lại lập tức che tai, nàng không muốn nghe Tô nói thêm gì đáng sợ hơn nữa.
“Được rồi, được rồi, tôi không nói nữa, không nói nữa thật đó!”
Tô cười kéo cổ tay của nàng đi.
“Trễ thế này rồi hai người còn ở đây làm gì?”
Một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đường đi. Tô sửng sốt, thu lại nụ cười ban nãy.
Là Công tước Boya. Hắn đã từng muốn lấy mạng cô, Tô khá kiêng kị và sợ hãi hắn.
“Chú Boya, con không ngủ được nên bảo Tô ra ngoài đi dạo cùng.”
Ariel tiến lên, đón lấy lời chất vấn của Boya.
“Nghe nói gần đây người luôn ngủ chung với nàng ta?” Tuy tính tình không tốt, nhưng hắn vẫn luôn đối xử rất tốt với Ariel, xem nàng như con của mình.
“Ừm, là yêu cầu của ta. Ta muốn nghe mấy câu chuyện cổ tích loài người.”
“Chuyện nghe trước khi ngủ bấy nhiêu là đủ, còn mấy thứ của con người…” Boya vừa nói vừa liếc qua Tô: “Không có gì hay.”
“Chú Boya, xin chú đừng nói như vậy.” Ariel hơi khổ sở.
“Ariel, người còn nhỏ.”
Tô không nhịn được mà nói: “Người cá có tốt có xấu, con người cũng có tốt có xấu, tôi không hiểu vì sao ông lại thù địch con người như vậy.”
“A.”
Boya cười khinh miệt, ánh mắt như đang nhìn rác rưởi, biểu cảm vô cùng chán ghét: “Ta ghét thì ghét thôi. Các ngươi ngoài mặt nhìn như vô hại, nhưng đến một lúc có thể vì mình phản bội bạn bè, phản bội người yêu, không gì không làm được. Lòng dạ con người đã thối rữa, tự chúng phát ra mùi tanh, sao ta có thể thích ngửi…”
“Chú Boya, khuya lắm rồi, bọn ta phải đi ngủ. Tạm biệt!”
Có lẽ Ariel đã nổi giận. Nàng dứt khoát chào Boya.
“Ariel, con không vui sao?” Boya rất ngạc nhiên khi Ariel tỏ vẻ không vui. Hắn chưa từng thấy nàng như vậy. Nàng vẫn luôn rất lễ phép.
“Đúng thế chú Boya à, ta cảm thấy chú không nói đúng, chú đang phiến diện.”
“…”
Boya phút chốc không nói thành lời. Phiến diện? Hắn mới phát hiện ra Ariel dành sự thiên vị quá lớn với con người – thái độ này rất nguy hiểm.
“Chú Boya, ngủ ngon.”
Ariel mím môi, hiếm hoi không nở nụ cười. Nàng kéo tay Tô, lập tức rời đi, để lại Boya đang trợn mắt há hốc.
“Như vậy có được không? Hẳn là công tước Boya giận lắm.” Lúc đi qua một ngã rẽ, Tô quay đầu nhìn lại.
“Ta không thích nghe những lời đó. Ta không muốn nghe ai nói cô như vậy!” Hai má Ariel phồng lên.
“Ariel…” Tô cúi đầu nhìn hai tay nắm chặt của hai người: “Cảm ơn cô.”
“Có gì đâu, cô là bạn của ta mà.” Ariel cười, siết chặt tay Tô – ‘người bạn con người’ duy nhất của mình.
Một chữ ‘bạn’ làm Tô dừng bước. Cô nhìn Ariel với vẻ kỳ lạ.
“Sao thế?”
“Không có gì.” Tô cười: “Ừm, chúng ta là bạn bè, bạn bè không nên làm bạn bè khó xử.”
Mấy ngày sau.
Một mình Ariel nằm trên giường, chán chường trợn mắt.
Đồng hồ sinh học của nàng đã thay đổi đến quá nửa đêm vì những câu chuyện của Tô. Nàng đã không ngủ sớm được nữa.
Nhưng đã mấy đêm rồi Tô không đến.
Dạo gần đây, Ariel có hơi mờ mịt. Mấy hôm trước, Tô đã nói họ là bạn của nhau, nhưng hành vi của Tô mấy hôm nay không ngừng phát triển theo hướng ngược lại.
Nàng cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện với Tô khi đó. Từ khi nàng ấy nói sẽ không khiến mình khó xử, nàng ấy đã bắt đầu mất tăm mất tích. Nàng đến vườn tìm, được tin nàng ấy xin nghỉ, nàng nhờ người chuyển lời giúp thì lại bị từ chối nhiều lần.
Gây khó xử? Đúng là nàng có một chút, nhưng Tô cũng không nên như vậy. Ariel cảm thấy chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến Tô, đó rõ là lỗi của chú Boya.
Nhưng ngày hôm nay cuối cùng nàng ấy cũng đồng ý là sẽ đến. Ariel nhìn lướt qua bàn trang điểm. Cuối cùng nàng cũng thuận lợi tăng đi món quà của mình rồi. Ôi chao, vốn là đã trễ, nếu còn để đến tháng sau, nàng còn tặng thế nào nữa?
‘Cốc, cốc, cốc’ – lúc này, cửa phòng có tiếng gõ. Trễ như vậy rồi, còn là ai được?
Nàng ra mỡ cửa, vệ binh cá kiếm gác đêm nghiêm trang cúi chào: “Vợ của quản gia cá chình nói có việc cần tìm công chúa ạ.”
Vợ của quản gia? Ariel ló đầu ra, nhìn thấy một nữ người cá sắc mặt không được tốt lắm ở cạnh cửa.
“Chào bà, có chuyện gì không?”
“Thưa công chúa, tay chân của cô bé loài người kia không sạch sẽ.”
Nghe được cụm ‘cô bé loài người’, Ariel không khỏi hơi nhíu mày. Có rất nhiều người cá gọi Tô như vậy. Rõ ràng nàng ấy có tên mà?
“Xin bà nói rõ hơn.”
“Là như thế này.” Vợ của quản gia hít một hơi thật sâu.
Từ sau lần bức tượng của Ariel bị trộm, quản gia cá chình luôn vô cùng chú ý, thỉnh thoảng sẽ đi vòng trở lại vườn hoa. Tuy không có gì khác thường, nhưng ông ta phát hiện ra Tô luôn là người làm vườn ở lại bên trong trễ nhất.
Rất nhiều lần, ông ta đều thăm dò: “Cô bận rộn gì cả ngày thế? Mấy người cá khác đều ngại làm việc quá nhiều, cô thì ngược lại, còn chủ động kéo dài ra.”
“A? Quản gia, con trai của ông đang đợi ông về nấu cơm đó, đừng nán lại lâu thêm nữa!”
Mỗi lần ông ta nhắc đến đề tài đó, Tô đều sẽ đổi chủ đề. Ban đầu quản gia cá chình cũng không suy nghĩ nhiều, mãi đến một lần, ông ta bận gần đến giờ ngủ, lo lắng lại có sơ sót nên trở lại vườn hoa xem sao. Khi đến nơi, ông ta phát hiện ra Tô vẫn còn ở đó. Ông ta đi đến chào, kết quả Tô rất hoảng sợ, sắc mặt vô cùng tệ. Từ đó quản gia cá chình đã để ý đến Tô. Hôm nay ông ta phải đi báo cáo công việc với Thần Biển, không thể không đi trước. Nhưng ông ta đã lén lút dặn vợ mình giúp ông ta để ý một phen.
Vợ ông ta quan sát cả buổi chiều, sau đó phát hiện ra Tô cần mẫn hơn những người làm việc khác rất nhiều. Cô không chỉ chăm chỉ hoàn thành phần của mình mà còn lau qua bồn hoa của tất cả công chúa một lần. Nhưng chuyện này không phải thứ khiến bà ta để ý, mà là bà ta tình cờ phát hiện ra, Tô làm xong hết tất cả lại ôm tượng của Ariel đi, lén la lén lút, nhìn qua rất chột dạ.
Về nhà rồi, người vợ kể lại chuyện này với ông chồng về nhà không lâu sau đó của mình. Liên hệ với chuyện mất trộm trước đó, quản gia cá chình đã hiểu, chắc chắn cũng là Tô mang đi. Vốn ông ta muốn tự đến đây, nhưng hình như báo cáo buổi sáng có nhiều sơ sót, Thần Biển triệu ông ta quay lại nên ông ta không đi được. Vậy nên quản gia cá chình đã vội vã kêu vợ mình qua tố cáo.
“Nếu như theo bà nói, Tô hẳn đã không làm như thế ngày một, ngày hai. Nhưng mà, nếu nàng ấy thật sự là trộm, vì sao nàng ấy còn mang trả lại?”
“Chuyện này…” Người vợ không suy nghĩ nhiều, vốn chỉ muốn truyền lại nguyên lời, bây giờ bà ta nghĩ lại mới cảm thấy không hợp lý.
“Trước tiên bà chớ vội nói với người khác, để ta đi hỏi nàng ấy.” Ariel nói với vợ của quản gia. Trước khi đi, nàng mở hộc bàn trang điểm ra, lấy đi vật mình giấu bên trong, nhét vào trong tay áo.
Tin tức này đến rất không phải lúc. Sau cuộc nói chuyện này, Ariel gần như tan hết buồn ngủ. Nàng quyết định đến vườn hoa xem sao, nếu đợi đến ngày mai sợ là không được nữa. Nếu hôm nay có thể gặp được Tô, nàng phải lập tức xác định được sự trong sạch của cô.
Nhưng tình huống xảy ra lại làm người ta thất vọng – Ariel vừa đến nơi thì bắt gặp Tô mang tượng về.
Dường như Tô rất vui, bước đi rất nhẹ nhàng, nụ cười tươi tắn xuất hiện trên mặt cô, viết ra mấy chữ ‘mỹ mãn’.
Nhưng Ariel lại không vui vẻ nổi.
Chứng cứ vô cùng xác thực, như thế này gọi là ‘tang chứng, vật chứng rõ ràng’ phải không?
Tô tươi cười quay đầu, nhìn thấy Ariel sa sầm mặt ở cửa vườn hoa thì ngây cả người.
“Ariel!”
Chết tiệt, vì sao nàng lại ở đây?
Thấy Tô bối rối, Ariel trầm mặc. Có lẽ nàng không biết nói gì, hoặc nàng đang đợi Tô giải thích.
“Ariel, xin lỗi…”
Nghe được hai chữ này, lòng Ariel không kiềm được mà chùng xuống.
“Có người nói với ta rồi. Tô, thật ra cô có thể nói thẳng với ta.”
Nếu như cô thích, chỉ cần cô nói, ta có thể chia sẻ.
“Chuyện này, thật ra… thật ra chỉ cần một ngày nữa, còn thiếu một chút nữa thôi, ngày mai là xong…”
Tô cảm thấy bây giờ thì không còn ngạc nhiên gì nữa. Cô tốn hơn một tháng cực khổ, kết quả lại hỏng hết trong ngày cuối cùng. Cô xoa tay: “Tôi còn chưa chuẩn bị xong thì cô đã đến… tôi phải làm gì bây giờ, chỉ còn một chút nữa thôi…”
Ariel lắc đầu: “Không sao, cô không cần kiềm nén. Nếu cô thích bức tượng quá, ta có thể tặng nó cho cô!”
Tô đã nghe ra vấn đề. Thì ra Ariel đã hiểu sai ý của cô, tưởng là cô rất thích bức tượng, thích đến mức phải lén lút mang về.
Cô vội vã giải thích: “Không, không phải, cô nhầm rồi! Tôi không trộm đồ, là tôi muốn tặng cho cô một món quà. Tôi muốn sửa lại nó.”
“Quà? Rồi sửa lại? Ôi Thượng đế! Rốt cuộc là như thế nào, cô mau cởi vải ra, để ta xem xem?”
Tô cản lại: “Ariel, tốt nhất bây giờ cô đừng xem!”
Ariel ngờ vực nhìn cô: “Vì sao?”
“Cô cho tôi một ngày nữa là được!”
“Tô, có phải cô lại làm mẻ nó, sợ ta trách nên mới… Không sao, cô cho ta xem đi, dù không sửa được cũng không sao!”
Tô nhìn thoáng qua pho tượng, thở dài một tiếng: “Đúng là càng nói càng đen mà. Vốn dĩ tôi không định đưa cô xem hôm nay, nhưng hình như không còn cách nào nữa!”
Cô cởi tấm vải phủ trên tượng ra.
Bức tượng xuất hiện làm Ariel sửng sốt, vẻ như hoàn toàn không nghĩ đến.
Khuôn mặt của pho tượng hoàn hảo không hề tổn hại, thứ thay đổi là kiểu tóc của nó. Mái tóc đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, chuyển từ mái tóc xoăn nhỏ hoàng tộc điển hình sang… đầu húi cua…
Vẻ khiếp sợ của Ariel làm Tô cảm thấy rất thất bại.
“Quả nhiên ông Simon nói đúng, kế hoạch đã thất bại. Ariel, xin lỗi, tôi đã tự ý sửa bức tượng. Vì tôi mà một góc đầu của tượng bị mẻ mất. Mỗi khi nhìn thấy vẻ thất vọng của cô, tôi đều cảm thấy không thể cứ để như vậy nữa. Vậy nên tôi phải nghĩ cách, tiếc thay tôi làm như thế nào cũng không sửa được phần thái dương kia, vậy nên tôi…”
“Đừng vội xin lỗi, đợi ta nhìn kĩ đã.”
“Được…” Tô rất ngơ ngác.
Hơn nửa ngày sau, cuối cùng Ariel lên tiếng: “Thật ra cũng không tệ lắm.”
Ariel cất lời nhận xét, Tô ngờ là tai mình có vấn đề rồi.
“Ariel, cô…”
“Chắc chắn từ đầu phải rất kinh ngạc, cô cũng biết hình ảnh này rất khó tưởng tượng mà. Ta chưa từng nghĩ hoàng tử sẽ có kiểu tóc như thế này…”
Ariel nhìn chằm chằm pho tượng, dường như vẫn còn chìm trong sợ hãi, khẽ lắc đầu, có phần khó tin.
“Thật ra tôi chọn kiểu tóc này là có lý do.” Tô nói.
“Sao?” Ariel nhìn sang Tô, trong mắt ngập tràn hiếu kỳ.
“Mẹ tôi nói với tôi, một người đàn ông đẹp trai thật sự sẽ có thể để mọi kiểu tóc. Muốn biết một người đàn ông có đẹp trai không, cứ nhìn anh ta trong thời gian bình thường.”
Tô sờ lên tượng: “Tuy còn một chút nữa mới hoàn thành, nhưng hoàng tử của cô vẫn rất đẹp trai. Ariel, cô từng hỏi tôi trên thế giới có tồn tại người như cô mơ ước không, tôi đã suy nghĩ rất lâu. Tôi cảm thấy hẳn là có, nhưng cô phải đợi, giống như cách bức tượng này đến với các cô vậy. Nhất định sẽ có một ngày, sẽ có một con ‘tàu’ xuất hiện, đưa đến cho cô hoàng tử thuộc về cô, như cách cô nhìn thấy bức tượng này. Dù cô có gặp trắc trở gì, cũng không sao cả, bởi vì…”
Nói đến đây, Tô bỗng hơi xấu hổ, đỏ mặt nói tiếp: “Dù là như vậy, cũng sẽ có người xen vào chuyện của người khác, giống như tôi, giúp đỡ cô. Vậy nên cô không cần sợ, cô cứ tin tưởng.”
“Cảm ơn cô, Tô, thật đấy.” Ariel hơi khựng lại: “Thật ra ta cũng có cái này muốn tặng cho cô.”
“Tặng cho tôi?”
Tô rất bất ngờ. Nàng muốn tặng gì cho mình?
“Lần trước lúc tổng vệ sinh, mặt dây thánh giá của cô rơi ra, ta đã vô tình biết được sinh nhật cô. Ta vẫn luôn suy nghĩ nên tặng cho cô cái gì, cuối cùng vẫn cảm thấy cái này tốt, tiếc thay muốn có nó phải tốn một ít thời gian, muốn làm được ngay trong tuần thì hơi miến cưỡng. Tuy là chậm, còn rất chậm nữa, nhưng ta hy vọng cô không để ý.”
Nàng vươn tay ra mò mẫm trong tay áo, mang một thứ ra ngoài. Ánh trăng trên bầu trời chiếu vào lòng bàn tay nàng, tỏa sáng lấp lánh. Viên ngọc trai tròn đầy, óng ánh kia vẫn đẹp đẽ như ngày hôm qua.
Nụ cười của nàng như một hồ nước trong veo, tinh khiết lại đi vào lòng người.
“Sinh nhật vui vẻ, Tô. Đây là món quà Ariel đặc biệt dành cho cô.”