Ngủ Ngon, Công Chúa Người Cá Của Tôi

Chương 11: Linh hồn dưới ánh trăng




Suốt đêm, Tô lật người qua lại trên giường.

Sống trên tàu nô lệ mấy năm làm cô trở nên nhạy cảm. Cô dễ đi vào giấc ngủ, nhưng ngủ rất nông, một tiếng động thật nhỏ  – ví dụ như tiếng rèm cửa phất phơ, cũng đủ làm cô thức giấc.

Nhưng lý do đêm hôm nay hình như không phải như thế.

Tâm sự khó nói, lòng cô cứ nôn nao. Cuộc hội ngộ của ba người kết thúc trong bầu không khí không quá tốt đẹp cũng khiến cô có gì đó canh cánh.

Bản thân cô cũng không hiểu, rõ ràng cô chỉ nói sự thật, vì sao kết quả lại như vậy?

Đồng thời, đề nghị sau cùng của Ariel cũng khiến Tô rất khó xử. Cô vẫn giữ suy nghĩ như trước, không quá muốn sử dụng trải nghiệm cá nhân đánh giá một cách chủ quan mọi thứ. Cô cảm thấy, nếu mình nói tất cả với Ariel, chắc chắn nàng sẽ mất đi sự mong chờ đối với thế giới trên bờ kia.

Đúng hay sai rất khó nói, cô chỉ biết mình có thể sẽ khiến Ariel mất đi một số thứ không nên mất.

Không được.

Tô xoay người rời khỏi giường. Tâm trạng ngổn ngang như vậy, cô muốn ra ngoài một lát.

Một con cá thờn bơn nhỏ bơi qua bên chân Tô. Biển vào buổi đêm rất yên bình. Hẳn là thời tiết hôm nay không tệ – trên bờ hay dưới biển đều như thế. Bầu trời quang đãng, còn có ánh trăng sáng ngời. Nước biển đêm nay cũng rất sáng.

Biển trong mỗi ngày đều không giống nhau, sáng sớm và tối trời cũng rất khác. Có rất nhiều quang cảnh, dưới ánh sáng của ban ngày sẽ thay đổi hoàn toàn. Mờ ảo, hoặc thần bí, đến cả bụi rong và dòng nước cũng mang theo ảo giác kỳ lạ.

Vách tường màu hổ phách của cung điện cũng vơi dần theo từng bước chân Tô. Chúng chậm rãi trở nên trong suốt. Cấu tạo của cung điện này vô cùng đặc biệt, cấp bậc cao nhất là thể hiện sự thay đổi của đại dương. Một số vách hành lang của nó sẽ biến đổi, một vài trần nhà cũng dao động, khiến cho người ta cảm thấy nó vốn là một sinh mệnh chân thực, biết hô hấp.

Mỗi lần hô hấp, thực vật sẽ tạo thành vòng xoáy thật nhỏ trên mặt nước. Tô thử đưa tay ra chạm vào, không những nhìn thấy mà da thịt cô còn có thể cảm nhận được rõ ràng. Thậm chí có lúc người ta đi thật chậm cũng sẽ cảm giác được sự chuyển động như gợn sóng mà những dòng chảy xung quanh mang lại.

Khi Tô nhìn thấy Ariel đứng trước vách cung trong suốt, cô càng cảm thấy như vậy.

Có một loại chuyển động xinh đẹp hiện ra trong yên tĩnh, lẫn vào đủ loại biến hóa.

Mái tóc xoăn nhẹ thật dài, áo khoác màu trắng bạc, hòa lẫn ánh trăng chiếu xuống đáy biển tạo thành một luồng sáng tốt đẹp khó nói thành lời.

Nàng không hề động đậy, nhưng góc nhỏ này ngập tràn cảm giác trôi chảy.

Được nhìn thấy hình ảnh đẹp như vậy, một người luôn chán ghét buổi tối cũng tăng thêm mấy phần cảm tình. Cô không muốn phá hỏng vẻ đẹp này, vậy nên chỉ lẳng lặng đứng ở một nơi cách đó hơn 10m, ngưng mắt mà nhìn.

“Tô?”

Cảm nhận được sự thay đổi trong chuyển động của dòng sông, Ariel quay đầu nhìn về phía Tô. Đôi mắt màu xanh lam kia đã không còn giống như cô lần đầu nhìn thấy, mà nhuốm một vẻ ưu buồn như vùng biển về đêm.

“Tối không ngủ được nên ra ngoài đi dạo xem sao. Cô thì sao? Vì sao hơn nửa đêm rồi không ngủ?”

Bị phát hiện, Tô chỉ đành đi đến. Khi họ ở gần, đường nét trên khuôn mặt Ariel càng rõ ràng.

“Không ngủ được, nhớ lại những lời hôm nay cô nói nên muốn đến ngắm biển một chút.”

“Là vì lạc lõng à?”

“Cũng không phải. Trong mơ màng có thể càng rõ ràng hơn…”

“Xin lỗi cô, tôi không nên nói những lời đó.

Tô nghĩ, có thể những người vui vẻ sẽ không biết đến ưu sầu. Hoàng tử Hạnh phúc trong cổ tích của Wilde (*) biết được sự khốn khổ của người dân, cuối cùng đã bị hòa tan trong lò sắt.

(*)Oscar Wilde, một nhà văn nổi tiếng người Ireland. Ông nổi tiếng với các câu chuyện cổ tích cho trẻ em nhưng mang theo góc nhìn về thế giới và tiểu thuyết ‘Bức chân dung của Dorian Gray’.

Ariel lắc đầu: “Cũng không liên quan đến cô. Ta sẽ không nghe người khác nhìn ngắm thay mình vẻ đẹp trên mặt nước đã thấy đủ. Ta cũng sẽ không vì lời của người khác mà từ bỏ mong ước này. Ta vẫn muốn đi xem, hoàn toàn chỉ vì ta muốn. Ta muốn được chạm vào thế giới không giống với nơi này, ta muốn biết liệu những điều ở đây không có có thể tìm được ở một nơi nào khác không.”

Dứt lời, Ariel mỉm cười với Tô, trong nụ cười là một sự kiên định không dao động, mà lọn tóc đột ngột tung bay của nàng khiến đáy biển không có gió lại như có gió thổi.

Vẻ đẹp tĩnh lặng đột ngột trở nên rung động lòng người, Tô đột nhiên cảm thấy người trước mắt không phải Ariel, mà là linh hồn ở nơi tận sâu tòa cung điện này.

Không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ này, Tô có phần không biết làm sao.

Ariel không phát hiện ra sự cứng nhắc của Tô. Nàng không hề hay biết mà nhìn Tô với ánh mắt ngập tràn tình cảm: “Cô còn nhớ lời ta nói trên bàn ăn không? Ta đang suy nghĩ phải chăng muốn hiểu thế giới phải bắt đầu từ hiểu một người, rồi từ góc nhìn của người đó nhìn về thế giới trong mắt người đó. Bây giờ cô có sẵn lòng nói cho ta chăng? Thế giới của cô, cậu chuyện của cô?”

Nàng tiến lại gần. Ánh trăng xuyên qua vách ngọc trong suốt chiếu rọi những đường nét của nàng thật rõ ràng. Nàng lại bất chợt chiếm mất toàn bộ tầm nhìn của Tô.

“À thì… Ariel, cô nghe tôi nói này, đó không phải chuyện hay ho gì đâu.” Tô lùi lại một bước.

“Không lý nào lại như vậy.” Ariel nở nụ cười, đôi đồng tử vốn đã trong trẻo như nước đêm nay lại đặc biệt ngời sáng: “Bà nội nói, chuyện xấu hay tốt là dựa vào đánh giá của người nghe.”

Sự nguy hiểm của Ariel không chỉ nằm ở vẻ đẹp của nàng mà còn ở giọng nói êm tai. Có một số người bẩm sinh đã biết vận dụng thiên phú của bản thân, dù có hỏi những điều người ta không thích, giọng nói dịu dàng vẫn có thể khơi gợi mong muốn bộc bạch toàn bộ của người đó.

Biểu cảm nàng thấp thoáng đôi chút cố ý lẫn với ngây thơ – sự pha trộn kỳ diệu mà hấp dẫn lạ kỳ này, hẳn chỉ có ở những cô gái trạc tuổi nàng.

Ai có thể chống lại ‘thuốc độc’ xinh đẹp này chứ! Tô gần như không tự kiềm mình được mà đồng ý, nhưng cô vẫn nhịn được.

“Mỗi một câu chuyện đều có vài người không hợp để nghe.”

Ariel nhếch môi: “Ta không hề cảm thấy mình không phù hợp.”

Tô trả lại nguyên xi cho nàng: “Đó là quyết định của người kể lại.”

Ariel cúi đầu, thất vọng rất rõ: “Vậy được rồi, ai cũng có quyền nói hoặc không.”

Tô nhìn ra vùng biển đen ngòm bên ngoài vách tường trong suốt: “Vậy rốt cuộc vì sao phải mệt mỏi như thế? Vì sao phải tò mò về con người? Nếu như cô vẫn luôn ở dưới đáy biển, con người sẽ ở cách cô rất xa, cô cứ xem như đang nghe truyện cổ tích, như vậy không tốt sao?”

“Nhưng cô đang ở ngay trước mắt ta!”

Đáp án đơn giản đến mức có hơi bất ngờ. Nàng ngưng mắt nhìn Tô: “Không hư ảo cũng không xa xôi, người có thể xác nhận những tò mò đó đang đứng trước mặt ta.”

Nàng kéo lấy tay Tô.

Tô vội vã rút tay về, nhiệt độ truyền đến trong khoảnh khắc đó làm cô căng thẳng đầy khó hiểu: “Cũng không trách tôi được. Tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây, tôi không hề muốn đến đây!”

Ánh mắt Ariel lóe lên một tia lạc lõng, nhưng nó rất nhanh đã biến mất. Nàng nói bằng giọng thật nhỏ: “Nhưng mà, ta rất biết ơn vì cô có thể xuất hiện ở đây.”

Tô buồn rầu nói: “Đừng cứ cảm ơn tôi mãi, không có gì để cảm ơn cả, tôi chưa từng làm gì.”

Ariel ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu được sự buồn phiền trong lời Tô.

“Vậy bây giờ cô giúp ta một chuyện đi, nếu như cô thật sự không muốn nói!”

“Là chuyện gì?”

“Kể giúp ta một số câu chuyện thật thú vị để ru ta ngủ!”

Nụ cười của nàng nhàn nhạt dưới ánh trăng, hệt như ánh trăng lẫn trong mặt nước.

“Ta đã quen nghe chuyện cổ tích trước khi ngủ, không nghe thì không ngủ được. Hôm nay bà nội kể với ta những câu chuyện ta chưa nghe bao giờ. Ngày mai ta còn phải đi dạo những cung điện khác với chị, có quầng thâm thì không tốt. Tất nhiên cô cũng có thể đưa ta đi tìm bà.”

Nghe thì rất đơn giản. Tô nói: “Quá nửa đêm rồi, tôi cũng không dám đưa cô đi tìm Thái hậu, nhưng nếu là kể chuyện thì không thành vấn đề.”

Ariel ngượng ngùng cúi đầu ‘ừm’ một tiếng: “Vậy nhờ cô, kể đến khi ta ngủ là được.”