Ngự Mạt Thế

Chương 6: Cuộc dạo chơi




Mơn mơn, các nàng, chúc các nàng buổi tối vui vẻ, cảm ơn các nàng đã kiên nhẫn chờ đợi ta!

“Băng Nhi, em có muốn đi chợ đêm ở RM không? Ở đây nổi tiếng nhất là thời trang nhất là đồ da, chúng ta đi chọn vài bộ nhé? Sẵn tiện ăn tối luôn, nhà hàng Sew cạnh quảng trường rất ngon, có lẻ em sẽ thích.”

Ngạo Thiên Khải nhẹ nhàng đặt hành lý xuống cạnh giường rồi quay sang hỏi han Ngạo Vũ Băng, hắn biết Ngạo Vũ Băng thích nhất là ăn. Vả lại nên mua một số đồ da, dù sao sau này đồ da rất đắc đỏ, có thể dùng để đổi lấy thức ăn. Dù không cần quan tâm chuyện thức ăn nhưng hắn không thích phải bảo bối dùng hàng đã qua tay người khác. Hắn và em trai thì có thể còn bảo bối thì không.

Ngạo Vũ Băng nghe tới ăn thì hai mắt lấp lánh, bởi lý do đặc biệt nên khi ở Dật Thần tinh nàng chỉ ăn trong vài chục năm đầu tiên sau khi ra đời, còn sau nữa thì không hề. Bây giờ cơ thể này không thể hấp thụ linh khí làm cảm giác đói cứ ập tới, thèm ăn là điều không tránh khỏi. Ngạo Vũ Băng liền gật đầu.

Ngạo Thiên Hoành đứng cạnh nhìn ánh mắt tỏa sáng của Ngạo Vũ Băng thì không kiềm được đè đầu cô ra mà xoa. Bảo bối nàh hắn thật đáng yêu.

Ngạo Thiên Khải thấy Ngạo Vũ Băng đồng ý thì không nói hai lời, mở cửa ra ngoài, bảo bối của hắn đã đồng ý rồi thì không co lý do gì để chậm trễ.

Đường phố RM cứ như một sàn diễn thời trang nhỏ. Ngoài các du khách ăn mặc gọn gàng, đơn giản thì trên đường phố tôi vẫn thấy hình ảnh những quý bà thanh lịch trong váy bút chì đỏ, cao gót đen, chemise lụa trắng điệu đà và gương mặt trang điểm kỹ càng và cạnh bên là một quý ông tông xoẹt tông trong bộ complet chỉnh tề, giày bóng lưỡng. Các cô gái trẻ ở RM thì lại mặc váy ngắn, giày cao gót và những chiếc áo T-shirt đủ màu, ngồi trên mấy chiếc Vespa lượn quanh trong thành phố.

Tuy là đã đầu tháng tám nhưng thời tiết cũng khá nóng, đặc biệt là năm nay, đêm đến rồi mà nhiệt độ ở RM vẫn nằm trong ngưỡng trên ba mươi độ, du khách lại đông, không khí nhộn nhịp, rộn ràng.

Ngạo Thiên Khải dẫn Ngạo Thiên Hoành và Ngạo Vũ Băng đến một quán cà phê cạnh quảng trường, gọi hai capuchino và một sữa. Cảnh về đêm ở RM rất đẹp, nhìn những chùm sáng chiếu lên các cột nước, đa số mọi người đều chọn một quán cà phê để tán gẫu. Nhìn xa ra quảng trường là một chợ đêm nổi tiếng ở RM, mục đích của họ là đến đó, nhưng cứ gác lại nhâm nhi một ly capuchino vậy.

Ngạo Vũ Băng cầm ly sữa trong tay, nhẹ hớp một miếng, vị ngọt dìu dịu cứ như vậy mà thấm vào cổ họng. Ngạo Vũ Băng nhìn cảnh của quang trường mà mê đắm, sau này cô còn nhiều cơ hội nữa để đi khắp nơi, thật hạnh phúc. Ngạo Vũ Băng híp mắt lại tiếp tục uống sữa.

Sau khi ba người nhìn cảnh quảng trường chán chường thì tiến thẳng về phía chợ đêm. Phải nói đây là một thiên đường của thời trang, các mẫu quần áo được treo chồng lên nhau, mỗi một kiểu đều tạo cho người mua cảm giác độc đáo, đặc biệt là các hàng đồ da. Cứ ngỡ quần áo bằng da rất khó tạo kiểu nhưng ở đây, đồ da muôn hình vạn trạng, phải nói chỉ có thể là thiếu tiền để mua chứ không thể nói là không có đồ đẹp để mua.

Thậm chí có thể nhìn thấy một số quần áo lưu niệm có in hàng chữ I love RM hay hình ảnh của nàng Mona Lisa trên đó, các ký hiệu hoa văn độc đáo cũng không thiếu.

Ngạo Vũ Băng vui vẻ nhìn tới nhìn lui, cuối cùng dưới sự trợ giúp của Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cô đã mang về hơn chục bộ đồ da, à đây chỉ là nói số lẻ, phải nói là hai trăm mấy chục bộ đồ da mới đúng. Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành thấy mẫu nào cũng hợp, mẫu nào cũng đẹp cuối cùng là lấy mỗi mẫu hai bộ, từ váy liền tới váy rời, từ quần ngắn tới quần dài, mỗi thứ đều lấy hai cái. Cứ mỗi lần tiền trong búi hết thì Ngạo Thiên Hoành lại lăn xăn đi rút tiền.

Mọi người nhìn vào ba anh em nhà này mà đỏ mắt, dù nói đồ ở chợ đêm RM không đắt nhưng cũng không cần phô trương như vậy chứ?

Sau khi mua đồ cho Ngạo Vũ Băng xong thì Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng tiện tay mua thêm khoảng trăm bộ nữa, xem ra thiên hạ không loạn thì hai anh em này không chịu được.

Giầy da, bao tay da, nón da, bảo hộ da, túi da tất cả đều bị Ngạo Thiên Khải càn quét, phải nói, chợ đêm bỗng dưng mất gần hết một phần ba lượng hàng. Cũng may có nhân viên của khách sạn đi theo, liên tục thay đổi người chở về nếu không chỉ việc mang về thôi cũng là một phiền phức lớn.

Ngạo Thiên Khải sau khi nhìn chiếc xe cuối cùng chở đồ đi thì quay lại cười tủm tỉm nhìn Ngạo Vũ Băng. “Đi thôi, chắc em cũng đói bụng rồi, ăn gì đã.”

Ngạo Vũ Băng nghe ăn đương nhiên sẽ thích hơn đi mùa đồ, một bộ dáng phấn khỏi đi theo Ngạo Thiên Khải, bất quá chỉ thể hiện ở nét mặt còn bước chân thì vẫn rất trầm ổn.

Bên trong nhà hàng Rew, ba người gọi một số món ăn khách nơi đây như thịt quay, thịt nguội và salami (mọi thông tin về salami, xin hỏi bác Gu Gồ), chốc lát đã đầy nữa bàn ăn. Dù có nhiều tiền nhưng ntk cũng không muốn gọi nhiều rồi bỏ phí, chỉ cần trải qua mạt thế là sẽ thấy một giọt nước cũng không nên lãng phí huống chi là món ăn nóng hổi như thế này?

Ngạo Vũ Băng cũng không để ý tới việc các món này tên gọi là gì, trực tiếp hành động, ăn thử một miếng thịt quay, vị mặn mặn cứ tan vào trong miệng, lại có cái gì đó ngọt ngọt lẫn trong đó, ngon không tả được.

Ngạo Vũ Băng tiếp tục công việc ăn uống của mình, Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành cũng ăn một miếng gắp cho cô một miếng, hình ảnh ba người rất hạnh phúc, hạnh phúc tới nổi người ta cảm thấy ghen tỵ.

Đây là một địa danh có thật nhưng do không hiểu rõ về nó ta chỉ có thể đặt lại tên cho nó và chém gió thêm thôi, hì hì, đa số là ta căn cứ vào đặc điểm của vài nơi mà viết thôi :3 Cái thành phố RM này rất quen thuộc với mọi người đó.

Khi về đến khách sạn, ba người đã nhìn thấy các bộ đồ, giày dép bao tay các loại được phân loại và xếp ngay ngắn vào các thùng để bên ngoài phòng vip. Nơi đó có một thanh niên mặc đồng phục của khách sạn nghiêm cẩn đứng canh.

Ngạo Thiên Khải trực tiếp đem tiền boa cho thanh niên và đi vào phòng, Ngạo Vũ Băng lúc này đã ngủ thiếp đi. Ngạo Thiên Hoành nhanh tay đem gối và mền trải da, chờ Ngạo Thiên Khải đặt Ngạo Vũ Băng xuống.

Ngạo Thiên Khải sau khi thu xếp cho Ngạo Vũ Băng thì đau đầu nhìn đống hàng hóa bên ngoài. Hắn dùng tay nhu nhu mi tâm, đoán chừng không biết làm cách nào. Ngạo Thiên Hoành đương nhiên nhìn thấy hành động của anh trai mình, khẽ cười một tiếng.

“Anh trai, không lẽ anh không tính nói với bảo bối à?”

Ngạo Thiên Khải nhìn Ngạo Thiên Hoành rồi trả lời. “Không lẽ nói với bảo bối là mạt thế sắp đến sao? Hay là nên nói rằng chúng ta biết em ấy có Linh Phủ, có thể chứa này nọ, mạt thế rồi cần chuẩn bị?”

Ngạo Thiên Hoành cũng đã nghĩ tới nhưng lại không biết nên nói với bảo bối như thế nào. Dù sao bảo bối chỉ tới đây chưa được nửa tháng, nói ra thì sợ bảo bối thất vọng. Nói thật không riêng gì bảo bối thất vọng mà họ cũng vậy, ai có thể nghĩ thế giới xinh đẹp này sẽ bị tàn phá đến mức như vậy, một cuộc sống bình yên đương nhiên sẽ tốt hơn việc phải sống trong một thế giới đạo đức suy đồi, sống hôm nay lo ngày mai?

Mạt thế tàn khóc gần như nuốt chửng lòng của bọn họ, thật sự thì bọn họ cũng muốn bình yên mà sống, thậm chí có thể thánh mẫu hơn, kêu gọi mọi người bảo vệ môi trường, mạt thế sắp đến rồi. Nhưng mà... ai có thể tin được chứ? Có khi người ta còn nói họ lừa gạt tiền gạt, gây rồi trật tự trị an cũng không chừng.

Nếu đã không thể làm thánh mẫu thì hãy tự chuẩn bị cho bản thân một cuộc sống tốt hơn đi. Tại sao phải lo lắng hãi hùng để rồi khi mạt thế phủ xuống lại tiếp tục lo lắng sống nay chết mai.

Trong khi Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành đang đắn đo suy nghĩ phải làm sao thì Ngạo Vũ Băng cũng mở mắt ra. Thật ra cô chỉ mệt một tý thôi nhưng không biết vì sao khi rơi vào vòng tay ấm áp của Ngạo Thiên Khải thì lại không muốn mở mắt, cứ như vậy để được ôm đi lên.

Ngạo Vũ Băng suy nghĩ rồi nhắm mắt lại, Linh Phủ, thì ra nó vẫn theo cô tới đây. Nhưng có một vấn đề là tại sao họ lại biết cô có Linh Phủ trong khi cô lại không hề biết? Rốt cuộc cô đã bỏ qua điều gì?

Ngạo Vũ Băng im lặng đem tinh thần lực phóng ra cảm nhận không gian xung quanh thần thức của cô, tìm kiếm rốt cuộc Linh Phủ đang ở không gian nào chờ cô kết nối.

Một điểm sáng chợt lóe lên trong đầu, Ngạo Vũ Băng biết đó là Linh Phủ của cô, nhưng xa quá, rốt cuộc Linh Phủ của cô rơi vào tinh cầu nào không biết. Ngạo Vũ Băng tiếp tục cố gắng dùng tinh thần lực đẩy thần thức về phía không gian mà Linh Phủ đang tọa trấn.

Tinh thần lực gần như hao mòn, nhưng chỉ mới được nửa chặn đường, Ngạo Vũ Băng cảm thấy rối rắm, rốt cuộc có nên đi tới hay không? Nếu tiếp tục đi tới thì phải dùng tới bản mạng tinh thần lực, lúc đó tinh thần lực thần lực của cô sẽ triệt để biến mất. Nhưng khi nghĩ đến việc nơi đây không cần dùng đến tinh thần lực nữa thì Ngạo Vũ Băng lại quyết định, đi tới cùng, dù sao theo lời hai anh trai mà nói thì Linh Phủ là điều rất cần thiết. Chỉ mong lúc đó có thể mở ra đường tới Linh Phủ. Tinh thần lực bị tiêu hủy, aizz, hy vọng mọi việc như ý muốn đi.

Ngạo Vũ Băng quyết định dùng tới bản mạng tinh thần lực có lẽ là một ý nghĩ sáng suốt nhưng cô không hề biết, vì quyết định này mà từ nay về sau có một hậu quả đeo bám cô dài dẵng.

Thật lâu sau, Ngạo Vũ Băng đã đến được nơi Linh Phủ hạ lạc, thật sự thì Linh Phủ lúc này đã bị thu hẹp đáng kể, ít nhất là hai phần ba tổng không gian, có lẽ là do việc cô xuyên tới đi. Ngạo Vũ Băng dùng tay chạm vào cánh cửa cuối cùng của Linh Phủ, Linh Phủ tự động nhập vào thần thức của cô. Lúc này Ngạo Vũ Băng mới phát hiện có điều gì đó khác thường, đó là cảm giác đau đớn, rõ ràng cô đang trong trạng thái linh thể.

Ngạo Vũ Băng vội vàng quay lại thân thể, lúc này cô mới phát hiện bản thể của mình ở một nơi rất xa. Ngạo Vũ Băng thầm cắn môi, vận hết tốc lực quay về. Theo như hiểu biết của Ngạo Vũ Băng mà nói đây là trạng thái của việc thân thể thoát ly thần thức quá lâu mà ra. Cô quên mất việc thân thể này là thân thể mới, không thể tự động hấp thu linh khí để bổ khuyết. Mà cho dù có thể thì linh khí ở đây quá mỏng. Không biết cô đã rời đi bao lâu rồi, thật tình!

Ngạo Thiên Khải và Ngạo Thiên Hoành sau khi ngủ một đêm thì cảm thấy có cái gì đó khác thường, rõ ràng đó là hơi thở của bảo bối, rất dồn dập nhưng lay thế nào em ấy cũng không tỉnh. Cả người cứ nóng lên không ngừng, chạm tay vào bảo bối thì lại thấy nóng như lửa, dù có đắp khăn lạnh cũng không hề thuyên giảm, hơi thở thì càng ngay càng chậm.

Ngạo Thiên Hoành như nổi điên gầm lên với điện thoại.

“Bác sĩ, nghe không! Gọi bác sĩ cho tôi.”

Quản lý khách sạn bên kia nghe được giọng nói giận dữ của thiếu gia thì sợ mất mật, vội vội vàng gọi bác sĩ. Đối với mọi người, một giây mà dài như cả một năm.