Hoàng Trang Long nhìn lại La Sát sư thái mà lên tiếng hỏi:
- Sư thái! Giải dược Thất Tán Công sư thái còn giữ đó không?
Nghe hỏi, La Sát sư thái liền đáp ngay:
- Còn đây! Hoàng minh chủ cần giải dược Thất Tán công sao?
Chàng thoáng ngượng, vì chưa quen với danh xưng minh chủ, cười gượng gạo.
Chàng đáp:
- Không phải vãn bối cần, mà là lão đạo trưởng.
Hoàng Trang Long đáp xong, mọi người mới nhớ đến chuyện giao đấu lúc vừa rồi giữa Đạo Tiên và lão Bát ác ma, và cũng nhớ đến cái loạng choạng và cơ hồ sắp ngã lúc nãy của lão Thái ất đạo trưởng!
Quay lại nhìn thấy Đạo Tiên đang nhận giải dược Thất Tán công do Hoàng Trang Long trao, mọi người mới thật sự tin, vừa rồi lão Bát ác ma đã dùng thủ đoạn hèn hạ với Đạo Tiên!
Như vậy việc của Hoàng Thạch minh chủ trước đây cũng đã xảy ra đúng như thế!
Mọi người càng thêm căm phẫn bọn Cửu Trùng giáo thâm độc, tà ác.
Sau khi hủy bỏ toàn bộ võ công của bọn giáo chúng Cửu Trùng giáo của đệ cửu phân đàn, ngay trong đêm đó, quần hùng cùng ngồi lại bàn định kế sách diệt trừ Tam lão ma còn lại trong Ngũ Ma.
Chưởng môn VÕ Đang phái nói:
- Các phân đà của Cửu Trùng giáo rải rác khắp nơi, khó, mà đồng loạt đánh úp các phân đà mà không lậu sự cho ba tên lão ma đang ở thánh địa Cửu Trùng giáo!
Do đó bần đạo đề nghị phải cấp tốc triệt hạ cho được ba tên lão ma này trước. Sau đó mới tiến hành cách giải cứu lần lượt các môn phái sau!
Lời giải thích về đề nghị này của trưởng môn phái VÕ Đang rất hữu lý, do đó mọi người đều lên tiếng tán đồng:
Nhưng Hoàng Trang Long ngăn lại, chàng xua tay và nói:
- Chưởng môn VÕ Đang phân tích địch tình thật là đúng! Nhưng chúng ta, tất cả chúng ta không tài nào xâm nhập vào thánh địa này được! Chỉ vì mọi nơi trong thánh địa đều ám tàng cơ quan, bẫy rập rất ư là nguy hiểm!
Sau đó, bằng vài lời ngắn gọn, Hoàng Trang Long thuật lại tình hình khi trước chàng đã chứng kiến, lúc định dò xét thánh địa Cửu Trùng giáo của Ngũ đại ác ma.
Thuật xong, chàng lại nói:
- Bây giời chỉ còn cách, là làm sao chúng ta dụ cho ba tên ác ma này ra ngoài khỏi phạm vi thánh địa của chúng!
CÓ thế mọi người mới được an toàn! Chư vị có cao kiến gì không?
Mọi người cùng phân vân, trước tình trạng đầy rẫy nguy hiểm ở thánh địa Cửu Trùng giáo... Tất cả cùng lặng người.
Thầm tự suy tính theo cách riêng của mỗi người.
Hoàng Trang Long cũng bồn chồn, lo lắng nhìn mọi người đang suy tư.
Trong cái nhìn của chàng, bất giác một hình ảnh đập vào thị tuyến của chàng, khiến chàng bận lòng không ít...
ĐÓ là ba nàng kiều nữ đang châu đầu lại thì thầm to nhỏ xem có vẻ rất tương đắc Ngồi giữa là Lam Kỳ Trân, hai bên tả hữu là Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung!
Và Vô tình Hoa Nghi Dung trong lúc ngước mặt lên bắt gặp cái nhìn kinh ngạc của Hoàng Trang Long, Hoa Nghi Dung bẽn lẽn, đỏ mặt, cúi đầu, nói gì đó với hai giai nhân kia.
Hai nàng Lam, Đào cũng ngước mắt nhìn Hoàng Trang Long.
Nhưng cái nhìn vừa như thân thiện, vừa như trêu trọc khiến Hoàng Trang Long phải lúng túng, dời ánh mắt sang nơi khác!
Tuy nhiên, sau đó Hoàng Trang Long không sao tập trưng được luồng suy nghĩ vì lòng của chàng bật giờ đang hoang mang, xao xuyên.
Bất đồ, đoạn cuối của La Sát sư thái lọt vào tai chàng:
- Chỉ như thế, ba tên ma đầu mới chịu rời hang của chúng!
Hoàng Trang Long thật sự không nghe được lúc đầu hỏi làm sao chàng có thể lên tiếng tán đồng hay không, khi mọi người đang dồn ánh mắt vào chàng?
Chờ chàng quyết định.
May mắn cho Hoàng Trang Long! Vị Đạo Tiên đã lên tiếng:
- Dùng hỏa công! Cách này xem ra thì được! Nhưng lão đạo ta e... chúng ta không còn đủ lực lượng để chặn đánh ba tên ác ma! Vì xét ra võ công của ba tên này rất lợi hại, chúng ta đây nếu chặn không đúng hướng bọn chúng tẩu thoát thì chẳng khác nào thả hổ về rừng!
Đến lúc này Hoàng Trang Long mới hiểu ý đồ của La Sát sư thái vừa đưa ra:
Hoả công!
Chàng suy nghĩ dựa vào địa hình mà chàng đã nhận thấy khi tiến hành dò xét thánh địa này, chàng nghĩ có thể tiến hành được. Do đó, chàng nói:
- Đúng đấy! Chúng ta có thể dùng hỏa công được đấy! Lão đạo trưởng tiểu bối có cách bắt buộc Tam lão ác ma phải xuất hiện đúng hướng mà chúng ta đã định sẵn!
Đạo Tiên liền hỏi:
- Đâu! Hoàng minh chủ nói thử xem!
"Lại nghe xưng danh minh chủ!" Hoàng Trang Long đành phải làm mặt dày đáp:
- Phía hậu sơn của thánh địa có tất cả ba hướng để đột nhập. Bây giờ chúng ta ước định như thế này: Đúng giờ mẹo sáng mai, tại hạ sẽ xuất hiện trước động khẩu thánh địa! Tại hạ trả lại hai thi thể của hai lão ma này cho chúng và buông lời thách thức Tam lão ma! Theo tại hạ dự liệu không lâu sau đó, Tam lão ma sẽ vì tức giận phải bước ra ngoài thánh địa để gặp tại hạ ngay phía trước động khẩu! Cứ cho là một khắc sau đó đi, các vị tiềm phục ở ba hướng phía hậu sơn, đồng loạt nổi lửa! Thánh địa bị phá hủy, kẻ thù thì ở ngay trước mặt. Tại hạ tin chắc Tam lão ma sẽ không bỏ chạy đâu! Việc giải quyết Tam lão ma xin cứ đệ tại hạ và nhị vị lão đạo trưởng và lão đại sư! Còn chư vị có sư thái cư sĩ và Lam Kỳ Trân dẫn đầu, cứ thẳng tay diệt trừ bọn tặc đảng! Thế nào? Chư vị thấy có được không?
Cách thế này có thể có hiệu quả, do vậy quần hùng đồng loạt tán thành.
Phật Tiên chỉ nói thêm:
- A di đà phật! Nếu tha được xin chư thí chủ hãy nới tay cho bọn giáo đồ! Chỉ hủy võ công của chúng là đủ rồi! Đừng lạm sát mà gây nhiều oan nghiệt! A di đà phật!
Lời khuyên can của vị kỳ nhân nhân đức mọi người không sao cãi được! Ai ai cũng ngần ngại đến câu oan oan tương báo!
Thế là xong!
Mọi người thấy trời đã vào canh ba, thấy đã trễ nếu muốn bắt đầu vào giờ mẹo sáng mai. Nên không ai bảo ai, mọi người đều nai nịt lại gọn gàng, chuẩn bị sẵn hỏa dược và xuất phát ngay.
nhị tiên đi trước dẫn đường, kế đó là quần hùng.
Đi sau cùng là tợp bốn người, ba nữ một nam. Hoàng Trang Long và Lam Kỳ Trân đi cạnh nhau trước Đào Kiều Sương vả Hoa Nghi Dung độ ba bước chân.
Hoàng Trang Long nghe Lam Kỳ Trân hỏi:
- Hoàng lang! Sao chàng không cho thiếp tiếp một tay khi đối đầu với Tam lão ma?
- Ta ngại... ta không muốn nàng phải đương đầu với sóng gió hiểm nguy! Hơn nữa, phía quần hùng tuy đông nhưng lực lượng lại quá kém, nên cần phải có nàng một bên để củng cố thực lực!
Lam Kỳ Trân nũng nịu:
- Không chịu đâu! Thiếp không muốn phải rời xa chàng! Như mới vừa rồi đây, thiếp chỉ xa chàng có hai ngày, mà lòng thiếp đã nghe nôn nao! Hơn nữa thiếp lại ngại chàng sinh mạo hiểm! Đó, như hôm trước đó thiếp đã có căn dặn, mà chàng có nghe đâu! Không phải suýt nữa thiếp đã ôm hận rồi sao? Không biết đâu, chàng làm sao thì làm, thiếp phải ở phía trước với chàng!
Hoàng Trang Long ngầm lại, thấy thương cho Lam Kỳ Trân, và thầm trách chàng đã không hiểu tâm tánh của nương tử Tính toán một lúc, Hoàng Trang Long gật đầu, đáp ứng:
- Được! Ta sẽ nhờ Nhị Tiên tiếp trợ quần hùng ở phía hậu sơn. Để xem đao họ Hoàng và kiếm của Lam tộc có triệt hạ được Tam lão ma không cho biết?
Đảo Kiều Sương và Hoa Nghi Dung ở phía sau cũng ứng tiếng, nói:
- Long đại ca! Tiểu muội cũng ở phía trước với đại ca nhé?
- Long đại ca! Còn Lãnh Diện Nữ và Nhiệt Dương Thủ ở đây, đại ca không để vào mắt sao?
Luống cuống, Hoàng Trang Long nhìn và chờ xem phản ứng của... Lam Kỳ Trân!
Lam Kỳ Trân ngượng mặt, nhìn sang chỗ khác, cố che dấu nụ cười kín đáo đang nở trên đôi môi nàng.
Hoàng Trang Long bất đắc dĩ gọi nhỏ Lam Kỳ Trân:
- Kỳ Trân! Muội... Muội nghĩ như thế nào?
Lam Kỳ Trân như chờ có thế, nàng quay lại, nhìn chàng, nói:
- Không biết! Hoàng lang muốn làm sao đó thì làm! Thiếp không có ý kiến gì hết!
Hoàng Trang Long lại nói:
- Kỳ Trân! Ta để... tùy nàng! Nàng quyết định sao ta cũng chấp nhận! Nàng nói đi!
Lam Kỳ Trân đỏng đảnh nói:
- Thì thiếp đã nói là tùy chàng mà!
Chàng quyết định sao, thiếp cũng chịu!
Thở một hơi dài, ngao ngán, Hoàng Trang Long phân trần:
- Kỳ Trân! Theo ta thì... thì...
- Thì sao nào? Sao chàng lại ấp úng?
Hoàng Trang Long đành phải nói:
- Ta nghĩ.. nếu có Lãnh Băng và Nhiệt Dương C ông trợ thủ... thì cũng... cũng hay! Muội nghĩ sao?
Lườm Hoàng Trang Long, Lam Kỳ Trân ngoe nguẩy nói:
- Là chỉ... trợ thủ... thôi phải không?
Hừm! Vậy thì muội chấp thuận!
Ở phía sau, hai nàng Kiều Sương và Hoa Nghi Dung thắc thỏm, chờ đợi.
Đến khi nghe Hoàng Trang Long hỏi xong, và nghe tiếng chấp thuận của Lam Kỳ Trân, hai nàng đều reo lên:
- Đa tạ đại nương! Nhị nương và Tam nương xin ra mắt đại nương!
Hoàng Trang Long giật mình vì hai nàng quá bạo mồm bạo miệng! Và chàng lo ngại nhìn Lam Kỳ Trân.
Nào ngờ, Lam Kỳ Trân lại nghiêm giọng lại, và nàng nói:
- Miễn lễ cho hai vị tiểu nương tử!
Nói xong, nàng còn nói với Hoàng Trang Long một câu:
- Thế nào? Liệu Hoàng lang có chịu nổi kiếm pháp Lam tộc và Lãnh Băng, Nhiệt Dương hợp công lại không?
Hoàng Trang Long trong lòng thì mừng khấp khởi nhưng ngoài miệng thì chàng nói:
- Phen này... ta đành bó tay, trước sự hợp công của tam vị cô nương.
Nói xong, Hoàng Trang Long tăng tốc độ băng mình chạy như bay về phía trước Còn lại ba nàng, nắm tay nhau cười khúc khích...
Mãi đến gần tàn canh năm. Hoàng Trang Long và mọi người đã đứng chân ngay khu rừng thưa. Nơi mà Hoàng Trang Long đã lập trận thế!
Hoàng Trang Long lên tiếng sắp đặt:
- Như tại hạ đã bàn lại với nhị tiên, Đạo và Phật, ở phía trước động khẩu sẽ là tại hạ, Lam cô nương và hai và hai nữ đồ đệ của hai vị tiền bối đây là sư thái và cư sĩ Còn lại thì các vị chia nhau đột nhập vào hậu sơn, đã có lão đạo trưởng và lão đạo sư tiếp tay! Như thế cũng có phần tiện lợi hơn! CÓ hai điều xin chư vị nhớ cho, thứ nhất là hãy đề phòng Thất Tán Công của quần ma, thứ hai sau đây khoảng độ một khắc mới được xông thẳng vào thánh địa và đốt lửa làm hiệu lệnh!
Rồi Hoàng Trang Long đưa tay chỉ vào khu trận thế mà cách đây vài ngày chàng đã lập sẵn chàng nói:
- Trận thế này vẫn còn đôi chỗ diệu dụng! Chư vị có thể tùy nghi sừ dụng.
Hoặc để giam giữ địch nhân hoặc để náu thân lúc cần thiết! Vậy nhé! Bọn tại hạ xin đi trước một bước, chư vị hãy tự bảo trọng!
Đoạn chàng ra dấu bảo Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung, mỗi người mang một thi thể của lão Bát và lão Ngũ đi theo chàng! Còn chàng thì xách thủ cấp của lão Bát đi trước!
Tất cả quần hùng còn lại, theo lời đã định trước đều âm thầm nương theo vách đá mà tiến về phía hậu sơn của thánh địa Cửu Trùng giáo.
Hoàng Trang Long đưa ba giai nhân hiệp nữ men theo đường sơn đạo tiến thẳng đến động khẩu, là cửa xuất nhập công khai vào Thánh Địa của Quần Ma.
Khi còn cách động khẩu mười trượng, đột nhiên Hoàng Trang Long phục người, nép kín vào một tảng đá bên sơn đạo làm cho ba nàng theo sau phải giật mình, ngỡ địch nhân đã phát hiện được...
Lam Kỳ Trân thấy Hoàng Trang Long nghiêng tai để nghe ngóng, nàng cũng vội định thần để lắng nghe động tĩnh.
Trong tiếng gió sớm thoang thoảng Lam Kỳ Trân nghe hai tên đứng gác ngay động khẩu đang trò truyện với nhau...
Một trong hai tên nói:
- Không biết có việc gì khẩn trương mà Nhị lão gia và Tam lão gia đang đêm lại đi đâu vậy huynh có biết không?
Tên thứ hai giải thích:
- Ta mà không biết thì còn ai biết? Tại ngươi có mắt mà lại không chịu mở ra quan sát nên mới hỏi như vậy, bằng không mấy khi mà ngươi hạ cố nói chuyện tầm phào với ta trong lúc làm nhiệm vụ, phải không?
Tên kia vội nói, ý chừng như muốn biện bạch:
- Huynh đừng có trách đệ! Chỉ vì đệ...
mới được đổi từ tổng đà về, phần nữa là do đệ sợ sệt tính tình nghiêm khắc của các lão gia! Do đó... quả tình đệ không dám lơ là trong lúc làm nhiệm vụ. Nếu các lão gia biết được thì... Đệ e không thoát được tội chết.
Tên kia lại hỏi, ý trách móc rõ ràng:
- Sao hôm nay ngươi lại dám? Không phải là ngươi vì khinh khi ta mà không thèm nói chuyện sao? Hừm! Tử giờ tý cho đến bây giờ ngươi làm ta bực mình lắm đó, ngươi có biết không?
- Đã nói là đệ không dám thật mà! Đệ làm sao mà khinh thường huynh, trong khi hai đứa chung ta đều là người đồng giáo, lại cùng chung một địa vị thấp hèn nhất! May mà đệ chứng kiến Nhị và Tam lão gia đi khỏi, đệ mới dám nói chuyện với huynh! Đừng trách cứ đệ nữa mà, huynh!
Nghe mát lòng, tên kia mới chịu nói, chứ thật ra, tên nọ không cần năn nỉ trước sau gì tên kia cũng phải nói thôi vì hắn thuộc loại khâu thủ bình bình! Hắn nói:
- Này! Xem ta nói này, xem có đúng không nhớ! Hôm qua giáo chủ vừa về đến, chưa kịp tham kiến Nhị lão gia đã vội vàng theo chân Ngũ lão gia và Bát lão gia, ngươi có thấy việc này không?
Đợi tên kia gật đầu công nhận xong, hắn mới làm ra vẻ quan trọng, nói tiếp:
- Đến đêm nay, lúc ta và ngươi đến phiên canh gác, ngươi có thấy giáo chủ về chưa? Chưa! à! Thế mới gọi là nhìn, là quan sát Ngươi nghe tiếp nè! Ngũ lão gia và Bát lão gia có khi nào cùng một thời gian mà vắng mặt cả hai người và đi cả đêm không về không? Aø quên! Cái này do ngươi mới đổi về, chắc ngươi không biết rõ bằng ta!
Vậy ta cho ngươi hay, ta cam đoan là Nhị lão gia thì đi về tổng đà để tìm giáo chủ! Còn Tam lão gia thế nào cũng đi loanh quanh tìm Bát và Ngũ lão gia cho mà xem! Ngươi dám cuộc không?
Hoàng Trang Long và ba nàng đều nghe rõ được những lời này!
Do đó Hoàng Trang Long thấy bất ngờ, khi kế điệu hổ ly sơn của chàng, chỉ điệu được có một con hổ lại là hổ cái nữa chứ!
Ngẫm nghĩ một lúc, chàng nửa muốn đi gặp quần hùng để hoãn lại trò chơi, nửa muốn xúc tiến! Vì chàng còn một tia hy vọng là nếu lão Tam ma ở lẩn quẩn gần đâu đây, thì có thể lão ma sẽ thấy ngọn lửa thiêu hủy thánh địa và lão sẽ quay về nộp mạng! Còn như lão không về thì sau này sẽ tìm lão và lão Nhị sau!
Vấn đề quan yếu ở đây là làm sao biết được tổng đà Cửu Trùng giáo ở đâu?
Nghĩ đến nát óc, Hoàng Trang Long chợt nói nhỏ vào tai Lam Kỳ Trân, chàng nói:
- Bây giờ ta và Sương muội, Dung muội hiện thân! Còn Kỳ Trân muội thì ta có việc giao cho đây...
Lam Kỳ Trân vừa định lắc đầu, thì Hoàng Trang Long đã nói:
- Yên tâm! Không có đi đâu đâu! Nghe này! Muội phải khống chế tên kia và làm sao tra được địa điểm tổng đàn Cửu Trùng giáo nhé! Được không?
Đến đây, Lam Kỳ Trân mới vui lòng mà gật đầu. Nàng định mở miệng để nói điều gì đó, thì Hoàng Trang Long đã đưa tay bịt miệng nàng lại, ngăn không cho nàng phá hoại.
Lam Kỳ Trân không hiểu, ngỡ chàng định táy máy tay chân, đang khi còn cô Đào Hoa hai nàng ở kế bên.
Nào ngờ, tai Lam Kỳ Trân đã nghe có tiếng hỏi hách dịch:
- Này! CÓ thấy Ngũ lão gia và Bát lão gia về chưa, hừ?
Hai tên chưa kịp trả lời, thì Lam Kỳ Trân thấy tay Hoàng Trang Long rời miệng nàng ra. Đồng thời, nàng nghe tiếng chàng nói lớn:
- Lão Bát đây!
Vút!
Hoàng Trang Long theo tiếng nói đã lạng người vọt ra. Nàng chỉ thấy tả thủ của chàng vung nhẹ một cái...
- Kẻ nào?
Và khi nàng cùng Đào Kiều Sương, Hoa Nghi Dung cùng hiện thân thì nàng mới tận mục sở thị chứng kiến bản lãnh cao cường của người kia, đến sau, nàng mới biết đấy là lão Tam ác ma trong Tam ma còn tại.
Lão Tam Ma vừa quát hỏi xong, lão thấy có một vật tròn đen, phủ ở một mặt phía ngoài là một lớp trắng, bay như đập vào người lão! Lão Tam do bất ngờ đã định đưa tay đập một chưởng vào vật đó.
Thì... qua ánh bình minh còn mờ mờ, lão Tam tinh mắt nhận ra đó là thủ cấp... và là thủ cấp của lão Bát. Tức thì lão cấp tốc biến chiêu, đổi chưởng thành trào, cuộn tay một vòng, thu được thủ cấp của lão Bát vào lòng bàn tay.
Thu phát tùy tâm. Bản lãnh này quả là cao cường! Lão là ai? Sao Hoàng lang lại ném thủ cấp của lão ma kia cho lão.
Lúc đó, lão Tam vừa nhận định rõ đúng là thủ cấp của lão Bát, huynh đệ của lão!
Thì lão liền gầm lên, thương tiếc:
- Lão Bát! Sao lại ra nông nỗi này?
Hoàng Trang Long đã vậy, lại còn châm chọc, chàng nói:
- Lão Tam! Không phải lão không ưa gì lão Bát sao? Ta đã thay lão giải quyết giùm mối họa tâm phúc cho lão. Lão nói sao đây? à! Còn đây nữa! Đây có phải là huynh đệ của lão không lão Tam?
Vừa nói, Hoàng Trang Long vừa đưa tay chỉ vào thi hài của lão Ngũ đã được Đào Kiều Sương đặt xuống gần đó.
Rồi cả bốn người đứng nhìn một tình cảnh rất là thương tâm đang diễn ra trước mặt.
Lão Tam tay còn lại duy nhất ôm lấy thủ cấp của lão Bát, gục đầu vào người lão Ngũ mà kêu lên thảm thiết:
- Lão Ngũ, lão Bát! Sao mà tang thương quả vậy? Sao mà tệ quá vậy? Hai lão ra đi mà không thèm từ giã huynh đệ sao? Lão Bát, lão Ngũ!
Khóc đến đây, lão Tam ngừng lời! Lão đặt thủ cấp của lão Bát vào cho lão Bát.
Còn lão Ngũ thì lão Tam đành chịu, không sao tìm đâu được ba chi còn lại trả cho lão Ngũ.
Xong đâu đó, lão Tam mới trợn ánh mắt kinh khiếp nhìn vào bốn người Hoàng Trang Long.
Một lúc thật lâu, sau khi đã nhận xong, lão Tam mới nói bằng một giọng nói ghê hồn, kinh khiếp - Là kẻ nào đã hạ thủ? Bằng vào bốn tên tiểu oa nhi, ta không tin là các ngươi đã hạ thủ được lão Bát và lão Ngũ đâu!
Cũng được ta sẽ thu thập bọn ngươi trước sau sẽ tìm trưởng bối của bọn ngươi sau! Nộp mạng đây!
Hoàng Trang Long liền khoa tay ngăn lão ác ma lại, chàng nói:
- Khoan! Lão Tam, ngươi đã nhìn rõ chưa? Ngươi hãy xem lại dấu vết trên người huynh đệ của ngươi đã. Xem có phải là dấu vết do đại đao của ta gây ra không?
Lão Tam liền nhìn lại, quả nhiên lão đã nhận ra dấu vết của đại đao đã tiện ngọt, thủ cấp của lão Bát, và cắt tiện ba chi của lão Ngũ.
Nhưng lão Tam như không màng đến chi tiết đó, lão hét lên:
- Mặc! Bọn ngươi vẫn phải chết thôi!
Còn không mau nạp mạng!
Rồi lão định tràn tới tấn công...
Nhưng một lần nữa, Hoàng Trang Long lại lên tiếng can ngăn:
- Ta còn chưa nói hết! Lão thử nghĩ xem. VÕ công của lão liệu có hơn được võ công của hai lão Bát và Ngũ cộng lại không? Ta e lão qua nôn nóng mà vấp phải sai lầm! Sao lão không mau vào gọi Lục quái bà ra đây! Ta nhất quyết sẽ đem huynh đệ các lão về họp mặt nhau tại suối vàng!
Lão Tam không sao nuốt nổi lời khinh khi này từ Hoàng Trang Long, lão đã nhanh tốc xòe rộng Ngũ chỉ, cuộn sát người, lăn xả vào Hoàng Trang Long!
Hoàng Trang Long vì sợ ba nàng kia đứng ngay phía sau chàng gặp nguy hiểm nếu chàng đảo thân lách tránh Ngũ chỉ của đối phương! Hơn nữa, do chàng muốn thị uy lão Tam, để lão sợ và lão phải chạy trở vào gọi mụ Lục quái bà ra.
Đúng như ý của chàng! Chàng bèn vận công phu Kim Long hộ thể, nội công tâm pháp tối thượng để chân đón một kích của lão.
Vầng cương khí hộ thân liền xuất hiện, ánh lên một sắc vàng kim làm lão Tam phải giật mình... lão rụt tay lại, hoành thân sang một bên, tránh va vào lớp cương khí này của đối phương. Lão kêu lên một tiếng thảng thốt:
- cương khí hộ thân!
Lão kêu xong, liền trụ thân trố mắt nhìn chừng chừng vào Hoàng Trang Long không chớp mắt...
Hoàng Trang Long thu kình lại, nhìn lại lão Tam, chàng nói:
- Thế nào? Lão đã tin lời ta nói chưa?
- Còn không mau vào gọi Lục muội muội của lão ra đây! Ta chờ lão đó!
Lão Tam sau một lúc định thần, lão hỏi lại Hoàng Trang Long:
- Ngươi là môn hạ của lão lỗ mũi trâu Thái ất phải không?
Hoàng Trang Long này thấy lão ác ma này cứ lần khân mãi. Bực tức, chàng rút đại đao ra, nháy mắt làm hiệu với Lam Kỳ Trân. Sau đó, chàng vẫy vẫy đại đao, nói với lão Tam:
- Đã thế! Nếu lão không còn vào gọi mụ quái bà ra thì ta đành phải hóa kiếp lão vậy! Xem đao đây!
ánh đại đao đã xuất hiện, cuộn quanh chỗ lão Tam đứng, khiến lão không còn đường né tránh, bắt buộc phải cùng Hoàng Trang Long động thủ...
Đang khi đó, thì Lam Kỳ Trân y theo lời dặn trước của Hoàng Trang Long, nàng lạng nhanh đến chỗ hai gã đang gác trước cổng động khẩu...
Hai gã này lúc đầu, khi thấy bốn người lạ hiện thân có mang theo thi thể của hai lão gia mà bọn chúng đã từng nghe biết về võ công đã đến mức quỷ khốc thần sầu thì bọn chúng sợ hãi. thụt tuốt vào trong động khẩu... Sau đó thấy Tam lão gia không sợ, vẫn thần uy, nạt nộ, đòi giết bọn người kia, thì bọn chúng lại men ra lần lần để được chứng kiến tận mắt võ công cao cường của Tam lão gia... lúc này bọn chúng đang say mê quan sát trận đấu nên không ngờ bất thình lình lại có người đến gần và uy hiếp bọn chúng.
Đến khi bọn chúng phát giác thì đã bị điểm vào huyệt định thân.
Lam Kỳ Trân hỏi chúng:
- Tên nào vừa ở tổng đà về? Nói mau!
Một tên lanh lẹ đưa tay chỉ tên còn lại và nói vội nói vàng:
- Là... là hắn! Hắn vừa... mới từ tổng đà đổi về không phải là tiểu nhân ạ!
Nghe giọng nói của hắn, Lam Kỳ Trân khẳng định đúng là tên kia! Nàng giải huyệt cho tên vừa nói, và bảo hắn:
- Còn ngươi! Nếu muốn sống hãy vào kêu mụ quái bà nào đó ra đây mau!
Hắn sợ hãi đáp:
- Tiểu... tiểu nhân không dám! Sợ Lục bà bà... bà bà... bà bà...
Thấy hắn cứ bà bà mãi, Lam Kỳ Trân thấy tức cười nàng cố nén lại, nói với hắn:
- Không sao đâu! Ngươi cứ vừa chạy, vừa kêu lên: "Có địch nhân giết hại Bát và Ngũ lão gia và đã đem xác lại! Nhớ không? CÓ thế mụ quái bà sẽ ra đây nạp mạng! Còn ngươi thì mới được an toàn!
Đi đi!,, Hắn vừa chạy đi theo cái đẩy tay của Lam Kỳ Trân thì nàng đã xách tên còn lại nhảy thối lui Trao tên này cho Đào Kiều Sương và Hoa Nghi Dung, Lam Kỳ Trân bảo:
- Nhị nương, Tam nương! Hoàng lang giao phó cho nhị vị khai thác tên này về địa điểm tổng đà Cửu Trùng giáo đó!
Mau, còn không kịp kíp lập công à?
Hai nàng kia nhất thời đỏ mặt, sau đó chỉ biết nguýt Lam Kỳ Trân một cái thật sắc và hai nàng tiến hành tra hỏi tên kia.
Còn Lam Kỳ Trân thì đang đứng quan sát Hoàng lang của nàng đang vây khổn lão ác ma.
Bất chợt từ phía trong có tiếng náo nhiệt văng vẳng vọng ra:
- Cháy! Cháy! CÓ địch nhân thiêu hủy thánh địa.
Tiếng kêu này làm cho lão Tam phải phân tâm, trong khi lão đang bị Hoàng trang Long vờn lão như mèo vờn chuột...
Hoàng Trang Long cũng đã nghe, đã biết thánh địa của quần ma bị lửa thiêu cháy. Chàng biết rằng khả năng Lục quái bà sắp sửa hiện thân. Do đó, để rảnh tay đối phó với mụ quái bà Hoàng Trang Long đành phải xuống tay trước đối với lão ác ma.
Chàng quát lên:
- Xem đao pháp nhà họ Hoàng đây!
Ngay tức khắc. Trảm Long đao chiêu thức cuối cùng trong Ngũ Long Tuyệt Mệnh Đao được Hoàng Trang Long đánh ra.
Lão Tam cuống cuồng! Lão chưa từng chứng kiến đao pháp nào bá đạo đến vậy.
Lão điếng hồn, sợ hãi, rồi lại phẫn nộ...
Phẫn nộ vì tới lúc này, lão mới biết chắc, huynh đệ lão đã bỏ mạng vì đao pháp này... mà giờ đây lão không tài nào báo thù được cho huynh đệ lão.
Lão hận nếu lão còn đủ hai tay, thì Liên Hoàn Tam Thập Lục Chưởng, đâu dễ gì tuyệt học của lão mà thua sút dưới đao pháp này.
Dẫu sao, lão cũng đành nhắm mắt mà nuốt hận thôi!
Mắt lão vừa nhắm lại thì tai lão liền nghe tiếng quát lanh lảnh:
- Dừng tay nào!
Kế tiếp đó là:
- Bùng! Bùng!
- Hự!
- Sư phụ!...
- Sư thái! Lục quái bà mau buông tha người!
Lão Tam liền mở mắt ra, lão ngỡ ngàng nhìn Lục muội của lão chỉ còn một chân để trụ, đang một tay cử trượng đầu xà giao chiến với một nữ nhân đồng bọn với Hoàng Trang Long, còn một tay thì Lục muội của lão đang giữ một sư thái.
Còn bản thân lão thì đang bị đại đao của Hoàng Trang Long đang kề vào cổ...
Hoàng Trang Long sau khi đã hét ra lệnh cho Lục quái bà là dừng tay, tha người mà lão quái bà vẫn cố chấp, vẫn tiếp tục giao chiến với thanh trường kiếm của Lam Kỳ Trân.
Hoàng Trang Long giận quá, nhưng vì muốn cứu mạng cho La Sát sư thái không hiểu sao đã bị Lục quái bà bắt giữ. Nên chàng đành hét lớn uy hiếp lão quái bà:
- Lục quái bà! Nếu không buông tha người, thì ta giết ngay Tam kha kha của mụ!
Như vậy Lục quái bà mới chịu dừng tay! Lùi lại, Lục quái bà đưa tay, lau qua khóe miệng đang rỉ một dòng máu tươi.
Sau khi đã dùng xà đầu trượng gạt đại đao của Hoàng Trang Long ra, Lục quái bà đụng tiếp một trượng nữa với chưởng kình của Lam Kỳ Trân, khiến Lam Kỳ Trân phải hự lên một tiếng đau đớn.
Sau đó, Lam Kỳ Trân không để Lục quái bà kịp công vào Hoàng Trang Long hòng giải vây cho Tam lão ác ma, nàng bèn nhịn đau, vung kiếm nhảy xô vào tấn công tới tấp Lục quái bà! Nàng đánh không lơi tay, khiến Lục quái bà muốn ngừng cũng không sao ngừng được.
Mãi đến khi Lam Kỳ Trân nghe Hoàng Trang Long kêu to, bảo mụ quái bà ngừng tay, thì nàng biết là chàng đã khống chế được lão Tam ác ma, nàng mới chịu dừng tay cho Lục bà có thời gian lau máu ở khoé miệng.
Còn Lam Kỳ Trân thì hồng hộc thở...
Hoàng Trang Long lo lắng hỏi:
- Kỳ Trân muội! Muội không sao chứ?
Lam Kỳ Trân chỉ lắc đầu, không đáp...
vì có muốn đáp, nàng cũng không sao đáp được vì đang bận thở để lấy hơi.
Tuy vậy, Hoàng Trang Long cũng có phần yên tâm! Chàng vừa định đặt điều kiện với Lục quái bà, thì vừa thấy nhị tiên và quần hùng võ lâm đang kéo đến.
Lục quái bà cũng thấy, nhưng mụ quái bà không quan tâm đến! Mụ ta chỉ quan tâm đến hai cái xác của Ngũ kha và Bát đệ của mụ, với sự an bài của Tam kha mụ...
Lục quái bà lên tiếng hỏi:
- Tam kha có sao không? Ai đã hại lão Ngũ và lão Bát vậy Tam kha?
Hoàng Trang Long vội ứng tiến:
- Là ta! Mụ không muốn Tam kha mụ còn sống sao?
Lục quái bà hấp háy đôi mắt nhăn nheo, nhìn chàng rồi hỏi lại:
- Muốn sống thì sao? Còn muốn chết thì như thế nào?
- Tiểu tử ngươi là ai? Bọn ta với ngươi có ân oán gì chứ? Sao ngươi lại giết hại hai huynh đệ của bọn ta?
Chàng hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Hừ! Mụ nói sao? Sao lại không ân oán? Vì tham vọng và để thỏa mãn tính hiếu sát, huynh đệ mụ đã toàn sát toàn gia họ Hoàng ta! Nói sao ta lại không giết huynh đệ mụ! Còn nữa, mụ và huynh đệ mụ lại toan tính dày xéo võ lâm Trung Nguyên, định xưng hùng xưng bá khắp võ lâm vào tiết Trùng Cửu này. Mụ nói không đúng sao? Ta là người giang hồ, ăn uống nhờ vào giang hồ, sao ta lại không vì giang hồ mà trừ hại cho giang hồ võ lâm chứ?
Lục quái bà lườm lườm nhìn Hoàng Trang Long, mụ nói:
- Thôi! Không cần dài dòng nữa! Nói đi bây giờ ngươi muốn sao đây?
Chàng đáp:
- Mụ buông người trong tay mụ ra, ta sẽ tha cho mụ lần này.
- Còn Tam kha của ta?
Chàng khinh bỉ đáp:
- Mụ cứ lo phần của mụ đi! Tam kha của mụ chết là điều không cần bàn cãi nữa!
Lập tức, mụ quái bà thét lên be be, như heo bị chọc tiết:
- Không được! Nếu vậy thì ta giết tên tặc ni này trước, sau đó nếu có chết ta cũng phải liều mạng với mi!
Hoàng Trang Long định quát nạt mụ, thì Đạo Tiên đứng ngoài đã lên tiếng:
- Xà Nữ Ma! Mụ được sống là may mắn rồi, còn kỳ kèo cho Tam kha mụ làm gì nữa chứ?
Mụ quái bà căm hận, quát:
- Câm ngay! Ta không thèm nghe tên lỗ mũi trâu ngươi nói gì đâu! Người hơn gì ta mà nói chứ? Không phải trước đây người nài nỉ cho Linh Linh của ngươi sao? Sao lại cấm không cho ta kỳ kèo chứ? Ngươi nói đi!
Hoàng Trang Long tinh mắt nhìn thấy thần sắc của Đạo Tiên có phần biến đổi...
khi nghe lời quát khó hiểu của mụ ta!
Biết đây ắt là điều bí ẩn nào đó của Đạo Tiên liên quan đến việc tại sao đã bao nhiêu năm rồi Đạo Tiên lại không về môn phái của Đạo Tiên là VÕ Đang.
Không muốn để Đạo Tiên phải bẽ bàng trước lời nói huỵch toẹt mà trước sau gì mụ quái cũng nói, nên Hoàng Trang Long vội lên tiếng:
- Thế bây giờ mụ muốn thế nào?
Mụ Lục quái bà không đáp lại câu hỏi của chàng, mà mụ chỉ nói với lão Tam, huynh đệ của mụ.
- Tam kha! Kẻ thù xưa của huynh đệ chúng ta đều ở đây cả... Tiểu oa nhi hạ thủ lão Bát và lão Ngũ cũng đang ở đây, Tam kha hiểu ý Xà Nữ Ma ta chứ?
Lão Tam ác ma doanh tròn tròng mắt, nhìn quanh một vòng, lão như nhận ra thực trạng lúc này và lão hiểu ngay ý định của mụ quái bà là Lục muội của lão đã muốn hành động ra sao! Nên lão liền chớp mắt, ra hiệu cho mụ quái bà. (Vì lão Tam không sao gật đầu được, khi đại đao của Hoàng Trang Long lúc này đang kề sát vào cổ lão!) Hoàng Trang Long kinh nghi trước lời nói khó hiểu của mụ quái bà! Đồng thời chàng cũng đảo mắt nhìn quanh theo ánh mắt đau đớn của lão Tam...
Bàng hoàng, vì Hoàng Trang Long nhận thấy toàn bộ quần hùng đều đứng bao quanh đấu trường trong một phạm vi ba trượng vuông.
Chàng hiểu ngay ý đồ thâm độc của hai lão ma: Tam ma và Lục ma!
Chàng nhấn đại đao thêm mạnh vào cổ lão Tam và hét lớn:
- Này! Mụ đừng làm bậy nha! Mụ mà nhúc nhích một cái thì tên Tam kha của mụ sẽ hồn du địa phủ ngay!
Mụ quái bà cười lên khăng khắc rồi đanh ác nói:
- Tam kha! Tam kha có ân hận chăng?
Ha... Ha... Ha... Tam kha hãy yên lòng nhắm mắt nhé! Xà Nữ Ma ta và Nhị kha sẽ không quên được tình huynh đệ thủ túc của chúng ta hàng bao nhiêu năm qua đâu? Tiểu oa nhi! Sao không xuống đao đi!
Mụ quái bà vừa nói đến đây, mụ đã xô La Sát sư thái mà mụ đang khống chế xuống đất, ngay giữa đấu trường.
Đồng thời trên tay tả của mụ liền xuất hiện một vật tròn đen, to bằng cái Bát...
Liền ngay lúc mụ có chút nhích động, khi thân hình La Sát sư thái bị mụ hất ngã ra, Hoàng Trang Long đã có hai động tác cùng một lúc: Hữu đao chém phăng thủ cấp của lão Tam, tả thủ thì vung chỉ đỡ vào ngũ chỉ của lão Tam đang cố liều lĩnh đập vào hậu tâm của Hoàng Trang Long...
Bùng...!
Sự phối hợp liều lĩnh của hai lão ma thật lả ăn khớp sau cái hội ý ngầm giữa hai lão. Mụ quái bà thì chấn nát lục phủ ngũ tạng của La Sát sư thái ngã bật ra...
Sau đó thì lôi nhanh từ trong người ra vật đen tròn.
Lão Tam ác ma thì liều lĩnh, định trước khi chết sẽ hạ thủ, làm Hoàng Trang Long phải bị trọng thương nằm đó, chờ hành động cuối cùng của Lục muội lão sẽ phanh thây toàn bộ kẻ thù cũ và mới...
May mà Hoàng Trang Long theo kịp ý nghĩ của hai lão ma!
Ngay lúc cả hai lão ma cùng có sự nhích động thì Hoàng Trang Long đã tiên hạ thủ vi cường, sau khi chém phăng đầu lão ma, và đỡ thẳng vào chưởng kình tối độc của lão, Hoàng Trang Long lợi dụng sức chấn động của chưởng kình, lão ào đến gần mụ quái bà... Cũng lúc đó mụ quái bà vung tay ném vật tròn đen ra, thân hình mụ đã như chiếc bóng bỏ ngay đấu trường mà chạy đi.
Tất cả bao nhiêu việc đều xảy ra trong một cái chớp mắt.
Hoàng Trang Long kinh hoàng la lên thật lớn Ngay lúc đó Đạo Tiên và Phật Tiên cùng một lúc kêu lên:
- Liệt Hỏa Thần Đạn!
- Tránh ra mau!
- Tất cả tránh ra!
Nhưng cũng lúc đó Hoa Nghi Dung đã nhẩy vào ôm chầm lấy thân hình bất động của sư phụ nàng là La Sát sư thái.
Không kịp nữa rồi! Nếu Hoàng Trang Long vừa định nhảy tránh khỏi phạm vi sát thương của Liệt Hỏa Thần Đạn, vừa đuổi theo mụ Lục quái bà ác độc.
Đến lúc này mới thấy được sự ứng biến nhanh nhạy của Hoàng Trang Long, và thần công tuyệt thế của chàng.
Khi thấy rõ tình hình nguy ngập sẽ xảy ra cho đại đa số quần hùng, còn đang hoang mang, khó hiểu, vẫn còn yên vị, và tình hình chết chắc của sư đồ Hoa Nghi Dung. Hoàng Trang Long đã hét lên một tiếng cực lớn:
- H... a... a... y...!
Tả thủ của Hoàng Trang Long đã hướng vào vật đen tròn - Liệt Hỏa Thần Đạn mà mụ Lục quái bà ném lại, lúc chỉ còn độ hai thước là chạm phải mặt đất, ngay giữa mộ tràng. Theo sự điều khiển của Hoàng Trang Long chiếu theo yếu quyết hấp kình của thuật phi kiếm thượng thặng Liệt Hỏa Thần Đạn đã bay vào tay Hoàng Trang Long với tốc độ nhanh Vô tưởng Sợ Liệt Hỏa Thần Đạn chạm vào tay sẽ phát nổ Hoàng Trang Long tức tốc, khi còn cách độ một thước Liệt Hỏa Thần Đạn sẽ lọt vào tay, vận dụng cùng yếu quyết chấn và dẫn kình cùng một lúc.
Đẩy bắn Liệt Hỏa Thần Đạn bay đi theo hướng khác... Là hướng đuổi theo bóng nhân ảnh của mụ Lục quái bà, lúc này đã xa đấu trường hơn ba trượng.
- Này!
Hoàng Trang Long lại hét một tiếng nữa và vận tột độ công phu, chiếu theo thuật phi kiếm mà vật được chàng dùng thay kiếm lúc này là Liệt Hỏa Thần Đạn, chấn thật mạnh vào sau lưng Lục quái bà đang thần tốc chạy đi.
Mụ Lục quái bà chạy trước, Liệt Hỏa Thần Đạn đuổi sau lưng. Cơ hồ cả hai chạy đi với cùng một tốc độ và đã cách đấu trường trên bốn trượng.
Quần hùng nhìn theo, tất thảy đều ngơ ngác Đạo Tiên ngoảnh đầu đi không nỡ nhìn...
Phật Tiên nhắm mắt, cúi đầu niệm phật hiệu...
Hoàng Trang Long cũng vừa vươn tả thủ tiếp tục vận công giữ chặt Liệt Hỏa Thần Đạn đuổi theo mụ ta, vừa mừng thầm.
Vì dù mụ ta vẫn tiếp tục chạy đi, thì Liệt Hỏa Thần Đạn khi hết đà do ngoài phạm vi điều khiển bằng khí công của Hoàng Trang Long thì tất sẽ chạm đất, và sẽ phát nổ! Và lúc đó, mụ quái bà có là tải thánh vẫn không chạy ra vùng sát thương của Liệt Hỏa Thần Đạn.
Nào ngờ.
Đúng là mụ Lục quái đã được Thiên tào ghi sổ, số trời đã định. Tuổi trời đã mãn!
Vì khi mụ ta thấy thoát đã khá xa, chắc chắn nằm ngoài phạm vi sát thương của Liệt Hỏa Thần Đạn nếu nó có nổ đúng vị trí mà mụ định sẵn. Mụ liền dừng chân, quay lại, hy vọng sẽ chứng kiến được thảm cảnh huy hoàng. Thỏa lòng mụ...
Và mụ hết sức kinh hoàng khi đã quay đầu nhìn lại!
Vì ngay kề bên mụ, sát vào khuôn mặt già nhăn nheo của mụ là... chính là vật mà mụ đã ném ra lúc nãy!
Dù kinh hoàng đến đâu đi chăng nữa.
Lòng cầu sinh của mụ quái bà đã ngay lập tức được phát động!
Mụ ta uốn ngược người theo tư thế Thiết Bản Kiều, dù mụ ta chỉ còn có một chân! Sau đó, mụ ta cấp tốc lăn người sang một bên, cố thoát ra được chừng nào, tốt chừng ấy.
B... u... u... u... ri... g...!
Vẫn không sao kịp khi Diêm Vương đã ấn định canh ba chết!
Tiếng nổ phát ra làm đất, cát, bụi, đá, cùng lúc tung lên không trưng!
Trong đó, còn có cả xương, thịt của mụ quái bà đã bị Liệt Hỏa Thần Đạn phá hủy...
Cây xà đầu trượng của mụ cũng bay bắn lên không trưng, quay tít giữa đám hỗn loạn cát đá.
Đến lúc này, quần hùng mới hiểu và hết cả sự hoang mang. Thay vào đó là nỗi kinh hoàng sợ hãi...
Nếu Hoàng Trang Long không kịp có phản ứng nhanh nhạy và thần tốc.
Nếu thần công của Hoàng Trang Long không đạt đến mức xuất thần nhập hóa.
Mọi người cùng một lúc thở phào một hơi nhẹ nhõm, khi biết họ vẫn đang còn sống!
Và quần hùng đã định há miệng để lớn tiếng ca tụng chàng thì...
Hoàng Trang Long ngồi sụp xuống kề bên Hoa Nghi Dung và cùng nàng chăm chú quan sát những hơi thở sau cùng của La Sát sư thái...
Thấy tình cảnh này, quần hùng càng ngậm miệng lại, nuốt vội xuống những âm thanh chực phát ra để hoan hô Hoàng Trang Long! Vì tất cả bọn họ đều đau xót, bi thương trước cái chết sắp đến của La Sát sư thái Hoàng Trang Long nhìn vào đôi mắt nửa nhắm nửa mở của sư thái mà nói:
- Sư thái! Mụ quái bà đã chết! Sư thái nghe vãn bối nói không? Vãn bối đã thay cho sư thái mà giết chết mụ quái bà độc ác rồi! Sư thái có nghe rõ không? Đôi mắt của la sát sư thái từ từ mở rộng và đôi môi cũng đang hé ra.
Nhìn La Sát sư thái nhép nhép đôi môi mà không phát được âm thanh nào, Hoàng Trang Long vừa nói vừa nghiêng tai xuống gần miệng sư thái...
- Sư thái còn tâm nguyện nào? Vãn bối xin nghe! Khá lâu sau đó, Hoàng Trang Long mới nghe được những lời này:
- Hãy... Hãy thay ta... chăm...
chăm... chăm... sóc... Hoa... Nghi...
Không còn nghe được gì nữa nhưng Hoàng Trang Long đã hiểu!
Chàng đưa tay sửa lại tư thế nằm của La Sát sư thái, rồi chàng đưa tay vuốt mắt sư thái vừa nói:
- Sư thái! Vãn bối xin nghe lời trăn trối của sư thái! Vãn bối sẽ chăm sóc tốt cho Dung muội! Sư thái hãy yên tâm mà an nghỉ!
Mọi hành vi Hoàng Trang Long đã làm, như mọi lời chàng nói, Hoa Nghi Dung hầu như không nghe được gì... Vì nàng đang gục đầu, ôm chặt đôi chân của La Sát sư thái mà ngất đi từ lúc nào rồi.
Đến lúc này, Lam Kỳ Trân và Đào Kiều Sương mới đến và đỡ Hoa Nghi Dung đứng dậy.
Vừa đứng dậy được là Hoa Nghi Dung liền bừng tỉnh. Nàng vùng vẫy xô mạnh Lam Kỳ Trân và Đào Kiều Sương ra, chạy đến ôm chầm La Sát sư thái mà kêu lớn:
- Sư phụ! Đừng bỏ đồ nhi! Sư phụ... sư phụ!
Quần hùng đều cúi đầu, thương tiếc trước cái chết của La Sát sư thái. Một trong hai vị tuyệt đại cao nhân đương thời Nếu không kể đến Nhị Tiên và Hoàng, Lam hai danh gia đã sẵn danh tiếng: Một là minh chủ - và một là hậu nhân của Kiếm Tiên.