Ngự Lôi

Quyển 4 - Chương 14: Con và Mặc Hi sẽ không có kết quả đâu




Edit: Tue Nguyen

Beta: Sakura

Thành La An, vốn là thành trấn rất nổi danh, bởi vì có học viện Andara đệ nhất ở đây nên càng thêm phồn hoa.

Bây giờ ở đây mặc dù vẫn không thay đổi, lại thiếu một chút sức sống, đứa trẻ mang đến  sức sống và tươi trẻ, Andara đã bị mọi người xem thường, mà cùng giống như Lecia đã nói, Andara bị Liên minh dị năng lợi dụng sau đó lại bị bỏi rơi, chỉ là một số người này bị ở trong lừa dối, hoặc phải nói là lừa mình dối người* (tự lừa dối bản thân).

Bên trong đảo Thiên đang đông vui, giờ phút này chính là đang diễn ra một trò khôi hài.

Vài tên cao thủ đứng giữa không trung, trong đó người đứng đầu chính là một người đàn ông, từ trong tay của hắn thỉnh thoảng toát ra màu lam sáng rọi, cũng biết hắn là một gã cao thủ cấp Hoàng, mà phía sau hắn có một người đứng yên, nếu Mặc Hi ở đây tuyệt đối sẽ nhận ra người này, chính là hiệu trưởng của Andara, đứng cùng với hiệu trưởng còn có hai người, rõ ràng cũng là cấp Vương.

Ở phía sau bọn hắn còn có mười mấy người, nhìn bản lãnh đứng trên không trung cũng biết những người này ít nhất cũng là cấp Sư, đội hình như vậy vừa ra, thật là để người phải kinh sợ.

Đối diện hắn là một nhà hàng tên là Thiên Hợp lâu, hoặc phải nói là một tổ chức, giờ phút này một phụ nữ đi đầu, một bộ váy liền áo đỏ hồng, có chút như lễ phục, đuôi váy rủ xuống mặt đất, bên chân trái lại là một đường xẻ dài từ bắp đùi, một đôi chân ngọc mảnh mai mà đẫy đà bóng loáng, mái tóc cuộn sóng dài đến vai, mắt hạnh kiều mũi, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mọng, thong dong mà ngạo nghễ, một phụ nữ có khí chất nữ vương.

Chính là chủ Thiên Hợp lâu, Lan Nhược. Cũng là người bạn hợp tác của Mặc Hi giao dịch dị năng hạch.

Bên cạnh cô đứng vài người, trong đó có Phương Hòa, cũng đứng yên dùng lấy tư thế bảo vệ, phía sau cũng là mấy chục đội ngũ, chẳng qua rõ ràng là lực chiến đấu kém xa.

“Lan Nhược, không nên chống cự, chống lại Liên minh dị năng sẽ không có kết cục tốt, tránh cho tất cả mọi người không vui, không nên dùng máu để giải quyết.” Hiệu trưởng lên tiếng, âm thanh trầm thấp, rõ ràng bọn họ đã ở đối lập được một thời gian.

“Ha hả, chó sủa, cũng xứng nói chuyện với người?” Lan Nhược cong môi cười một tiếng, chỉ sợ bây giờ thế cục rõ ràng bất lợi với cô, vẫn như trước lấy thong dong mà ứng phó.

“Cô! Đừng tưởng cho tí mặt mũi mà không biết thẹn!” Trên mặt hiệu trưởng tối đi vài phần, giận giữ nhìn người phụ nữ trước mắt.

“Mặt mũi? Anh tưởng tôi cần cho một tên bại hoại mặt mũi sao?” Lan Nhược lần này đã toát ra nho nhỏ chế nhạo.

“......” Có câu nói, thà đắc tội với tiểu nhân, đừng đắc tội với nữ nhân, bây giờ hiệu trường cuối cùng đã hiểu rồi, hắn bây giờ đã khắc sâu.

“Thiên Hợp lâu, Thiên Hợp môn, Lan tiểu thư, cô không định đầu hàng? Liên minh dị năng tuyệt đối có thể cho cô tất cả đều tốt hơn bây giờ, hoặc đầu hàng hoặc chết, hai chọn một, cô chọn cái nào?” Lúc này, cấp Hoàng của Liên minh dị năng đứng trước nói chuyện.

“Ha ha, buồn cười, nói dễ nghe chính là lợi dụng, nói khó nghe chính là cưỡng bức, cưỡng bức lợi dụng, giỏi một cái Liên minh dị năng, đáp án của tôi đã sớm nói, một cái mạng mà thôi, Lan Nhược tôi còn không có sợ chết như vậy.” Lan Nhược nói cười, có một cảm giác bất cứ giá nào, không có sai, cô biết lần này chỉ sợ là cửu tử nhất sinh, dù sao cũng là chết, còn không bằng đánh thoải mái đi.

“Tốt! Rất tốt, Lan tiểu thư quả nhiên là có cá tính, nhưng cá tính như vậy mang đến chỉ có chết.” Cao thủ cấp Hoàng cười một tiếng, ngón tay giơ lên đã lên tiếng, “Đánh.”

“Dạ!” Trả lời, một tiếng ra lệnh, hai bên chiến đấu.

Người bình thường đã sớm trong thời gian ngắn nhất tự giác  nhanh chóng lui đi, bởi vì bọn họ biết nếu không cẩn thận bọn họ sẽ chết, việc này đối với bọn họ mà nói, tính mạng bọn họ vốn không đáng giá, nhất là ở lúc này, cho nên bọn họ đã học được thế nào để bảo vệ mình.

“Tiểu thư! Người chạy trước!” Phương Hòa lo lắng, la lớn Lan Nhược, ngăn cản trước mặt cô, những người khác cũng vậy, chiến đấu, vĩnh viễn là tàn khốc, không tới chốc lát, cũng đã có mấy người chết.

“Chạy? Chạy không thoát, nếu chạy không thoát còn không bằng cùng mọi người chết cùng một chỗ.” Lan Nhược nhàn nhạt nói, giống như cô căn bản không để ý sống chết của mình.

Không sai, chạy không thoát, ở trước là một cấp Hoàng, cô chạy như thế nào? Cuối cùng cũng là trốn không thoát khỏi số mệnh bị hủy diệt.

“Hừ! Người đàn bà này vẫn còn tự giác, vậy để tôi thành toàn cô đi.” Người đàn ông cấp Hoàng cười lạnh một tiếng, giơ tay lên trong đó ánh sáng lam sáng rọi, trong nháy mắt một lưỡi dao gió dài một mét đi về phía cô.

Đi đến đâu, mọi người đều bị lưỡi dao gió này cắt thành hai nửa, thi thể ngã xuống đất, máu chảy ra, có chút nôn mửa, nhưng mọi người không có để ý, thân làm tu luyện giả, người chết, dáng vẻ khi chết đáng sợ bọn họ cũng đã thấy qua, tuyệt đối không thể bởi vì chuyện nhỏ này mà thất thần.

“Tiểu thư!!” Phương Hòa cũng nhận thấy. Biết rõ hắn cũng không ngăn cản được lưỡi dao gió tiến về phía trước, nhưng vẫn hét to, lao đến trước mặt Lan Nhược, đợi chờ tử vong liêm đao kia.

Đụng ——

Một tiếng vang, một tia khí sóng, đánh trúng Phương Hòa khiến hắn lui về vài bước, nhưng rõ ràng lưỡi dao gió sẽ cướp đi mạng của hắn lại biến mất, gần như trong nháy mắt mở lớn, có chút kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, xem một màn khiến hắn kinh ngạc, hoặc là phải nói mọi người kinh ngạc.

Máu tươi, bắn ra.

Đầu, rơi xuống.

Vừa mới còn cao quý đến cực điểm, người đàn ông cấp Hoàng giờ phút này chỉ là một con quỷ mất đầu trong nháy mắt.

Này làm sao mọi người không kinh ngạc, không sợ.

Cũng bởi vì bị chấn động bởi vì sợ, cho nên công kích của mọi người dừng lại, liền thấy một thân ảnh màu đen xuất hiện, tiếp theo lại một lần nữa biến mất, chỉ nghe”Xẹt xẹt......” Mấy đạo tiếng vang, Liên minh dị năng đều chết.

Hiệu trưởng kinh sợ trong lòng, còn không nghĩ nhiều, càng thêm không có phong độ của một hiệu trưởng, nhanh chóng chạy trốn đi, chỉ muốn mau rời khỏi sát thần quỷ dị này.

Chẳng qua là hắn thoát được sao? Một đạo lưỡi dao sắc bén cũng xuyên qua lồng ngực của hắn, tính mạng biến mất. Mà ở lúc này, trí óc hiệu trưởng đầu tiên là trống rỗng, tiếp theo suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều, nhớ tới khi Lecia rời khỏi, cuối cùng con ngươi thoáng qua một tia hối hận.

Mà tất cả đều phát sinh trong lúc đó, tiếp theo thấy thân ảnh đen kia xuất hiện, xoay người, đối mặt với đám người Lan Nhược, mà khi cô xoay người, trừ Lan Nhược, những người khác đều hơi không tự chủ được lui về sau một bước.

“Ha ha, chị Nhược vẫn cường đại xuất sắc như thế.” Khi Lan Nhược nghi ngờ người này là ai, một giọng nói thiếu nữ truyền vào tai cô, rõ ràng đây là truyền âm, những người khác không cách nào nghe, cũng là giọng nói này để Lan Nhược cả kinh, tựa hồ có chút quen thuộc, tiếp theo con ngươi đột nhiên mở lớn, tiết lộ sự vui mừng nho nhỏ không thể tin, “Là em.”

Mọi người nghe Lan Nhược đột nhiên lên tiếng cũng là sửng sờ, rõ ràng người này là Lan Nhược nhận ra, mà đáp án như vậy cũng là để trong lòng đám người Phương Hòa thở phào, chỉ bởi vì vừa rồi người áo đen biểu hiện thực lực để bọn họ phải kinh sợ.

“Đi vào rồi nói, em không thể ở đây quá lâu.” Lại một lần nữa truyền âm, người áo đen, cũng chính là Mặc Hi thân động đã đi trước một bước vào bên trong Thiên Hợp lâu.

“Các anh đứng ngoài bảo vệ.” Lan Nhược nói một tiếng với người bên cạnh, cũng nhẹ nhàng lên lầu, cô cũng là một Dị năng giả cấp Sư, không tới một lúc cô và Mặc Hi  vào căn phòng lúc lần đầu tiên gặp mặt, liếc mắt liền thấy Mặc Hi ngồi trên sòa.

Đi tới sofa, cũng không có ngồi xuống, mà đối với Mặc Hi trước tiên là khẽ khom người, chân thành nói, “Cám ơn em.”

Người còn chưa khom xuống đã bị Mặc Hi dùng năng lượng nâng lên, đồng thời nghe âm thanh cười nhạt của Mặc Hi, ” Hình như Chị Lan hơi khách khí, nhưng đừng quên, chị và em tại nơi đây là bạn bè, hơn nữa chị chống lại Liên minh dị năng cũng chính là bạn bè của em, cũng vì vậy nên em ngẫu nhiên tới đây để giết tên đàn ông kia.”

“Ha hả, bất kể thế nào, em đã cứu chị và mọi người, mà......” Nghe Mặc Hi nói, Lan Nhược cũng không nói thêm nữa, ngồi trên sofa, mắt nhìn Mặc Hi thật sâu, “Có thể làm bạn với em là quyết định vô cùng chính xác của chị.”

Mặc Hi cười một tiếng, không có hỏi thêm cái vấn đề này, liền nói, “Em bây giờ đang bị Liên minh dị năng và cấp Thánh đuổi giết, cho nên không thể ở đây quá lâu, có một số việc em nói luôn.”

“Được.” Lan Nhược gật đầu.

“Chị và Liên minh dị năng đã là kẻ thù, mà ở đây cũng không an toàn, thành Đế Do giờ phút này cũng là bị vòng phòng hộ phong tỏa, chị không cách nào vào, cho nên căn bản là tứ diện sở ca (bốn phía đều là địch), đi tìm binh đoàn Lôi Phạt, còn có giao bức thư này cho bọn họ, bọn họ sẽ hiểu.”

“Binh đoàn Lôi Phạt? Cái binh đoàn thần bí nhất?” Lan Nhược đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo ánh mắt tỏa sáng, ” Chỉ sợ bọn họ cũng là người của em đi.” Cũng chỉ có lý do này, bằng không Mặc Hi sẽ không nói như vậy.

Mặc Hi gật đầu, không có phủ nhận, “Không sai, chỉ cần tìm được bọn họ, chị nên hóa trang đi.”

“Hóa trang?” Không rõ vì sao Mặc Hi nói cái này.

“Chính là như vậy.” Mặc Hi tháo mặt nạ xuống, nhất thời liền thấy ánh mắt kinh ngạc của Lan Nhược, cười nói, “Như vậy cũng là vì để phòng hờ, nhớ lấy! Tìm Lôi phạt, em đi trước.”

Lại một lần nữa đeo mặt nạ lên, Mặc Hi lại nói một tiếng, thân động đã biến mất rồi.  “......” Cầm lấy bức thư trong tay, sắc mặt Lan Nhược cũng kiên định, nhìn phương hướng Mặc Hi rời khỏi, Mặc Hi...... Quả nhiên, năm ấy đầu tư là không sai, tiếp theo đã không có đường lui, vậy liều một lần nữa liều thì sẽ thế nào!

Đứng dậy, trong lòng nhẩm lại lời nhắn của Mặc Hi, rồi đi ra ngoài.

Nơi khác, Mặc Hi di chuyển qua một đoạn, dừng lại ở một chỗ, không tới nửa giờ quả nhiên thấy cũng một người áo đen từ xa đến, tiếp theo đến bên cạnh.

” Công việc đã hoàn thành.” Lãnh Nặc Nho cười nói.

“Vậy đi thôi, cũng không thể lãng phí thời gian.” Mặc Hi cũng cười một tiếng, nhìn hắn một cái, liền hướng trước đi.

“Ăn cơm trước, đến giờ ăn cơm.” Lãnh Nặc Nho không nhanh không chậm đi theo, đồng thời lại một câu dặn dò.

“Dạ! Dạ! Đi ăn đi ăn! Mẹ già.”

“Ha hả, hôm nay muốn ăn cái gì?”

“Thế nào? Hôm nay anh nấu cơm?”

“Rất nhanh, muốn ăn cái gì?”

“Ha ha, trai đẹp làm cơm, đương nhiên muốn ăn, vẫn quy định cũ, việc cần làm thì anh cứ làm.” Nói hơi dí dỏm

“Ha hả! Nhất định!” Giọng nói của Lãnh Nặc Nho cũng tràn đầy ý cười.

Một đường đi, là một đường ăn ý cùng một chút bất giác ngượng ngùng khi nói chuyện phiếm.

“Hình chủ, trưởng lão Hà Lâu chết!”

“Hình chủ, Trì Thề Trương chết!”

“Hình chủ, trưởng lão Vô Liêu chết!”

Mười ngày, trong mười ngày, mỗi ngày đều có thể nghe thông báo như vậy, cho đến hôm nay đã mười ngày trôi qua, cộng thêm mười ngày trước Điền Minh, Kha Hạo, Hà Minh giết bị ở thành Đế Do, đã là sáu tên trưởng lão cấp Hoàng chết, cho dù là Lãnh Danh Nhiên cũng không khỏi giận dữ, tất cả mọi thứ bên trong căn phòng đều bị chém đứt.

Hiệu suất như vậy, thực lực như vậy, giống như là rắn độc ẩn nấp, ẩn trong chỗ tối sẽ chờ rồi cho anh một kích trí mạng.

“Truyền lệnh xuống, gọi năm vị trưởng lão Ngũ Hành đến phòng họp.” Lãnh Danh Nhiên phân phó một tiếng, trong tay lại một lần nữa xuất hiện điện thoại, con ngươi âm u không rõ.

Có thể đơn giản như vậy tìm được vị trí của mỗi trưởng lão mà kích sát, trong thời gian ngắn như thế, cho dù là Mặc Hi có thần bí hơn nữa, có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể nào làm được, Tiểu Nho a...... Tốt nhất không phải là cái suy nghĩ kia của ba......

Ở phía ngoài ngàn dặm, bên trong một khu rừng, vừa lúc Mặc Hi thảo luận kế hoạch thấy sắc mặt Lãnh Nặc Nho trong nháy mắt cứng đờ, trong nháy mắt rồi biến mất, chẳng qua Mặc Hi là aim sao lại không chú ý tới, “Sao vậy?”

“Không.” Lãnh Nặc Nho che dấu mặt mày lạnh như băng, tiếp theo thảo luận vấn đề vừa rồi, “Ở đây gần trụ sở chính của Liên minh dị năng, em có tính toán gì?”

“Trụ sở chính của Liên minh dị năng sao? Em còn không có tự cao cho rằng một mình em có thể hoàn toàn hủy diệt nó.” Mặc Hi sâu kín cười một tiếng, “Nhưng đánh lén một chút cũng không vấn đề., không giết chết cấp Thánh, chạy trốn, giết một chút như vậy chỉ sợ vẫn không đủ.”

“Liên minh dị năng có 11 tên trưởng lão cấp Hoàng, đã chết đi 6 tên, bây giờ chỉ còn lại có 5 tên, nhưng 5 tên này có chỗ thật đáng sợ.”

“Thế nào?”

“Ngũ Hành sát trận, dị giả Ngũ Hành hỗ trợ lẫn nhau, lấy cao thủ cấp Hoàng làm chủ, lực công kích chỉ sợ không kém với cấp Thánh bao nhiêu, cũng bởi vì như vậy, năm người bọn họ sẽ không tùy ý bị phái ra làm nhiệm vụ, làm việc cũng là năm người làm cùng nhau.

“Ngũ Hành sát trận...... Ha hả, chính là rất lợi hại.” Nhớ lại khi cứu An Diệc Kì ở rừng dị thú, thấy năm tên dị năng giả cấp sư kia làm Ngũ Hành sát trận, uy lực cũng không kém cấp Vương.”

“Reng reng......” Đột nhiên, hai âm thanh vang lên lại một lần nữa đánh gãy hai người Lãnh Nặc Nho và Mặc Hi đang thảo luận, lúc Lãnh Nặc Nho chuẩn bị nói tiếp, Mặc Hi trước mở miệng, “Có chuyện gì giải quyết trước.”

“...... Được.” Lãnh Nặc Nho nhìn cô một cái, cuối cùng gật đầu một cái, từ trong túi lấy điện thoại ra, mà bên trong chính là một tin nhắn, 【 toàn bộ trưởng lão mở cuộc họp, Tiểu Nho, con sẽ không thể không tới đi. 】

“......” Con ngươi lóe lên ánh sáng âm u, nghĩ cũng biết là vì cái gì mà mở cuộc họp, đối với việc trưởng lão đã chết nhiều như thế không mở cuộc họp mới lạ, chỉ sợ lần này lấy được thông tin cũng sẽ không thiếu đi.

Để điện thoại vào túi, Lãnh Nặc Nho liền đứng lên, khẽ trầm mặc trong nháy mắt, mới nói, “Anh có chuyện, muốn rời khỏi một thời gian.”

“Đi đi, cẩn thận.” Mặc Hi nở nụ cười, ý bảo Lãnh Nặc Nho rời khỏi.

Trên mặt Lãnh Nặc Nho cũng cười nhạt, đôi mắt loáng qua vẻ nhu hòa, “Em mới phải cẩn thận, chuyện vừa xong, anh lập tức tìm em.” Đang nói, thân chuyển còn chưa có rời khỏi, lại quay đầu, đôi lông mày có chút nhăn nhẹ, như vẫn không yên tâm, “Đừng quên, phải ăn sáng, còn có đừng quá lo lắng, chờ anh.”

“Biết rồi,anh là đàn ông mà nói nhiều thế.” Mặt Mặc Hi cũng ngẩng lên, nở nụ cười.

“Bởi vì anh là đàn ông, còn em là phụ nữ.” Lưu lại câu nói này, Lãnh Nặc Nho phi lên không trung, sau đó đã biến mất.

Anh là đàn ông, em là phụ nữ......

“Ha hả.” Hoàn hồn, Mặc Hi cười nhẹ, như bởi vì một câu nói của hắn mà thất thần.

Phụ nữ, cũng không kém đàn ông, nhưng là...... Bất kể phụ nữ có cường đại bao nhiêu thì cũng sẽ có lúc mệt mỏi, chẳng qua cô không đồng ý biểu hiện trước mặt người khác, là một cấp trên, một thủ lĩnh, càng không thể tùy tiện thể hiện ra sự mệt mỏi, bởi vì như vậy sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của người bên cạnh.

Cho nên, chỉ có thể một mình chịu đựng, cho đến cuối cùng ngay cả chính mình cũng quên mất cảm giác kia, chẳng qua bởi vì không có tìm được một người có thể để mình dựa vào, để mình có thể không hề cấp bách đợi, để mình có thể biểu lộ chướng ngại trong lòng trước mặt hắn.

【 Chủ nhân, cái nữ cấp Thánh kia xuất hiện. 】 đột nhiên, Thanh Dực trong lòng nói, cũng để Mặc Hi chú ý.

“Được.” Đáp ứng một tiếng, thân động, đã ở trên cây, vật dụng trên mặt đất cũng bị thu vào chiếc nhẫn không gian, che giấu hơi thở và thân hình.

Quả nhiên, trong chốc lát, liền thấy một bóng ảnh từ trên không trung đến, nếu những người khác thấy có lẽ chỉ mỉm cười nói đó là ánh sáng, chỉ cảm thấy là ảo ảnh, mà ở trong mắt Mặc Hi lại rõ ràng thấy hình dáng người nọ, không phải là La Dao thì là ai?

Cho đến khi cô hoàn toàn từ rừng đi ra, Mặc Hi cũng nhìn phương hướng cô rời đi, ánh mắt hơi hốt hoảng, cuối cùng hóa thành vẻ kiên định, khóe miệng hiện lấy nụ cười bình thường, mang theo mặt nạ màu đen, thân động, đi theo hướng La Dao vừa đi.

Cũng ở trên đường Lãnh Nặc Nho gửi tin “Nửa ngày” cho Lãnh Danh Nhiên, ngay lập tức chớp động. Nửa ngày chính là thời gian nhanh nhất của hắn.

Cùng dự đoán giống nhau, nửa ngày không ngừng di chuyển gấp rút trong không gian, Lãnh Nặc Nho chạy tới trụ sở chính của Liên minh dị năng, mặt nạ bạc trên mặt vào lúc này đã sớm gở xuống, mái tóc màu nâu hơi rối lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp, rơi xuống đất liền đi bộ hướng vào cuộc họp.

Mà ở bên kia thấy một thân váy dài màu lam, Phong Tiên Tuyết cũng xuất hiện, phương hướng cũng là giống nhau, hai người vừa vặn đụng nhau, Lãnh Nặc Nho không để ý, lại đột nhiên nghe giọng nói lạnh như băng của Phong Tiên Tuyết bên cạnh, “Anh, có chút thay đổi.”

“Sao?” Nghi ngờ, Lãnh Nặc Nho không có nghĩ đến Phong Tiên Tuyết sẽ đột nhiên cùng hắn nói chuyện, cười nhạt nói, “Ha ha, Thánh nữ nói đùa.”

“......” Phong Tiên Tuyết dừng lại một chút, trong nháy mắt quay đầu nhìn hắn, đôi mắt màu lam lạnh như băng mỉm cười nói, “Anh cười.”

Từ lúc thấy Lãnh Nặc Nho, Phong Tiên Tuyết chỉ có cảm giác hình như hắn thay đổi nhưng không nói được là từ đâu, hắn không để ý khiến chính cô cũng không biết vì sao lại chủ động cùng hắn nói một câu không quan trọng, lại không nghĩ đến, sẽ nghe hắn cười, thậm chí độ cong trên cánh môi trắng nhạt rõ ràng là cười!

“......” trong lòng Lãnh Nặc Nho cũng run lên, cuối cùng đôi mắt thoáng qua một tia nhu hòa bất đắc dĩ, Mặc Mặc ảnh hưởng rất lớn tới mình, ha ha.

Thấy hắn có chút thất thần, Phong Tiên Tuyết hơi động, tiếp theo xoay người đi trước đến phòng họp.

Lãnh Nặc Nho cũng tiếp theo đi về phía trước, chẳng qua trên mặt cũng trở nên trầm xuống, đôi mắt màu rám nắng thản nhiên.

Một lúc sau, chờ hai người đi tới phòng họp, bên trong người cũng đã đến toàn bộ, Lãnh Danh Nhiên, còn có năm vị trưởng lão. Nhìn thoáng qua, Phong Tiên Tuyết và Lãnh Nặc Nho cũng tiến vào ngồi.

“Gần đây Mặc Hi làm những chuyện gì mọi người đều biết đi, bây giờ gọi các vị đến để thương lượng kế sách.” Vào thẳng trọng điểm, Lãnh Danh Nhiên nói câu thứ nhất đã hiểu chủ đề lần này của cuộc họp.

Mỗi người một phần tài liệu, tự giác mở ra, đồng thời nghe Lãnh Danh Nhiên nói, “Bây giờ Mặc Hi ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, từ chuyện gần nhất, thấy được Mặc Hi rất hiểu biết tài liệu của Liên minh dị năng chúng ta, mà tốc độ của cô ta cùng với bản lãnh che giấu cũng không thể khinh thường, ngay cả cao thủ cấp Thánh cũng không cách nào phát hiện, nhưng có một điểm vẫn có thể xác định, đó chính là bây giờ cô ta không cách nào giết được cấp Thánh, bằng không cũng sẽ không che giấu như vậy.”

Lãnh Nặc Nho lắng nghe, chẳng qua khi hắn nhìn một chỗ thông tin trong tài liệu thì đồng tử lại hơi co lại, bởi vì cúi đầu, cho nên cũng không bị chú ý, nhưng cả người  trong nháy mắt cứng ngắc vẫn có thể phát giác.

Khóe miệng Lãnh Danh Nhiên nổi lên vẻ tàn ác, “Nếu không cách nào bắt được cô ta, vậy biện pháp cũng chỉ có một rồi, công phá thành Đế Do, bắt cô xuất hiện.”

“Tất cả mọi người nhìn tư liệu, theo dự đoán, vòng phòng hộ thành Đế Do chống đỡ không được bao lâu, đại khái trong nửa tháng cũng đủ phá hủy hoàn toàn, sau đó, không sợ Mặc Hi không ra, hoặc cô ta thấy toàn bộ thành Đế Do bị hủy diệt, sau đó sẽ không còn ai dám chống lại Liên minh dị năng, còn sợ tìm không được cô ta?”

“Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, năm người các ông ở lại bảo vệ tổng hội, Liên minh dị năng còn không phải là một Mặc Hi có thể phá hủy.”

“Dạ, Hình chủ.” Năm người đồng thời trả lời.

“Lãnh Nặc Nho, con có phát hiện gì không.” Lãnh Danh Nhiên hỏi Lãnh Nặc Nho.

“Không có.” Lãnh Nặc Nho lãnh đạm trả lời.

“Phải không? Nói ra, hôn ước của con và Thánh nữ cũng sắp đến rồi.”

“......”

“......”

Hai người có tên trong lời nói kia đều trầm mặc, thậm chí vẻ mặt cũng lãnh đạm giống nhau.

“Ha ha, các ngươi trẻ tuổi muốn mình bồi dưỡng tình cảm, vậy hôm nay nói đến đây, mọi người đi đi.” Ra lệnh một tiếng, mọi người rời khỏi, bây giờ  hội nghị bởi vì người đi mất càng thêm lạnh lẽo, ngay lúc Lãnh Nặc Nho muốn rời khỏi, nghe Lãnh Danh Nhiên gọi, “Lãnh Nặc Nho lưu lại.”

“......” Lãnh Nặc Nho dừng bước, ngồi trở lại ghế, cho đến khi những người khác toàn bộ rời khỏi, cả căn phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, hắn lên tiếng, “Có chuyện gì.”

“Ha hả, chẳng lẽ không có chuyện lại không thể cùng con trai mình nói chuyện một chút sao?” Lãnh Danh Nhiên ngồi tại chỗ, ánh mắt nhìn về hắn, nhìn dịu dàng nhưng thực tế có ý sắc bén.

Lãnh Nặc Nho không cử động, giọng nói lãnh đạm, “Mở cuộc họp chỉ khai báo vài câu, hoặc đó cũng chỉ là lý do ông gọi tôi trở về.”

“Tiểu Nho a Tiểu Nho, không hổ là con của cha.” Lãnh Danh Nhiên nhàn nhã nói cười, tiếp theo giọng nói thay đổi, liền nói, “Không sai, cha chỉ lấy lý do này để gọi con trở về, bởi vì nói trực tiếp mới tốt.”

“......” Lãnh Nặc Nho nhìn hắn, đôi mắt hai người đều thâm thúy, ai cũng không biết đối phương muốn làm cái gì, nghĩ gì, đồng thời cũng trầm mặc, nghe thấy Lãnh Danh Nhiên nói tiếp.

Sắc mặt của Lãnh Danh Nhiên giờ phút này biến đổi, không có nụ cười như vừa rồi, chỉ có sự nghiêm túc, “Cha muốn con hiểu con rốt cuộc đang ở chỗ nào, tâm phải ở đâu, Liên minh dị năng bây giờ là của con, sau này, cho đến vĩnh viễn cũng là của con, vì vậy không nên tùy tiện tùy hứng mà làm, hoặc nói cái địa vị của người đàn bà kia ở trong lòng con đã giảm.”

“Cái người đàn bà?” Giọng nói của Lãnh Nặc Nho nhẹ, trong đó có nho nhỏ trào phúng, sắc mặt một chút không thay đổi, nhìn Lãnh Danh Nhiên nói, “Khi ông gọi bà là cái đàn bà, thật sự là lãnh đạm, xa lạ.”

“......”

“Người đàn bà trong lời nói là mẹ của tôi, người sinh ra tôi, mà tôi có tình cảm, địa vị của bà ở trong lòng tôi vĩnh viễn sẽ không đổi, ông có thể yên tâm.” Lãnh đạm, tĩnh táo  nói xong, Lãnh Nặc Nho đứng lên, “Nếu như ông chỉ muốn xác định việc này, đáp án của tôi đã nói rõ rồi, tôi có thể đi chưa?”

Sưu ——

Lãnh Danh Nhiên mạnh mẽ đứng lên, hít sâu một hơi, như là giảm bớt tức giận, lúc sau mới nói, “Tốt! Rất tốt, con nhớ kỹ việc này là tốt rồi, vậy cha hi vọng con hiểu, con và Mặc Hi không thể nào, cũng không thể có khả năng! Cho nên tốt nhất con không nên làm chuyện gì quá mức, cũng tốt nhất không bị ta phát hiện sơ hở gì, bằng không cũng không phải là chuyện đơn giản thế.”

“......” Cuối cùng Lãnh Nặc Nho nhìn ông ta một cái, không chút nào chần chờ xoay người.

“......” Cho đến khi Lãnh Nặc Nho hoàn toàn biến mất, sắc mặt Lãnh Danh Nhiên mới hơi buông thả, ánh mắt thoáng qua một tia ảm đạm, phòng họp khổng lồ mà lạnh lẽo chỉ có mình ông, hơi nặng nề ngồi trở lại ghế.

Thất bại...... Thất bại......

Ha hả...... Lớn như thế, ngay cả chính mình còn không bằng một người mới quen biết, thất bại...... Lãnh Danh Nhiên, mày thất bại......

Trong óc hiện ra chính là khuôn mặt yên lặng và ánh mắt thản nhiên của Lãnh Nặc Nho, tiếp theo lại hóa thành khuôn mặt cười dịu dàng và nữ tính, người phụ nữ bị mình tổn thương như thế vẫn cười với mình, rõ ràng nên hận mình(Lãnh Danh Nhiên) như thằng bé nhưng lại luôn an ủi mình, người đàn bà ngu ngốc.

Giờ khắc này, đột nhiên ông lại muốn nhìn thấy bà.