Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 40: Vô xảo bất thành thư (ý nói ví von, sự việc vô cùng trùng hợp)




“Cái gì! Cái gì? Mặc Mặc sắp về đến à?”
Lúc này, ở thành Đế Do, bên trong một tòa biệt thự của khu Quý tộc trên đường An Lâm, truyền tới một giọng nói phụ nữ vừa kích động vừa hấp tấp.
“Đúng vậy, Hi nói không bao lâu nữa cô ấy sẽ tới.” Giọng nói của một cô gái trả lời, âm thanh nhẹ nhàng khiến cho lòng người ấm áp, ý vui mừng trong đó cũng không cách nào che giấu được.
“Tiểu Nhu à, mau lên, chúng ta ra ngoài mua thêm chút thức ăn, Mặc Mặc thích nhất là cơm do bác nấu, ai nha, A Phàm mau mau đi dọn dẹp phòng của Mặc Mặc lại một chút đi! Còn có, còn có…bác cũng không nhớ còn gì nữa, thôi đi mua thức ăn trước, đi.” Người phụ nữ nọ nói chuyện kích động đến nỗi lẫn lộn, liền chuẩn bị ra khỏi cửa.
“Ha ha, bác gái không cần phải gấp như vậy.”
“ Sao lại không gấp! 5 năm, 5 năm đã không gặp Mặc Mặc rồi! Không! Là 5 năm 6 tháng!” nói tới đây, giọng nói của người phụ nữ có chút nghẹn ngào.
“Ai nha! Nghe anh nói này Tiểu Trúc! Mặc Mặc cũng sắp về rồi sao em còn khóc cái gì! Nếu như bị Mặc Mặc thấy thì thật không tốt!”
“Không phải do em vui quá sao?”
“Ha ha! Vui vẻ thì cười, có ai lại khóc thế!”
“Hừ!”
Không sai, mấy người trước mắt này chính là Mặc Phàm, Chu Tiểu Trúc, còn có Thiên Nhu.
“Ha ha.” Thiên Nhu nhìn Mặc Phàm lúc này đang ôm an ủi Chu Tiểu Trúc liền cười ra tiếng.
Tiếng cười này nhất thời đánh thức hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, Chu Tiểu Trúc đẩy đẩy Mặc Phàm hạ giọng quát “ Cũng tại anh đó, để Tiểu Nhu chê cười.”
“Hắc hắc hắc!” Mặc Phàm cười cười, nhưng cũng không xấu hổ chút nào. 
“Được rồi, Tiểu Nhu, đi thôi! Theo bác đi mua thức ăn.” Chu Tiểu Trúc vẫn không quên chuyện này, kéo tay Thiên Nhu đi ra ngoài.
“Ha ha, được rồi!” nhìn dáng vẻ của Chu Tiểu Trúc, Thiên Nhu cười nhẹ đồng ý, bọn họ thấy Mặc Hi trở về mà cao hứng như vậy cũng làm cô bị nhiễm theo.
Mặc Phàm nhìn hai người rời đi, lẩm bẩm nói “À, căn phòng Mặc Mặc còn một vài thứ chưa chuẩn bị!” nói xong, liền xoay người chuẩn bị đi.
Mặc Vân Vân nhìn hết thảy, nghĩ đến người sắp về đến, trên mặt cũng xuất hiện nụ cười, nói tới gia đình Mặc Vân Vân thì vợ chồng Mặc Thiên trong một lần cãi nhau liền tách ra, cũng chuyển đi, bởi vì lúc nào bọn họ có mặt trong nhà cũng đại náo ầm ĩ thật khiến người khác khó chịu, cho dù là đám người Mặc Phàm cũng có chút không còn cách nào khác, có một lần gây nhau, đập phá đồ đạc nhưng không kiểm soát được lại trúng Mặc Vọng, cuối cùng bị Mặc Phàm bộc phát lửa giận.
Đồng ý cho bọn họ đủ tiền cũng không ngó ngàng gì nữa, mà sở dĩ Mặc Vân Vân còn ở đây là do Chu Tiểu Trúc yêu cầu, Mặc Thiên ly hôn với Lệ Hà, Mặc Vân Vân cũng không muốn ở cùng ai, liền ở lại đây.
Mà tất cả mọi người ai cũng không chú ý tới một cái đầu nho nhỏ sau khi nhìn thấy một màn này thì trên mặt vô cùng tức giận, sau đó liền lén rời khỏi biện thự. 
“Hừ! Cô ta trở về là tất cả đều không đế ý đến Tiểu Vọng! Không để ý tới mình!”
“Tại sao lại về! Đồ đáng ghét! Đồ đáng ghét!”
Giữa không trung, Mặc Vọng đứng ở ván trượt bay miệng không ngừng lẩm bẩm, liếc mắt liền thấy trên tòa nhà cao phía trước có để màn hình và áp phích, chính là [ Song Sinh]
Một thân quần áo màu trắng, tóc đen, khí chất xuất trân cao ngạo, dung mạo xinh đẹp, đẹp đến mức người ta không dứt mắt ra được. Mặc Vọng cũng nhìn mê mẩn.
Bé vẫn nhớ, Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc luôn vuốt ve bé với khuôn mặt đầy hạnh phúc nói “ Tiểu Vọng nhìn xem, đây chính là chị gái của con nha, có phải rất đẹp không? Ha ha! Con nhìn thấy nhất định sẽ rất vui, Mặc Mặc nhất định sẽ rất thương con!”
“Vui vẻ? Hừ! Mình mới không thèm!” Mặc Vọng hoàn hồn lại nhất thời kêu to, mà đúng lúc này, lại không thèm nhìn phía trước, một chiếc xe bay đang hướng về phía bé mà đến.

Tốc độ kia chỉ sợ là trốn không thoát, Mặc Vọng bị kinh hãi, cứ đứng đờ người tại chỗ.
Xoẹt_
Xe bay đột nhiên va vào nhau, mỗi bên nhanh chóng đánh lái sang hướng khác sau đó hạ cánh, làm cho mọi người kinh ngạc.
Người ngồi trong xe bay cũng không ra ngoài mà là lấy tốc độ nhanh hơn phóng về phía trước, những người khác cũng chỉ xem một chút rồi rời đi, kết quả như vậy quả thật khiến người khác câm nín triệt để, không ai chú ý tới đứa nhỏ vừa nãy đứng trên ván trượt bay lúc này đang ở đâu, có lẽ có người chú y tới nhưng không muốn đi tìm mà thôi.
Lúc này Mặc Vọng nhắm chặt hai mắt, vốn dĩ chuẩn bị nghênh đón lấy là một trận đau đớn không nghĩ tới lại là môt mảnh ấm áp, còn có mùi thơm thoang thoảng, rất thoải mái. Sau đó cảm giác được hai chân chạm đất, dưới chân thật sự là mặt đất, chuyện gì vậy nhỉ? Chẳng lẽ mình đã chết? Đến địa ngục rồi? Không được a!!
Trong lòng Mặc Vọng nghĩ như thế nên mắt sống chết cũng không dám mở ra.
“Ha ha.” tiếng cười nhẹ vang lên, sau đó là một giọng nói nhẹ nhàng nghe rất êm tai “Định không mở mắt sao? Đã không có chuyện gì rồi.”
Không có chuyện? Nghe giọng nói kia rất an tâm, Mặc Vọng có chút nghi ngờ mở he hé mắt, liền nhìn thấy vô sô tòa nhà cao tầng còn có vô số xe bay đang di chuyển, ế? Thật giống như không có chuyện gì!
Nghĩ đến đây, mới mạnh dạng mở lớn mắt, đánh giá tình hình xung quanh, không nhìn không biết, vừa nhìn một cái đã bị dọa nhảy dựng, chỗ bé đang đứng thế mà lại là đỉnh của môt tòa nhà cao tầng, hết thảy dưới mặt đất giống như con kiến, mà xe bay xung quanh dường như có thể tùy thời đâm trúng bé, làm sao trước giờ bé lại không biết đứng trên đỉnh như thế này thật thú vị nhỉ?
“Lúc này cũng không phải lúc nhìn phong cảnh.” Đang trong lúc Mặc Vọng hào hứng nhìn xung quanh, giọng nói thiếu nữ lúc nãy lại vang lên, cơ hồ là xoay người lại theo phản xạ vô điều kiện, liền nhìn thấy khuôn mặt với nụ cười nhẹ, nụ cười kia nhẹ nhàng, thanh thoát, lại ấm lòng người, dưới ánh mặt trời, Mặc Vọng cứ nghĩ là mình vừa nhìn thấy thiên sứ, chắc chắn là lại ngây người trong một lát rồi.
“Nhóc con, hoàn hồn đi.” Mặc Hi không còn gì để nói đành gõ nhẹ một cái lên đầu nhỏ Mặc Vọng, cười nhẹ nói. Từ lúc vừa nhìn thấy Mặc Vọng kém xíu nữa là bị đụng xe cô liền không nhịn được cứu bé là bởi vì tâm tình cô đang tốt và cũng một phần nó cho cô cảm giác vô cùng thân thiết, mà dáng vẻ này của nó cũng làm cô nhớ lại dáng vẻ lúc trước của An Diệc Kỳ, hình như lúc ấy An Diệc Kỳ cũng lái ô tô bay cưỡi , mặc dù sau đó hắn đụng vào dải phân cách đường, nghĩ đến đây, nụ cười của Mặc Hi càng thêm vui vẻ.
“A, đau quá! Chị gái bắt nạn người khác~!” Mặc Vọng bị gõ nên hoàn hồn, sau đó đáng thương nói, chiêu số này bé vẫn hay dùng và hiệu quả a! Dường như ai cũng vui vẻ, bé thích chị gái trước mắt này, nên bé cũng muốn chị ấy thích bé.
Nhưng mà chị gái trước mắt sao lại có chút nhìn quen mắt thế nhỉ?
“Ha ha! Ranh con!” vừa nhìn thấy bộ dáng này của bé, Mặc Hi liền có chút dở khcos dở cười, vừa nhìn là biết bé vẫn thường xuyên sử dụng chiêu này, bằng không sao lại thành thục như thế chứ? Thật sự nghĩ cô không nhìn ra được điểm giảo hoạt trong mắt bé sao? Nhưnng mà cũng phải nói, cô thích nhóc con này, chẳng qua bây giờ không có thời gian, “ Nhóc con, nhà em ở đâu? Chị đưa em về.”
Nhà? Em không thèm về nhà đâu! Hôm nay người xấu kia về đến nhà, ba mẹ, mấy chị cũng không ai để ý đến em!!
Nghĩ đến đây, Mặc Vọng vừa tức giận lại vừa đau lòng, tất cả đều bị Mặc Hi nhìn trong mắt, dường như có chuyện gì đó không cam tâm, chẳng lẽ cha mẹ bé không tốt với hắn? Nhưng mà Mặc Hi cảm giác được bé là một Dị năng giả đó, nếu là Dị năng giả thì chắc chắn phải được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay mới đúng, hơn nữa nhóc con này là một tên vô cùng tinh quái.
Đang trong lúc Mặc Hi suy nghĩ, Mặc Vọng cẩn thận nhìn cô, sau đó đưa tay kéo vạt áo cô, để cho Mặc Hi xoay đầu nhìn bé, vừa mới nhìn tới bé thiếu chút nữa đã khiến cho Mặc Hi phì cười.
Chỉ thấy trong đôi mắt to của Mặc Vọng, đã mênh mông nước mắt, đôi môi hồng hồng bị răng cắn lấy, bộ dáng vô cùng đáng thương, nếu bỏ qua vẻ khẩn trương trong mắt kia thì sẽ tốt hơn, sau đó liền nghe bé đáng thương hề hề nói “Chị gái, ba mẹ không cần em nữa, em không có nhà, chị gái cho em theo chị với được không?”
“Nhóc con, tùy tiện nói ba mẹ như vậy là không được nhé! Lén bỏ đi đúng không? Ba mẹ của em lúc này nhất định sẽ vô cùng lo lắng.” Mặc Hi đưa ngón tay chỉ chỉ trán bé, cười nhẹ nói.
Lại không nghĩ đến vừa mới nhắc tới chủ đề này thì giống như Mặc Vọng có vẻ tổn thương, răng cắn môi càng chặt hơn, nước mắt tronng mắt càng thêm nhiều, lần này có vẻ không giống như giả vờ, ngay cả Mặc Vọng cũng không biết là làm sao lại thế, đối mặt với giọng điệu và động tác của Mặc Hi như vậy, thật giống như tất cả ủy khuất trong lòng đều trào lên, nhỏ giọng nói “ Bọn họ sẽ không thèm lo lắng đâu, sẽ không lo lắng, tất cả bon họ đều thích người xấu, không yêu thương Tiểu Vọng nữa rồi, tất cả đều yêu người xấu.”
Mặc Hi khẽ giật mình, dĩ nhiên lần này cô phát hiện Mặc Vọng là đang đau lòng thật sự, xem ra chuyện có chút kỳ quái. Nhưng bây giờ phải làm sao đây, phải biết rằng cô còn phải nhanh chóng trở về nhà.
“ Chị gái à, cho Tiểu Vọng theo chị với được không? Tiểu Vọng sẽ thật biết điều, Tiểu Vọng không muốn về nhà.” Ngay sau đó, Mặc Vọng lại ngẩng đầu lên, đáng thương nhìn Mặc Hi nói.

Thấy Mặc Hi dường như đang phan vân, bé lại rời tay, nước mắt rơi xuống như mưa “ Chị gái cũng không thích Tiểu Vọng, không chịu coi như xong, Tiểu Vọng đi một mình vậy.” Nói xong, liền làm thế chuẩn bị rời đi.
Mặc Hi không nói lời nào, cho dù nhìn ra được Mặc Vọng đang cố ý làm như vậy để cô xem, những vẫn không ghét nổi, liền đưa tay kéo bé lại, cười nói “ Chị có nói không đồng ý sao? Tên em là Tiểu Vọng à, vậy tới nhà chị trước nhé.”
“Thật!!?” trong lòng Mặc Vọng vui mừng, nhưg trên mặt vẫn cố ý làm ra vẻ kinh ngạc lắm.
Cốc—
Gõ nhẹ lên đầu Mặc Vọng một cái, cười nói “ Đừng có làm bộ làm tịch nữa!” nói xong, lại ngước mắt nhìn về một phía “Linh, đi thôi.”
Linh? Mặc Vọng xoay đầu, trừng mắt nhìn đầy kinh ngạc, chẳng lẽ từ đầu tới giờ đều có người đứng ở đó, tại sao mình không thấy nhỉ? 
Không chờ bé bình tĩnh lại, liền cảm giác được ôm vào lòng, sau đó… lên không trung!?
“A!” giật mình la lớn một tiếng, cả người Mặc Vọng run rẩy, muốn chết sao!?
“Còn chưa chết được, kêu hét cái gì?” Dường như nhìn ra được ý nghĩ của Mặc Vọng, Mặc Hi ở bên cạnh lên tiếng nói.
“Hả?” Mặc Vọng sửng sốt, dĩ nhiên liền thấy mình đang trôi lơ lửng giữa không trung, chớp mắt nhìn lại còn có thêm anh trai lúc nãy và một viên cầu màu đỏ.
Chớp mắt lần nữa nhìn xung quanh, là một chiếc xe bay, người đang lái xe bay cũng đang nhìn Mặc Hi rất kinh ngạc, dù sao dung nhan như vậy không làm người khác chú ý cũng khó.
“wow! Là bay! Thế nhưng có thể bay!” sau khi kinh ngạc qua đi, Mặc Vọng hưng phấn kêu to, rõ ràng vô cùng vui vẻ, xoay đầu nhìn về phía Mặc Hi, “Chị gái, làm sao chị biết bay vậy? Em cũng muốn biết bay!”
Mặc Hi cười một tiếng “Chỉ cần em cố gắng tu luyện là có thể bay đuọc.”
“Cố gắng tu luyện?” Mặc Vọng gật gật đầu, nhưng người khác cũng nói với bé điều này, sau đó hỏi tiếp “Vậy phải cố gắng bao lâu?”
“Này phải tự bản thân em thôi.”
“Tại sao lại do em chứ?”
“Tự mình suy nghĩ đi.”
“Không, chị gái cho em biết đi!”
“Không biết.”
“Sao lại không biết chứ? Hiện tại chị gái đang bay mà!”
“…”
Trong một khắc này, Mặc Hi mới phát hiện, các câu hỏi của trẻ con thật khiến người khác câm nín, hơn nữa … xung quanh xe bay cũng nhiều quá đi! Hơn nữa còn có tiếng ồn ào nghị luận…
Vốn dĩ Mặc Hi sợ Mặc Vọng là trẻ con sẽ không chịu được áp lực, nên mới bay chầm chậm, nếu bây giờ… “Linh, nhanh hơn chút nữa đi.” Nhìn Linh nói một tiếng, Mặc Hi liền bố trí xung quanh Mặc Vọng một tầng bảo hộ, cả người bỗng chốc tăng nhanh, trong nháy mắt liền biến mất trong tầm nhìn của mọi người.
“Oa oa oa!” Mặc Vọng kêu to, tốc độ trong nháy mắt tangw nhanh khiến cho bé không thấy được gì xung quanh, ngay cả thời gian đều không định hình được.
Mà cảm giác như vậy cũng không đến vài giây liền kết thúc, bởi vì Mặc Hi đã về đến nhà, nhìn ngôi biệt thự 5 năm không thấy, trong lòng Mặc Hi cảm thấy vô cùng ấm áp, đây là cảm giác quen thuộc. “Ách! Chị gái à…” đến khi cảm giác trở lại bình thường Mặc Vọng mới nhìn Mặc Hi hô lên một tiếng, sau đó nhảy tung tăng chạy đến, “Đến nhà chị rồi à?”
“Ừ, đến rồi, ở đây.” Mặc Hi vừa nói vừa đưa tay chỉ về một hướng.
Mà tâm tình Mặc Vọng đang vui sướng nghe Mặc Hi nói thế liền xoay người nhìn theo hướng Mặc Hi chỉ, nhất thời giống như bị sét đánh, ngây người đứng yên tại chỗ.
“Hửm?” Mặc Hi khẽ nghi ngờ, bé sao thế nhỉ?

“Tiểu Vọng!” ngay trong lúc này, một giọng nói phụ nữ vang lên, vẻ vui mừng hiện rõ, còn có xen lẫn một chút nhẹ nhõm, sau đó liền thấy cửa mở ra, một cô gái mặc quần áo màu hồng chạy ra, nhìn thấy Mặc Vọng liền lên tiếng có chút ít quở trách “ Em chạy đi đâu vậy? Có biết chạy loạn như vậy rất nguy hiểm, sẽ khiến người khác lo lắng biết không?”
“…” bị cô gái kia cầm tay, Mặc Vọng có chút hoàn hồn, nhưng mà vẻ mặt thì vô cùng đặc sắc, lúc thì tức giận, lúc thì xấu hổ, lúc thì mơ màng, mắt nhìn về phía Mặc Hi, phải nói là vô cùng phức tạp và không xác định.
Cũng đúng lúc này, Mặc Vân Vân chuyển mắt nhìn về phía Mặc Hi đang đứng bên cạnh, không nhìn thì thôi, nhìn thấy rồi cũng ngu ngơ ngay tại chỗ.
Mặc Hi sâu kín cười một tiếng, nói “Chị họ.”
Tất cả những chuyện vừa mới phát sinh cũng đã khiến Mặc Hi hiểu được một chút it, có một số việc phải nói là vô cùng trùng hợp, Tiểu Vọng? Vậy đứa trẻ này chính là Mặc Vọng rồi, mà bé từng nói người xấu cũng sắp trở về rồi, vậy “người xấu” này chỉ sợ là mình đi, thật sự là…
Vô xảo bất thành thư.
“A? A!” Mặc Vân Vân hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía Mặc Hi có chút câu thúc, cười nhẹ nói “A! là em…, ách … Mặc Hi sao?”
Kỳ thật cô cũng muốn gọi là em họ, những vẫn có chút không quen, cũng sợ Mặc Hi tức giận, cuối cùng thành gọi tên, dù đã 5 năm trôi qua, cô đã là một thiếu nữ 20 tuổi, nhưng khi đứng trước mặt Mặc Hi vẫn có chút cảm giác không rõ, không phải là sợ hãi, mà là .. tôn kính, đúng, chính là tôn kính, không dám đụng chạm vào cô.
“Ha ha, chị họ đối với em xa cách quá a.’’ Mặc Hi cũng không để ý, biểu hiện vẫn giống như lúc trước, thật giống như không rời đi một đoạn thời gian 5 năm, vẫn giống như ngày ngày vẫn về nhà.
Kỳ thật trong lòng cô cũng vừa cảm thán vừa mừng rõ, nhưng mà thoái quen luôn giữ tỉnh táo nên không biểu hiện ra ngoài.
“Ha ha! Hoan nghênh trở về.” Mặc Vân Vân nghe thế cũng hiểu được, dù sao đã là một người lớn, cũng không giống như lúc trước không hiểu chuyện, không để ý, cô khôi phục lại bình thường rồi cười nói.
Hoan nghênh trở về..
Nụ cười nơi khóe miệng của Mặc Hi càng rõ nét, gật đầu, “Dạ”
“Đều vào nhà đi! Tiểu Vọng, còn đứng đó làm gì? Mau vào trong đi.”
“… Dạ…”
“Ha ha, Linh, vào đi.”
Một lát sau mọi người đều đi vào trong phòng khách.
“Ha ha ha! Vậy nói ra là Tiểu Vọng và Mặc Mặc đều không ai nhận ra ai à!”
Đường An Lâm, trong biệt thự của khu quý tộc, ngôi nhà không tính là xa hoa nhưng tràn đầy không khí ấm áp thoải mái, lúc này cửa nhà rộng mở nhìn vào bên trong thấy đang ngồi mấy người, chính là đám người Mặc Hi.
Mà người nói chuyện kia chính là Thiên Nhu đã trở lại sau khi cùng đi mua thức ăn với Chu Tiểu Trúc.
“Ha ha, đúng vậy.” Mặc Hi cũng cười nhẹ trả lời, chuyện này phải nói là trùng hợp, nếu Mặc Vọng thật sự bảo người khác mang bé đi, chỉ sợ bây giờ mọi người đã phải rất hoảng hốt.
Nghĩ đến đây, Mặc Hi xoay đầu nhìn về phía Mặc Vọng, bộ dạng của Mặc Vọng không tính là đẹp, ngũ quan hoàn toàn di truyền từ Chu Tiểu Trúc và Mặc PHàm, nhìn qua có chút bình thường, nhưng cảm giác hắn là con của hai người vô cùng rõ ràng, còn Mặc Hi từ nhỏ đã được năng lượng cải tạo, nói cô là con của Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm sinh ra, nếu là người không quen biết tuyệt đối sẽ không hề tin tưởng, và cũng bởi vì như vậy nên nhìn qua Mặc Vọng có cảm giác gần gũi hơn.
Giờ phút này Mặc Vọng vẫn còn trong cảm giác hờn giận, nghe Chu Tiểu Trúc cười, trên khuôn mặt như bánh bao kia xuất hiện vẻ xấu hổ, đồng thời cũng xoay đầu nhìn về phía Mặc Hi, bốn mắt nhìn nhau, Mặc Hi thấy vậy liền cười tươi ra tiếng, đối với người nhà, Mặc Hi vĩnh viễn yêu thương nhất, mà khi thấy Mặc Hi cười như vậy, Mặc Vọng liền cảm giác cả người ấm áp, tim trở nên đập kịch liệt, gương mặt đỏ bừng, rất là đáng yêu.
“Ha ha.” Nhìn bộ dáng ngốc nghếch của bé, Mặc Hi lại cười to ra tiếng, Mặc Vọng nghe vậy cũng hoàn hồn, con ngươi liếc xéo về phía Mặc Hi, nặng nề “hừ” một tiếng, liền quay đầu đi.
“Tiểu Vọng! Thái độ gì vậy? Phải lễ phép với chị gái nha!” Chu Tiểu Trúc nhìn thấy vậy, liền kêu lên.
“…” người xấu… Mặc Vọng không nói chuyện, chẳng qua là trong lòng nói thầm một tiếng, người xấu về, mẹ cũng không thương mình.

“Mẹ, không sao.” Mặc Hi cười nhẹ nói, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt vẫn tràn đầy ôn tình “ Chúng ta là người nhà, không cần cái gì lễ phép hay không lễ phép, con tin tưởng Tiểu Vọng sẽ thích con, bây giờ chẳng qua là đang hờn giận mà thôi.”
Chỉ có khi nào ở trước mặt người nhà, Mặc Hi mới gỡ bỏ đi vẻ mặt tỉnh táo đạm mạc kia.
Tay Thiên Nhu cầm chặt cái thìa mỉm cười, cô, trong những năm này đi theo ở bên cạnh đám người Chu Tiểu Trúc, một phần là vì giúp Mặc Hi chiếu cố bọn họ, một phần cũng là để cho bọn họ không quên đi những ký ức về Mặc Hi, trong lòng cô, Mặc Hi thật sự khiến người khác yêu thương, bất kể cô ấy có cố gắng thế nào, cũng đều vì họ, mà bọn họ cũng phải giao ra mới được! Bằng không thật quá không công bằng.
Hoặc là nói, thân tình thì không thể nói công bằng hay không công bằng, nhưng Thiên Nhu cũng biết mình ích kỷ, cô không cho phép bọn họ sẽ quên đi Mặc Hi dù chỉ một lúc tạm thời nào đó.
“Ách… Mặc Mặc, mẹ… ý mẹ không phải như vậy, chỉ là phải…” Chu Tiểu Trúc cũng phát hiện ra mình nói nhầm nên trở nên có chút kinh hoảng. Kỳ thật cũng không trách Tiểu Trúc được, Mặc Hi vừa đi là 5 năm, 5 năm thật sự quá lâu, một lần nữa găp lại cô, loại tâm tình này thật không có cách nào hình dung được, thậm chí Chu Tiểu Trúc còn len lén đi đến phòng rửa tay để lau đi nước mắt.
Nhìn lại Mặc Hi quá xuất sắc, quá hoàn mỹ, Tiểu Trúc ngồi ở trước mặt cô thật sự có chút không biết phải làm sao, sợ làm cô không được cao hứng, hơn nữa, cũng bởi vì đã nhiều năm không thấy, bà quen thiên vị Mặc Hi nên không có nghĩ đến biến khéo thành vụng. “Mẹ, mẹ à!” Mặc Hi thông minh như thế sao lại không nhìn ra được vấn đề của Tiểu Trúc chứ, cô bật cười rồi nói “Vừa mới nói xong mẹ lại cùng con so lễ phép nữa à!”
“A! mẹ… mẹ, Mặc Mặc, không phải mẹ…”
“Ha haha..”
Chu Tiểu Trúc còn chưa kịp lên tiếng, liền nghe tiếng cười vui vẻ của Mặc Hi, nhìn lại thấy cô đang nhìn mình cười xán lạn ấm áp.
Sau đó nghe cô nói “Mẹ vẫn rất đáng yêu! Hơn nữa Mặc Mặc rất vui, mẹ chuẩn bị cho Mặc Mặc cơm nước phong phú như vậy! Bây giờ bụng con đói vô cùng, chúng ta ăn cơm được chưa vậy ạ?”
Một tiếng tự xưng Mặc Mặc, giọng điệu giống như làm nũng, nhất thời khiến cho Chu Tiểu Trúc và Mặc Phàm cảm thấy ấm áp, giống như trước kia, đúng vậy! Bất kể Mặc Mặc biến thành bộ dáng như thế nào, nhưng những khi ở trước mặt người nhà, cô vĩnh viễn đều không thay đổi, cũng vẫn là Mặc Mặc đáng yêu nghe lời.
“Ha ha! Tiểu Trúc, nói nhiều vậy làm gì, đến đến đến! Ăn cơm! Mặc Mặc a! hôm nay cha được hướng ké phúc khí của con nha, có cơ hội ăn được bữa cơm ngon này! Ha ha ha!” Mặc Phàm cười nói, bộ dáng như vậy thật giống như lúc sinh nhật 1 tuổi của Mặc Hi.
“Ha ha!” Mặc Hi cũng cười ra tiếng, liền cùng bọn họ dùng cơm.
Lúc ăn, Mặc Phàm cùng với Chu Tiểu Trúc thay phiên nhau gắp thức ăn cho Mặc Hi, nhận lại được từ Mặc Vọng là vài tiếng hừ lạnh.
Đối với chuyện này Mặc Hi cũng chỉ cười cười cho qua, nhìn thấy Phiêu Linh ở bên cạnh chỉ ăn cơm trắng, có chút bất đắc dĩ, liền gắp cho hắn vài món ăn, cười nói “Linh ăn nhiều món ăn vào!”
Gật đầu, Phiêu Linh bắt đầu gắp món ăn, thật có chút giống như người rối nghe theo lệnh vậy.
Ngay sau đó giọng nói của Chu Tiểu Trúc cũng truyền tới “Mặc Mặc, vị này là?”
“Ha ha ha! Chẳng lẽ là bạn trai của Mặc Mặc sao?” lên tiếng ngay sau đó chính là Mặc Phàm, vài năm qua đã trưởng thành rồi. 
“Ha ha.” Nghe xong câu này Mặc Hi cười nhẹ ra tiếng, mà Phiêu linh vốn dĩ đang ăn cơm cũng chấn động, sau đó lại tiếp tục ăn cơm, nhưng hai bên tai đã chuyển sang màu hồng.
“Chẳng lẽ không phải sao? Vậy không phải con rể của ba sao?”
“Ba, ba muốn con yêu đương sao? Bây giờ con mới có 15 tuổi nha.” Đời này quả thật là 15 tuổi.
“Sớm yêu đương để ba mẹ còn được ôm cháu, hơn nữa chúng ta tin tưởng mắt nhìn người của Mặc Mặc.”
“ Cháu ngoại… chỉ có mình ba nghĩ ra đến đó!” Mặc Hi câm nín không còn lời gì để nói.
“Ha ha ha!”
“Ha ha!”
Một bữa cơm mà xuyên suốt trong đó là những tràn cười không dứt.