Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 23: Nghĩa vụ bảo hộ




Edit: Lele Beta: Sakura Sau lát sau, mùi thịt lan tỏa ra khắp nơi, hầu như ánh mắt của mọi người đều tập trung vào ba con hươu đã chuyển sang màu vàng óng đang nằm trên đống lửa kia, một ngày mệt mỏi này bọn họ còn chưa ăn qua cái gì cả! Hơn nữa bởi vì cả nhóm đang ở cùng nhau, bình thường nhìn tới cảnh tượng này bọn họ cũng chẳng để ý gì cả nhưng không biết vì sao bây giờ ai nhìn cũng cảm thấy thèm thuồng muốn ăn.

Mặc Hi cười cười, cầm con dao đã rửa sạch từ trước cắt lấy một miếng thịt xuống, cầm ở trên tay khẽ thổi nhẹ vài hơi rồi mới cho vào miệng. Dưới ánh nhìn của mọi người, mặt cô hơi nhấp nháy, ánh mắt có chút ngượng ngùng nói, ” Ha ha, vị cũng không ngon lắm.”

“Ha ha ha ha!” Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, ai cũng bật cười.

“Hắc hắc! Đến lượt tớ!” Lạc Nguyệt vừa nghe thấy cũng miễn cưỡng cố gắng cắt lấy một miếng thịt ở trên con hươu mình đang nướng xuống, cũng thổi nhẹ vài hơi rồi mới cho vào miệng, khẽ chớp mắt, giọng nói nhỏ , ” Vị nhạt lắm, có hơi cháy.”

Trong khoảnh khắc mọi ánh mắt đều tập trung nhìn về phía LaLa, LaLa bị nhìn đến xấu hổ, Trên mặt cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, cắt một miếng thịt trên con hươu mình nướng rồi đưa cho Mặc Hi.

“Cám ơn!” Mặc Hi cười cảm ơn một tiếng rồi bỏ miếng thịt vào trong miệng, ánh mắt chợt sáng lên đầy vẻ kinh ngạc, ” Ồ, vị thơm quá! Cậu làm thế nào vậy?”

“Bởi vì tớ có bỏ vào một ít trái cây” LaLa giải thích, ánh mắt ẩn ẩn vẻ mừng rỡ.

“À!Thế mà tớ lại không nghĩ ra.” Mặc Hi chợt nhớ đến mấy bạn học có hái về một ít trái cây,trái cây trong rừng thường hơi chua, hương liệu như vậy đem nướng cùng rất tốt. Nhìn mọi người cười một vòng, thuận tiện nói, ” Ừm, con gái bọn tớ ăn con của LaLa nướng, còn con của tớ với Lac Nguyệt dành cho mấy bạn nam nhé.”

“Hả?” Mọi người không nghĩ tới Mặc Hi lại nói như thế, nói thật trong trường hợp thế này, đám nam sinh lại không hề có ý kiến không vui gì cả, dù sao đồ cũng là do Mặc Hi và Lạc Nguyệt tự mình nướng, hơn nữa hiện tại bọn họ cũng rất đói.

“Ý này không tồi!” Lạc Nguyệt là người đầu tiên nhất trí, vừa nói xong liền chạy tới trước con hươu của LaLa, nhìn dáng vẻ giống như muốn ăn sạch nó.

“Ha ha.” Mặc Hi cũng không lãng phí thêm thời gian, LaLa tất nhiên cũng ở trong đó.

Nhắc đến cũng khéo, cả đội tổng cộng gồm có 18 người, con gái chiếm 6 người cho nên hai con kia để cho đám con trai cũng vừa vặn.

“Mọi người mau lại đây đi.” Mặc Hi nhìn trước mặt mấy cô bé còn đang đứng lưỡng lự gọi rồi quay qua cười với mấy cậu bạn nam, ” Các cậu không nhanh coi chừng nó, cẩn thận hai con hươu đều cháy mất đấy! Các cậu không có đồ mà ăn đâu!”

Một câu nói nhắc nhở, mấy người bọn họ nhìn nhau, có người đứng lên mở đầu, mấy người khác cũng đứng dậy làm theo. Con gái thì đi đến ngồi bên cạnh đám Mặc Hi, sau một lúc mấy cô bé lúc đầu còn ngại ngùng câu thúc cũng đã cười cười nói nói hòa nhập với nhóm Mặc Hi, cùng nhau ngồi một chỗ ăn thịt hươu.

Đám con trai bên kia nhìn thấy con gái có người làm mở đầu rồi, cũng bắt đầu cầm con dao nhỏ đi cắt lấy miếng thịt bỏ vào miệng, lông mày chợt nhăn lên, đúng là vị rất khó nuốt! Nhưng hắn cũng ngại nói ra, dù sao đồ là do đích thân Mặc Hi làm đấy. Ăn xong miếng thứ nhất, cái bụng đang trống rỗng cũng không cho phép hắn tiếp tục rụt rè, lại bắt đầu cắt miếng tiếp theo.

Đã có người đầu tiên thì cũng sẽ có người thứ hai thứ ba, nhưng vẫn có một ít đệ nhất tựu có thứ hai đệ tam cái, nhưng là vẫn có một ít thiếu niên có giữ lấy vẻ quý tộc, không hề mong muốn đi làm cái việc này, mặc dù nhìn mọi người ăn rất vui vẻ cũng có chút động đậy.

“Rất tốt.” Trong lúc này, giọng nói của thầy giáo vang tới, chỉ thấy trên mặt thầy hiện lên vẻ tươi cười nói, ” Có lẽ hôm nay là ngày nhàn hạ cuối cùng của các em, cố gắng ăn cho vui vẻ, từ ngày mai chúng ta sẽ đi về phía vực thẳm, lúc đó không phải muốn ăn là ăn được đâu, nói không chừng tính mạng sẽ càng thêm nguy hiểm.”

Thấy học sinh của mình giống như không hề để ý lời nói cả mình, sắc mặt thầy giáo trầm xuống, “Các em phải hiểu oai thế của Andara, các em, thầy sẽ không nhúng tay vào. Nếu các em tự mình chuốc phải phiền phức dẫn đến mất mạng thầy cũng không giúp đỡ các em. Cho dù các em thật sự mất mạng, gia tộc các em cũng không dám làm gì Andara! Bởi vì kể từ lúc đưa các em tới đây chính là đã chấp nhận hiện thực này!”

“…” Hút khí, lúc này tâm tình của mọi người buồn bực chìm hẳn xuống. Đúng vậy, nếu nguyên nhân bọn họ chết là do bọn họ thì gia tộc bọn họ cũng không thể làm gì được Andara, nếu là như vậy thầy giáo cũng không cần phải để ý tới an toàn của bọn hắn.

“Tất nhiên các em đều là một đám nhân tài rất ưu tú cho nên thầy cũng hi vọng các em đều có thể còn sống trở về mà có thể làm được tốt hơn thì càng tốt. Nên bây giờ, các em nên quên hết bản thân tính khí cao ngạo cho thầy. Nếu bây giờ các em có thể làm được, điều đó chứng minh các em có thể sống sót vượt qua hoạt động dã ngoại sinh tồn lần này.” Thầy giáo khích lệ xong cũng cười nói tiếp, ” Haha! Nói ra thầy cũng đói lắm rồi, thầy đến ăn cùng với các em.”

Nói xong cũng đi tới gia nhập với đám nam sinh, không khí ngay theo đó có chút chìm lắng xuống bởi vì thầy giáo gia nhập khiến đám nam sinh có chút không được tự nhiên.

“Thầy! Em đâu có nói mời thầy ăn thì phải?” Ngay lúc này, Mặc Hi đột nhiên cười mở miệng khiến mọi người sững sờ.

“À? Mặc Hi, em cũng quá nhỏ mọn đi?” Thầy giáo nhìn về phía Mặc Hi, bất đắc dĩ kêu lên, con mắt chớp chớp cực long lanh.

Mặc Hi khẽ nở nụ cười thuần khiết, thay mọi người giảo hoạt nói ra tiếng lòng, ” Ai bảo thầy vừa mới nói sẽ không phụ trách trách nhiệm đâu? Đau lòng chúng em quá.”

Bộ dạng này của Mặc Hi rất ít khi gặp được, nhưng cũng không thể không nói khiến tâm tình mọi người cũng nhẹ nhàng hơn

“Được rồi! Được rồi! Vì một bữa bụng no! Thầy sẽ cố gắng quan sát các em thật chu đáo.” Thầy giáo mạnh mẽ nói, có câu nói này của thầy giáo, tất cả mọi người cũng không khỏi thở nhẹ một hơi, không khí cũng dần chuyển biến trở lại như cũ. Thầy giáo cũng tiếp tục nói, ” Vậy bây giờ thầy có thể được ăn rồi chứ?”

“Ha ha! Em cũng không ngăn cản nữa.” Mặc Hi cười trả lời, cũng không tiếp tục ngó ngàng chuyện ở bên kia nữa.

Thầy giáo cũng không khách khí bắt đầu ăn, những học sinh khác cũng vì những lời nói lúc nãy của thầy nên cũng bắt đầu động tay đi ăn.

Ban đêm, đống lửa cũng đã tắt, mọi người cũng nằm trên chiếcchiếu làm bằng cây cối phủ kín trên mặt đất ngủ thiếp đi

“Lúc nãy là em cố tình nói như vậy đúng không.” Giọng nói của thầy giáo khẽ truyền vào tai Mặc Hi khiến Mặc Hi không biết đang ngủ hay đang tu luyện mở hé ra con ngươi, vừa mở mắt nhìn thấy thầy giáo đang ở bên cạnh, cô cũng nhìn ra thầy dùng phương pháp đặc thù chỉ để hai người nghe thấy.

“Vâng.” Mặc Hi cũng không giấu giếm bởi vì chuyện lúc nãy vốn thầy cũng đã hiểu rõ rồi, nếu không cũng sẽ không phối hợp theo cô.

Ánh mắt thầy giáo thâm thúy, một lát sau khóe miệng nở một nụ cười, ” Lúc tên Âu Cuồng kia ca tụng em, thầy còn không tin tưởng lắm! Không nghĩ tới còn rất lợi hại nữa! Thầy cũng hơi xem nhẹ em rồi!”

Buổi sáng, chỉ bởi một câu nói kia của Mặc Hi, không khí buồn bực bao trùm mọi người trong nháy mắt cũng tiêu tan khiến tâm lý mọi người cũng thêm bình tĩnh một chút không thể không khiến thầy giáo bội phục, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ 13 tuổi. Đương nhiên, đứa trẻ có năng lực như vậy cũng không phải chỉ có Mặc Hi, trong một vài gia tộc cũng có bồi dưỡng như vậy.

“Thực ra thầy giáo cũng là nói cho qua đúng không?” Mặc Hi cười nhẹ nói, lúc con ngươi của thầy giáo khẽ hạ xuống, cô nói tiếp, ” Em đi ngủ trước, thầy cũng sớm đi nghỉ đi.”

Nói xong lại nằm xuống dưới chiếu cỏ, lưu lại một mình thầy giáo đang im lặng ngồi đó.

“Đáng chết! Còn muốn tiếp tục như vậy bao lâu nữa!” Không khí yên tĩnh bị một tiếng chửi bới phá vỡ của một nam sinh toàn thân y phục cũng không tính là quá xác xơ với dơ bẩn lắm, sắc mặt hơi tái nhợt.

Ở cùng chỗ hắn cũng có mấy nam sinh nữ sinh nữa, nhìn qua sắc mặt bọn họ cũng không khá hơn là bao.

Mấy người này đúng là đồng đội trong nhóm mạo hiểm của Mặc Hi đang dần dần tiến sâu vào trong khu rừng của dị thú,nguy hiểm của bọn hắn cũng càng ngày càng cao lên. Tuy rằng đến bây giờ cũng chưa có ai mất mạng nhưng bị thương thì không tránh được. Đến bây giờ bọn họ cũng đã đi được hơn nửa tháng, nhiều người cũng đã dần quen với cuộc sống cần cẩn thận này, không thể không nói cũng đã có rất nhiều tiến bộ lớn.

“Sao giờ này Mặc Hi còn chưa trở lại?” Đột nhiên một giọng nói cẩn trọng nhỏ xíu của một nữ sinh truyền đến.

Sau lần đầu tiên nhận nhiệm vụ dò đường với lục soát , từ những lần sau cũng đều là nhóm ba người Mặc Hi làm nhiệm vụ đó.

Bởi vì lời nói này, cả tiểu đoàn có chút trầm xuống, sau đó nghe một người cười nói, ” Haha, Mặc Hi lợi hại như thế, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Ha ha! Đúng vậy! Nhất định không có bất kỳ chuyện gì đâu!” Lại thêm một người nói, giọng điệu lộ ra vẻ tự tin.

“Ừ!”

Cảm xúc khẩn trương cùng sợ hãi trên khuôn mặt mấy người cũng phai nhạt không ít, không biết vì cái gì từ sau lúc đó, Mặc Hi trở thành trụ cột của cả đội.

Ở trên cây, Thầy giáo nhìn dáng vẻ hiện tại của bọn họ lại bỗng nhớ tới khuôn mặt dù có chuyện gì xảy ra cũng không thay đổi sắc mặt của Mặc Hi.

Mà ba người Mặc Hi được bọn họ quan tâm nãy giờ giờ phút này đang ở một chỗ nào đó sâu bên trong rừng rậm.

Phía trước là mười bốn con dị thú cấp d- Chuột Xanh Hắc Giác ( xanh ở đây là xanh biếc) , Chuột Xanh Hắc Giác cả thân chỉ lớn 10cm, dị thú hệ Thổ, trên đầu sinh cặp sừng màu đen, thích sống kiểu bầy đàn.

Mười bốn con Chuột Xanh Hắc Giác đang thản nhiên ăn một cái xác vừa mới chết không lâu mà không biết rằng bọn chúng đang nằm trong ánh mắt của những người thợ săn

“Trệ! !”

Một âm thanh quỷ dị vang lên, liền thấy trên thân một con Chuột Xanh Hắc trong số đó lóe ánh sáng màu vàng đất rồi biến mất, thân hình nó bị cố định trên mặt đất, máu bắn tung ra mới mông lung nhìn rõ cố định trên thân nó là một vật thể mảnh mai trong suốt, dưới ánh nắng phản xạ có thể nhìn ra đó là một mũi tên trong suốt.

“Trệ!”

“Trệ trệ trệ!”

Ngay lúc hơn mười con Chuột Xanh sững sờ phản ứng lại, lại thêm mấy tiếng kêu thảm nữa vang lên, năm con hắc giác bỏ mạng.

“Chít…chít! !” Chuột Xanh Hắc Giác kinh hoảng! Kêu to lên, trên thân hiện lên một tầng màu vàng sáng rọi, cả thân hiện ra một tầng bùn đất hình dạng áo giáp, chạy trốn loạn lên.

Thế nhưng mà!

Còn không chờ chúng nó ngưng kết thành công, thân hình đột nhiên bị cố định trên mặt đất, dòng máu màu đỏ tuôn ra.

Những mũi tên trong suốt kia giống như phù chú tử thần, trong chốc lát tước đi mạng sống của mười bốn con Chuột Xanh Hắc Giác

“Oa ah! LaLa càng lúc càng lợi hại!” Một giọng âm thanh ngân dài, một bóng nữ mặc quần áo mạo hiểm màu đen, mái tóc đuôi ngựa xuất hiện bên cạnh xác mười bốn con Chuột Xanh Hắc Giác, đó đúng là Lạc Nguyệt.

Giờ phút này LaLa cũng từ trên thân cây nhảy xuống, sắc mặt tỉnh táo, con ngươi khẽ động biểu hiện tâm tình cũng không giống như biểu hiện ở trên mặt. Không sai, giết chết mười bốn con Chuột Xanh Hắc Giác kia đều là một mình Lala làm, đó cũng là nguyên nhân Mặc Hi để nàng có cơ hội biểu hiện bản thân.

“Ok, rất tốt!” Bóng ảnh Mặc Hi cũng xuất hiện, đi đến trước mặt LaLa, đưa tay ra nắm lấy tay cô, đôi mắt khẽ chớp, cười nói, ” Vất vả rồi.”

Cô nhớ rõ Thiên Nhu từng báo cáo rằng LaLa mỗi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, tốc độ bắn tên cùng với lực đạo lúc nãy độ chuẩn xác cực tốt! Cố gắng như vậy có thể nói so với Mặc Hi còn liều mạng hơn nhiều, mà kết quả ngày hôm nay có được cũng chính là kết quả của mọi nỗ lực của cô ấy.

“Không.” Sắc mặt LaLa không có bao nhiêu biến hóa, nhưng cũng rõ ràng thở nhẹ ra một hơi, lên tiếng trả lời. Không khổ cực! Không khổ cực chút nào cả, cảm giác được bản thân mình mạnh mẽ lên, cảm giác được sự cần thiết của bản thân mình thì cô cảm thấy không khổ cực gì cả.

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhẹ, rời bỏ tay của cô, tiếp theo lại bày ra một dáng cười dào dạt vui vẻ, ” Được rồi, hôm nay đến đây thôi, trước tiên bắt giết một con mồi nào đó, chúng ta không thể ăn mấy con này được.”

“Stop! Quỷ nó mới ăn!” Nhìn đống Chuột Xanh Hắc Giác trên mặt đất, miệng Lạc Nguyệt không khỏi co rúm lại, gần như trong nháy mắt xanh mặt lại.

“Vậy, đi thôi.”

Đoạn thời gian chờ đợi này thật ra nói dài cũng không dài, nói ngắn nó cũng không ngắn, mọi người đang ngồi xổm đợi chờ cuối cùng cũng nhìn thấy bóng ba người Mặc Hi, còn có thêm ba cái xác dị thú, tâm tình đang treo cao rốt cục cũng đặt được xuống.

“Chúng tớ trở về rồi.” Thân hình mọi người chậm rãi đến gần, còn có giọng nói trong trẻo mang tiếng cười của Mặc Hi.

“…” Mặt của mọi người gần như đều hiện ra vẻ tươi cười, giống như xúc động lo lắng sợ hãi với khiếp đảm lúc nãy chưa từng xuất hiện qua.

Biến hóa như vậy đều ở trong mắt của thầy giáo, khóe miệng nhịn không được giương lên nụ cười tán thưởng.

Không tệ lắm, không biết từ lúc nào Mặc hi đã trở thành trung tâm của cả đoàn này, nói cao hơn thì chính là trụ cột chống đỡ.

Rừng rậm thì um tùm trùng trùng điệp điệp, mặt đất thì khấp khuỷu lỗ chỗ, từng hồi âm thanh dã thú gầm gào vọng khắp mọi nơi.

Trên mặt đất là những vũng máu tanh hôi nồng nặc từ xác của những con dị thú đã chết ở đằng kia bay ra.

“Dị năng Thổ xử lí giúp đi.” Giọng nói thanh đạm, Mặc Hi lau một trán đầy mồ hôi thuận tiện đi luôn sang bên cạnh.

“Ừ!” Một nam sinh đồng ý, ánh cam lóe rọi trong tay, mặt đất liền khẽ di động, từng lớp sóng đất đánh về phía xác lũ dị thú, nhẹ nhàng chôn vùi vĩnh viễn chúng dưới lòng đất.

“Hi? Vẫn khỏe chứ?” Lạc Nguyệt nhìn Mặc Hi hỏi thăm, mười ngày nữa lại trôi qua, càng đi sâu vào bên trong đối thủ cũng càng lúc càng mạnh, bọn họ coi như cũng ăn không ít chật vật, quần áo mạo hiểm trên người cũng có chút tồi tàn.

“Ừm. Không cần lo lắng .” Mặc Hi cười nói, so vơi lúc mới bắt đầu cũng tiến bộ hơn rất nhiều rồi nhìn sang mấy bạn học bên cạnh. Từ mấy ngày trước tổ đi dò xét cũng không còn là ba người bọn họ nữa, hầu hết ai cũng phải đi làm qua nhiệm vụ này rồi. Cả đoàn cũng bị chia thành hai tổ, một tổ do thầy giáo theo sát, tổ còn lại chính nhóm Mặc Hi bây giờ.

Lúc mới phân có người còn rất bất mãn, dù sao đi theo thầy giáo vẫn là an toàn hơn. Nhưng đã an bài như vậy rồi, nếu ai không phục thì tự mình một tổ, mọi người cũng chỉ đành thỏa hiệp. Từ lúc phân ra, đại bộ phận dị thú đều là do ba người Mặc Hi ngăn cản, thậm chí có lúc bọn họ còn là vật ngáng chân khiến Lạc Nguyệt khó chịu mắng nửa sống nửa chết, cũng khó tránh khỏi cãi nhau, tới giờ phút này mọi người cũng đã ăn ý hợp tác với nhau, xác suất bị thương cũng giảm xuống nhiều.

“Như vậy là được rồi, tất cả mọi người vẫn tốt cả chứ?” Đánh giá thoáng qua bốn phía, phát hiện sắc mặt mọi người mặc dù có chút mệt mỏi nhưng vẫn còn coi được, Mặc Hi lên tiếng khẽ hỏi nhẹ một câu, giọng nói thanh đạm kia luôn khiến tâm tình mọi người có thể buông lỏng.

“Ừm!”

“Ừm!”

“Tớ không sao!”

“…”

Mọi người ai cũng trả lời khiến sắc mặt Mặc Hi cũng nhẹ giãn ra, ngước nhìn sắc trời một chút, “Những người khác cũng nên trở về rồi chứ.”

Nhóm của bọn họ cũng chia thảnh hai tổ nhỏ, một tổ chuyên dò đường một tổ đánh giết, rõ ràng Mặc Hi thuộc tổ thứ hai.

“Cứu mạng ah! Cứu mạng ah! Nhanh chút đến cứu người ah! !” Ngay lúc ấy, một âm thanh kinh hoàng truyền đến, một nam sinh chạy vọt về, trên người quần áo máu tươi lẫn lộn cho thấy tin tức hắn mang về tuyệt đối không hay ho gì.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nam sinh kia vừa chạy tới, Mặc Hi liền đến trước mặt. Thiếu niên mới vừa ra hiện, Mặc Hi liền đứng nhanh trước mặt của hắn khiến hắn suýt phanh không kịp.

Nếu bình thường Mặc Hi đứng trước mặt hắn gần như vây, hắn có lẽ mừng đến không khép được miệng, nhưng mà đang trong tình hình này hắn cũng chả có tâm tình mà nghĩ nhiều như thế, toàn thân run lẩy bẩy, ” tớ…Chúng tớ gặp phải bầy sói! Tất cả bọn chúng đều là Sói Xanh!”

“…”

Cả nhóm đứng chết lặng, đàn sói! Đó tuyệt đối chính là biểu tượng của sự tử vong! Không ngờ bọn họ lại đụng phải!

Không ai nói chuyện, bởi vì bọn hắn cũng không biết nên làm gì trong lúc này, đó là cả đàn sói đấy! Là dị thú Sói Xanh! Không phải chỉ bằng thực lực của mấy người bọn họ thì có thể đối phó được! Xác suất thắng lợi căn bản chính là không tồn tại!!

Cho nên… Bọn họ cần nhanh chóng lùi về.

“Bọn họ giờ ở đâu?” Thế nhưng mà ngay lúc này một giọng nói bình tĩnh, thanh đạm vang bên tai mọi người.

Tất cả mọi người đều kinh dị nhìn cô! Mặc Hi!

“Ah! Ah! ?” Nam sinh kia giật mình sững sỡ, nhìn thấy bình tĩnh trong con ngươi của Mặc Hi không khỏi giơ tay chỉ về hướng lúc nãy hắn vừa chạy về. ” Đều đang ở đằng trước.”

Vừa mới dứt lời liền thấy bóng hình Mặc Hi vừa động, trong nháy mắt đã đi hơn trăm thước.

“Hi! ! Đợi đã nào…! Tớ…” Lạc Nguyệt hét lớn, tất cả mọi người đều biết cô muốn nói điều gì, chỉ là lại bị Mặc Hi ngăn cản, ” Tất cả mọi người đều đứng ở đây đi, không được lại đây!”

“Hi! !” Con ngươi Lạc Nguyệt trừng lên, còn muốn nói điều gì, đột nhiên ngây ngẩn cả người. Hoặc là phải nói, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Bởi vì, ở đằng trước, lúc Mặc Hi quay người lại. trong con ngươi là một mảnh đen kịt, ” Đều đứng hết ở chỗ này, tớ không thích nói thêm lần thứ hai!” Giọng nói bình thản nhưng cũng rất lạnh lẽo, khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh lùng thiếu đi một phần trần tục vốn có, tăng lên vẻ uy nghiêm cao ngạo.

Tất cả mọi người không dám có chút hành vi nào động chạm đến uy nghiêm đó, Mặc Hi lúc này giống như một vị Đế Vương khiến tất cả mọi người đều thần phục!

Đợi lúc mọi người bình tĩnh lại, bóng ảnh của Mặc Hi đã biến mất.

Con ngươi của Lạc Nguyệt trầm lại. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt lại.

Cô ấy……đến cùng có bao nhiêu cường đại…..

Trong dĩ vãng chỉ là tản ra một cỗ khí thế nhàn nhạt nhưng hiện tại cô ấy chỉ khẽ liếc mắt thôi cũng khiến người khác mất đi sự đề phòng vốn có! Chỉ hơi nhẹ nhàng khẽ phát tán ra uy thế của bản thân…cũng khiến người khác phải ngước nhìn.

Hi! Tớ cũng sẽ cố gắng phấn đấu nhiều hơn! Chúng mình là bạn bè mà! Cho nên tớ không thể để cậu bỏ xa quá như vậy được! Tớ cũng có lí do bắt buộc để bản thân phải cường đại lên!!!!

Dùng toàn lực nhanh chóng khai triển ra, bây giờ Mặc Hi có thể dùng tĩnh điện rà soát ở phạm vi 200m, trong lòng chỉ nghĩ đến LaLa hiện tại đang ở trong đội còn lại kia.

Cô ấy là người của cô! Cho nên, cô có trách nhiệm bảo vệ cô ấy!