Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 17: Ám sát Bạch Ức




Edit: Mị Mị Beta: Sakura Đêm tiếp theo, hai người đúng hẹn mà đến, vừa mới ngồi xuống, Quỷ đã đưa cho Mặc Hi một tập giấy “Tình báo.”

“Hả?” Mặc Hi tiếp nhận, cầm trên tay mở ra xem. Liền thấy trên đó là toàn bộ thông tin của Bạch Ức.

Bạch Ức, nữ, 14 tuổi, con gái của thành chủ Lâm La.

Thực lực: dị năng trung cấp, hệ đặc chất: lông vũ màu trắng.

Bây giờ đang cư ngụ trong học viện Andara ở thành La An.

….

Nhìn đại khái, Mặc Hi ngước mắt nhìn Quỷ “Không phải anh nói sát thủ tự do không được cung cấp tình báo sao?” tài liệu này không tính là đầy đủ, nhưng so với những điều cô biết thì nhiều hơn.

“Liên minh sát thủ không cung cấp, không có nghĩa là không lấy được từ những tổ chức khác.” Quỷ không chút để ý nói, quét về phía tài liệu đã được Mặc Hi xem qua “Anh đã xem qua mấy cái này, mặc dù thực lực Bạch Ức không có gì đặc biệt, nhưng màn phòng hộ của học viện Andara cũng không phải tùy tiện muốn vào là vào, huống chi nói vào trong đó giết người. Em vẫn quyết định nhận nhiệm vụ này à?”

“Nhận chính là nhận, ở học viện Andara không thể giết người, nhưng không có nghĩa ở địa phương khác thì không.” Mặc Hi thờ ơ nói , con ngươi màu tím chớp động nụ cười, nhìn xán lạn lại thâm thúy, vẫn cứ mê hoặc lòng người như vậy.

Quỷ phát hiện, không nên thường xuyên nhìn vào cặp mắt màu tím kia, nếu không thật sự có thể bị mê loạn, này cũng có thể là dị năng của cô hoặc là cô cố ý, chỉ là hiệu quả vẫn như vậy.

“ Em có tính toán gì?” Quỷ là kiểu người thông minh bực nào chứ, đương nhiên sẽ nghe ra được ý tứ trong lời nói của Mặc Hi.

“Ha hả.” nhếch môi cười một tiếng, liếc mắt nhìn về phía hắn, chân đung đưa trong không trung. “Học viện Andara không phải không có ngày nghỉ, mỗi tuần đều được nghỉ ngày cuối cùng, bởi vì không thể rời khỏi đảo Thiên nên căn bản thường hay bị quên, và cứ nghĩ học viện Andara không có ngày nghỉ, mà một ngày này, chỉ cần cô ta đi ra, nhất định phải hành động thành công.”

Đôi mắt đen nhánh sâu kín lóe lên, Quỷ cười nói “ Nhìn em quả thật rất tự tin nha, hơn nữa tìm hiểu rất kỹ học viện Andara.”

“Làm sao? Cộng tác viên nhỏ, không nên cố gắng moi móc bí ẩn của người khác.” trong mắt Mặc Hi hàm chứa ý cười, tự nhiên nói.

“…” Cộng tác viên nhỏ…

Quỷ im lặng, thật sự không còn gì khác để nói sao? Hắn nhỏ? Ừ, cứ cho là hắn không lớn, nhưng mà lời nói từ miệng của cô thì có hơi chút…

Đôi mắt Mặc Hi vẫn cứ quét lên xuống trên người hắn, ý tứ rất rõ ràng.

“Tử… hình như cộng tác viên nhỏ dùng để gọi anh thì hơi bị ngược đi.”

Nghĩ lại, trước giờ hắn toàn chiếm tiện nghi người khác, bây giờ thế nào lại cứ có cảm giác ăn thiệt thòi trên tay đứa nhỏ này đây?

“À,, không nên gọi là cộng tác viên nhỏ.” nụ cười trong đôi mắt màu tím của Mặc Hi thay đổi, chớp động tia sáng, cong lại như trăng non, ngay cả bầu trời đầy sao cũng thất sắc trước cô. “ Hay gọi là Tiểu Quỷ?”

Trong nháy mắt Quỷ đờ người, chờ hắn hoàn hồn lại thì bóng người Mặc Hi đã biến mất, lưu lại một câu “ Thời gian hành động, sẽ báo cho anh sau.”

“Đáng chết! Cái gì mà Tiểu Quỷ chứ!” Quỷ nhìn không gian trống rỗng phía trước có chút áp chế tức giận kêu lên, ngoài trừ dẫn tới sự chú ý của người đi dưới đường, cũng không có hồi âm.

Mà những người dưới đường nghe tiếng kêu liền hướng lên trên nhìn lên, lại không thấy một bóng người, chỉ nghĩ chắc là mình ảo giác.

Ngày nghỉ mỗi tuần của học viện Andara nháy mắt đã tới, Bạch Ức vẫn như thường lệ rời khỏi học viện Andara, trên khuôn mặt khả ái hết sức vui mừng nhưng trong ánh mắt vẫn ẩn chứa cừu hận.

Một đường trở lại đảo Thiên không gặp trở ngại, không đếm xỉa đến cô hầu nữ nhận hành lý của mình, vừa đến đại sảnh liền nói ‘Quản gia! Ra đây tôi gặp!”

Một thoáng sau, một thiếu niên cũng không lớn tuổi lắm xuất hiện trước mặt Bạch Ức, khẽ khom người “Tiểu thư.”

“Nói! Anh cho người đến báo với tôi là ba tôi đã trở về?” Bạch Ức chộp lấy cánh tay thiếu niên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng cao ngạo tràn đầy uy hiếp.

Mạng sống của quản gia này là nhờ cô cứu khi hắn sắp chết đói, lại còn được sống trong điều kiện tốt thế này, cho nên dường như hắn là nơi để Bạch Ức trút giận, lại càng không nói tới cái gì mà gọi là khách khí. Có thể tồn tại được đến bây giờ là vì hắn có năng lực làm việc cũng không tệ, hơn nữa, khi cô bắt nạt hắn, hắn cũng không một câu oán hận.

“Đúng vậy.” thiếu niên cung kính lại hèn mọn nói, cả người cúi thấp thêm chút nữa để cho Bạch Ức thuận tiện bóp lấy tay hắn.

“Hừ hừ! Rất tốt! Đi xuống đi!” Bạch Ức cười cười, bỏ tay hắn ra, trên mặt tràn đầy hưng phấn, thấy thiếu niên rời khỏi, bỗng nhiên chợt nhớ tới gì đó chợt kêu lên “Chuẩn bị đồ ăn ngon cho tôi, còn có hôm nay cha tôi tới đây, phải xử lý tốt hết mọi việc cho tôi.”

“Dạ!” Thiếu niên dừng lại, sau khi nghe Bạch Ức nói xong mới một lần nữa xoay người rời khỏi.

Trong phòng khách, Bạch Ức xoay người ngồi trên sofa, vẻ mặt không ngừng thay đổi, hưng phấn, hung ác, đắc ý…

Đến cuối cùng lại cười to lên, cười ra tiếng, cười đến chảy nước mắt, lần này cha đến tuyệt đối là vì muốn báo thù cho mình! Ha ha ! Nếu như vậy…

Mặc Hi! Mày đợi đi! Sát thủ không giết được mày! Thì mày nghĩ là mày đã an toàn sao? Không! Chỉ cần tao còn sống ngày nào, sẽ làm cho mày không được yên bình ngày đó!

Sắp rồi! Chiều tối nay cha đến, tất cả sẽ được định đoạt!Ha ha ha !

“Thế nào còn chưa tới?” Mãi cho đến chiều tối, Bạch Ức chờ hoài không thấy người cô gọi là cha đến, mà đứng trước mặt cô chính là thiếu niên quản gia với khuôn mặt hèn mọn.

“Chuyện này tôi cũng không biết, nhưng mà tôi cam đoan đã nhận được tin báo, có lẽ ông chủ gặp việc gì đó nên tới trễ.” Thiếu niên quản gia lên tiếng, nói cũng có chút đạo lý.

“Được rồi! Tôi về phòng trước, ba ba đến nhớ gọi tôi.” thử ngẫm nghĩ cũng không có lý do để phát hỏa, một ngày đợi chờ khiến cho sự hứng thú lúc đầu của cô hụt đi không ít, bực bội bỏ lại một câu, Bạch Ức liền xoay người rời đi khỏi ánh mắt của thiếu niên quản gia.

Thiếu niên quản gia cũng không nói gì, quay người đi ra khỏi biệt thự.

Màn đêm yên tĩnh, bởi vì là khu biệt thự độc lập, cho nên khoảng cách giữa các tòa biệt thự không ngắn, mà, không ai phát hiện, hai bóng người ở ngoài nhìn chăm chú vào tòa biệt thự này đã lâu.

“Hey, anh nói này, em định cứ thế mà tiến vào giết cô ta?” Quỷ tùy ý hỏi, dáng vẻ hoàn toàn không có bộ dáng gì là chuẩn bị giết người.

“ Nếu không thế thì còn cách nào?” Mặc Hi hỏi lại một câu, bộ dáng cũng tùy ý như vậy.

“Nếu cứ như thế, lỡ phát sinh chiến đấu trên diện rộng thì rất dễ bị phát hiện.”

“Một nhát giết cô ta là được rồi.”

“Thật là nên nói em nghĩ quá đơn giản hay là nên nói em quá tự tin vào bản lĩnh của mình đây? Ha ha!”

“Cả hai đều có.”

“ Nói ra thì vì sao muốn làm sát thủ vậy? Tuổi của em cũng không lớn lắm mà.” Đột nhiên, Quỷ chuyển giọng, thay đổi đề tài.

Mặc Hi chuyển mắt nhìn hắn cười một tiếng “ Vì sao anh không nghĩ là em đã dùng thuốc gì đó để thay đổi vẻ ngoài chứ? Dù sao tâm thái của em cũng không giống trẻ con .”

“Hả!?” Quỷ sửng sốt, đối với câu trả lời của Mặc Hi, cũng không phải là không thể, chẳng lẽ có khi nào hiện tại bây giờ mình đang hợp tác với một lão bà một trăm tám mươi tuổi không nhỉ? Hay là một bà thím? Nghĩ đến đây, Quỷ bật cười, quăng cho Mặc Hi ánh mắt nghi ngờ, cười nói “Coi như anh không hỏi nha, ha ha!”

Sau đó hai người tiếp tục im lặng, Mặc Hi nhìn trời một chút, mở miệng “Hành động thôi.”

“Được.” Quỷ gật đầu.

“Tiểu Quỷ, lần hợp tác đầu tiền cũng không nên để em thất vọng nha.” Mặc Hi quay đầu nhìn hắn cười nói.

Quỷ áp chế cảm giác thất bại trong lòng “ Này, em cũng thật là! Còn nữa, đừng gọi anh là Tiểu Quỷ nữa, gọi là tiểu tử đáng yêu đi!”

“Tiểu tử?” Mặc Hi bật cười ra tiếng “Em còn tưởng anh tên là Tiểu —– Tử a! kỳ thật cũng không sai, ha ha.”

Bạn bè đùa giỡn rất thú vị đấy, nhưng hiện tại đang giết người nên cả người trở nên thận trọng.

“Đáng chết.” Quỷ gắt lên một câu, tại sao cứ không nói lại cô đây? Hay nói cho đúng hơn là căn bản không muốn nói gì quá nặng lời với cô.

“Bắt đầu.” Mặc Hi ngưng cười, không đùa với hắn nữa, cả người chuẩn bị xuất phát lại bị Quỷ kéo lại.

“Sao vậy?”

“Anh nói, đã là cộng tác rồi, tại sao em lại còn chuẩn bị đơn độc đi trước a,” Quỷ không đường lựa chọn, nói tiếp “Dị năng của anh có thể trợ giúp em hoàn toàn ẩn đi người cũng như hơi thở đấy, mặc dù năng lực tiềm ẩn hơi thở của em cũng rất tốt.”

“Ha ha , em là lính mới, anh sắp xếp đi.”Mặc Hi cũng không để ý, tùy ý nói, rồi đứng yên một chỗ.

Lính mới? Thật là nhìn không ra, làm sát thủ là lính mới, nhưng giết người lại hoàn toàn không phải là lần đầu tiên chứ? Tư thái ung dung như vậy không phải ai cũng có được.

Ánh sáng màu vàng trong tay lóe lên, chứng minh hắn là một Dị Năng Giả cao cấp.

Xem ra, thiên tài của thế giới này thật nhiều …

Mặc Hi nhìn ánh sáng màu vàng kia, tuổi của Quỷ cùng lắm là mười bảy hoặc mười tám, có thể đạt được thành tựu thế này cũng thuộc dạng thiên tài hơn người rồi. mà Mặc Hi cũng phát hiện, dường như người nào mình tiếp xúc cũng đều thuộc dạng thiên tài, Hắc Ảnh, Tam Lăng, Đại Lăng, Lạc Nguyệt, An Diệc Kỳ, Phong Tiên Tuyết, chờ một chút. . . . . .

“Đi thôi.” Quỷ hô lên một tiếng, liền nhảy lên hướng về phía biệt thự kia mà lao đến.

Sau đó Mặc Hi mới bắt đầu chú ý đến sự biến đổi của cơ thể, cô nhìn thấy, cả người Quỷ trong suốt, giống như thể khí, khi hắn đi về phía trước giống như một vật không có sức nặng cứ trôi lơ lửng giữa không trung. Thật sự là trôi lơ lửng giữa không trung sao? Không! Mặc dù nhìn thấy thế thôi, nhưng dưới đôi mắt tím của Mặc Hi, cô có thể thấy được thân thể kia thỉnh thoảng vẫn chạm đất một chút, mặc dù vậy vẫn nhẹ đến mức không nghe thấy.

Nhìn như trôi đi không có sức nặng, tốc độ lại ngoài dự tính, trong thời gian Mặc Hi quan sát, Quỷ đã tới ban công lầu hai của tòa biệt thự.

Thật sự là “Quỷ.” A..

Thấy ánh mắt Quỷ nhìn về phía mình, Mặc Hi lấy lại tinh thần, bóng người lóe lên, thoáng cái đã đến biệt thự, điểm xuống đất một lần nữa, đã thấy cô đứng bên cạnh Quỷ.

Nhìn tốc độ như thuấn di của Mặc Hi, trong mắt Quỷ lóe ra vẻ tán dương. Hai người nhìn nhau một cái, liền đi vào phòng.

Mà lần này, Mặc Hi lại lần nữa cảm nhận được chỗ tốt từ dị năng của Quỷ mang lại.

Đối mặt với song cửa trước mắt, thế mà Quỷ có thể xuyên qua, thật là quỷ dị … thuận lợi a!

Có dị năng như vậy không làm trong thế giới ngầm cũng thật lãng phí.

Mặc Hi cũng không chần chờ, trực tiếp xuyên qua thủy tinh.

Hai người nhìn nhau cười khi thấy Bạch Ức đang nằm trên giường. Bạch Ức mặc một bộ quần áo màu trắng, cứ như vậy nhắm mắt nằm trên giường, hàng mi rậm rạp nhẹ nhàng rung nhẹ, mũi xinh xắn thon gọn nhô cao, môi nhỏ mềm mại khẽ mở ra đóng vào, cô như vậy nhìn qua thật giống như một đứa bé đáng yêu, khiến cho người khác không nhịn được muốn bảo hộ.

Quỷ đứng lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đó một hồi lâu, ánh mắt kia giống như chỉ đang thưởng thức một món đồ xinh đẹp, sau đó chuyển mắt nhìn về Mặc Hi, ý tứ xen lẫn đùa giỡn cùng với không còn gì để nói.

Ai, cô em gái đẹp như thế, sao xuống tay được đây…

Bạch Ức. Đối với cô nhóc này thì Mặc Hi cũng không để ý, mặc dù trước giờ cô ta luôn chống đối mình, nhưng Mặc Hi cũng không có suy nghĩ phải làm gì cô ta, riêng lần này thì cô ta làm quá đáng rồi, lại dám mời sát thủ. Xem ra, cô ta hận mình đến mức không giết chết mình thì không cam lòng, nếu như vậy, mình cũng không cần phải tỏ ra là người lương thiện hay tốt lành để làm gì, uy hiếp nguy hiểm thì cũng đáng bị diệt trừ, cô không vui vẻ gì khi lưu lại cho mình một hậu hoạn về sau.

Đưa tay, dưới ánh mắt mang ý cười của Quỷ, ánh sáng màu tím xuất hiện, trong tay cô lóe ra một quả cầu lôi điện.

Quả nhiên là như vậy! Ánh sáng màu tím hư hư thật thật của Dị Thánh!

Ánh mắt Quỷ nhìn chằm chằm vào ánh sáng chớp động trong tay Mặc Hi, năng lực như vậy không biết là phúc hay họa.

Lại thấy…

Trong lòng nói khẽ một tiếng, lôi điện trong tay đại phát, bị cô quăng ra ngoài.

“Quỷ! Lui lại!” Mặc Hi hô lên một tiếng trầm thấp, cả người cô đã hướng ra sau.

“!?” Quỷ hơi sững sờ, nhưng khi lời Mặc Hi vừa dứt hắn cũng thối lui ra sau, chưa kịp chờ hắn hỏi gì, liền nghe phía trước phát ra một tiếng vang thật lớn.

“Oanh!” không gian trước mắt bỗng nhiên biến dạng.

“Ha hả! Không tệ! Lại có thể phát hiện ra tôi!” Thuận theo khói bụi tan đi, một giọng nói chợt vang lên!

“Cái gì!?” Quỷ kinh hoảng, thế mà hắn lại không phát hiện được sự tồn tại của người này!

Mà ngay lúc này, Bạch Ức nằm trên giường cũng sợ hãi tỉnh dậy, nằm ngủ chợt nghe tiếng vang lớn như vậy, không tỉnh lại mới là lạ, chớp mắt liền thấy người đàn ông mặc đồ đen đứng bên cạnh, nghi ngờ nói “ Anh xuất hiện làm gì vậy?”

“Tiểu thư! Vừa rồi có hai vị khách muốn tới giết cô đấy! Đương nhiên tôi phải xuất hiện rồi.” Người đàn ông bình thản trả lời, nhưng trong đó có xen lẫn vài tia chế nhạo, đương nhiên Bạch Ức cũng hiểu được.

“Cẩu Đông, anh phải hiểu rõ! Anh chỉ là một bảo tiêu của tôi! Là người hầu của nhà tôi! Ai cho phép anh nói chuyện với tôi như thế!” vốn trong thời gian này tâm tình khó chịu, Bạch Ức vừa nghe xong khẩu khí của người đàn ông nọ, nhất thời tức giận thở hổn hển kêu lên, từ ngữ cũng như sắc mặt cô đều vô cùng không tốt.

Càng là cường giả thì càng có tôn nghiêm, bị người khác nói mình như thế đã khó chịu huống chi con nhóc này tuổi còn nhỏ hơn mình nhiều như thế.

Quả nhiên, sắc mặt Cẩu Đông tối lại, con ngươi lạnh như băng nhìn Bạch Ức, giọng nói theo đó mang theo vẻ trào phúng cùng với lạnh lẽo, “Nếu không phải Đại nhân muốn tôi bảo vệ cô, ai thèm quản đến chết sống của cô, còn nghe cô lẻo mép.”

“Anh!!!” mắt Bạch Ức trừng to, nhưng dưới khí thế của Cẩu Đông đang phát ra khiến cho cô nhất thời run rẩy, nhờ đó cô ta mới yên tĩnh lại, bất kể nói thế nào thì người đàn ông trước mắt này vẫn là cường giả cấp Dị Sư a!

“Hừ!” hừ lạnh một tiếng, không ngó ngàng gì tới Bạch Ức nữa, Cẩu Đông chớp mắt nhìn về vị trí của hai người Mặc Hi, lạnh nhạt nói “ Nói đi! Tụi mày là ai? Nếu đã dám đến thì chắc cũng đã có lòng chuẩn bị hậu quả!”

Bạch Ức cũng chớp mắt nhìn theo ánh mắt của Cẩu Đông, cái gì đều không có mà!?

“Ha ha! Đương nhiên rồi!” nhưng , đang dưới ánh mắt nghi ngờ của Bạch Ức, một giọng nói hờ hững tùy ý vang lên, chứng tỏ nơi này thật sự có người! mà giống như Cẩu Đông vừa nói… người này là sát thủ đến giết mình!?

Cả người đang trong trạng thái ẩn, Quỷ nhìn Mặc Hi đứng trong khí thế của Dị Sư kia phát ra, trong mắt chớp động kinh dị, đáng chết, ngay cả mình cũng cảm giác bị đè nén, thế mà cô không có bị gì hết, điều này chứng tỏ gì? Chẳng lẽ thực lực của cô mạnh hơn anh không chỉ là một chút sao?

Hơn nữa… màu tím đang chớp động trong mắt cô là gì? Nhiệt huyết như vậy! Chẳng lẽ cô muốn đối kháng cùng với Dị Sư trước mắt này sao? Làm cái quỷ gì vậy?

“Trước rút lui đi.” Quỷ nhỏ giọng nói, đối chiến công khai với đối thủ thế này rất bất lợi.

Trong lúc Quỷ đang nói, không khí bỗng nhiên bị đè nén lần nữa, kèm theo đó là giọng nói của Cẩu Đông vang lên “Muốn đi!? Không có dễ thế đâu.!”