Ngự Lôi

Quyển 3 - Chương 15: Lâu rồi mới gặp lại




Edit: Mị Mị Beta: Sakura Cuối cùng Mặc Hi cũng chuyển mắt nhìn hắn, đôi mắt màu tím trong suốt long lanh, gió đêm càng làm cô có cảm giác tốt lên, chỉ nghe cô nói “ Tôi gọi anh tới đây không phải để nói những chuyện không đâu này.”

Từ trong màu tím hấp dẫn kia tỉnh lại, đôi mắt đen nhánh của Quỷ lóe lên, cười nói “ Sau này chúng ta là cộng tác, cũng nên hâm nóng một chút tình cảm mà.”

“Ha ha.” Mặc Hi cười nhẹ, từ lan can màu vàng đứng lên, rồi tự vào một cây cột gần đó, giọng nói giống như vì có gió thổi nhẹ vây quanh mà phiêu lãng “ Anh chắc chắn tôi sẽ cộng tác với anh?”

“Đây là khẳng định.” Quỷ không cử động, vẫn ngồi tại chỗ ngửa đầu nhìn cô, đôi mắt nhìn Mặc Hi xen lẫn ý cười “ Nói ra thì, mình vẫn là lần đầu tiền vì một người mà vội vàng bôn ba trên con đường dài để đến đây! Nhưng ai bảo Tử thần bí như thế đây? Cũng chỉ tại mình cảm thấy hứng thú với cô ấy. Đương nhiên, đoạn này hắn không nói ra miệng.

Nhìn đôi mắt đen nhánh tràn đầy tự tin kia, Mặc Hi cảm thấy ánh mắt của mình quả nhiên không sai a, cười nói “Nếu biết rõ như thế thì đi Liên minh sát thủ đăng ký hộ tôi cái tên đi.”

“Em không đi à?’’

“ Không.”

“ Vậy không dễ, Liên minh sát thủ đối với mỗi thành viên muốn gia nhập đều muốn có một chút hiểu biết mới được.” Quỷ dường như có chút đau khổ, kỳ thật hắn cũng muốn để Mặc Hi đi cùng với hắn tới chỗ đăng ký, như vậy mới có thể có nhiều thời gian để tìm hiểu cũng như quen biết với Mặc Hi hơn .

“ Cho nên lần này coi như là cơ hội để anh biểu hiện thực lực của mình.” Mặc Hi cười nói, chẳng qua là nội dung lại khiến Quỷ nói không nên lời, cô còn cần mình biểu hiện một chút mới bằng lòng cộng tác cùng mình sao? Phải biết rằng, một đống người muốn cộng tác với hắn mà hắn còn không thèm để ý đấy.

Vốn Quỷ định nói thêm gì đó, nhưng vừa nhìn đến ý tứ trong đôi mắt màu tím kia của Mặc Hi liền không đường lựa chọn nuốt lời xuống, Sau đó Mặc Hi lại nói tiếp “ Vậy nhé, tôi đi trước.”

“Chờ một chút!” đang lúc Mặc Hi chuẩn bị rời khỏi, Quỷ đột nhiên kêu lên một tiếng, khi cô xoay người lại, liền nhìn thấy một bóng đen hướng về phía mình vọt tới, theo phản xạ cô tiếp được, động tác nhanh nhẹn như vậy một lần nữa khiến cho mắt Quỷ lóe lên, hắn phát hiện Tử trước mắt này chính là người thật khó đoán.

Cùng lúc đó Mặc Hi cũng mở vật trong tay vừa chụp được ra xem, đó là một vật giống như điện thoại màu đen.

Nghi hoặc nhìn Quỷ, mà đúng lúc này Quỷ cũng vừa mở miệng “ Xem ra Tử không chỉ có dị năng tốt mà ngay cả chân tay cũng không tệ.”

“Nói chính sự.” Mặc Hi cầm vật trong tay để trước mặt của hắn, ý tứ rất rõ ràng.

“Dạ dạ dạ!” Quỷ không đường lựa chọn, cười nói “Cái này chính là vật liên lạc giữa chúng ta, anh biết em muốn hỏi cái gì, máy điện thoại này khác với cái người khác hay dùng, loại thường dùng rất dễ bị phá hoại, mà loại này tự nhiên không chỉ là trang bị để liên lạc, hơn nữa khi cô bỏ năng lượng của mình vào đây, một khi chủ nhân của vật này có xảy ra vấn đề gì cũng có thể biết.”

“Đồ tốt.” quả nhiên, người bình thường so với cường giả vĩnh viễn là hai thế giới khác nhau. Bỏ điện thoại mới vào trong chiếc nhẫn không gian, Mặc Hi liền nhìn Quỷ vẫy vẫy tay “ Rồi, hẹn gặp lại.”

Lời vừa dứt, bóng người kia dưới ánh mắt khẽ kinh dị của Quỷ liền biến mất.

“ Ha ha, xem ra trong thời gian hai năm này cô tiến bộ nhiều.” bầu trời đêm yên tĩnh, Quỷ tự nói một mình, sau đó dường như có chút không đường lựa chọn đưa tay sờ trán “ Lại phải gấp rút lên đường rồi, không biết lần này cộng tác với Tử là đúng hay sai a… ài!”

Mặc dù lời nói không đường lựa chọn, nhưng khóe miệng lại gợi lên nụ cười tùy ý, thân thể cũng biến mất trong đêm, không ai phát giác.

“ Không hổ là hội trưởng! Này cũng quá mãnh liệt đi.”

Một giọng nói cảm thán vang lên, mọi người nhìn Mặc Hi dưới sự chỉ dẫn của giáo sư cô hoàn thiện được các động tác chiến đấu vô cùng linh vẫn cũng như phản ứng linh hoạt, bóng người màu cam chuyển động, tóc đen bay múa, cùng với khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khiến người khác say mê nhưng chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

“Đinh…”

Một trận tiếng vang lên, chính là tiếng hiệu báo kết thúc khóa học buổi chiều, các học viên đều tự mình rời khỏi, ai có chút siêng năng thì tự mình ở lại huấn luyện.

“Ha ha, về đến nhà cũng phải cố gắng tiếp.” thầy giáo võ thuật nhìn Mặc Hi thân thiết cười nói, học sinh này thật khiến hắn hài lòng, ha ha , lần đầu tiên võ giả trở thành hội trưởng, đây chính là kiêu ngạo của toàn thể giới võ giả bọn hắn.

“Da, em hiểu ạ.” Mặc Hi gật đầu, rồi nhìn thầy giáo dần dần rời khỏi.

Lau mồ hôi, trong lòng bỗng nhiên có chút kỳ quái, mấy lần trước ngay khi vừa xong đã nghe tiếng Lạc Nguyệt gọi mình đầu tiên, hôm nay thế nào lại im lặng vậy nhỉ?

Chớp mắt nhìn lại, liền thấy Lạc Nguyệt đang đứng nói chuyện gì đó với một nam sinh, chỉ thấy khuôn mặt Lạc Nguyệt có chút không bình thường, còn mặt nam sinh thì đỏ rực, mắt len lén nhìn Mặc Hi một cái, vừa vặn chạm với ánh mắt của Mặc Hi đang nhìn tới hắn, nhất thời giống như sét đánh, cầm vật trong tay đưa cho Lạc Nguyệt xong chạy trối chết.

Nhìn cử động của nam sinh nọ, Lạc Nguyệt rất là cho mặt mũi cười to lên, sau đó Mặc Hi đi đến bên cạnh cô, vỗ vỗ bả vai của Lạc Nguyệt, cười nói “ Có chuyện gì mà vui thế?”

“Ha ha ha, cậu không biết đâu.” Lạc Nguyệt nhìn cô, sau đó cầm tờ giấy trong tay đưa tới trước mặt Mặc Hi vẫy vẫy, cười đùa nói “ Xem này! Rất can đảm nhé! Thư tình đó! Nói cái gì là giúp người khác đưa giùm, bảo tớ nói với cậu chuyện này rất quan trọng, có liên quan với chuyện gần đây của cậu. Cắt, nhất định là thư tình, còn cố ý nói như thế để chiếm được sự chú ý cậu.”

Chuyện phát sinh gần đây?

Mắt Mặc Hi lóe lên, đưa tay cầm tờ giấy Lạc Nguyệt đang vẫy lấy xuống, hành động của Mặc Hi như vậy khiến cho Lạc Nguyệt sửng sốt, kêu lên “ Cậu tin thật sao? Này không giống cậu nha.”

Đối với nghi vấn của cô, Mặc Hi chỉ cười cười, sau đó mở giấy ra đọc, đợi đến lúc nhìn thấy chữ viết trên đó, hai người Mặc Hi và Lạc Nguyệt đều kinh ngạc.

“Bạch Ức là người thuê sát thủ.”

Chỉ có bảy chữ này, nhưng lại báo cho Mặc Hi một tin tức chuẩn xác.

Mặc dù bên trong chỉ có bảy chữ nhưng đã thông báo ra một tin tức cho Mặc Hi biết. Là ai?

Kỳ thật trong một ngày Mặc Hi đã tự tay giết chết 3 sát thủ rồi, cô cũng có nghĩ qua Bạch Ức, chỉ là không có chứng cứ thôi.

“Đây là ý gì vậy?” Lạc Nguyệt hoàn hồn, sau đó dường như nghĩ đến gì đó, mắt trừng lớn, nhìn Mặc Hi hỏi “ Chẳng lẽ đang nói đến chuyện gần đây cậu gặp sát thủ sao? Đáng chết! Chẳng lẽ con Bạch Ức kia chán sống rồi?”

“Ha ha, không cần phải để ý đến điều này.” Mặc Hi bình thản cười nói, liền hủy bỏ tờ giấy đang cầm trong tay.

“Sao lại không quản cho được. Hi, cậu nói với tớ đi, chuyện này có thật không? Nếu là thật, hừ hừ!” Lạc Nguyệt tức giận nói, nếu Bạch Ức thực sự có can đảm làm chuyện như vậy, trong đôi mắt cô chớp động vẻ thị huyết.

“A!’’ đầu đột nhiên bị đau khiến cho Lạc Nguyệt không khỏi kêu ra tiếng, sau đó có chút u oán nhìn Mặc Hi, “Sao cậu lại đánh người ta chứ?”

“Ai bảo cậu suy nghĩ lung tung.’’ Mặc Hi bật cười, nói tiếp “ Không cần nghĩ nhiều như vậy, cậu tin thật sao.” Sau khi thấy Lạc Nguyệt nghe xong lời lại đã có chút đo dự, cô nói tiếp “ Được rồi, được rồi, tớ về trước đây, nhớ kỹ phải cố gắng thật tốt đấy, bằng không tớ sẽ vượt xa cậu.”

Uy lực của lời này vẫn như ngày thường, Lạc Nguyệt nghe xong liền kêu lên “Hừ! làm sao có thể! Nhất định tớ sẽ càng ngày càng mạnh.” Kỳ thật cô biết Mặc Hi rất mạnh, mình không cách nào so được, nhưng nếu tính thêm vào Thiên Diễm Băng Hạc thì Mặc Hi cũng không phải là đối thủ của mình, cơ bản là cuối cùng bản thân vẫn không được, nếu quả thật để bị tụt lại phía sau quá nhiều, không nói đến cam lòng hay không,mà hai người ở hai tầng lớp khác nhau cũng sẽ bắt đầu có sự xa lánh, kết quả như vậy, Lạc Nguyệt không muốn thấy.

“Ha ha, vậy cố gắng lên nhé.” Mặc Hi cười nói, liền xoay người rời khỏi.

Lạc Nguyệt nhìn cô rời đi, ánh mắt kiên định liền đi về phía khác.

{Chủ nhân, chị tin tưởng lời kia nói à?} Thanh Dực đang được Mặc Hi ôm trong lòng, nhàm chán ném dị năng hạch vào trong miệng vừa ăn vừa hỏi.

“Cũng không biết được.” Mặc Hi cười nói, ánh mắt thâm thúy, “Nhưng mà bây giờ điều chị muốn biết nhất đó là chữ này của ai viết cho chị đây?”

{ Ha ha chơi trốn tìm a} dị năng hạch trong miệng bị cắn nát vang lên tiếng lẹp bẹp, vẻ mặt Thanh Dực vô cùng hứng thú.

“ha ha.” Tay nhỏ của Mặc Hi vò vò đầu nó, bóng ảnh trong nháy mắt vọt tới biệt thự nhà mình.

Trên Đảo không trung … không cho phép chạy xe bay, nhưng lại có thể tự tiện triển khai tốc độ nhanh nhất của bản thân, nơi đây quả thật là nơi rất tốt cho cường giả ở.

Bên trong học viện Andara, tại một biệt thự ký túc xá, thiếu niên vừa mới đưa thư cho bọn Lạc Nguyệt lúc này lại có chút câu thúc đứng ở đó, cẩn thận nói “ Cái thư kia, bạn Đan Thử, tớ đã theo phân phó của cậu đưa cho học muội Mặc Hi rồi.”

“A! cám ơn cậu nhé!” giọng nói ôn tồn, khiến người nghe không cảm giác được một chút tâm trạng nào của người nói trong lời đó, nhưng giọng nói như vậy lại khiến cho thiếu niên kia không có vẻ bình tĩnh lại mà là càng thêm khẩn trương.

“Tớ đi được chưa?” thiếu niên cẩn thận hỏi.

“Đương nhiên! Cám ơn học trưởng! Nhưng mà, hi vọng học trưởng có thể giúp em thêm một việc nữa, ngày mai làm cho em một lần nữa nhé!”

“…” thiếu niên do dự, kỳ thật hắn cũng rất muốn nhìn thấy Mặc Hi, nhưng giọng nói của người trước mắt này khiến hắn phải cẩn thận.

“Chẳng lẽ không thể sao? Học trưởng?” thấy thiếu niên không trả lời, giọng nói kia lại vang lên lần nữa, dường như có chút đau lòng.

“Không, không không! Bạn Đan Thử đã lên tiếng rồi,đương nhiên tớ sẽ giúp.” Thiếu niên cả kinh, vội vàng đáp.

“Ha ha, rất cảm ơn! Vậy học trưởng đi đi.”

“Ừ! Tớ đi trước nhé!” nói xong, rời đi giống như bỏ chạy.

Thuận theo cửa bị đóng lại, người bên trong hơi cười, có loại cảm giác hồi tưởng “Thật muốn gặp cậu quá đi!”

Ngày thứ hai, nam sinh nọ lại một lần nữa đưa cho Mặc Hi một tờ giấy viết “ Tớ biết cậu nhất định sẽ không tùy tiện tin, nhưng mà tớ nói thật đấy!Tớ không hy vọng cậu bị thương tổn dù chỉ một chút!”

Đối với những chữ này, sau khi Mặc Hi đọc thoáng qua xong liền hủy đi, mà theo như lời của Lạc Nguyệt, nói không chừng chính là lừa người, này rõ ràng là thư tỏ tình a.

Ngày thứ ba, lần này nam sinh giao thư cho đích thân Mặc Hi, lúc hắn chuẩn bị bỏ đi đã bị Lạc Nguyệt gọi lại hỏi rốt cuộc là ai đã viết thư cho bọn họ, nam sinh chết sống cũng không trả lời mà hốt hoảng bỏ chạy.

Mà lần này trên thư viết là “Ngày hôm qua trên đường cậu bị ám sát phải không? Vì sao không tin tớ? Chuyện này đối với cậu cũng không khó để giải quyết mà!”

Ha ha, hình như người này rất hiểu mình đây. Mặc Hi lại hủy tờ giấy đi, trong mắt lóe lên vẻ khó hiểu, cô rất không vui khi mình bị rơi vào tình huống này, cũng không vui vẻ gì khi bị người khác ở chỗ tối quan sát được hành động của mình, mặc dù người này hoàn toàn không một chút ác ý.

Nhưng mà không sao, sẽ không quá lâu, cậu thật sự có thể kiềm chế sao? Dường như rất quan tâm tôi nha…

Khóe miệng mỉm cười như ngày thường, lại phát ra vẻ đẹp chói mắt, bao hàm cả tự tin, hết thảy đều được cô nắm trong lòng bàn tay.

Không một chút do dự, vẫn về nhà như thường ngày.

Bên trong Andara, vẫn tại biệt thự ký túc xá, nam sinh kia lại đứng ở đấy, trong không khi có chú im lặng kỳ quái.

Cuối cùng nam sinh kia vẫn lên tiếng trước, trong giọng nói xem lẫn chút cẩn thận và áp lực “ Bạn học Đan Thử, tớ, tớ thấy chắc đủ rồi.”

“…”

Không có câu trả lời.

Đang trong lúc nam sinh định lên tiếng lần nưa, phía trước liền truyền tới giọng nói “Cô ấy không tin tưởng mình…”

Trong giọng nói xen lẫn tia mất mác khiến cho nam sinh nghi hoặc, nhưng mà hắn cũng không quản được, học viện này có bao nhiêu người thầm yêu mến Mặc Hi hắn không phải không biết, vị đồng học trước mắt này xem ra cũng đã bị Mặc Hi mê hoặc đi.

Bởi vì trong lòng hắn nghĩ, người trước mắt này mấy lần nhờ hắn đưa tờ giấy kia chính là thư tình này nọ, vẫn hiểu mình không cách nào với tới cô, không nói tới cô đã là thiên tài khó gặp, ngay cả gia cảnh của cô, hắn cũng không bằng, giống như vị trước mặt này, địa vị giống nhau, cũng chỉ có nhân tài như vậy mới có can đảm theo đuổi thôi.

“ Bạn học Đan Thử.” Bây giờ nam sinh chỉ muốn rời khỏi đây, không muốn làm công việc đưa tin này nữa.

“ A…? à! Em đây! Anh muốn nói gì?” giọng nói vẫn ôn tồn như ngày thường.

“ Tớ muốn hỏi cậu việc đưa thư, mình có thể không cần làm nữa không?” nam sinh hít thật sâu một hơi, rồi hỏi. Mắt nhìn bóng đen phía trước, có chút không nắm chắc, ai không biết vị trước mắt này có tính tình quái dị giống lão sư của hắn, bằng không hắn cũng sẽ không chộp trong tay, phải biết rằng nếu phản kháng hắn, công phu chỉnh người của hắn cũng không phải là bình thường.

“Nhưng bây giờ em còn phải nhờ học trưởng nói giúp mà.” giọng nói đơn thuần phá vỡ ảo tưởng của nam sinh, “ Chẳng lẽ… học trưởng không muốn giúp em sao?”

“…” cả người nam sinh cứng đờ, hắn thật sự không thể nào hiểu hết được tâm tư của người trước mắt.

“Kỳ thật… “ trong lúc nam sinh do dự, giọng nói kia lại vang lên, “Ha ha, học trưởng vẫn rất muốn nhìn thấy Mặc Hi mà…”

“Khụ…” nam sinh bị sặc nước miếng trong cổ họng vì nghe xong câu này.

“Không cần khẩn trương, em cũng vậy mà!” giọng nói đơn thuần như vậy thật khiến người nghe cảm giác giọng nói này là đơn thuần tự nhiên. “ Dù sao, Mặc Hi hoàn mỹ như vậy, anh thích cũng là lẽ tất nhiên! Thông qua việc đưa tin này anh có thể nhân tiện gặp cô ấy, mỗi lần gặp cô ấy em thấy nụ cười của anh thật vui vẻ a! ha ha ! a a ! nói nhiểu quá rồi, nếu em có nói sai cái gì, học trưởng bỏ qua cho.”

“Khụ, a, ha ha , không sao.” Thân thể nam sinh run nhẹ, quả nhiên, có một vài thứ không phải ai cũng có thể ảo tưởng đến.

“Vậy học trưởng, ngày mai còn phải nhờ anh giúp đấy.”

“.. Được.”

“Cám ơn học trưởng, nếu anh có gì cần em giúp, có thể nói nhé.”

“ Hả?” nam sinh sửng sốt, sau đó kinh hỉ “ Cám, cám ơn!”

“Ha ha, đây là học trưởng nên có.”

“A, vậy, tớ đi trước!’’

“Ừ!”

Nhìn theo bóng của nam sinh rời khỏi, cửa một lần nữa tự đóng lại, nam sinh vừa bước chân ra ngoài, trên khuôn mặt vốn dĩ còn mang theo chút áp lực bây giờ thoáng cười vui vẻ. Cho dù thế nào, thì kia cũng chỉ là công việc truyền tin thôi, thế mà lại được hắn chấp nhận, thật sự là đáng mừng.

Bạn học Đan Thử, thật khiến người ta vừa yêu vừa sợ!

Lời này là ai nói nhi?

Nam sinh vừa đi vừa nghĩ, hình như truyền một câu nói rất đúng, ngôi sao may mắn đều đứng ở bên người Mặc Hi! Quả nhiên giống như ba mẹ từng nói a, hồng nhan họa thủy, nhất là người đẹp như vậy…

“Cậu lại tới!” Lạc Nguyệt ngáp một cái, ngước mắt nhìn nam sinh trước mắt.

“Ha ha , chào cậu!” trong vài ngày này, nam sinh coi như cũng đã quen thuộc với cô gái bạo lực này rồi, sẵn tiện lên tiếng chào cô.

Lạc Nguyệt trừng mắt nhìn hắn liếc một cái, sau đó nháy mắt, trong đó lóe ra tia tà ác, đến gần nam sinh “ Nói ra thì, cậu thật có nghị lực! Mỗi ngày đều giúp người khác truyền tin, thật sự muốn biết người đó là ai đây!”

Nhìn nam sinh cách xa người mình, khóe miệng Lạc Nguyệt lại cười càng thêm tà ác, tiếp tục áp sát nói “ Nếu không phải Hi không muốn tớ dùng bạo lực, đã sớm đánh cho cậu khai ra rồi!hù hừ!”

“Khụ, hmm, ha ha!” đối với lời này, nam sinh có chút run sợ.

Ngay sau đó, Mặc Hi cũng vừa học xong đi tới trước mặt nam sinh, vươn tay cười nói “ Đưa tớ đi”

Nam sinh cũng không do dự lấy thư trong túi ra đưa cho Mặc Hi, sau đó gật đầu, xoay người rời khỏi.

Lấy được thư rồi, dưới ánh mắt khẩn trương của Lạc Nguyệt, Mặc Hi mở ra, nói ra thì, người gửi thư tình cho Lạc Nguyệt cũng không ít, nhưng cô là loại người nhìn mặt ra tên, sau đó tìm người luyện tay. Đến cuối cùng cũng không ai dám nữa, cho nên đối với thư này của Mặc Hi, cô vô cùng hứng thú. Chỉ thấy phía trên đó viết mấy chữ “ Cậu cứ không chiu tin tớ, vậy, tớ tự giải quyết nhé?”

“Hả?” Lạc Nguyệt có chút nghi ngờ, suy tư nói, “Nếu có nam sinh theo đuổi nữ sinh không phải là trước hết cứ đem việc này giải quyết đi, rồi đến trước mặt nói với nữ sinh đó, không phải chứng tỏ bản thân tốt hơn sao? Từ việc này, tớ cảm giác người này dường như rất tôn kính cậu! Hay là tớ ảo giác?”

“Có lẽ vậy.” vẫn hủy tờ giấy đi, Mặc Hi cười nói, không thèm để ý.

“Ai ai! Người đáng thương a!” hạnh phúc khi người khác gặp hoạ, nhìn những mảnh nhỏ trên mặt đất, mặt Lạc Nguyệt có vẻ tiếc hận, nhưng ý tứ trong mắt và giọng điệu kia có thể khiến người khác biết được ý nghĩ thật của cô.

Mặc Hi không nói chuyện, trong mắt cũng tràn ngập vui vẻ.

“Đúng…! Hi!” đột nhiên, Lạc Nguyệt chợt kêu lên, chớp mắt nhìn cô, liền thấy trong mắt Lạc Nguyệt như có dẫn lửa nóng nhìn cô, ánh mắt như vậy khiến cho Mặc Hi sững sờ, liền nghe cô nói tiếp “Hôm nay đừng về sớm như vậy.”

“Làm sao?”

Mặc Hi nghe xong, trên mặt hiện ra nụ cười thâm ý, vừa vặn hôm nay cô cũng không muốn về sớm. Bởi vì, có chuyện cần phải giải quyết.

Nụ cười của Mặc Hi khiến cho Lạc Nguyệt nhạy cảm phát hiện, chẳng lẽ quyết định của mình đã sớm bị cô đoán được rồi sao? Trời ạ! Hi sẽ không phải biết thuật đọc tâm chứ? Lợi hại như vậy?” a ha hmm, Hi, cậu biết tớ muốn nói gì sao?”

“Không biết.” nhìn bộ dạng cẩn thận kia, Mặc Hi cảm thấy buồn cười, trẻ con.

“Hô… dọa chết ta!” vỗ vỗ lấy bộ ngực còn chưa phát dục, Lạc Nguyệt đột nhiên cười to lên “ Tớ nói nha, nếu cậu thật sự biết rồi, kia còn ý nghĩa gì!” chớp mắt nhìn Mặc Hi, chỉ thấy cô với bộ dáng đang chuẩn bị nghe mình nói tiếp, Lạc Nguyệt cũng không khách khí nói “Là vầy! thời gian này tớ cố gắng nhiều lắm! Nên muốn tìm Mặc Hi luyện tay!”

Nói xong, lửa nóng trong mắt càng thêm sáng ngời.

Luyện tay? Nói raa thì, mình còn chưa đánh với Lạc Nguyệt trận nào ra trò.

Nhớ lại con Băng Diễm Thiên Hạc kia, trong lòng Mặc Hi cũng xuất hiện một cỗ nhiệt huyết, khóe miệng nhếch lên “Được! Gặp mặt tại tràng tỷ thí nhé!”

“hắc hắc! yes sir!” nghe Mặc Hi trả lời, trên mặt Lạc Nguyệt cười tươi rói, kéo lấy cô hướng về tràng tỷ thí đi đến.

Một căn phòng khổng lồ rộng mở, cũng không có gì quá mức, đang đứng trên đó là hai bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp.

Phòng luận bàn có rất nhiều phòng, cũng có năng lực cách âm rất hiệu quả, như vậy sẽ không có thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, chính là nơi thi thố tốt nhất, đây là Andara học viện, học viện tốt nhất.

“Chuẩn bị tốt chưa?” Mặc Hi nhìn Lạc Nguyệt đối diện hỏi.

“Tốt lắm! tới đi! Cuối cùng cũng có thể chiến với cậu một trận rồi! hắc hăc!” Lạc Nguyệt mở rộng chân, cười đến khuôn mặt hưng phấn, nhưng chỉ trong giây sau cô cười cũng không nổi, cả người linh hoạt vửa chuyển, trở tay hướng về trước ra quyền, dẫn mười phần âm lượng nói.

“A! Hi đáng chết, sao lại đánh lén!” cả người bị đánh lui về sau vài bước, nắm tay đau đớn khiến mặt Lạc Nguyệt phát hồng.

Cả người Mặc Hi dừng lại, đứng trước mặt cô,, khóe miệng treo nụ cười nhẹ, cười nói “ Cậu phải biết rằng… chiến đấu thì một là sống hai là chết!”

Dưới vẻ mặt hơi sửng sờ của Lạc Nguyệt, ánh mắt Mặc Hi phát sinh biến hóa, vẫn cười vẫn nói khiến cho người khác cảm giác giống như tiên không nhiễm bụi trần, tuyệt mỹ. Nhưng trong mắt, đen nhánh sâu thẳm, nhìn vào như tuyết đông lạnh giá, không rét mà run, đó là một đôi mắt băng lãnh cơ hồ không chút tình cảm, Mặc Hi như vậy khiến cho đáy lòng Lạc Nguyệt thoáng lạnh.

“A, Hi, cậu sao thế?” sao lại biến thành bộ dáng này, không đáng a! dáng vẻ này không phải của cậu!”

Đồng tử đen nhánh có ánh sáng chớp động, chỉ hơi chớp động rồi yên lặng, khóe miệng hiện lên nụ cười đẹp mắt: “Nguyệt à! bây giờ, trước mắt cậu chính là kẻ thù, lấy toàn bộ bản lãnh của cậu đi, bằng không…”

Một loại hơi thở hủy diệt bỗng nhiên xuất hiện, khiến cho ánh mắt Lạc Nguyệt nghi ngờ , thân thể cứng đờ, đó là… đó là .. sát khí?

‘Cậu sẽ chết.”

“Hả, cái gì… ?” Hi vừa nói cái gì, mình sẽ chết? Là nói sẽ giết mình!?

“Không rõ sao?” Bóng ảnh Mặc Hi lóe lên, liền đến bên cạnh cô, đôi mắt băng lãnh nhìn cô thật sâu “ Tớ nói, không lấy ra quyết tâm giết chết tớ thì cậu sẽ chết.”

Sát khi, thật sự là sát khí, sát khí được phát tán ra từ trong thân thể xinh đẹp kia.

Chiến đấu thật sự, không phải sống thì là chết, phải hiểu rõ điểm này a!

“Đáng chết! Hi! Cậu ….cậu đang chơi trò gì vậy?” chịu không được với biến hóa của Mặc Hi, Lạc Nguyệt rống to một tiếng, này, cuối cùng là gì a!

“…” muốn làm cái gì? Chỉ là muốn trong trận này hoàn toàn hiểu được bản lãnh của cậu, đồng thời cho cậu biết một chuyện, bằng không, tỷ thí có ý nghĩa gì nữa chứ?

Nhưng nhìn bộ dáng kia của Lạc Nguyệt, nói chung cũng thoáng qua chút không đành lòng, nói ra thì cũng chỉ là một đứa nhỏ 10 tuổi a!

“Ha ha, không sao, chỉ là mỗi lần lâm vào chiến đấu, tớ đều như vậy.”

Sắc mặt Mặc Hi biến đổi, lại lần nữa hiện ra vẻ mặt ôn nhu cùng thâm thúy.

“…hô! Dọa tớ hết hồn! nhưng mà cần thiết phải vậy sao!?” Lạc Nguyệt thở ra một hơi, mới vừa rồi Mặc Hi thật sự biểu hiện muốn giết cô, muốn… giết mình a…

Ánh mắt lạnh như băng cùng với hơi thở hủy diệt, khiến cho cô khiếp đảm từ trong đáy lòng.

“Vậy tiếp đi! Tớ còn muốn nhìn xem cậu có bao nhiêu mạnh mẽ đây!” Cảm giác kia nhanh chóng qua đi, Lạc Nguyệt một lần nữa lấy lại tinh thần, nhìn Mặc Hi kêu to.

Đôi mắt chớp động, sức sống phát tán ra bốn phía, nụ cười rực rỡ, đây là Lạc Nguyệt! Lạc Nguyệt như vậy vĩnh viễn ở trong ký ức của Mặc Hi. Kỳ thật, cô vẫn như vậy là tốt rồi. Mặc Hi cũng mỉm cười, gật đầu.

“Ha ha! Tớ đến đây!” đưa tay nắm thành quyền tấn công về phía Mặc Hi.

“Ha ha.” Cười nhẹ, đưa tay đón lấy, nhìn lại giống như không phí một chút lực nào.

“Hừ, hừ, không tệ! cũng không nên xem thường tớ a!” biểu hiện của Mặc Hi như vậy làm kích thích tính hiếu chiến của Lạc Nguyệt, than thể càng thêm linh hoạt bắt đầu huy động tấn công.

“Tớ không xem thường bất cứ ai.” Mặc Hi cười nói, kỳ thật tỷ thí thế này cũng tốt.

“Vậy cậu nhìn đây! A nha! Xem quyền!”

“Lại xem cú đá của tớ!”

“Nguyệt ! Quay lại!”

“Đáng chết! thế nào mà cậu không bị gì vậy !”

“Ai ui! Đau quá!”

“…”

Giọng nói tràn đầy sức sống của lạc nguyêt vang vọng khắp phòng tỷ thí, nhiệt huyết mà vui vẻ.

Trên con đường nhỏ trong rừng, xanh thẳm mênh mông, có một cô bé mặc đồng phục màu cam tinh mỹ đang đi lại, trong lòng ôm một con mèo nhỏ màu đen bằng bàn tay người lớn, cô bé tuyệt mĩ, trên mặt treo nụ cười nhẹ, xuất trần như vậy, hình như tất cả xung quanh đều trở lên yên tĩnh, làm cho mọi người đi qua nhìn chăm chú nhưng không dám tiến đến gần.

{ Chủ nhân, vừa rồi đối với con nhóc kia,, chị căn bản là không phí nhiều sức lực như vậy cũng có thể đánh ngã! Thanh Dực nghiêng đầu nhỏ nhìn Mặc Hi nói.

{Đây chỉ là tỷ thí} Mặc Hi nhìn Thanh Dực, ánh mắt có hơi chiều chuộng, nụ cười trên mặt vẫn không tán đi. Đúng vậy, đây chẳng qua là tỷ thí, cần để ý nhiều như vậy sao? Chủ yếu nhất vẫn là cô bé kia, sức sống tỏa ra bốn phía.

Nhìn vẻ mặt Mặc Hi, Thanh Dực khó hiểu, thôi kệ, không hiểu thì không hiểu, dù sao cũng không phải chuyện của mình, chỉ cần không làm tổn thương chủ nhân là tốt rồi! Còn việc khác mình mặc kệ.

Cảm giác được ý nghĩ của Thanh Dực, nụ cười trên mặt Mặc Hi càng chói lọi, đưa tay vuốt đầu Thanh Dực, nhóc này chính là người nhà của cô a, haha.

Đối với cử động thân mật của Mặc Hi, Thanh Dực luôn vui vẻ, một bộ dáng tràn đầy hưởng thụ ngẩng đầu nhỏ cho cô vuốt ve.

Không ngừng đi tiếp, cây cối xung quanh càng thêm rậm rạp. học viện Andara này thật rộng lớn đáng sợ, đứng ở cửa rừng, Mặc Hi vuốt vuốt cái đầu nhỏ mềm mại “Ở đây à?”

{Dạ, em cảm giác tới đây nên dừng lại, nếu vào sâu nữa sẽ bị phát hiện} Thanh Dực có chút buồn bực nói, dù sao đi nữa thì ngay cả cao thủ đều khó có thể phát hiện ra hắn, nhưng ở đây lại khiến hắn có cảm giác như vậy.

“Ha ha, thật là thành thật, đứa nhỏ ngoan.” Mặc Hi có chút trêu đùa nó, quả nhiên liền thấy Thanh Dực nghe xong câu này liền trợn to mắt trừng cô, trong ý thức không ngừng kêu gào { Em không phải là đứa nhỏ mà! Thời gian em sống trong trứng tuyệt đối vô cùng lớn nhé! Là tuyệt đối lớn đấy!}

Ha ha này không phải là đứa nhỏ làm nũng thì là gì?

Mặc Hi bật cười, giương mắt nhìn về một phía, từ từ đi bộ vào.

Vậy, để tôi nhìn xem, cậu rốt cuộc là ai nào…