Edit: Hồng
Beta: Sakura
Quả nhiên, chỉ thấy đôi mắt của Tào Hinh rõ ràng lộ ra một tia tức
giận, nhưng vẫn trả lời cô,”Ngày hôm qua Tiểu U cùng ba ba gây lộn bỏ
chạy vào phòng không ra ngoài, không còn gì hỏi sao mà Tiểu U lại hỏi
việc này.”
“Đi vào phòng rồi không ra ngoài nữa! ?” Điều này. . . . . . Thật sự
là thật sao? Chẳng lẽ tất cả mọi chuyện phát sinh với mình đều là giấc
mộng, hay nói cách khác tất cả mọi chuyện bây giờ mới là giả dối, thế
nhưng, vì sao cảm giác lại chân thực đến như thế, như thếkhiến cho cô
không nỡ. . . . . .
Ba ba, mẹ, không chết. . . . . . Thật tốt , như vậy thật tốt ! !
“Con biết rồi, ba ba, mẹ không nên tức giận! Ngày mai Mặc Mặc sẽ đi
gặp người con trai kia.” Mặc Hi cười nói, cô không nên chọc cho bọn họ
tức giận nữa!
Nhưng mà, sau khi nói lời này xong, Mặc Hi sửng sốt, Tào Hinh và Trương Khải Hoa cũng sửng sốt.
“Mặc Mặc?” Trương Khải Hoa cuối cùng quay đầu lại, lông mày hơi nhướn lên cao.
“Ha ha, con nói nhầm, dù sao con cũng đồng ý cuộc hôn nhân này, hai
người không nên quan tâm nữa.” trong lòng Mặc Hi run lên, trên mặt vẫn
cười nói.
“Thật?” Trương Khải Hoa vừa nghe, trên mặt có chút kinh dị cùng cao hứng,”Làm sao đột nhiên lại đồng ý?”
“Ha hả, không có gì, chẳng qua là ba ba, mẹ nhất định sẽ không để
Mặc. . . . . . con chịu thiệt, hơn nữa ba ba, mẹ nói người kia không tệ
mà có phải không? Như vậy gặp lần nữa cũng không có cái gì.” Mặc Hi bình tĩnh trả lời, có thể để bọn họ vui vẻ, một hôn nhân nho nhỏ lại có quan hệ gì? Hơn nữa cũng không nói sẽ phải kết hôn bây giờ, chẳng qua là gặp mặt mà thôi.
“Ừ.” Đối với câu trả lời của Mặc Hi, Trương Khải Hoa chỉ trầm giọng
trả lời một câu, cũng không có phản ứng gì khác, nhưng mà Mặc Hi có thể
nhìn ra được, kỳ thật ông rất vui vẻ .
Tào Hinh nhìn hai người cũng cười, đối diện Trương Khải Hoa cười
nói”Còn giữ vẻ mặt nặng nề làm gì a? Vui vẻ liền vui vẻ, e rằng đang
cười a?”
Trương Khải Hoa không có nói chuyện, chẳng qua khóe miệng kia đích xác là cong lên.
Một ngày cứ hồ đồ trôi qua như vậy, đến khi Mặc Hi trở lại trên
giường trong phòng mình, vẫn cảm thấy giống như ở trong mơ như trước.
Rốt cuộc. . . . . .
Đây là giấc mơ, hay đó là giấc mơ?
Từ trên giường bò dậy, đến cái gương trước mặt, trong gương là khuôn
mặt mà mình vừa quen thuộc và xa lạ. Khuôn mặt 15 tuổi, đưa tay, ở trên
khuôn mặt nhỏ cấu một cái, thật sự rất đau.
Tất cả mọi chuyện chỉ là giấc mơ sao? Vì sao. . . . . .lại chân thực như vậy,khắc sâu như vậy.
Mặc Hi, tên của mình, Trương U, cũng là tên của mình, rốt cuộc bây giờ mình là ai đây! ?
Lần nữa trở lại trên giường, đôi mắt dần dần nhắm lại.
Buổi trưa, ngày thứ hai, sau khi Mặc Hi mặc tốt tất cả, đã bị Tào Hinh đưa lên xe, trước khi cô đi bà còn nói,”Đi chơi vui vẻ.”
Mặc Hi gật đầu, cửa xe đã đóng, tài xế chậm rãi chạy.
Tay tránh lấy đầu, tựa vào cửa sổ xe phía trước, nhìn cảnh vật quen
thuộc ngoài cửa sổ vụt qua nhanh chóng, vì sao lại có cản giác ly biệt?
“A An.” Mặc Hi không có quay đầu, gọi nhẹ.
“Dạ, tiểu thư.” Bên tai truyền tới tiếng tài xế cung kính trả lời.
“. . . . . .” Mặc Hi không có nói chuyện, thân thể đột nhiên chấn động, nhìn ngoài cửa sổcon ngươi dần dần mê mang.
Vừa rồi, cô chỉ gọi một tiếng theo thói quen.
Nhưng mà, tài xế lại trả lời.
Cô nhớ kỹ, tài xế nhà cô, rõ ràng không gọi A An, rõ ràng, gọi bác Hồng.
Quả nhiên. . . . . .
Là, giả dối sao?
Dù là. . . . . . Không nỡ!
Khẽ nhắm đôi mắt lại, sau đó mạnh mẽ mở ra lần nữa, ti chớp màu tím
lóe lên, cảnh sắc trước mắt bắt đầu hỗn loạn, vừa mới là lời nói của cha mẹ, đám người bên đường, tất cả đều xảy ra dao động, giống như là một
bộ phim quay chậm.
Sau đó, linh hồn lóe ra cũng là một trận sáng lóa, cảnh cáo nguy
hiểm đang đến gần, tất cả mọi chuyện trước mắt kết thúc là cảm giác”Cách cách” , giống như thủy tinh, phá thành mảnh nhỏ.
Xuất hiện ở trước mắt là đường phố chìm trong bóng tối như trước, còn không có đợi cô phản ứng lại, thân thể đã ngã bay ra ngoài.
“Phốc!” Máu tươi phun ra ở trong không khí, đau đớn kịch liệt khiến cô cong người lên.
Mà, cũng bởi vì điều này, khiến cho cô hoàn toàn tỉnh táo lại. Chẳng
quan đến thứ gì khác cả người lăn một vòng sang bên phải, chỉ thấy cô
vừa mới ở chỗ kia hiện tại chỗ đó trống không chỉ còn bóng tối, mà phát
ra đòn công kích này chính là Mehg.
Thấy vũ khí trong tay kia giống như cung chữ thập, phía trên phát ánh sáng chói lọi, rõ ràng giống dị khí.
Phiền toái.
Thực lực của hai người đó cũng không phải dễ dàng đối phó như vậy! Thế nhưng bất kể thế nào cũng không thể bị bọn họ phát hiện.
Khống chế năng lượng trong thân thể nhằm giảm bớt thương thế của cơ
thể, tay trái đưa vào trong tay áo đen của tay phải, bí ẩn hướng về phía trước mặt ấn nút xoay tròn.
Trọng lực giải trừ!
Hoàn toàn lên tinh thần nhìn hai ngườitrước mắt, đồng thời cũng tìm cơ hội rời khỏi.
Cùng chung ý nghĩ với Mặc Hi, Lany cũng cẩn thận hơn, anh không có
nghĩ đến Mặc Hi ở trong không gian ảo giác của Mehg tỉnh lại nhanh đến
như thế, đừng thấy Mặc Hi ở bên trong trải qua thời gian dài như vậy, kỳ thật ở bên ngoài cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt, chỉ sợ Mặc Hi đã
trúng một chiêu của anh, thậm chí đã bị thương, anh cũng không dám buông lỏng cảnh giác.
Không biết rõ địch nhân mới đáng sợ,bây giờ chính Lany chính cũng đoán không ra thực lực của Mặc Hi .
Ba người cứ giữ thế giằng co như vậy, ai cũng không hề động.
Cảnh tượng lại biến đổi một lần nữa, lần này là hình ảnh của Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, chẳng qua là có kinh nghiệm của lần trước, chiêu số
như vậy còn có thể dùng sao?
Đôi con ngươi của Mặc Hi vẫn phát ra ánh sáng màu tím, giữ vững tâm
tình, liền bài trừ tất cả mọi chuyện, mà trong lúc thanh tĩnh cuối cùng
cô cũng phát hiện nguyên nhân, mùi thơm, không sai, mùi thơm từ trên
người Mehg phát tán đi, lại nói, bọn cô cũng không biết dị năng của
Mehg là cái gì, xem ra chính là cái này, lợi dụng mùi thơm để khiến
người ta sinh ra ảo giác!
Mà một đoạn ảo giác này giống như một đạo pháo khai chiến, chiến tranh bắt đầu.