Ba người cùng ngồi trên một sô fa trong góc, Mặc Hi thấy hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc thầm thả lỏng một hơi, cười nhẹ nói: “Ba ba, mẹ hai người ở đây chờ một chút, con đi lấy chút gì cho bố mẹ ăn.”
“Mặc Mặc, không cần.” Chu Tiểu Trúc hơi đỏ mặt lên nói, bà cảm thấy mình như là con nít, giờ lại để Mặc Hi chăm sóc họ.
“Ha ha, không sao đâu.” Mặc Hi cười đứng dậy, nói nhẹ nhàng với Thiên Nhu ở bên cạnh: “Hãy để ý họ.”
Người đã đi về phía khu thực phẩm trong đại sảnh, sau khi mọi người thấy cô, có người trong mắt là hết sức vui mừng thấy người gặp nạn, vốn muốn mượn lần này đến chế nhạo cô, lại không lường đến Mặc Hi hành động không có một chút sai lầm, lỗ mãng, khiến lời đến miệng lại bị nuốt trong cổ họng.
Không để ý đến ánh mắt mọi người, sau khi Mặc Hi cần cái gì đã lấy cái đó, liền xoay người đi về phía Mặc Phàm.
“Ah!” Mà ngay trong nháy mắt lúc cô xoay người lại, một tiếng la vang lên, chỉ thấy một cô bé cầm nước trái cây vừa lúc ở đằng sau cô, vì cô xoay người, cùng lúc ngược hướng với cô.
Nghiêng người sang bên, đồng thời một tay khác đưa ra đỡ, đỡ lấy cô bé sắp ngã sấp trong tay, chờ cô bé đứng vững, thì đã nghe cô bé nói: ”Cảm, cảm ơn.”
Mặc Hi nhìn cô bé một cái, đại khái khoảng 11, 12 tuổi, khuôn mặt thanh tú trắng nõn, hai con mắt còn ánh lên nỗi kinh hoảng vừa rồi, rõ ràng không phải cố ý làm vậy, cười nhạt nói: “Không sao.”, không quan tâm cô bé nữa, chậm rãi bước về chỗ ngồi trong góc kia.
“Tiểu Nghiên, không có chuyện gì chứ?” một người phụ nữ nhanh chóng đi tới bên cạnh cô bé, lo lắng hỏi. Chỉ thấy trên người cô mặc lễ phục màu đen, bên trên đính đá giống như những vì sao, có thể thấy sự quý giá trên đó.
“Mẹ! Con không có chuyện gì.” Cô bé được gọi là Tiểu Nghiên hiểu biết nói: “Có một em gái gọi là Mặc Mặc đã giúp con.”
“Không nên tiếp xúc với loại người kia.” Ai biết, người phụ nữ kia không những không cảm ơn mà lại lên tiếng cảnh cáo cô bé: “Cái loại bần dân trèo cao lên quý tộc không phải loại tốt gì.”
“Thế nhưng mà mẹ…”
“Tốt rồi, đừng nói nữa. Vừa rồi nước trái cây đổ rồi, mẹ lấy cho con ly khác.” Người phụ nữ ngăn cô bé, kéo lấy cô đi.
Cô bé quay đầu nhìn hướng Mặc Hi rời đi, trong mắt có chút không bỏ, nhưng mà Tiểu Nghiên thật sự cảm thấy em gái vừa rồi rất tốt, vì sao mẹ lại nói vậy với cô?
Mặc Hi cũng đã cầm đồ trở lại chỗ ghế ngồi trong góc, đặt thức ăn lên bàn, vừa chuẩn bị ngồi xuống, liền đột nhiên nghe thấy một tiếng hô kinh hỉ (kinh ngạc vui mừng) : “Mặc Mặc?”
Nghi ngờ quay đầu, liền thấy một khuôn mặt tuấn tú, ký ức trong đầu lóe lên, liền giương lên một nụ cười: “Anh Tử Triệt”
Đúng vậy, thiếu niên trước mắt này đúng là người khi Mặc Hi 7 tuổi mua cho hoa cho cô còn cho thêm 100 đồng, còn hại cô quỳ xuống – Niếp Tử Triệt. Hôm nay hắn ăn mặc rõ đứng đắn, mặc dù chỉ có một chiếc sơ mi phối với quần tây đen, nhưng rất tinh tế, nghe tiếng hô của Mặc Hi, trên khuôn mặt kia liền hiện một nụ cười tươi, “Thật là Mặc Mặc!”
“Vâng” Mặc Hi đáp một tiếng, thì thấy Niếp Tử Triệt đi về hướng bên này.
“Chào mọi người” Đi tới trước mặt mọi người, Niếp Tử Triệt tự nhiên hào phóng chào hỏi, có thể nhìn ra, rõ ràng hai năm nay hắn trưởng thành hơn một chút, không còn thẹn thùng như hồi mới gặp Mặc Hi.
“Xin chào.” Mọi người đáp lại hắn, sau đó hình như Chu Tiểu Trúc nhớ tới cái gì, hai mắt trừng lớn, nhìn Niếp Tử Triệt: “Cháu chính là người hai năm trước mua hoa của Mặc Mặc, cho con bé 100 đồng?”
“Ha ha…” Niếp Tử Triệt hơi ngượng ngùng nở nụ cười, nói: “Thật ngại, đó đều là lỗi của cháu.”
“Không phải, không phải, là cô không có hỏi rõ ràng.” Chu Tiểu Trúc vội vàng nói, khi đó cô thật đúng là không có hỏi rõ ràng.
“Ha ha, tốt rồi, tốt rồi, đều đã qua, đừng bàn ai đúng ai sai nữa.” Sau đó Mặc Phàm cũng lên tiếng, ôm Chu Tiểu Trúc vào lòng.
“Làm gì vậy? Nhiều người thế này.” Chu Tiểu Trúc ngừng tranh luận chuyện này rồi.
“Ha ha” mọi người đều cười ra tiếng.
Niếp Tử Triệt nhìn về phía Mặc Hi cười nói: “Vừa rồi nghe nói tổng tài An thị nhận con gái gọi là Mặc Mặc, anh còn tưởng chỉ là trùng hợp, không nghĩ thật là Mặc Mặc.”
Mặc Hi cười nhạt nói: “Ha ha, rất thất vọng?”
“Sao lại thế.” Niếp Tử Triệt rủ mắt xuống cười cười, nói tiếp: “Mặc Mặc muốn uống gì không? Anh Tử Triệt đi lấy giúp em.”
“A… đúng rồi, đồ uống.” Mặc Hi nhìn trên bàn chỉ có đồ ăn, vừa rồi mình thật không có dư tay lấy thêm đồ uống, đứng dậy lần nữa. “Em đi lấy với anh, chúng con sẽ cùng quay lại.” Câu sau là nói với hai người Mặc Phàm.
Dưới ánh mắt đồng ý của hai người Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc, đi tới bên cạnh Niếp Tử Triệt: “Đi thôi”.
“Ừ” Niếp Tử Triệt cười cười, giơ tay muốn xoa đầu Mặc Hi, nhưng đến nửa đường thì dừng lại, bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến, Mặc Hi có vẻ không thích người khác sờ đầu cô.
Hai người đi cùng một chỗ trong đám người, một là nhân vật chính của yến hội này, một là con trai của Niếp thành chủ thành phố Đế Do, tự nhiên gây chú ý hấp dẫn ánh mắt người khác.
Đồng thời bên tai cũng truyền đến những tiếng nhỏ vụn ngụ ý xem thường:
“Cô bé kia bản lĩnh vậy mà lợi hại nha, không chỉ lấy được sự yêu thích của An đại nhân, ngay cả Niếp tiểu thiếu cũng trèo lên rồi.”
“Từ nhỏ đã có dáng vẻ hồ ly, lớn lên sợ là ghê gớm rồi.”
“Đó là bản lĩnh của người ta, bản lĩnh này không phải ai cũng đều có đâu.”
“Cô bé kia thật đáng yêu.”
“…”
Từng tiếng từng tiếng kia không nhẹ không nặng, nhưng hai người nghe được rõ ràng.
Sắc mặt Niếp Tử Triệt hơi phẫn nộ, cúi đầu nhìn Mặc Hi, chỉ thấy sắc mặt cô bình thản, theo đó là nụ cười nhàn nhạt, e rằng cô không nghe thấy, vẫn đừng cho cô biết, sao những người kia biết thì tốt hơn.
Hai người đều tựa như không có nghe tiếng bàn tán, mỗi người cầm hai lý đồ uống cùng quay lại.