Edit: Sakura
Mặc Phàm và Chu Tiểu Trúc hai mắt nhìn nhau, dù trong thời gian này
họ đã dần dần quen với cuộc sống như vậy, nhưng lúc này nhìn thấy quần
áo này thật sự con mắt sáng ngời lên.
Lúc này An Dĩ Mẫn mở miệng nói, “Hãy chọn đi, rất khó có được quần áo do Vũ Si thiết kế đó.”
Không sai, Hướng Vũ Si là chuyên gia thiết kế thời trang quốc tế,
quần áo do hắn thiết kế không phải ai cũng có thể lấy được, không phải
có nhiều tiền là mua được mà phải xem hắn có đồng ý hay không, nếu hắn
không đồng ý thì có chi nhiều tiền hơn nữa cũng không mua được.
Thấy Mặc Phàm đứng bất động, ánh mắt của Chu Tiểu Trúc hiện lên vẻ
yêu thích thì Mặc Hi cười nói, “Mẹ hãy chọn đi,mẹ mặc bộ này nhất định
sẽ đẹp.”
Nói xong cũng mặc kệ Chu Tiểu Trúc có trả lời hay không cứ lôi kéo bà đi chọn trang phục. Mặc Phàm nhìn thấy cũng cười cười, lúc này có hai
thiếu nữ đến gần ông, nói nhẹ nhàng, “Đại nhân! Mời ngài đi theo chúng
ta để đo đạc.”
“A? À, được.” Mặc Phàm sững sờ, đi theo hai người rời khỏi đây.
Đúng lúc này, Mặc Hi đang tìm kiếm trong đống lễ phục, thấy bộ dạng
nghiêm túc làm cho Chu Tiểu Trúc không khỏi nói, “Mặc Hi! Tùy tiện chọn
một bộ là được rồi, tất cả đều … rất đẹp.” Chu Tiểu Trúc nói thật lòng,
quần áo ở đây rất đẹp, mà bà cũng chỉ nghĩ ra từ xinh đẹp này thôi.
“Mặc Mặc đã nói phải chọn cho mẹ bộ quần áo đẹp nhất, lễ phục chủ yếu không những phải xinh đẹp mà còn phải thích hợp với mình, khoe được ưu
điểm của mình, ưu nhã, cao quý, thuần thiết, và lộ ra thân hình hoàn mỹ
nữa… “ Mặc Hi nói một lèo mà không chú ý tới Hướng Vũ Si đang chăm chú
nhìn cô,An Dĩ Mẫn cũng đang nhìn cô mà cười, thật không rõ, rõ ràng là
sinh ra trong một gia đình như vậy mà sao con bé lại biết những thứ này.
“A! Chính là cái này rồi.” đột nhiên Mặc Hi kêu lên, sau đó lấy ra
một bộ lễ phục màu tím nhạt, đơn giản, thanh nhã, chưa từng tân trang
nhưng lại không mất đi ưu mỹ tinh xảo, liếc qua có lẽ chỉ cảm thấy đây
là bộ lễ phục không tồi nhưng càng xem thì sẽ phát ra cảm giác bộ này
không đơn giản, cái đường vân màu tím nhạt trên quần áo…
Đưa bộ này cho Chu Tiểu Trúc rồi thúc giục bà, “Mẹ hãy thử đi.”
“Ách…” Tiếp được quần áo Mặc Hi đưa cho, mặt Chu Tiểu Trúc hơi đỏ, “Uh, được”
“Bên này có phòng thay đồ.” Hướng Vũ Si chỉ hướng cho Chu Tiểu Trúc.
“Uh”Chu Tiểu Trúc gật đầu, rồi đi về phía đó, rồi thân ảnh biến mất sau cửa.
“Nhóc ! Cháu còn có hiểu biết về lễ phục nha.” Sau khi bóng ảnh Chu
Tiểu Trúc khuất dần thì đột nhiên Hướng Vũ Si cười nói với Mặc Hi.
Mặc Hi nhìn về phía hắn rồi cượt nhạt nói, “Mặc Mặc chỉ nói lung tung ý mà.”
“Nói lung tung? Ha ha, không muốn nói thì thôi, chú cũng không hỏi.”
Ai tin tưởng mới vừa rồi Mặc Hi chăm chú chọn lựa là nói lung tung, nếu
cô bé nói như vậy thì thôi, quay đầu nói với An Dĩ Mẫn, “Con gái nuôi
của anh cũng không đơn giản .”
“Đúng thế, chờ đến khi anh phát hiện những chuyện khác về con bé thì
sẽ biết nó không chỉ không đơn giản như thế, căn bản chính là quái vật.” An Dĩ Mẫn vô cùng đồng ý những gì hắn ta nói.
Hướng Vũ Si cười cười nhưng cũng không để ý lắm.
Mặc Hi nghe thấy những gì ông nói thì bất đắc dĩ nói, “Con nói nè, đừng mỗi ngày dắt hai từ quái vật ở bên miệng được không?”
“Ha ha!” An Dĩ Mẫn nở nụ cười thế nhưng lại nói, “Nhưng chỉ có hai từ này mới đủ hình dung con thôi.”
Mặc Hi bình thản cười cười cũng không nói gì thêm, nếu hiện tại là
quái vật thì sau khi biết rõ thực lực của mình thì gọi là gì? Thật không biết hình dung ra sao/
Đúng lúc này Mặc Phàm cũng đo đạc xong thì đi ra, đi tới bên cạch Mặc Hi rồi nhìn nhìn xung quanh hỏi, “Tiểu Trúc đâu rồi?”
“Mẹ đi….” Mặc Hi đang chuẩn bị trả lời thì thấy cửa phòng thay đồ cũng mở ra, cười nói tiếp, “ Đã ra rồi.”
Một tiếng “két” phát ra, chỉ thấy thân ảnh màu tím nhạt xuất hiện
trước mặt mọi người. Mặc Phàm giống như bị sét đánh, sững sờ ngay tại
chỗ.
Dáng người yểu điệu thướt tha được bao bọc bởi bộ lễ phục màu tím
nhạt đơn giản, hiện lên đường cong hoàn mỹ, xẻ tà từ đùi đến gót chân,
như ẩn như hiện, tà váy màu trắng rơi đầy trên mặt đất.
Lại nói tiếp, có lẽ cuộc sống trước kia hơi khó khăn cho nên Chu Tiểu Trúc hơi gầy nhưng không thấp, mặc vừa bộ lễ phục này.
“Tiểu Trúc? Là Tiểu Trúc sao?” rốt cuộc Mặc Phàm cũng hoàn hồn, con
ngươi nhìn chằm chằm vào Tiểu Trúc, trong miệng thì thào lên tiếng hoài nghi.
Chu Tiểu Trúc mặt càng đỏ, há miệng ra nhưng lại không biết nói gì.
Mặc Hi cười rộ lên, “Ba ba! Là mẹ đó, đẹp không ba? Ha ha ba chảy nước
bọt kìa.”
Mặc Phàm vội vàng lau lau nhưng lại không thấy cái gì, giờ mới nghĩ
ra là Mặc Hi trêu ông, không khỏi xấu hổ trừng mắt nhìn Mặc Hi.
“Ha ha.” Mọi người ở đây đều bật cười, Chu Tiểu Trúc cũng không ngoại lệ. Lúc này An Dĩ Mẫn mới lên tiếng, “Được rồi, hãy chọn cái này đi,
rất hợp với Tiểu Trúc.”
“A… không cần, hình như bộ này rất quý, không cần đâu.” Chu Tiểu Trúc nghe xong thì vội vàng từ chối, tuy ánh mắt hiện lên tia không lỡ nhưng bà biết bộ y phục này rất quý giá.
”Ha ha, đừng khách khí, hơn nữa…” An Dĩ Mẫn nháy mắt với Hướng Vũ Si, “ Vũ Si cũng không trả lại tiền cho ta đâu.”
“Đúng đó” Hướng Vũ Si bất đắc dĩ nói, nhìn Chu Tiểu Trúc cười nói, “
Bộ lễ phục này rất hợp với cô, quần áo là phải dành cho người thích hợp, đây cũng là lễ gặp mặt cho mọi người đi.”
“A… làm thế sao được…”
“Được rồi mẹ, người ta đã nói như vậy rồi, mẹ hãy nhận lấy đi, hơn
nữa lại do Mặc Mặc chọn, chẳng lẽ mẹ không thích bộ đó sao?” còn không
đợi cho Chu Tiểu Trúc nói xong thì Mặc Hi đã nói, nói ra câu cuối kia có vẻ hơi buồn bã.
“Sao thế được, cái kia… cái kia cám ơn anh” Chu Tiểu Trúc nghe xong thì vội vàng đồng ý rồi nói cảm tạ với Hướng Vũ Si.
“Ha Ha không cần” Hướng Vũ Si tùy ý đáp, đứng lên rồi đi tới Mặc Hi,
“Này, nhóc, chú không có quần áo cho cháu nhưng chú sẽ thiết kế riêng
cho cháu.”
“Thế thì cám ơn chú.” Mặc Hi cười nói, cô cũng quan tâm đến vấn đề quần áo đấy.
“Mang cô bé đi đo.” Thấy Mặc Hi trả lời thì Hướng Vũ Si cũng hiểu đại khái suy nghĩ của cô bé, rồi nói với hai thiếu nữ kia.
“Vâng, tiểu thư, bên này”
“Uh”
Buổi chiều mua sắm cũng kết thúc, đồng thời cũng chọn cho Thiên Nhu một bộ lễ phục, mấy người cùng đi về