Edit: Vân Khinh
Beta: Sakura
“Làm sao vậy.” Nhìn ánh mắt mọi người giống như muốn ăn mình, Mặc Hi cũng không sợ hãi, mà nghi hoặc hỏi.
Làm sao vậy? Em còn mặt mũi hỏi chúng ta làm sao vậy!!? Mẹ nó! Có
người đến chết cũng không có khả năng này, em còn hỏi làm sao vậy??? Còn có cái vẻ mặt không quan tâm là tại sao mà nói ra!! Không tức chết
người mới là lạ!!?
Con ngươi ông Cát càng trừng càng lớn, trong lòng không ngừng phỉ nhổ.
Thần sắc An Dĩ Mẫn cũng không thay đổi gì, nhưng trong mắt cũng có chút không rõ.
“Tốt rồi.” An Dĩ Mẫn cuối cùng mở miệng, con ngươi đảo qua mọi người, những người bị nhìn có cảm giác giống như băng tuyết phủ qua: “Chuyện hôm nay chỉ có bốn người chúng ta biết, ai cũng không thể tiết lộ ra ngoài, bằng không. . .”
“Vâng, chúng tôi hiểu rõ.” Cát Lão và trợ thủ đồng thời mở miệng. Đối với chuyện này, bọn họ vẫn hiểu rõ được tính nghiêm trọng của nó.
An Dĩ Mẫn đưa ánh mắt nhìn về phía Thần.
Thần vẫn là bộ dạng bất cần đời như trước, cặp mắt kia nhìn Mặc Hi càng tràn ngập hứng thú.
An Dĩ Mẫn cũng không có nói gì nữa, đảo mắt về hướng Mặc Hi, cũng
biết cô muốn hỏi cái gì, cười nói: “Mặc Mặc trước tiên chữa xong vết
thương đã, còn những vấn đề khác về sau An ba ba sẽ nói cho con biết.”
Tùy thời có thể dung nhập thiên địa a, năng lực này nếu Mặc Mặc là
người có dị năng, như vậy thành tựu sẽ to lớn thế nào, đương nhiên, nếu
Võ giả có năng lực giống như vậy cũng có rất nhiều chỗ tốt, nếu có năng
lực này, mà cô còn là một Dị năng giả….chỉ sợ An Dĩ Mẫn người tin vào
thuyết vô thần cũng cho rằng Mặc Hi chính là con cưng của trời rồi.
“Vâng ạ.” Mặc Hi cũng không có truy rõ nguyên nhân, cảm giác được
thân thể, phát hiện có lẽ đã hoạt động được rồi, mở ra cánh tay, cảm
giác năng lượng trong đó, dù là cô, trong mắt cũng hiện lên tia kinh hỉ, cho đến nay cô luôn dung năng lượng rèn luyện cơ thể, biện pháp như vậy rất hữu dụng cũng rất bá đạo, khi còn bé thân thể cũng sẽ lưu lại một
số di chứng khó phát hiện, còn lần này lại dùng dược vật tương đối nhu
hoà, có lại cảm giác mới, rất thoải mái.
“Cứ tiếp tục thôi, dược này còn hay không?” Mặc Hi không để ý, trực
tiếp mở miệng nói ra, tại hoàn cảnh như vậy tu luyện rất tốt, năng lượng của loại dược vật kia làm cho kinh mạch rất thoải mái.
Chỉ là vừa nói xong câu đó, Mặc Hi liền nhận ra con mắt của ông Cát như muốn bốc hoả: “Làm sao vậy ạ?”
“Làm sao vậy!!?” Cát Lão trừng lớn con ngươi, kêu lên: “Em còn hỏi anh làm sao vậy!!”
Kỳ thật ông cũng hiểu rõ, để Mặc Hi, cái tiểu quái vật này dùng loại
dược đó là rất tốt, nói lời này cũng chỉ là phát tiết một chút, ông là
một dược sư, cho nên đối với dược vật có chấp niệm rất sâu, chỉ là dùng
nhiều dược liệu quý giá như vậy ông rất đau lòng.
“Ách. . .” Mặc Hi thật sự là không nghĩ đến chuyện này, nhìn nước bên người đã chuyển màu xanh nhạt, nghĩ lại, tuy nhiên cũng không bỏ được,
nhưng thân thể vốn đã khôi phục lại sử dụng như vậy quả thật là lãng
phí, hơn nữa cũng rất tốn thời gian, giơ mắt lên cười nói: “Con hiểu
rồi, vậy hôm nay chỉ đến đây thôi, thân thể của con đã tốt rồi.” Dùng
một chút lại nói: “Đợi lần sau khi thân thể đạt đến cực hạn thì con lại
đến.”
Cô cũng đã định hướng tốt phương án tu luyện của mình rồi, cứ như vậy khi thân thể khiêu chiến đến cực hạn lại dùng dược liệu này là tốt
nhất.
Nghe được lời Mặc Hi nói…, mọi người đều đại khái nghĩ được cô muốn
làm gì, sắc mặt đều có chút kính nể, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy lại có
thể chăm chỉ không ngại vất vả để tu luyện, thật sự khó tìm được một
người, nhất là một đối tượng có thiên phú như vậy, lại không có bất kì
kiêu ngạo nào mà buông lỏng.
Mặc dù ông Cát đau lòng cho dược liệu của mình, nhưng nhìn Mặc Hi lại mang theo yêu thích cùng với đau lòng, đồng thời vẫn giống như mọi
người kính nể cô.
Đứa nhỏ này, thành tựu tương lai tuyệt đối là bất phàm.
“Như vậy. . . Bây giờ mọi người có phải nên đi ra ngoài hay không?”
Mặc Hi nhìn bọn họ hoàn toàn không có khái niệm muốn đi ra ngoài, không
nhịn được mà mở miệng nhắc nhở, đây chính là bốn đàn ông ah, mặc dù cô
nói nhìn xem cũng không sao cả, nhưng là có thể không nhìn thì vẫn tốt
hơn.
“Hả?” An Dĩ Mẫn sững sờ, nở nụ cười, nhìn Mặc Hi lộ vẻ trêu chọc: “Như thế nào? Mặc Mặc ngượng ngùng?”
” Hiện tại Mặc Mặc cũng không có gì đáng xem mà.” Mặc Hi vẫn chưa nói gì, Thần đứng một bên liền mở miệng đùa giỡn.
“. . .” Mặc Hi liếc mắt, chẳng muốn cùng bọn họ nhiều lời, mở miệng nói: “Đều đi ra ngoài, còn có mang quần áo của con vào đây.”
“Ha ha! ! được rồi, được rồi, đều đi ra ngoài đi.” An Dĩ Mẫn cười nói, cùng mọi người đi ra ngoài.
Lát sau lại có người bước vào, nhưng lại là một thiếu nữ chừng mười
sáu tuổi, ước chừng cao khoảng 1m62, trên người mặc một bộ váy màu vàng
nhạt dài đến gối, bên ngoài khoát áo trắng dài giống những người kia,
khuôn mặt nhỏ nhắn có chút non nớt, môi hồng răng trắng, không tính là
xinh đẹp, nhưng da thịt trắng nõn, nhất là cặp mắt như nước, giống như
phủ một lớp sương mờ, nhìn thấy cô thì thể xác và tinh thần đều rất
thoải mái, đôi môi nở một nụ cười dịu dàng không hợp với tuổi.
Đi đến bên người Mặc Hi, đặt bộ quần áo trong tay đến trước mặt Mặc
Hi nói: “Mặc Hi tiểu thư, đây là quần áo của cô.” Giọng nói không nhẹ
không nặng, cười nhu hòa, dịu dàng, tựa như trong con người cô phát ra.
“Chị gọi Mặc Mặc là được rồi.” từ lần đầu tiên Mặc Hi nhìn thấy thì đã thích thiếu nữ này, đồng dạng cười rộ lên.
“Uh, Mặc Mặc.” Trong mắt thiếu nữ ôn nhu lộ ra vẻ vui mừng, chỉ cần
là con gái đều thích vật đáng yêu, nhất là đối với Mặc Hi như vậy, thấy
Mặc Hi đối có ấn tượng tốt với chính mình, cô rất cao hứng, tiếp tục
nói: “Chị tên là Thiên Nhu, sau này sẽ là bác sĩ riêng của Mặc Mặc, xin
chỉ giáo nhiều hơn.”
“Bác sĩ?” Mặc Hi có chút ngạc nhiên nhìn thiếu nữ không đến hai mươi
tuổi trước mắt, bác sĩ cô hiểu rõ, khác với Dược sư, bác sĩ giống như là một bác sĩ dinh dưỡng, nhưng có thể gọi là bác sĩ cũng không đơn giản
như vậy, cái này phải thông qua khảo hạch nghiêm mật, mà thiếu nữ nhìn
chỉ có mười sáu, mười bảy này chính là một bác sĩ, thật sự có chút kinh
ngạc, quả nhiên thiên tài không chỗ nào không có a.
Cảm thán một chút, cũng cười đưa tay ra: “Vâng, xin chỉ giáo nhiều hơn.”
Nhìn bàn tay bé nhỏ của Mặc Hi, Thiên Nhu có chút sững sờ, quan hệ
của bọn họ vốn là cấp trên cấp dưới, vừa rồi Thiên Nhu khom lưng là biểu hiện phục tùng, nhưng mà Mặc Hi lại vươn tay nắm lấy tay cô, rõ ràng
cho thấy thái độ ngang hàng, tôn trọng mình.
“Làm sao vậy ạ?” Gặp Thiên Nhu nhìn tay
mình bất động, Mặc Hi nghi hoặc hỏi. Chẳng lẽ thấy mình là một đứa bé
nên không muốn nắm tay với mình?