Ngự Lôi

Quyển 2 - Chương 10: Chứng minh rằng tốt hơn các anh




Edit: Vân Khinh

Beta: Sakura

Trong đó một người hai mươi tuổi, người đầu tiên không kiên nhẫn, trầm giọng nói với Mặc Hi: “Cô bạn bé nhỏ, nói không thể nói lung tung, em nói em soạn nhạc tốt hơn, làm thế nào để chứng minh?”

Mặc Hi lại không muốn quản bọn họ, trực tiếp không đếm xỉa đến, ngẩng đầu nói với An Dĩ Mẫn: “Con là vì tốt cho ba, ca khúc của con tốt hơn so với mấy người ở đây, nếu không phải vì 30% lợi nhuận, thì con cũng không muốn nói đâu.”

30%? Mọi người bị Mặc Hi chọc giận đồng thời cũng giật mình, An Dĩ Mẫn lại chia 30 % lợi nhuận của ca khúc này cho một đứa trẻ?? Này….

“Ha ha, làm sao ba lại không tin Mặc Mặc đây? Đừng quên Mặc Mặc là con gái nuôi của ba a!! Chẳng qua là….” giọng điệu An Dĩ Mẫn vừa chuyển: “Ký hiệu này chỉ có Mặc Mặc xem hiểu, không có kiến thức qua, làm thế nào chứng thực đây?”

Ba ba? Mọi người lại bị An Dĩ Mẫn làm kinh hãi, có thể nói một năm này chuyện giật mình cũng không nhiều bằng hôm nay.

“Nếu không thì hãy để em gái hát đi, như vậy thì có thể chứng minh được rồi?” Ngay sau đó một giọng nói uể oải truyền đến, chỉ thấy âm thanh kia chính xác xuất phát từ người bên trong phòng thu — Thần, ánh mắt tựa tiếu phi tiếu nhìn Mặc Hi.

“Chủ ý không tệ.” An Dĩ Mẫn nghe vậy. Ánh mắt hứng thú nhìn phía Mặc Hi.

“Không làm!” Mặc Hi trực tiếp mở miệng, sau đó nói với An Dĩ Mẫn: “Công việc Mặc Mặc chỉ là viết ca khúc thôi, An ba ba không giữ lời hứa đúng không?” Sau đó quay đầu đối diện Thần nói: “Anh bắt nạt trẻ con, Mặc Mặc sẽ tức giận a!”

Mọi người sững sờ, ai sẽ nghĩ đến Mặc Hi lúc nãy là bộ dạng tiểu đại nhân, bây giờ lại làm nũng đáng yêu như vậy, biến sắc so diễn viên trong công ty còn mau hơn.

Nhưng An Dĩ Mẫn đối với Mặc Hi đã có chút hiểu biết, cho nên có thể miễn dịch một chút nói: “Vậy chúng tỏ Mặc Mặc không có năng lực này a, bằng không Mặc Mặc đến công ty được đãi ngộ như thế, nhưng có rất nhiều người không phục a. Mặc dù Mặc Mặc là con gái nuôi của ba, thì cũng không có người dám nói cái gì.”

“An ba ba!! Mặc Mặc đã nói đừng sử dụng phép khích tướng với một đứa trẻ con mà ba cũng không có ngượng ngùng gì sao?” Mặc Hi liếc trắng An Dĩ Mẫn một cái, mặc dù trên mắt không có biến hóa, nhưng nhìn kĩ khóe mắt có một chút co rúm, mọi người có nén cười. Ông chủ ăn mệt với Kì thiếu gia, bây giờ thêm một con gái nuôi cũng như vậy .

Mặc Hi nói xong liền nhảy xuống ghế, cầm lấy ca từ trong tay, nói với mọi người: “Mở cửa ra.” Mặc dù nói An Dĩ Mẫn dùng phép khích tướng vô ích, nhưng cô cũng muốn thử xem. Mặc dù từ sau khi đi vào thế giới này tính cách cô đã thay đổi nhiều, nhưng kiêu ngạo và bướng bỉnh từ trong xương cốt vẫn còn tồn tại, cô không thích người khác nói cô dựa vào An Dĩ Mẫn mới nhận được công việc này, làm một bình hoa, nếu cô đã ngồi ở vị trí này, cô sẽ để mọi người biết cô ngồi ở chỗ này là dựa vào năng lực.

An Dĩ Mẫn cười, tự mình giúp cô mở cửa.

Mặc Hi bước vào bên trong, đối diện con mắt phát sáng của Thần nói: “Lấy microphone cho em.” Cô quá thấp, lấy không được. […=))=))]

Thần rất nghe lời lấy microphone xuống đưa cho cô, sau đó vui vẻ đi tới một bên, tìm chỗ ngồi xuống.

Mặc Hi gõ gõ microphone đối diện, chất âm rất tốt, rồi ngẩng đầu nói với mọi người nói: “Em sẽ hát bài hát này, tắt nhạc đi.” Cô vừa nói xong, An Dĩ Mẫn làm một cái thủ thế, đồng thời Mặc Hi cũng cảm giác được tất cả không gian an tĩnh lại.

Cân bằng lại tâm trạng, nhắm đôi mắt lại, dựa theo kí ức, âm thanh ưu thương lẫn tiếng ngọt ngào trẻ con truyền ra:

Nghĩ quá nhiều

Anh cười rồi nói “cô ấy chỉ là bạn bè”

Nhưng trong mắt anh quá dịu dàng

Nỗi bất an trong em càng nặng nề

Chỉ là anh không hiểu

Cô ấy đã chiếm lấy trái tim anh

Vị trí đó vốn thuộc về em

Vì vậy anh đã nói “đôi mình” chứ không phải anh và em

“Là em nghĩ quá nhiều” anh thường nói như vậy

Nhưng anh lại không như anh nói, thật khiến em đau lòng

“Là em nghĩ quá nhiều” anh thường nói như vậy

Đây là lý do duy nhất an ủi em

Cô ấy đã chiếm lấy trái tim anh

Vị trí đó vốn thuộc về em

Vì vậy anh đã nói “đôi mình” chứ không phải anh và em

“Là em nghĩ quá nhiều” anh thường nói như vậy

Nhưng anh lại không như anh nói, thật khiến em đau lòng

“Là em nghĩ quá nhiều” anh thường nói như vậy

Đây là lý do duy nhất an ủi em

Em nghĩ em không có lỗi gì

Mặc dù anh không nói là lỗi là tại em

Quá muộn em mới hiểu em yêu anh quá nhiều

“Là em nghĩ quá nhiều” anh thường nói như vậy

Đây là lý do duy nhất an ủi em

Khi Mặc Hi vừa hát câu đầu tiên, nụ cười đùa bỡn của mọi người đã thay đổi, phức tạp lại trầm mê, tiếng hát của đứa bé thực ưu thương, truyền cảm vô cùng tốt, lời hát giống như tiến vào lòng họ, mặc dù để một đứa trẻ hài một ca khúc thâm tình như vậy có chút quái dị, nhưng mà bây giờ bọn họ lại thích Mặc Hi hát như vậy.

Tiếng hát vô cùng chân thành lại chuẩn xác, giống như thiên sứ đang nhẹ ngâm, truyền đến đâu đau thương buồn bã đến đó, yêu người mình yêu, chẳng những cảm giác không quái dị, ngược lại có một loại…..vẻ đẹp riêng. Tiếng hát trẻ con thành thực xinh đẹp, càng về sau áp lực nhớ thương, tâm cũng theo tiếng hát kích động hơn, trở nên thương cảm.

Cho đến khi Mặc Hi hát xong, bọn họ còn nhất thời còn không có bình tĩnh lại.

Mặc Hi cũng phát hiện mình ca hát rất tốt, bởi vì thân thể cải tạo cũng khiến phổi của cô có dung tích lớn hơn, không đến nỗi không hát được đoạn cao, ngắt hơi, nếu là đứa trẻ bình thường sẽ không hát được như vậy.

Quay đầu về phía bên kia, sắc mặt mọi người phức tạp, mà An Dĩ Mẫn thấy Mặc Hi quay đầu lại liền giơ lên ngón tay cái.

“Bốp bốp.” Ngay sau đó là tiếng vỗ tay truyền tới, Mặc Hi quay đầu thì thấy vốn ngồi bên kia vui đùa Thần đã đi tới chỗ cô, vỗ tay, đối diện cô cười nói: “Mặc Mặc rất tuyệt, hát rất khá.”

Mặc Hi giơ lên đôi môi mềm mại, như búp bê ngọt ngào, có chút oán khí lại như thật nói: “Bây giờ anh mới khen Mặc Mặc thì cũng vô ích, Mặc Mặc đã nói, Mặc Mặc tức giận rồi.”

“Hở” Thần có chút hứng thú nhìn cô, gương mặt yêu nghiệt, cười vô cùng sáng lạng, sợ phần lớn các cô gái đều bị mê hoặc: “Mặc Mặc tức giận thì sẽ như thế nào?”

“Sau này anh sẽ biết.” Mặc Hi có chút thần bí nói, vung microphone trong tay về phía anh ta, cũng không quản anh ta có tiếp được hay không, trưc tiếp xoay người đi về phía cửa.

Sau đó An Dĩ Mẫn cũng đi về phía cửa giúp cô mở ra, cùng cô ngồi xuống vị trí cũ.