Ngự Linh Thế Giới

Quyển 1 - Chương 15: Thiên phú thứ hai




Thời gian bị dừng lại sao?

Đáp án tất nhiên không!

Từ xưa đến nay, trải qua vô số năm tháng thời gian vẫn cứ trôi, trôi mãi, không bao giờ dừng lại.

....

Vân Mộ cố nén kích động, quan sát kỹ lưỡng xung quanh một lượt, thậm chí hắn còn đứng lên rời khỏi chỗ ngồi để chạm vào Tinh Quang. Trong lòng hắn cơ bản đã hiểu được chuyện xung quanh.

Không! Thời gian không dừng lại, chẳng qua nó đang trôi qua một cách chậm chạp mà thôi.

Sau khi hiểu rõ tình huống, trong thâm tâm Vân Mộ liền xuất hiện ý nghĩ... thời gian chậm lại, chẳng phải hắn lại càng có cơ hội tụ tập Tinh Quang nhiều hơn người khác hay sao, cơ hội ngàn năm như vậy sao có thể bỏ qua?

Nghĩ thông suốt hết thảy, Vân Mộ lập tức ngồi xuống, vội vàng tiếp tục xung kích Thiên Linh Cực Khiếu.

Hiện tại hắn không có thời gian hay tâm tình mà đi lo chuyện khác. Về sau hắn có thể từ từ tìm hiểu, còn bây giờ có suy nghĩ cũng không có kết quả.

...

Tinh Quang ngưng tụ, hào quang như trụ xông thẳng lên trời.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Vân Mộ dần dần chìm vào trong một loại trạng thái huyền diệu.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Vân Mộ ngưng tụ tinh quang trong linh khiếu đến mức bão hòa. Đột nhiên thân thể hắn run rẩy, hai mắt mở lớn, bắn ra một đạo hào quang lãnh lệ, tựa như hai ngôi sao phát sáng.

"Oanh!"

Vân Mộ cảm thấy đầu óc như nổ tung, suy nghĩ lập tức mờ mịt...

Những việc trải qua cả trăm năm có sinh tử tang thương...

Vô số hình ảnh, ký ức hiển hiện trong tâm trí Vân Mộ, thậm chí có cả ký ức hắn đã quên đi.

Trong ký ức kia, người xuất hiện không phải là mẫu thân, không phải là cừu địch lại càng không phải các loại kinh nghiệm tu luyện mà chính là từng đoạn ký ức giữa mình và Tố Vấn....

Bao lần sinh tử hoạn nạn, bao nhiêu ngày đêm tưởng nhớ...

Từ lúc quen biết nhau, đến lúc hiểu nhau rồi mến mộ nhau ... dù cho chưa từng hứa hẹn hay thổ lộ tâm tư với nhau nhưng chắc chắn nữ nhân kia chính là người quan trọng nhất với hắn. Chỉ vì đối phương là dị tộc cho nên hắn luôn luôn gạt sang một bên.

Tại sao không thể yêu người của dị tộc?

Tại hai hai bên lại là cừu nhân?

Tại sao bản thân mình lại do dự?

Tại sao bản thân lại không có dũng khí đối mặt mọi chuyện?

Nếu như lúc trước bản thân mình thêm chút dũng cảm, kiên trì thêm nữa, cố chấp hơn ... thì có lẽ đã đến được với nhau. Tuy rằng cả hai không có tương lai nhưng cũng không tiếc nuối điều gì...

Hối hận! Hối hận!

Thống khổ... vô tận thống khổ...

Vân Mộ hoàn toàn không nghĩ đến việc mở ra linh khiếu chỗ này lại dẫn động ma niệm của mình, khiến hắn suýt nữa thất bại, biến thành cái xác không hồn. May thay ý chí của hắn cứng cỏi, luôn luôn giữ vững một chút tỉnh táo nơi linh đài.

...

"Xuy xuy xuy!"

Một luồng khí xoáy từ đỉnh đầu Vân Mộ bay lên, sau khi ngưng tụ thành một vùng thì lập tức biến mất, ẩn vào bên trong Thiên Linh Cái của hắn.

Tinh thần hồn lực tăng lên!

Thiên Linh Cực Khiếu mở ra!

Từng có kinh nghiệm thức tỉnh nên Vân Mộ hiểu rõ việc này, cái cảm giác tuyệt vời và quen thuộc kia lại lần nữa xông lên đỉnh đầu, nương theo đó tinh thần lực cũng phát triển thêm.

Ngay khi Thiên Linh Cực Khiếu mở ra, Vân Mộ lập tức hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại khó thức tỉnh Thiên Linh Cực Khiếu. Tất cả bỏi vì nó đứng đầu trong tất cả chu thiên trăm khiếu.

Sách xưa ghi lại, thân thể con người có cả thảy ba trăm sáu mươi khiếu, không bàn mà lại hợp với số lượng chu thiên tinh thần, cho nên mới có câu chu thiên trăm khiếu.

Thiên Linh Cực Khiếu mở ra không những tác động đến việc chu thiên trăm khiếu phát triển mà còn làm cho tinh thần hồn lực phát sinh biến hóa.

Với điều kiện ngang nhau tinh htần hồn lực thì Huyền Giả mở ra tinh thần thiên phú Thiên Linh Cực Khiếu tuyệt đối vượt trội hơn hẳn. Điều này là do bản chất linh hồn khác nhau, chẳng liên quan gì đến số lượng linh khiếu hay tư chất.

Cứ xét việc trước mắt, tuy Vân Mộ không tăng thực lực nhưng khi nào hắn luyện hóa Huyền Linh, hay Huyền Linh Thuật thì thực lực hắn chắc chắn tăng mạnh, tiềm lực vô hạn.

....

Tinh quang hỗn loạn dần dần ổn định, hết thảy đều khôi phục bình thường.

Chòm sao vận chuyển, ánh sao lấp lánh.

Vân Mộ đè nén niềm vui trong tâm trí, thân thể sinh ra một loại biến hóa vi diệu. Đặc biệt đỉnh đầu hắn còn liên tục truyền xuống thân thể cảm giác mát lạnh, tâm trí thanh tỉnh rất nhiều, dù là tư duy hay phản ứng đều tăng mạnh.

Xem ra việc khai mở Thiên Linh Cực Khiếu không chỉ giúp tinh thần hồn lực tăng lên mà càng có nhiều cái lợi không tưởng.

"Nghi thức Khải Linh có vẻ còn chưa kết thúc, hay là tiết kiệm thời gian, tiếp tục thức tỉnh linh khiếu..."

Chớp mắt, Vân Mộ liền bắt đầu dẫn dắt lực lượng ánh sao sót lại trong cơ thể hội tụ nơi trái tim.

Nơi đó chính là sinh mệnh thiên phú.

Quả thực ý muốn của Vân Mộ chính là mở ra thiên phú thứ hai! Hắn làm thế cốt để tăng thêm khả năng có thể thay đổi tương lai ...

Từ xưa đến nay rất ít người có thể thức tỉnh thiên phú thứ hai bởi vì nhiều loại điều kiện, hơn nữa quá trình cực kỳ hung hiểm, không phải ai cũng nguyện ý tiến hành.

Cái tiếp theo chính là ôm đồm càng nhiều càng dễ hỏng việc. Đạo lý kia mỗi người đều hiểu, đặc biệt là Huyền Giả. Dù sao thì mỗi người đều không thừa tinh lực hay thời gian, nếu tu luyện cả hai thì thà đi chuyên tâm tu luyện một cái thiên phú không phải đạt thành tựu cao hơn sao.

Tất nhiên Vân Mộ không phải là người lỗ mãng, hắn làm như thế kỳ thực có chỗ dựa.

Hắn đã từng là Huyền Tông, kinh nghiệm tu hành tất nhiên không thiếu, hơn nữa đệ nhị thiên phú của hắn lại là Tả Tâm Khiếu, bộ vị quen thuộc nhất. Như vậy thì mức độ nguy hiểm dã giảm đến mức tối đa.

Dù sao chăng nữa cái cần nhất vẫn là dũng khí khiêu chiến.

....

Bên ngoài Huyền Linh Các tầng hai vô cùng yên ắng.

Mười hai canh giờ qua đi, nghi thức Khải Linh cũng sắp kết thúc.

Hạ Sùng và Vân Minh Hiên lẳng lặng đứng bên ngoài trận đồ, chờ đợi kết quả.

Ngay lúc này, Vân Chính Mặc cũng đứng dậy, yên lặng chú ý biến hóa của Khải Linh Đài.

"Ông, ông ông -!"

Lầu các lay động, không gian vặn vẹo một hồi.

Hoa văn trên tám trụ lớn tám hướng dần dần tắt, ánh sao dần biến mất, các ngôi sao trên khắp bầu trời sau đó biến mất, hết thảy khôi phục bình thường.

Nghi thức Khải Linh chấm dứt, linh hồn trở về, các thiếu niên nhanh chóng tỉnh lại.

...

"Tỉnh dậy hết nào! Để lão phu kiểm tra trạng thái các ngươi một phen!"

Vân Chính Mặc hờ hững nhìn qua cả đám thiếu nhiên, lập thức phóng thần niệm ra ngoài, lần lượt đảo qua từng người.

Vân Minh Hiên đứng im bên cạnh, cẩn thận ghi chép kết quả Khải Linh.

Không ngoài dự kiến, thiếu niên Vân gia mỗi người đều thức tỉnh thiên phú linh khiếu, cao nhất là ba khiếu, thấp tất nhiên là một. Người được ba thì dương dương đắc ý, kẻ một thì rầu rĩ không vui.

Vân Thiếu Hoa là người duy nhất thức tỉnh tam khiếu, hơn nữa còn có sức mạnh thiên phú. Đệ Đệ của hắn cũng không quá kém, thức tỉnh hai khiếu, thuộc loại tốc độ thiên phú.

Kết quả này khiến Vân Minh Hiên vô cùng hài lòng, thầm nghĩ lúc trước bản thân không lôi kéo nhầm người, xem như sau này ở Vân gia có thêm trợ thủ đắc lực.

Chẳng qua ngoài ý muốn là ngoại viện cũng xuất hiện một người thức tỉnh tam khiếu, thuộc tốc độ thiên phú. Điều này đưa đến rất nhiều ánh mắt ghen ghét thù địch của đám thiếu niên Vân gia.

Ngoài ra, ba người đến từ bên ngoài có hai người thất bại, chỉ có thiếu nữ Điền Uyển Nhi là người thành công, hơn nữa nàng còn có tư chất nhị khiếu, tốc độ thiên phú, còn mạnh hơn so với đám thiếu niên Vân gia. Điều này khiến Chu Nhạc cười đến mức sái quai hàm...

Còn Vân Mộ, theo như ghi chép thì kết quả là nhất khiếu, sinh mệnh thiên phú.