Phượng Vũ không ngừng tăng lượng bột thuốc, nhóm ma thú không chịu được hiệu lực của bột thuốc đều suy sụp chạy trốn. Nhưng đối mặt với vài cái đầu ma thú còn lại, tâm trạng của nàng ngược lại càng thêm nặng nề.
Ma thú có thể chống lại được hiệu lực của thuốc, tu vi chắc chắn cao chứ không thấp. Một con hai con thì cũng thôi, thế nhưng còn đến năm con, bao vây quanh nàng, làm nàng dù muốn dùng Tật Phong Thuật thoát thân cũng không được.
—— xem ra chỉ có thể dùng một phương thuốc khác thôi.
Phượng Vũ lấy ra bình sứ thứ hai, do dự chưa mở ra. Cuồng mê hương này một khi phóng ra, trong nháy mắt sẽ kích phát ra bản năng nguyên thủy nhất của dã thú, khiến chúng lao về phía vật sống ở gần nhất mà chém giết. Dưới tình huống đông đảo ma thú, có thể coi là phương pháp khiêu khích chúng chém giết lẫn nhau rất hiệu quả.
Nhưng lúc chúng chưa cuồng loạn, còn có mấy phần sợ hãi với Khu Thú Phấn, không dám tùy tiện đến gần vòng tròn bột thuốc. Ai có thể bảo đảm sau khi cuồng loạn, bọn chúng có liều lĩnh đánh phá vòng tròn lao về phía mình hay không?
Đây là một ván bạc, tiền đánh cuộc là tính mạng của chính mình.
Sống chết trước mắt, Phượng Vũ càng thêm tỉnh táo. Với thực lực của nàng, xung đột chính diện tuyệt đối không có đường sống, chỉ có đánh bất ngờ gây ra hỗn loạn, rồi thừa dịp loạn chạy trốn. Nàng cẩn thận quan sát địa thế chung quanh, sau đó suy đoán mình động thủ theo hướng nào để rời đi nhanh nhất .
Một hồi lâu, trên tay nàng cầm bình sứ hơi nghiêng xuống, ngay khi nàng sắp mở bình sứ ra, có mấy người từ bên ngoài chạy vọt vào.
Trog nháy mắt băng sơn thiếu nữ dẫn đầu kêu lên, Phượng Vũ cũng nhận ra đối phương: hẳn là hai người lúc trước đã gặp qua một lần trong tiệm thuốc. Nếu là bọn họ, vậy hẳn là không đến nỗi tăng thêm xung đột đi. Nói không chừng, còn có thể lợi dụng một phen. . . . . .
Phượng Vũ trong mắt thoáng qua một tia tính toán, không dấu vết cất bình sứ vào trong túi.
Lâm Tần Kiệt không rõ chân tướng, thấy Phượng Vũ một mình giằng co với ma thú, thế nhưng trên mặt lại không có nửa phần sợ hãi, không khỏi với tiểu cô nương nhu nhược này mở to mắt nhìn, có mấy phần bội phục lá gan của nàng.
Băng sơn thiếu nữ tỉ mỉ hơn hắn. Ánh mắt đảo qua vòng bột thuốc dưới chân Phượng Vũ, trong lòng lập tức suy tính: "Là Khu Thú Phấn, khó trách vừa rồi những ma thú cấp bậc thấp kia đều chạy trốn. Thuốc này là dùng Tê Phong Thảo và Hàn Lạc Tán phối lại mà thành. Chỉ là, phương thuốc này mặc dù đơn giản, nhưng không có nhiều người biết. Nhìn cách ăn mặc của tiểu cô nương này không giống người của gia tộc lớn, vậy nàng từ đâu có được phương thuốc này?"
Mặc dù trong lòng hai người đều có tính toán riêng, nhưng cũng hiểu việc cấp bách là vây quét tiêu diệt hết đám ma thú này. Tu vi của những ma thú này không thể so sánh với đám ma thú vừa mới chạy trốn, thực lực đều đã lục cấp, thậm chí có một con đi đầu đã mãn cấp hạ cấp.
Mặc dù người của mình đều là người giỏi, nhưng ma thú so với loài người, bất luận là thể lực hay tốc độ, cũng đều chiếm ưu thế. Cho nên trận chiến này tuyệt đối không thể khinh thường.
"Thủy Ma thú không thấy, gặp được Quỷ Giáp Hổ cũng không tồi. Tiểu cô nương đừng lo lắng, mấy con mèo nhỏ này chúng ta tiếp nhận rồi —— Tiểu Phó, chuẩn bị lên." Lâm Tần Kiệt ra dấu tay, mấy tên tùy tùng lập tức chia thành năm đội, thực lực kém hơn chia hai người một tổ, tự mình vây đánh một ma thú lục cấp. Một người thực lực mạnh nhất thì chung một đội với Lâm Tần Kiệt và băng sơn thiếu nữ, đánh về phía Quỷ Giáp Hổ cấp bậc cao nhất.
Quỷ Giáp Hổ, là vì tốc độ nhanh như ma quỷ, da cứng như giáp sắt mà gọi thành tên này. Linh Sĩ bình thường muốn săn giết một con Quỷ Giáp Hổ chưa mãn cấp, đã vô cùng khó khăn. Trước mặt là một con Quỷ Giáp Hổ đã mãn cấp hạ cấp, hơn nữa đã lĩnh ngộ đấu kỹ, lại càng thêm khó dây dưa.
Lập tức, bên này Lâm Tần Kiệt mặc dù có thiếu nữ và hai người tùy tùng có năng lực mãn cấp, mới đầu giao thủ, vẫn cảm thấy cố hết sức.
Mà con Quỷ Giáp Hổ này đã có linh trí, nhằm vào Lâm Tần Kiệt thực lực chỉ mới ngũ cấp là người yếu nhất trong ba người, liên tiếp phát động mấy lần tấn công mạnh về phía hắn. Thiếu nữ và tùy tùng Lâm gia vội vàng cứu viện hắn, không có thời gian phát động tấn công. Trong khoảng thời gian ngắn, bị làm cho luống cuống tay chân.
Bốn tổ tùy tùng khác thấy thiếu gia gặp nguy hiểm, trong lòng khó tránh khỏi hốt hoảng. Mặc dù thực lực cao hơn ma thú, nhưng vì phân tâm, thế công chậm lại, bị ma thú áp chế.
Cái gọi là người xem sáng suốt, Phượng Vũ không tham chiến nhìn một cái liền nhận ra vấn đề. Không khỏi mở miệng nhắc nhở: "Vị mỹ nữ kia, để đại thúc kia đi cứu viện bằng hữu của ngươi là được rồi, ngươi có thể nhân cơ hội công kích một bên của con hổ."
—— mỹ nữ?
Nghe nói như thế, mặc dù đang trong nguy hiểm, Lâm Tần Kiệt vẫn không nhịn được cười to. Băng sơn thiếu nữ dưới chân lảo đảo một cái, suýt chút nữa tự động đưa đến trước mặt Quỷ Giáp Hổ.
Chẳng lẽ nàng nói sai cái gì? Phượng Vũ có chút nghi ngờ.
Lâm Tần Kiệt cố nén cười, nỗ lực thay thiếu nữ cản một chiêu: "Tiểu muội muội nói không sai, Tiểu Phó, ngươi không cần quá để ý ta, cứ tập trung tấn công là được."
Thiếu nữ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, quả thật theo lời lui ra mấy bước, một tay để ngang ngực, một tay để trước mi tâm, đôi môi mấp máy, cấp tốc niệm thần chú.
Theo cử động thiếu nữ, Phượng Vũ nhạy bén nhận ra, không khí quanh mình nổi lên biến hóa kỳ lạ. Một chút hỏa nguyên tố đỏ rực dùng mắt thường có thể thấy được hình dáng, nhanh chóng tụ tập trong tay nàng . Một quả cầu lửa đỏ rực thật lớn, dần dần hình thành.
—— sư phụ nói không sai, trong nhóm người vừa tới quả nhiên có một Ma Pháp Sư.
Quỷ Giáp Hổ cũng không ngờ tới đối thủ lại có một Ma Pháp Sư. Phải biết, trong tình thế ngang cấp nhau, Ma Pháp Sư nắm giữ pháp thuật trong nháy mắt tuyệt đối giết chết địch thủ. Nó mặc dù có đấu kỹ, nhưng cũng không phải đối thủ của thiếu nữ Ma Pháp Sư mãn cấp này.
—— làm thế nào?
Quỷ Giáp Hổ có linh trí phát ra tiếng gầm thét lo lắng, mắt hổ đảo qua, liếc về một mình Phượng Vũ đứng ở một bên, trong lòng lập tức tính kế.
Thiếu nữ băng sơn đang định tấn công, lại thấy Quỷ Giáp Hổ nhún người nhảy, lướt qua đám người Lâm Tần Kiệt, xông thẳng về phía tiểu cô nương kia. Lúc này nếu như nàng phóng ra Viêm Động Thuật, ắt sẽ liên lụy tới tiểu cô nương kia! Hơn nữa Quỷ Giáp Hổ dồn hết tốc lực tiến công tốc độ nhanh đến kinh người, ngay cả nàng cũng không ngăn được.
Đáng ghét!
Thiếu nữ mặc dù không cam, nhưng trong khoảng thời gian ngắn không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quỷ Giáp Hổ đánh về phía nữ hài.
Tốc độ cực nhanh cuồn cuộn nổi lên từng tầng bụi đất, một chiêu cực mạnh theo thanh thế Quỷ Giáp Hổ, mắt thấy sẽ rơi vào trên người Phượng Vũ.
Khi mọi người nghĩ rằng tiểu cô nương sắp bị Quỷ Giáp Hổ giết chết thì biến cố lại xảy ra.
Chỉ nghe một tiếng rống to kinh thiên động địa, chợt máu tươi bắn tung tóe, tiếp đó, lại là tiếng rống giận dữ liên tiếp, một tiếng so với một tiếng lại thấp hơn. Theo một tiếng đau thương thảm thiết cuối cùng, là tiếng vật nặng rơi ầm ầm thật mạnh xuống đất. Vật nặng, làm bụi đất chung quanh cũng bị chấn động bay khắp nơi.
Tiểu cô nương yếu đuối kia nếu có ngã xuống, cũng sẽ không gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ là ——
Mọi người bất giác ngừng thở, hết sức chăm chú nhìn về đám bụi đất. Ngay cả bọn ma thú cũng dừng tấn công, ngơ ngác nhìn về phía ma thú cường giả thứ hai trong Mê Vụ Cốc.
Bụi đất vừa tan hết, lộ ra một thân hình khổng lồ ngã trên đất. Đôi mắt nó trợn tròn, như không tin mình cứ như vậy mà bị đánh bại. Nhưng đó đã là biểu tình cuối cùng của nó ở trên đời, thân thể nó không còn phập phồng, lỗ mũi cũng không còn phát ra hơi thở.
Con cự thú mới vừa còn khí thế mãnh liệt, cuối cùng lại bị người dùng một chiêu đoạt mạng!
Một bên, Phượng Vũ khắp người máu tươi đứng vững vàng bất động. Ánh mắt yên tĩnh, giống như một màn thảm thiết trước mắt nàng đã nhìn quen rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều mất đi khả năng nói chuyện, chỉ ngơ ngác nhìn nàng, trong đầu đều có một suy nghĩ: tiểu cô nương nhỏ bé nhu nhược này đến tột cùng là thần thánh phương nào, có thể một chiêu đánh chết Quỷ Giáp Hổ mãn cấp hạ cấp? !Chỉ nhìn một cách đơn thuần bề ngoài, thực lực của nàng ngay cả nhất cấp cũng không đạt. Đến tột cùng nàng đã làm thế nào? Lẽ nào nàng thật là yêu nghiệt hay sao? !