"Ngươi ——" một câu nói rất ngắn, lại làm Lăng Tử cảm động không thôi.
Hắn và Tế Tư có quyền thế nhất Đế Quốc là địch, lại mang tiếng xấu là người hại chết mẹ đẻ, tình cảnh có thể nói là xấu tới cực điểm. Quyết định trước đó của đám người Phượng Vũ là cùng tiến lùi với hắn, có thể nói là xuất phát từ lòng căm phẫn. Nhưng hiện nay, Phượng Vũ đã phân tích rõ ràng tất cả tình huống, lại vẫn quyết định đứng về phía hắn, đây là cần bao nhiêu dũng khí và tin tưởng!
Lăng Tử Minh cố gắng kiềm chế, không để giọng nói bởi vì cảm động mà phát run: "Cám ơn ngươi, Phượng Vũ. Các ngươi có thể giúp ta tới đây, ta đã tương đối cảm kích. Chuyện kế tiếp, hãy để một mình ta đi làm đi."
"Lời nói trước đó, ta cũng không phải là đang giúp ngươi —— ta là đang báo thù cho hoàng hậu." Phượng Vũ quơ quơ vòng tay ngọc Thanh Lam Hồi Xuân trên cổ tay: "Nàng tặng cho ta lễ vật quý giá như vậy, phần tình nghĩa này ta phải báo đáp. Nếu vào lúc này ta xoay người rời đi, đời này ta đều sẽ xem thường mình."
"Đúng vậy." Tiếu Ôi Ôi nói tiếp lời Phượng Vũ: "Ca ca từng nói người hắn kính trọng nhất đời này chính là hoàng hậu bệ hạ, làm muội muội, ta muốn đại biểu hắn bỏ ra một phần sức lực để báo thù cho hoàng hậu!"
Luci cũng chậm rãi mở miệng: "Ý tứ của Phượng Vũ, chính là ý tứ của ta."
"Hoàng hậu bệ hạ từ trước đến giờ vẫn luôn rất chiếu cố Phó gia chúng ta, nếu vào lúc này ta lùi bước, chẳng phải làm người ta chê cười." Phó Tư Đường kiên định nói.
"Ta đứng cùng một bên với Tiểu Phó!" Lâm Tần Kiệt vội vàng thêm một câu.
"Ta —— các ngươi ——" từ trước đến giờ luôn độc lai độc vãng, Lăng Tử Minh đâu chịu nổi việc này, cảm nhận được nhiệt tình và kiên định của đồng bạn, chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên từng cơn, dòng nước ấm trào lên từng trận trong lòng. Luôn bị thù hận tràn ngập trong hai mắt rét lạnh, lúc này rốt cuộc nhiễm mấy phần ấm áp. (độc lai độc vãng: làm việc gì cũng một mình, lúc nào cũng chỉ có một mình)
Hắn vừa muốn há mồm, lại bị Phượng Vũ ngăn lại: "Đừng nói nữa, Tử Minh. Chúng ta là bằng hữu, đúng không, hiện tại ngươi chỉ cần tiếp nhận trợ giúp của chúng ta là được rồi."
". . . . . . Đúng! Chúng ta là bằng hữu!" Lăng Tử Minh nhìn chằm chằm Phượng Vũ, rồi liếc mắt nhìn vẻ mặt kiên nghị của mọi người một cái. Hắn sẵn sàng dùng cả đời, khắc sâu hình ảnh động lòng người này ở trong lòng.
"Nếu đạt thành nhận thức chung, như vậy chúng ta tới xem đường đi một chút. Ôi Ôi, ngươi biết hết địa hình chung quanh đây sao?"
"Năm ngoái ca ca bảo vệ hoàng hậu bệ hạ đi nghỉ thì từng đi qua đây, lúc đó ta cũng đi theo cùng, có lẽ biết được một chút." Tiếu Ôi Ôi vừa nhớ lại, vừa miêu tả địa thế với mọi người.
Sau nửa giờ, Phượng Vũ phân công: "Liền theo lời nói của Ôi Ôi đi qua đường nhỏ, tới mặt bên gần Luyện Linh Trì. Đến lúc đó Tử Minh mở đường, Tư Đường yểm trợ, ta và sư. . . . . . Đồng Trì cản ở phía sau, coi tình huống thế nào thì linh hoạt thay đổi chức trách. Không thành vấn đề chứ?"
Thấy mọi người nhao nhao gật đầu tán thành, Phượng Vũ vươn người đứng dậy từ ghế ngồi tạm thời: "Như vậy, xuất phát!"
Thiên Nhi công chúa đã sớm tỉnh lại từ trong hôn mê, thấy mọi người vẫn luôn chuyên tâm phân tích địa thế và tình hình quân địch, liền không lên tiếng quấy rầy. Lúc này đưa mắt nhìn đám người Phượng Vũ đi ra khỏi hầm, không khỏi chán nản nói: "Nàng thật là mạnh, nếu ta có một nửa năng lực của nàng, hiện tại liền có thể không cần ngồi coi giữ nơi xơ xác này, mà là tự mình báo thù cho mẫu hậu."
Cũng bị ở lại, Lâm Tần Kiệt an ủi nàng: "Không có việc gì, có đại ca ngươi ở đây, cũng giống như có thể thay ngươi báo thù cho mẫu hậu."
Vừa dứt lời, trong đôi mắt to của Thiên Nhi công chúa lập tức bị che đậy bởi một tầng hơi nước. Thấy thế, Tiếu Ôi Ôi liền đẩy Lâm Tần Kiệt một cái, thầm trách hắn nói sai, lời nói đâm trúng tâm sự đối phương.
Đối với sự nhanh miệng lỡ lời của mình, Lâm Tần Kiệt rất hối hận. Hắn moi móc tìm kiếm lời an ủi trong ruột gan, lại phát hiện tất cả không thích hợp với tình cảnh hiện giờ.
—— aiz…. làm nữ hài tử đau lòng thật là hậu hoạn vô cùng.
Lâm Tần Kiệt đơn thuần lại phiền muộn, hồn nhiên không hay từ lúc chào đời tới nay đây là lần thứ hai mình vì một nữ hài tử mà phiền não. Hơn nữa, lần này lại hoàn toàn khác với phiền não lần đầu là muốn chiến thắng Phượng Vũ lúc trước. Ít đi mấy phần ý chí chiến đấu, nhiều hơn mấy phần thương tiếc.
Ngoại thành, phòng khách Đồng gia.
"Một đám phế vật!" Giọng nói của Cam Ma La từ trước đến giờ luôn âm nhu trầm thấp, bởi vì tức giận mà rít lên vừa cao vừa nhọn, giống như nữ nhân. "Hơn ngàn tên vệ binh tìm khắp toàn thành, lại không tìm được mấy hài tử choai choai! ? Xem ra sự hòa bình ở Tu Tháp lại dưỡng tất cả bọn ngươi thành phế vật hành động chậm chạp, tâm trí đần độn!"
Bị Tế Tư trách mắng, đội trưởng đội hộ vệ Đế Đô bình thường quen thói ngang ngược hận không thể rụt đầu vào trong bụng, không dám thở mạnh một tiếng.
Đồng lão ngồi ở dưới đã đạt tới mục đích khiến Cam Ma La và Hoàng thất trở mặt, đối với hắn mà nói, có thể bắt được cái gọi là hung thủ hay không thì hoàn toàn không quan trọng. Thờ ơ xem kịch hay đủ rồi, hắn mới làm bộ nói: "Tế Tư đại nhân, trước tiên đừng nóng giận, chẳng lẽ mấy tiểu quỷ kia đã chạy ra khỏi Đế Đô, cho nên mới không tìm được?"
"Quyết không có khả năng!" Cam Ma La quả quyết nói: "Lúc ta phái người đi lùng bắt bọn họ, đã đoán được điểm này, sớm phái người cố thủ cửa thành, canh phòng nghiêm ngặt. Chớ nói mấy người sống, coi như một con chim cũng không chạy thoát được!"
"Vậy, sao tự dưng tìm không thấy mấy người này chứ?"
Trầm ngâm chốc lát, Cam Ma La đột nhiên đứng dậy: "Không ở bên ngoài thành, tất nhiên là chạy trốn vào trong thành rồi! Những tiểu quỷ này thật sự là lớn mật!"
Nghĩ đến Luyện Linh Trì ở nội thành, trong lòng Cam Ma La dâng lên một dự cảm xấu, lập tức lớn tiếng phân phó: "Lập tức tăng cường điều động vệ binh, tìm kiếm nội thành! Vùng phụ cận Luyện Linh Trì gia tăng gấp đôi thủ vệ!"
Nơi có Luyện Linh Trì cũng được xây dựng thành một trang viên, sân nhỏ tầng tầng lớp lớp vây Luyện Linh Trì vào giữa. Tầng ngoài có rất nhiều vệ binh phòng thủ tuần tra, đủ thấy hoàng gia coi trọng nó.
Lúc nhóm người Phượng Vũ lẻn vào tới được vùng phụ cận Luyện Linh Trì, quân đội nơi đó đúng lúc nhận được mệnh lệnh của Cam Ma La, đang bố trí điều động tăng thêm vệ binh, tình cảnh khó tránh khỏi có chút hỗn loạn.
"Trời ban cho cơ hội tốt!" Mấy người liếc mắt nhìn nhau, đều tìm được lời nói giống nhau trong mắt của nhau.
Lập tức bọn họ không làm chậm trễ thời gian nữa, ẩn núp ở trong một nơi kín đáo gần đó để quan sát một hồi, xem đúng chỗ vệ binh không dò xét tới, lặng yên không một tiếng động lẻn vào nội viện.
Bởi vì vệ binh được chia thành rất nhiều tốp, cho dù là thuốc mê hiệu nghiệm nhất, cũng khó mà đánh ngã đồng thời. Nếu bị vệ binh sáng suốt nhìn ra manh mối, ngược lại sẽ la hét ầm ĩ để lộ tin tức. Cho nên Phượng Vũ bỏ qua việc dùng thuốc, cùng mọi người lặng lẽ ẩn vào.
Mặc dù là lần đầu tiên tới trang viên, nhưng lại không cần dẫn đường. Nguyên nhân rất đơn giản: nơi nào thủ vệ nghiêm mật nhất, chắc chắn Linh Trì ở chỗ đó! Vừa đi vừa nghỉ, qua gần một canh giờ, cuối cùng bọn họ cũng tới gần nội viện chỗ Linh Trì.
Trong nội viện, chỉ có một gian phòng điêu khắc tinh tế lộng lẫy, cửa sổ đóng chặt, dưới mái hiên có một hàng lỗ thông gió khắc hoa văn tinh xảo phức tạp, toát ra từng đợt từng đợt khí nóng. Rõ ràng, Luyện Linh Trì chính là ở trong gian phòng này rồi.
Cảm nhận được linh khí nồng đậm đập vào mặt, thần kinh Luci rung lên: "Không hổ là bảo vật của Tu Tháp, chỉ ở phía bên ngoài liền có thể cảm nhận được linh khí dư thừa như vậy."
Lúc Linh Sĩ tu hành, đều phải dựa vào chính mình tăng cường năng lực nhận biết, sau đó chuyển hóa tích tụ thành linh lực. Nếu có thể tìm được một chỗ linh khí dồi dào, nhất định tốc độ tu hành sẽ nhanh hơn rất nhiều.
Chỉ là, chỗ linh khí dồi dào hoặc là đã sớm bị thế gia siêu cấp bỏ vào trong túi, chỉ mở ra với thế hệ con cháu của bổn gia; hoặc là bị người tình cờ đạt được bố trí tầng tầng lớp lớp cấm chế, giữ bí mật không nói ra.
Như Tu Tháp Đế Quốc, cách mấy chục năm mới lấy Luyện Linh Trì ra làm phần thưởng, tất nhiên là muốn ban ân cho cường giả, hi vọng ngày sau năng lực của họ có thể để mình sử dụng, nhưng số lượng nhiều, cũng coi như hiếm có trên đời rồi.
Trước khi Luci chưa bị phong ấn, chỉ nghe qua lời đồn đãi là Luyện Linh Trì rất thần kỳ. Hiện nay tự mình cảm nhận được chỗ thần kỳ, làm hắn vốn kiên định quyết tâm, lại càng tăng tiến một tầng: nói gì cũng phải tranh được vị trí vô địch, lấy được quyền sử dụng Linh Trì!