"Không sai, trước tiên cần phải khuyên hắn để di thể hoàng hậu xuống."
Lúc đang nói chuyện với nhau, ánh mắt Luci phát lạnh: "Bên ngoài có tiếng động."
Ngay sau đó, tiếng kêu gọi đầu hàng do pháp thuật truyền âm phóng đại truyền đến từ xa ở ngoài tòa nhà tổ chức cuộc thi đấu: "Chúng ta là đội hộ vệ tại Đế Đô, hôm nay phụng mệnh lùng bắt nghịch tặc phản quốc lẫn vào cuộc thi đấu sát hại hoàng hậu! Người ở bên trong nghe cho kỹ, nếu dám cả gan phản kháng, chúng ta sẽ giết không cần hỏi! Nếu hỗ trợ lùng bắt nghi phạm, sẽ được thưởng hậu hĩnh!"
Lâm Tần Kiệt nghe vậy, cả kinh: "Nghịch tặc phản quốc gì chứ? Là Hoàng thất phát binh tới bắt hung thủ hại chết hoàng hậu sao?"
"Đừng ngây thơ." Luci lạnh lùng nói, "Chắc chắn những người này là quân cứu viện lão nhân kia đưa tới, nghịch tặc hắn gọi chính là chúng ta. Còn cái chết của hoàng hậu, khẳng định cũng tính trên đầu chúng ta."
Với lời nói của hắn, Lâm Tần Kiệt nửa tin nửa ngờ: "Không thể nào, Cam Ma La có lá gan đổi trắng thay đen?"
"Nếu hắn không đổi trắng thay đen, vậy thì hắn tự thừa nhận mình là hung thủ sát hại hoàng hậu. Ngươi cảm thấy điều này có thể sao? Hắn cắn trả đổ tội cho chúng ta là hiềm nghi, chẳng những phủi sạch tội cho mình, còn có thể phát động những người khác tới đây hỗ trợ bắt chúng ta."
Giống như đang chứng minh cho lời nói của Luci, tất cả các góc của tòa nhà tổ chức cuộc thi đấu thể bắt đầu truyền ra từng trận tiếng kêu đánh kêu giết.
"Cái gì! Hoàng hậu bị giết? !"
"Lão tử không phải nghịch tặc! Nghịch tặc thật sự ở đâu? Mau ra đây nhận lấy cái chết!"
"Lại dám tới quấy rối trận thi đấu, làm chậm trễ lão tử cầm thưởng, tiểu tặc thật sự là chán sống!"
. . . . . .
Mặc dù cũng có một số người đầu óc tỉnh táo và ỷ vào thân phận của mình nên không muốn lội nước đục, nhưng đại đa số mọi người đều không muốn đắc tội Đế Quốc, bị vệ binh kêu gọi đầu hàng, nhao nhao kích động kêu gào muốn tìm hung thủ sát hại hoàng hậu.
"Thật là buồn cười, bị người lợi dụng còn không biết." Đối với những người làm việc không dùng đến não này chỉ hiểu được quấy rối theo phong trào, Phượng Vũ hết tức giận lại không biết làm thế nào.
Một số người tham gia thi đấu đã trải qua thử thách của cuộc thi này đều không phải là kẻ dễ bắt nạt, nếu bên mình chỉ có nàng và Luci, có lẽ còn có thể đánh một trận. Nhưng cộng thêm đám người Tiếu Ôi Ôi thực lực không đủ, nếu đánh chính diện, hoàn toàn sẽ bị lâm vào chiến đấu gian khổ, thậm chí không cách nào thoát thân!
—— Chờ đến lúc đưa bọn họ đến chỗ an toàn trước, sau đó lại tìm đầu sỏ gây ra mọi chuyện, Cam Ma La tính sổ cũng không muộn.
Quyết định chủ ý, Phượng Vũ lập tức an bài: "Đừng lãng phí thời gian nữa, thừa dịp những người này vẫn còn ồn ào gây rối trước khi chưa bị bao vây, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. Ôi Ôi, ngươi mang công chúa đi, Tần Kiệt và Tư Đường cùng nhau đi, Tử Minh cõng hoàng hậu lên, các ngươi đi trước, ta và Đồng Trì ngăn cản phía sau. Sau đó chúng ta tìm một chỗ tập hợp lại."
"Tập hợp ở đâu?" Tiếu Ôi Ôi hỏi.
"Trường học thì mục tiêu quá lớn, nhất định không thể trở về. Chắc hẳn Cam Ma La đã phát động tất cả nhân thủ có thể điều động, toàn lực lục soát bên ngoài thành. Không bằng chúng ta vào nội thành đi, có lẽ phòng ngự vẫn lơi lỏng hơn một chút." Phượng Vũ phân tích nói.
Tiếu Ôi Ôi gật đầu nói: "Không sai, bây giờ ngoại thành vẫn không an toàn bằng nội thành. Phía đông nội thành có lâm viên Hoàng Gia, trừ bỏ săn bắt vào thu đông, bình thường cũng không có người, không bằng chúng ta liền đi nơi đó."
"Tốt." Nói xong, Phượng Vũ dùng ánh mắt trưng cầu nhìn về phía mọi người: "Các ngươi không có ý kiến chứ?"
Thiên Nhi vẫn luôn khóc lóc, đương nhiên không thể phát biểu ý kiến gì. Mặc dù Lâm Tần Kiệt không cam lòng, nhưng biết thực lực của mình không cao, ở lại chỉ trở thành vật cản, chỉ đành phải tức giận gật đầu.
Mặc dù Phó Tư Đường biết chủ ý của Phượng Vũ là để mình chiếu cố Lâm Tần Kiệt thực lực hơi kém, nhưng nghe đến nàng chỉ đích danh "Đồng Trì" lưu lại kề vai chiến đấu, vẫn là không nhịn được đau xót trong lòng. Hắn vừa định nói mình cũng muốn lưu lại, Lăng Tử Minh đã trước hắn một bước, giận dữ gầm lên: "Ta không trốn! Ta muốn giết yêu nhân kia, báo thù cho mẫu hậu!"
Tính tình hắn vốn cao ngạo, lúc này muốn hắn bỏ qua cho hung thủ giết người, mang tội danh nghịch tặc trên lưng, thoát khỏi nơi thị phi, làm sao có thể làm được.
Tiếu Ôi Ôi vốn định khuyên hắn mấy câu, nhưng giương mắt nhìn thấy hai mắt màu đỏ của Lăng Tử Minh, trên trán nổi gân xanh, bộ mặt đằng đằng sát khí, bất giác một trận sợ hãi, một câu cũng nói không nên lời.
So sánh với, Phượng Vũ lại bình tĩnh hơn nhiều: "Tử Minh, tạm lánh đi tránh khỏi đầu sóng ngọn gió cũng không đại biểu ngươi là người hèn nhát. Huống chi, nếu ngươi ở lại, chém giết với ngươi sẽ là người vô tội bị xúi giục, bọn họ chỉ là bị Cam Ma La lợi dụng, cũng không có thù hận với ngươi. Một khi các ngươi đánh nhau, Cam Ma La sẽ vỗ tay khen hay! Cục diện như vậy ngươi mong muốn nhìn thấy sao?"
Thấy vẻ mặt Lăng Tử Minh dần dần trở lại bình thường, rõ ràng là đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của mình, Phượng Vũ lại thêm một câu: "Còn nữa, nếu xảy ra xung đột, sẽ khó bảo toàn thân thể hoàng hậu bệ hạ không bị dính líu tới. Ngươi không muốn nàng cũng không thể nhắm mắt dưới cửu tuyền sao?"
Lời nói tiếp theo này đã là giọng điệu dạy dỗ, nhưng Lăng Tử Minh cũng không muốn ngỗ nghịch, ngược lại vẻ mặt rét lạnh: "Ngươi nói đúng. Thay vì ta chỉ cậy mạnh, lại không nghĩ nhiều như vậy."
Thấy hắn đồng ý rút lui, lại nghe được tiếng giết tới gần, Phượng Vũ không dám để bọn họ ở lại lâu hơn nữa, thúc giục: "Các ngươi đi mau, nếu không thì sẽ không kịp nữa rồi."
Lăng Tử Minh cõng hoàng hậu lên, Tiếu Ôi Ôi cũng nửa ôm nửa kéo Thiên Nhi công chúa, rời đi trước. Phó Tư Đường lại nói với Lâm Tần Kiệt: "Ngươi đi trước, ta muốn ở lại."
Lâm Tần Kiệt biết hắn không muốn để Phượng Vũ lại một mình, lập tức nói: "Được, nhưng ngươi phải đồng ý với ta, nhất định phải bình an trở về."
"Yên tâm đi, mấy tiểu nhân vật, không làm khó được ta." Phó Tư Đường nhìn về phía Phượng Vũ há mồm muốn nói, nói: "Ta biết ngươi muốn nói gì, mặc dù thực lực Tần Kiệt không bằng chúng ta, năng lực thoát thân vẫn có. Để ta ở lại bên cạnh ngươi, có được không?"
Lúc hắn nói lời này thì vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt kiên định. Từ trong lời nói của hắn, Phượng Vũ loáng thoáng nghe ra được một chút gì đó không thuộc về sự thân thiết giữa bằng hữu, nhưng không rảnh để nghĩ lại: "Vậy thì đa tạ ngươi, Tư Đường. Ngươi nhớ địa điểm gặp mặt chứ? Lát nữa nếu bị tách ra, nhớ kỹ, đừng ham chiến, phải thoát thân trước, đến nội thành hội hợp ở lâm viên Hoàng Gia."
"Được!"
Lấy được Phượng Vũ chính miệng đồng ý, Phó Tư Đường lộ ra nụ cười chân thành như ánh mặt trời. Xé bỏ vạt áo trường bào vướng víu đi, thiếu niên mạnh mẽ, thân hình cao lớn đứng trước một nơi hiểm yếu, mặt nhìn về phía kẻ địch càng ngày càng gần, vận sức chờ phát động.
Thấy thế, Luci "Chậc" một tiếng: "Tiểu bằng hữu lại hiểu được nắm chặt thời cơ."
Đối đầu với kẻ địch mạnh, Phó Tư Đường ngược lại không ngấm ngầm chịu đựng giống như trước kia nữa, nói thẳng: "Đồng Trì, từ trước đến giờ ta luôn chán ghét ngươi. Nếu nói tới chỗ tốt đáng khen của ngươi, chính là đối với Phượng Vũ cũng không tệ lắm. Nếu hôm nay ngươi dám bỏ qua điểm tốt duy nhất này, dám can đảm làm trái đi lời nàng nói, coi như ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta thề chắc chắn sẽ giết chết ngươi."
Vừa dứt lời, một đám vệ binh ùa về phía bên này, nhìn thấy ba người bọn họ từ xa, lập tức hét lớn: "Bề ngoài mấy người này giống y như đúc lời của Tế Tư đại nhân nói! Bay đâu, hung thủ sát hại hoàng hậu ở chỗ này!"
Đối mặt với đám người tới với khí thế to lớn, Phó Tư Đường không né không nhường, đi trước làm gương, xông về phía trước, đã sớm tích tụ Hỏa Nguyên Tố khá lâu, theo tiếng phát ra: "Viêm động thuật!"
Một hỏa cầu cực lớn tự nhiên cháy dữ dội hơn, càn quét về phía đám người, trong nháy mắt những binh lính né tránh không kịp trầy da sứt thịt, gào khóc thảm thiết.
Luci bị Phó Tư Đường bỏ lại đằng sau, bởi vì quá nhiều năm chưa từng bị người uy hiếp, lại nhất thời không phản ứng kịp. Cho đến khi tiếng kêu thảm thiết lọt vào tai, mới vừa tức giận vừa buồn cười lấy lại tinh thần: "Cái gì gọi là điểm tốt duy nhất, hiện nay lá gan của tiểu bằng hữu thật sự là càng lúc càng lớn, ngay cả Ma Quân cũng không để ở trong mắt —— thôi, chờ đánh thắng trận này sẽ thanh toán với hắn thật tốt."