Ngự Linh Sư Thiên tài

Chương 65: Đồng Mạc Uyên sa lưới




edit: tuyền xù

Đồng Mạc Uyên tự cho là khí thế mười phần chất vấn, đổi lấy là Luci cười không ngừng.

"Ngươi...ngươi cười cái gì?" Đồng Mạc Uyên bị hắn cười đến mức trong lòng sợ hãi, cả người không được tự nhiên.

Sáu ngày trước lúc hắn biết được Phượng Vũ đi vào Tê Long cốc, cho rằng đây là thời cơ tốt diệt trừ nàng. Dĩ nhiên, hắn chưa từng quên muốn kéo Lạc Tây Á xuống nước, lúc này cấp tốc truyền một phong mật thư cho đối phương, thêm mắm thêm muối kể lể chỗ sai của Phượng Vũ, cường điệu ngày đó trước mọi người Phượng Vũ không cho Lạc Tây Á mặt mũi, cho thân phận tôn quý của Tam điện hạ phải chịu bao nhiêu lời nói nhục nhã.

Lạc Tây Á vốn không có đầu óc gì, vốn không biết Đồng Mạc Uyên là vì sợ ngày sau bị tra ra, giết chết Phượng Vũ chỉ mình hắn gây nên thì nhất định sẽ bị hiệu trưởng trả thù, mới nghĩ muốn kéo Lạc Tây Á xuống nước, dùng thân phận của Tam điện hạ làm lá chắn. Đồng Mạc Uyên tin rằng mình có thể thành công khơi mào hận cũ của Lạc Tây Á với Phượng Vũ, lúc hắn lập tức phái ra 18 thân vệ binh, mệnh lệnh bọn họ trợ giúp Đồng gia bí mật bao vây diệt trừ Phượng Vũ.

—— cái gọi là song quyền nan địch tứ thủ*, dù ngươi lợi hại thế nào, lần này cũng chạy không thoát sự trả thù của ta!

*Song quyền nan địch tứ thủ (hai đấm không địch bốn tay): Một người đánh không lại mọi người. Chỉ yếu không địch lại mạnh.

Tự nhận là chắc chắn thắng lợi, Đồng Mạc Uyên còn không biết, người hắn phái ra đã toàn quân bị diệt. Chỉ là khó hiểu vì sao Phượng Vũ không bị diệt trừ, mà vì sao Đồng Trì đột nhiên lại có dáng vẻ giao tình không phải là ít với nàng. Càng quan trọng hơn là, con trai bảo bối Đồng Tân đi đâu rồi?

Mấy nghi vấn, đổi lấy cũng là tiếng cười to của "Đồng Trì".

Đồng Mạc Uyên xem nhẹ dự cảm không tốt đột nhiên sinh ra trong đáy lòng, không thiếu lo lắng, chất vấn: "Trưởng bối hỏi ngươi, ngươi cười cái gì?"

Một lúc lâu lâu, Luci mới dừng tiếng cười lại, liên tục lắc đầu: "Thói đời này quả thật thay đổi, thế nhưng —— có người khẩn cấp đến tìm chết!"

Hắn chợt tiến lên trước một bước, quanh thân không che giấu chút cao ngạo nào khiến Đồng Mạc Uyên không tự chủ được lui về phía sau, mà trong mắt hắn là thích thú cùng lạnh lẽo tàn bạo, càng làm cho Đồng Mạc Uyên không rét mà run: "Ngươi...ngươi muốn làm gì?"

Luci cúi người xuống, nhìn như thân thiết, thực ra là áp chế sự thích thú cùng uy hiếp mười phần, nói bên tai hắn: "Ta xem ngươi thật sự là càng lớn càng trẻ lại rồi, lão nhân. Ngươi cho rằng trêu chọc phải người không nên trêu chọc, ta còn có thể để mặc cho ngươi sống trên đời?"

Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Đồng Mạc Uyên, một luồng lạnh lẽo từ bàn tay tràn ra, bỗng chốc nhập vào trong cơ thể Đồng Mạc Uyên. Cảm nhận được trái tim không bị khống chế truyền tới băng hàn thấu xương quặn đau, Đồng Mạc Uyên sợ hãi há miệng thở dốc, nhìn đứa cháu trai này đột nhiên thay đổi thành hai người khác nhau, co rút suýt nữa ngã xuống, lại bị Luci bắt được bả vai, miễn cưỡng đứng vững.

Đang chịu từng trận đau đớn, hắn nghe được rất rõ ràng lời nói vô tình của Luci: "Vừa rồi ta để lại Băng Phong Thuật trong trái tim của ngươi, kế tiếp ta hỏi ngươi đáp, nếu ngươi dám nói một câu nói láo, ta bảo đảm trái tim và máu toàn thân của ngươi, lập tức sẽ biến thành một khối hàn băng."

"Ngươi ——" Đồng Mạc Uyên đau đến đầu đầy mồ hôi, đối với sự uy hiếp của Luci thì đã tin tưởng không nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy rất khó hiểu: "A Trì, sao ngươi giống như biến thành người khác vậy. . . . . . Còn nữa, Tiểu Tân ở đâu. . . . . ."

"Chết rồi."

"Cái gì? !" Chợt nghe được tin tức này, Đồng Mạc Uyên cả kinh suýt nữa đã quên đau đau nhảy bật lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi...ngươi giết hắn?"

Luci tao nhã cười một tiếng, không đáp mà hỏi lại: "Dám cả gan bất kính với hoàng hậu bệ hạ, ai sẽ cho phép hắn còn sống?"

Khi nói chuyện, tầm mắt hắn vô tình hay cố ý quét qua cây cột điêu khắc bên cạnh.

"Hoàng hậu bệ hạ?" Đồng Mạc Uyên không chú ý tới tầm mắt của Luci, sững sờ một chút, phẫn nộ quát: "Nói bậy! Ta chỉ phụng mệnh lệnh của Tam điện hạ, để hắn đi giết chết tiểu tiện nhân Phượng Vũ này, nào có để hắn đi trêu chọc hoàng hậu bệ hạ? !"

Luci lại cười một tiếng, nhưng không trả lời vấn đề của hắn, mà là thả ra một Cách Âm Thuật, rồi sau đó cách cây cột điêu khắc, ưu nhã khom người: "Gặp qua hoàng hậu bệ hạ."

Nghe được hắn xưng hô, con ngươi Đồng Mạc Uyên co rụt lại: không thể nào! Nhi tử không thể nào vô cớ trêu chọc đến hoàng hậu, hoàng hậu lại càng không thể nào xuất hiện tại nơi đó!

Nhưng sau cây cột điêu khắc một bóng dáng cao quý chậm rãi đi ra, hoàn toàn phá nát ý nghĩ của hắn. Thân là Quý tộc trong số các thế gia ở Đế Đô, đương nhiên hắn được yết kiến qua hoàng hậu bệ hạ. Chỉ trách vừa rồi một lòng chỉ nghĩ tới vì sao Phượng Vũ không bị giết, hoàn toàn không chú ý tới thế nhưng hoàng hậu lại tự mình giá lâm.

Trên dung nhan mỹ lệ của Hoàng hậu tràn đầy vẻ giận dữ, khiển trách: "Quả nhiên là cha con các ngươi giở trò! Dám can đảm xúi giục Lạc Tây Á mưu sát người vô tội, cha con các ngươi quả thật là chết chưa hết tội!"

"Không, không phải vậy. Chuyện xảy ra là có nguyên nhân, hoàng hậu bệ hạ, xin ngài nghe ta giải thích. . . . . ."

"Đủ rồi! Bất kể nguyên nhân là gì, cũng không thể đền tội xúi giục Điện hạ của các ngươi, ý đồ giết oan người vô tội, thậm chí mất chí đến mức nhốt Bổn cung để đắc tội!"

Hoàng hậu nói ra một câu đều là tội trạng, sắc mặt Đồng Mạc Uyên liền tái nhợt hơn một chú. Đến cuối cùng, mặt của hắn đã không khác gì mấy tờ giấy trắng là mấy.

Hoàng hậu nghiến răng nói: "Tối nay ta hồi cung liền gặp Ngô Hoàng, xin hắn lập tức giáng tội!"

Dứt lời, hoàng hậu nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, từ lúc nãy Tiếu Kiêu tuần tra thủ vệ đã lập tức dẫn theo mấy tên hộ vệ tới đây, bẻ bẻ tay nâng Đồng Mạc Uyên đã co quắp thành một cục, kéo hắn ra ngoài.

Ôm tay nhìn hoàng hậu xử trí Đồng Mạc Uyên, Luci lặng lẽ truyền âm cho Phượng Vũ đứng bên cạnh hoàng hậu: "A Vũ, làm tốt lắm!"

"Toàn bộ may nhờ ngươi moi lời của hắn ra." Phượng Vũ cũng truyền âm cho hắn.

Nghe vậy, Luci nhún vai một cái, đối với lần này từ chối cho ý kiến. Đối với người dám can đảm thương tổn Phượng Vũ, với tính tình của hắn, vốn nên giết cho sảng khoái. Coi như tối nay Đồng Mạc Uyên không tìm đến hắn, hắn (Luci) cũng nhất định sẽ đi gây sự với hắn (Đồng Mạc Uyên). Nhưng sau khi Phượng Vũ nhìn ra sát khí của hắn, lại truyền âm khuyên hắn, nói nơi này dù sao cũng là học viện, vẫn là nghĩ ra một biện pháp xử lý ổn thỏa thì tốt hơn.

Nghĩ đến hoàng hậu vừa lúc ở bữa tiệc, Phượng Vũ lập tức có chủ ý, nàng để Luci ổn định Đồng Mạc Uyên trước, mình thì đi tìm hoàng hậu đến, để nàng chính tai nghe được âm mưu của Đồng Mạc Uyên.

Quả nhiên, hoàng hậu một khi biết được mình bị hại, đường đường là hoàng hậu địa vị cao quý lại bị trói, áp bức và lăng nhục, lại còn xúi giục Lạc Tây Á tuổi trẻ ngông cuồng giết người bừa bãi, sau khi biết đầu sỏ gây nên là Đồng Mạc Uyên, lập tức không chút do dự ra chỉ thị xử quyết.

Kế hoạch được thực hiện rất thuận lợi, nhưng trong lòng Luci lại không có cảm giác gì: nếu là trước kia, tiểu nhân âm hiểm như vậy thì giết được liền giết, làm sao cần lo trước lo sau? Truy cứu nguyên nhân, cuối cùng là do mình đã không hề cường đại giống như trước nữa rồi.

—— phải trở nên cường đại lần nữa, đoạt lại tất cả đã mất đi, trả thù tất cả những người đã từng phụ lòng hắn, bảo vệ tất cả những gì mình muốn bảo vệ!

Luci nhìn bàn tay mở ra, thầm hạ quyết tâm.

Vừa rồi tất cả đều được tiến hành ở góc khuất, không ai chú ý tới náo động nho nhỏ bên này. Nhưng không thoát khỏi hai mắt của Phó Tư Đường vẫn luôn chú ý tới Phượng Vũ.

Chỉ là hắn không rõ ràng lắm nguyên nhân hậu quả mà lại được chứng kiến biến cố lần này, không khỏi cực kỳ lo lắng cho Phượng Vũ, đi về phía nàng, cũng muốn hỏi rõ ràng đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.

Lần này Phó Tư Tuyền ở một bên lại không ngăn cản hắn, trong mắt lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ.

Cuối cùng, nàng nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hoàng hậu rất bảo vệ nàng. Xem ra, nếu muốn giải quyết nàng còn phải tốn nhiều công phu một chút. . . . . . Ha ha, nếu làm quá rõ ràng, chẳng những Tiểu Đường ghi hận ta, nói không chừng ngay cả hoàng hậu cũng sẽ không chịu để yên. Ta cũng không thể làm chút chuyện ngu xuẩn cho người nắm cán."

Nói xong, mắt Phó Tư Tuyền chuyển một cái, rơi vào trên người Yến Oanh Oanh tỉnh lại từ trong hôn mê, vẻ mặt mờ mịt: "Nếu lợi dụng thật tốt, tiểu nhân vật chưa chắc là không thể thành đại sự."

Trong nháy mắt, Yến Oanh Oanh cảm thấy cả bầu trời đều sập xuống.

Mấy ngày trước Đồng Mạc Uyên mới chịu nàng, muốn vòng tay Truyền Gia Bảo Thanh Lam Hồi Xuân của nàng, nói là tín vật trao đổi với Đồng Tân. Tình yêu cay đắng nàng dành cho Đồng Tân mười mấy năm, rốt cuộc cũng đạt được lời nói chắc chắn của trưởng bối, lòng mừng rỡ nhẹ nhàng như bay lên đám mây. Tuy Đồng Tân đối xử với nàng vẫn không nóng không lạnh, nhưng nàng đã vô cùng thỏa mãn.

Trong lòng nàng đang tràn đầy vui mừng, khát khao tưởng tượng ra đám cưới sau này, không ngờ lại bị tin dữ đánh thật mạnh đến choáng váng ngất đi.

—— sao A Tân có thể chết chứ! Thiên phú hắn cao như vậy, thực lực mạnh như vậy, là ai to gan lớn mật, lại dám giết chết con trai độc nhất của Đồng gia là hắn chứ? !

Mặc kệ là ai, nàng đều muốn báo thù cho hắn!

Yến Oanh Oanh khóc không thành tiếng, trong lòng vừa tuyệt vọng, vừa thống hận, trong đầu đều là muốn hủy xương lột da kẻ thù, nhanh chóng tính toán ý tưởng. Lúc này, một đôi bàn tay thon ngọc, dịu dàng giúp nàng lau đi nước mắt trên mặt: "Ngươi khóc lợi hại như vậy, là gặp phải chuyện đau lòng gì sao?"

Có lẽ người khóc có thể nhịn được đả kích của người khác đối với nàng, nhưng lại không chịu nổi nhất là người khác dịu dàng. Yến Oanh Oanh khóc ngã vào trong lòng người tới, gần như không thở nổi: "Ta, người ta yêu nhất bị hại, ta muốn báo thù cho hắn!"

"Hài tử đáng thương, ta hiểu tâm tình của ngươi." Vỗ nhè nhẹ lưng Yến Oanh Oanh, Phó Tư Tuyền cúi đầu xuống lẩm bẩm nói: "Vì vận mệnh nói cho ta biết, ta yêu nhất là người thân, sẽ vì một nữ hài tử mà mất đi tánh mạng. Ta nhất định phải ngăn cản nàng. . . . . ."

Mất hồn trong chốc lát, trong mắt nàng thoáng qua một chút khổ sở mâu thuẫn, cuối cùng trở thành kiên định. Đỡ Yến Oanh Oanh đang khóc dậy, dịu dàng an ủi: "Trước tiên đừng khóc nữa, nói cho ta biết là chuyện gì, biết đâu ta có thể giúp được ngươi."