edit: tuyền xù
Cố giao gặp lại, đương nhiên là có chuyện nói không hết. Luci hỏi Ban Tư tình hình gần đây của một vài bộ hạ trung thành năm đó, Phượng Vũ nhàm chán quan sát khắp ngóc ngách chỗ ở của Ban Tư.
Nhưng trong phòng đều đặt những bình thủy tinh khổng lổ bị nhét đầy, không biết bên trong là chất lỏng gì mà ngâm những bộ phận cơ thể như tay chân của ma thú, tuyệt không thấy thối rửa.
Trừ cái đó ra, còn có không ít ma thú hình thù kỳ quái, thí dụ như Thanh Giáp Xà mọc cánh, trên trán Quỷ Giáp Hổ mọc sừng, xem ra tất cả đều là Ban Tư chắp nối cải tạo lại.
—— không ngờ cái thế giới này cũng có người cuồng khoa học.
Ở kiếp trước, vì bản thân gặp phải duyên cớ, Phượng Vũ hết sức thống hận với loại người này. Nhưng Ban Tư làm tất cả những chuyện này đều là vì cứu Luci, chuyện xảy ra là có nguyên nhân, nàng cũng không ghét.
Lúc đang hết nhìn đông tới nhìn tây một hàng lớn bình thủy tinh trước mặt, một con Hắc Miêu (mèo đen) nhón chân đi tới, ngửa đầu nhìn về phía Phượng Vũ.
Thấy lông toàn thân nó sáng ngời, Phượng Vũ không nhịn được ngồi xổm xuống sờ sờ nó, mèo con nhất thời thoải mái mà nheo mắt lại.
"Con mèo này thật hiểu tính người."
Ban Tư nghe nói như thế, quay đầu lại nói với Phượng Vũ: "Vì hắn vốn là người."
"!" Phượng Vũ kinh ngạc nói: "Người cũng có thể cải tạo thành mèo sao?"
"Không phải cải tạo, là linh hồn của hắn bám vào trên người mèo con." Ban Tư giải thích, "Hắn vốn là tiểu nam hài năm sáu tuổi, lúc ta nhặt được hắn ở trong cốc thì người hắn đã bị thương nặng, hết cách xoay chuyển. Trước khi chết hắn vẫn lôi kéo tay của ta nói, hắn muốn sống. Ta nhất thời mềm lòng, liền tìm một con mèo con bình thường, chuyển dời linh hồn nó vào trên người mèo con."
Chuyển dời linh hồn . . . . . . Nghe thấy từ này, Phượng Vũ bỗng dưng linh quang hiện ra, hỏi: "Chỉ cần có thân thể thích hợp, là có thể thi triển thuật chuyển dời linh hồn sao?"
"Trên lý thuyết là như vậy. Ngoại trừ phải hao phí một lượng lớn linh lực, đồng thời cũng cần linh hồn bị thi thuật phải có ý chí kiên định, bởi vì quá trình chuyển dời linh hồn vô cùng thống khổ, một khi không chịu được sẽ hồn bay phách tán, kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
"Như vậy —— nếu sư phụ có thân thể thích hợp, có phải cũng có thể thoát khỏi bộ dáng hiện nay hay không?"
Nghe vậy, đầu tiên Ban Tư là cả kinh, tiếp theo là vẻ mặt khó xử: "Chuyện này. . . . . . Ta vừa nói qua, pháp thuật kia sẽ làm linh hồn vô cùng thống khổ. Hơn nữa, tỷ lệ thành công chỉ có bảy phần."
Pháp thuật chuyển dời linh hồn vốn do Ban Tư thí nghiệm cải tạo mà phát minh ra. Trước tiên hắn cải tạo thân thể ma thú thật tốt, sau đó mới chuyển dời một linh hồn ma thú khỏe mạnh vào. Thí nghiệm nhiều năm, đối với pháp thuật vừa có tác dụng diệu kỳ cùng nguy hiểm này đều biết quá tường tận.
Luci nghe được, hai mắt tỏa sáng, động lòng không thôi với đề nghị của Phượng Vũ. Từ lúc có thể thoát khỏi phong ấn hổ phách*, hắn liền càng ngày càng cảm thấy thân thể bươm buớm hành động bất tiện. Nhưng lúc đó không còn cách nào khác nên mới có thể để như thế , chỉ có tạm thời nhẫn nại. Bây giờ nghe được có biện pháp có thể thoát khỏi tình cảnh túng quẫn, sao không làm hắn động lòng được chứ.
*Hổ phách: cách nay 4500 - 9900 vạn năm trước, trong bách khoa thực vật là nhựa cây tích lạc, mai táng ở dưới đất trên vạn năm, dưới áp lực và nhiệt độ tác dụng, hạ thạch hóa thành hình, được xưng là "Nhựa cây hoá thạch" hoặc "Nhựa thông hoá thạch".
Hình dạng Hổ phách có nhiều mặt, mặt ngoài thường giữ lại nhựa cây lúc ban đầu lưu động sản sinh đường vân, bên trong thường xuyên có thể thấy được bọt khí từ côn trùng, động vật hoặc thực vật mảnh vụn.
Thông thường chủng loại hổ phách là: Kim phách , kim Lam phách , trà xanh phách, Hồng Trà phách, Máu phách , Ế phách , Hoa phách , nâu đỏ phách, lam phách, Lục phách , Trùng phách , Sáp ong , phách gốc, Miến Điện gốc phách.
"Bảy phần cơ hội à. . . . . ."
Nghe được Chủ Thượng lẩm bẩm nói nhỏ, trong lòng Ban Tư nhảy dựng, sinh ra dự cảm không ổn.
Quả nhiên, sau một khắc, Luci liền quả quyết nói: "Bảy phần cơ hội đã đủ rồi. Banse tư, thi pháp còn cần điều kiện gì không?"
"Ngoại trừ linh hồn và ý thức của bản thân phối hợp ra, còn cần một lượng lớn linh lực, có thể dùng Ma Thú Tinh Hạch để thay thế. Nhưng ——"
"Những thứ này ngươi đều có?"
"Có là có, nhưng ——"
Luci cắt đứt sự do dự của hắn lần nữa: "Vậy chúng ta còn chờ cái gì nữa? Đúng lúc bên ngoài đã có sẵn thân thể nhân loại, Ban Tư, thi thuật cho bổn tọa!"
"Bệ hạ, chuyện này rất nguy hiểm! Chỉ cần sơ suất một chút thì đó chính là hồn bay phách tán!" Ban Tư tận lực khuyên can.
Luci ngạo nghễ nói: "Nguy hiểm nữa thì có thể so sánh được với trận chiến sáu mươi năm trước sao? Không phải bổn tọa vẫn còn sống sao!"
"Nhưng tình thế bây giờ không thể so với quá khứ, thuộc hạ có thể tìm cho ngài biện pháp an toàn, ổn thỏa hơn, không cần mạo hiểm như vậy."
"Bổn tọa đã không còn kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa!" Luci trầm giọng nói, "60 năm qua, không có một ngày nào là bổn tọa không nghĩ đến muốn chính tay giết chết phản đồ, nhưng vẫn khổ nổi thực lực không có cách nào khôi phục. Ban Tư, ngươi nghiên cứu ma thú nhiều năm, nên rõ ràng nhất cấu tạo của côn trùng là cỡ nào đơn giản, thậm chí nó không có kinh mạch để tạo điều kiện tu hành! Như vậy ngươi mới có thể hiểu được sự vội vàng của ta!"
Ban Tư nhất thời nghẹn lời, trong lòng lại càng chua xót hơn: Ma Quân anh tài tung hoành ngang dọc khắp đất trời năm đó, bị cưỡng ép phong ấn trong thân thể bươm buớm nho nhỏ không có cách nào tu hành, trong lòng hẳn là có biết bao nhiêu bực tức. Cũng khó trách hắn vừa nghe có biện pháp có thể thay đổi thân thể, liền bất chấp tất cả yêu cầu thi triển pháp thuật.
Vừa là thi thuật nguy hiểm, vừa là vì tình cảnh Ma Quân gặp phải mà lòng chua xót. Chưa quyết định được, ánh mắt Ban Tư nhìn về phía Phượng Vũ mang theo ý xin giúp đỡ, trông cậy vào nàng có thể khuyên bệ hạ một lời, lại nghe Phượng Vũ nói: "Sư phụ, bất kể người quyết định ra sao, ta đều ủng hộ người."
"Nói rất hay!" Luci khen ngợi nói. Hắn quả nhiên không nhìn lầm người, nếu đổi thành một tiểu cô nương khác, sợ rằng đã sớm khóc sướt mướt khuyên hắn không nên mạo hiểm rồi. Tuy Phượng Vũ còn nhỏ tuổi, làm việc càng trầm ổn lão luyện hơn người trưởng thành, chắc chắn nàng biết cảm giác khát vọng trở nên mạnh mẽ, tâm tình đạt được, nắm trong tay tất cả sức mạnh là cỡ nào bức thiết, cho nên mới giúp đỡ ủng hộ mình.
Hai sư đồ đạt thành nhất trí, cùng nhau nhìn về phía Ban Tư, thấy tình thế nghiêng về một bên, Ban Tư thở dài một tiếng, nói: "Được rồi, liền theo ý của bệ hạ."
Một giờ sau.
"Được rồi." Ban Tư lau mồ hôi trên trán, nói.
Lúc này, bài biện trong nhà gỗ đã thay đổi bộ dáng thật lớn. Trên bàn dài tất cả những thứ đồ linh tinh tạp nham đều bị chuyển xuống dưới đất, trải khăn trắng lên mặt bàn, Đồng Trì tim đã ngừng đập đang lẳng lặng nằm phía trên. Một chỗ khác trên bàn dài chất đống rất nhiều Ma Thú Tinh Hạch, dưới ánh nến lóe ra ánh sắng huyền bí khó lường.
Công tác chuẩn bị đã làm tốt, kế tiếp là bắt đầu thi thuật. Điều kiêng kỵ nhất là có người quấy rầy. Tuy nói căn nhà này ở chỗ hẻo lánh, nhưng Phượng Vũ vẫn cẩn thận dè dặt lui ra khỏi phòng, vì sư phụ canh giữ cửa thật tốt. Dù sao, nàng ở lại trong phòng cũng không giúp được gì.
Ôm con mèo đen con đứng dưới mái hiên, trong lòng Phượng Vũ rộng rãi sáng sủa hơn. Nàng không hề lo lắng tình hình trong phòng, nàng tin chắc, lấy tâm chí bền bỉ và nghị lực cường đại mạnh mẽ của sư phụ, nhất định có thể chịu đựng thống khổ. Chắc chắn lúc Ban Tư thi thuật cũng sẽ hết sức cẩn thận, dùng hết toàn lực đề cao tỷ lệ thi thuật thành công.
Ánh mắt nhìn về phía đường mòn sau rừng rậm vô tận, Phượng Vũ đột nhiên nghĩ đến thi thể ngoài rừng, không khỏi nhíu nhíu mày.
—— Sát thủ Đồng gia ở phía trước, nàng trù tính trừ đi bọn họ, vốn sẽ không để ý chuyện hậu sự. Nhưng đã dùng thân thể Đồng Trì, như vậy liền coi như nhận tình nghĩa của Đồng gia, chờ sau khi ra ngoài, liền chôn cất những vệ binh kia, còn có thi thể Đồng Tân Vong Linh mới vừa mang về trong rừng thôi.
Phượng Vũ quyết định như thế.
Nàng yên lặng đứng dưới mái hiên, yên lặng chờ đợi người sau lưng. Không biết qua bao lâu, khi tia nắng ban mai đầu tiên phá tan bóng đêm, thắp sáng bình minh thì rốt cuộc cửa nhà gỗ cũng mở ra.
Thanh niên văn nhã, cao lớn trắng trẻo như ngọc thạch chậm rãi bước ra, trong ánh mắt cuồng ngạo mang theo mấy phần ấm áp. Duỗi tay về phía Phượng Vũ, hắn cảm khái nói: "A Vũ, rốt cuộc có thể ôm ngươi một cái."
Ánh nắng ban mai chiếu vào bóng dáng hai người ôm nhau, vô cùng sáng ngời, vô cùng tốt đẹp.