Ngàn vạn Thủy Nguyên Tố ngưng tụ thành vô số mũi tên bay tới, đồng thời phóng tới Phượng Vũ, lại va chạm với lá chắn ma pháp phòng hộ nhìn như nhẹ nhàng thực ra thì kiên cường dẻo dai, sau đó ào ào bẻ gãy biến trở về giọt nước.
Giọt nước văng khắp nơi, bắn ngược đến khắp nơi. Nhưng người xung quanh lại không ai tránh né, bọn họ ngơ ngác nhìn Phượng Vũ, mặc cho nước bắn tung tóe ướt cả người, trong mắt tràn đầy khiếp sợ: nữ hài này chẳng những hai hệ ma pháp, hơn nữa còn có thể đỡ được Toàn Lực Nhất Kích của chủ nhiệm học viện! Quan trọng nhất là nhìn qua nàng chỉ hơn mười tuổi! Trời ạ, đây là thực lực gì vậy? !
—— ta cũng không tin ngươi có thể đỡ được công kích của ta!
Mắt thấy chiêu thứ nhất tan tác, Đồng Mạc Uyên gầm lên một tiếng, giơ tay lại là một chiêu Phi Thủy Tiễn. Nhưng lần này thủy tiễn không tách ra nữa mà là tập hợp thành một con Thủy Long (rồng nước) như thùng nước lớn, tốc độ phóng tới Phượng Vũ nhanh hơn vừa rồi.
—— Lực lượng của Thủy Long cộng thêm tốc độ, chẳng lẽ không thể đập tan ma pháp phòng ngự của ngươi sao? Chờ đánh bại nha đầu chết tiệt này, hắn nhất định phải làm nhục nàng một phen để trả mối thù vừa rồi.
Nghĩ tới đây, khóe miệng Đồng Mạc Uyên lộ ra một nụ cười đắc ý, giống như tất cả dự định đều đã hóa thành hiện thực.
Không ngờ, lúc Thủy Long khó khăn lắm mới va chạm lên lá chắn, một đạo bạch quang bỗng nhiên từ dưới đất nổi lên lao thẳng tới Đồng Mạc Uyên. Tốc độ cực nhanh còn hơn Thủy Long ba phần. Đồng Mạc Uyên đang đắm chìm vào trong tưởng tượng niềm vui thắng lợi chợt phát hiện khác thường thì đã tránh không kịp nữa rồi.
Oanh ——
Thủy Long nặng nề va chạm vào lá chắn phòng hộ, giống như sóng biển vỗ vào bờ. Nhìn lực lượng như nghìn quân một kích, khiến người đứng xem không khỏi hít một ngụm lãnh khí, khẩn trương nhìn về phía Phượng Vũ.
Nhưng thấy Thủy Long điên cuồng giống như có sinh mạng lực nắm chặt dây dưa với lá chắn của Phượng Vũ, từng khúc co rút lại. Lá chắn phòng hộ không thể chịu được lực lớn như vậy nên đã méo mó biến dạng.
Thấy thế, tất cả mọi người đều cho rằng Phượng Vũ bị đánh bại. Lạc Tây Á lại càng lộ ra ý cười ác độc giống như đang nhìn thấy con chuột bị mèo đùa giỡn.
Tề Uy vẫn lo lắng, trầm ngâm chuẩn bị triệu Thổ Nguyên Tố ra cứu giúp. Nhưng do Thủy Long vẫn đang gắt gao cuốn lấy Phượng Vũ nên sợ ngộ thương (lỡ tay làm bị thương) đến nàng, mà trì trệ không có ra tay.
Mắt thấy Thủy Long càng ngày càng quấn chặt, vốn tính để Thổ Bích mở rộng ra cũng bị nó quấn chặt tới mức méo mó biến dạng, dính sát vào người Phượng Vũ. Một đám phu nhân nhát gan đã quay đầu đi chỗ khác, không dám nhìn thảm trạng của nữ hài này bị ép tới chết.
Lúc này, trong mắt của Phượng Vũ lại lóe lên ánh sáng.
—— Sức mạnh của Thủy Long đã bị tiêu hao không ít, chính là bây giờ!
"Sí Diễm đốt —— diệt!"
Cùng với một tiếng quát trầm, xung quanh Thủy Long đột nhiên dấy lên lửa mạnh cháy hừng hực. Vốn là Thủy Long đang lớn thoáng chốc bị bốc hơi thành hơi nước, trong nháy mắt liền nhỏ đi một nửa, còn lại một nửa kia không để ý tới cắn giết Phượng Vũ nữa mà là ngửa đầu nhắm ngay ngọn lửa chuẩn bị phản kích.
Phượng Vũ đâu chịu cho nó cơ hội, hai ngón tay bắn ra, ngọn lửa lại to ra vài phần. Chỉ nghe thấy tiếng xèo xèo không dứt bên tai, Thủy Long vừa mới chuẩn bị tốt đợt công kích trong phút chốc đều hóa thành hơi nước, đốt tới mức trên mặt người xung quanh mình nóng hừng hực.
Lạc Tây Á lau giọt nước đã hóa thành hơi nước trên mặt đi, khóe môi lại là ý cười không giảm: uy lực của ma pháp Hỏa hệ cường đại như vậy, Phượng Vũ cách nó gần như vậy khẳng định là không xong rồi, coi như không bị đốt thành than, khẳng định cũng là bỏng toàn thân rồi. Đả thương địch thủ mười phần, tổn hại tám phần, thật đúng là ——
Lúc này, ngọn lửa vừa thu lại, thân hình của Phượng Vũ lại lộ rõ lần nữa. Sau khi nhìn thấy rõ, nụ cười trên mặt Lạc Tây Á nhất thời cứng lại.
Chỉ thấy ánh sáng màu vàng quanh thân Phượng Vũ hóa thành nhiều điểm nhỏ rồi vỡ ra giống như đom đóm đang tản đi. Mà cả người nàng đừng nói là có dấu vết bị đốt, ngay cả sợi tóc cũng không bị đốt cháy.
Thì ra là lúc nãy Thổ Bích không phải là bị Thủy Long quấn đến biến dạng mà là bị nàng thúc giục bao chặt lấy thân thể, lúc ngọn lửa công kích đã bảo hộ được chủ nhân chu toàn!
Nghĩ thông suốt điểm này, trong mắt mọi người không hẹn mà cùng lộ ra vẻ tán thưởng khâm phục. Biện pháp này nói ra rất đơn giản, nhưng khi đối đầu với kẻ địch thì lại có mấy người có thể nghĩ đến? Phần lớn mọi người đều sẽ nhìn như bị công kích chiếm hết thượng phong ép luống cuống tay chân mà thôi.
Tề Uy thu hồi ma pháp chờ phát động, trong lòng cảm khái: nữ hài này lúc nào cũng có thể khiến cho người ta bất ngờ.
Lúc mọi người đang cảm thán tu vi của Phượng Vũ cao cường, đầu óc linh hoạt, đối đầu với kẻ địch luôn luôn bình tĩnh, chợt nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết. Quay đầu nhìn lại thì thấy chính là Đồng Mạc Uyên phát ra.
Hắn đang che hạ thể, đầu đầy mồ hôi lăn qua lăn lại trên mặt đất. Một con vật nhỏ bé, diện mạo giống chuột đồng đến bảy tám phần, thừa dịp hắn không có sức đánh trả tàn ác gãi trên người của hắn. Đồng Mạc Uyên kêu "Ôi Ôi", muốn đánh đuổi con vật nhỏ này liền vung tay ra nhưng lại mềm nhũn không đánh được.
Thấy trên mặt và trên cánh tay của Đồng Mạc Uyên, tất cả đều là tơ máu, ngay cả trước ngực và sau lưng cũng có không ít chỗ quần áo bị rách nát, dễ nhận thấy là móng vuốt của con vật nhỏ này rất sắc bén. Lại nhìn thấy động tác xua đuổi con vật nhỏ kia của hắn, mọi người suy nghĩ một chút liền hiểu được: phần lớn là lúc hắn đang xua đuổi con vật nhỏ khiến cho lực lượng phản ngược lại làm mình bị thương.
Nhưng vị trí bị thương của hắn thật sự có chút xấu hổ. Mọi người muốn cười lại không dám cười, kìm nén cực kỳ khổ.
Hóa giải thế công của Đồng Mạc Uyên, thấy cả người đối phương lăn qua lăn lại tới mức thảm hại, sắc mặt xám tro, hoàn toàn không có ý chí chiến đấu, dễ nhận thấy là đã nhận thua, Phượng Vũ cười sâu xa, ngoắc tay gọi Tiểu Đoàn Tử về. Ngày thường tiểu tử này luôn lười biếng ngủ, trái lại lúc đánh nhau lại xuất quỷ nhập thần.
Tiểu Đoàn Tử vẫn chưa thỏa mãn kêu hai tiếng chít chít chít chít, nghe lời nhảy về tay của Phượng Vũ, hai mắt giống như hạt đâu cũng không ngừng nhìn tới nhìn lui đám người xung quanh, như là còn muốn tìm kẻ địch mài mài móng vuốt. Mọi người vốn là bị nó nhìn khiến toàn thân không được tự nhiên, lúc ánh mắt dừng lại trên người Lạc Tây Á thì lại cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ tiểu tử này thật đúng là hiểu tính người, biết người nào đắc tội chủ nhân.
Lúc này, ánh mắt của Phượng Vũ cũng dừng lại trên người Lạc Tây Á giống như Tiểu Đoàn Tử.
Bị hai mắt trắng đen rõ ràng còn ẩn giấu sát khí của nàng trừng trừng, Lạc Tây Á không kìm được mà nuốt nước miếng, dùng hết nghị lực mới chịu đựng được, theo bản năng kích động lui về phía sau. Hắn lui tới chặt chẽ với Đồng gia, tự nhiên biết thực lực của Đồng Mạc Uyên như thế nào. Mắt thấy cao thủ hiếm có của Đồng gia lại thất bại thảm hại trong tay Phượng Vũ, không khỏi sinh lòng khiếp sợ.
Hắn đang âm thầm hối hận vì vừa rồi đã phái phần lớn tùy tùng đi ra ngoài làm việc, còn lại chỉ sợ không có sức để bảo vệ mình. Lập tức nhớ tới thân phận hoàng tử của mình, đột nhiên lại có chút lo lắng: "Ngươi...ngươi dĩ hạ phạm thượng (đắc tội với hoàng thân quốc thích) sao?"
Thấy hắn miệng cọp gan thỏ, Phượng Vũ nhíu mày, đang định nói thì trước mặt chợt truyền đến một trận cười dài: "Ha ha ha, đa tạ chư vị đã vui lòng đến dự, quang lâm tệ hiệu (đến học viện). Buổi lễ sắp bắt đầu, xin mời chư vị ngồi xuống."
Giọng nói này tràn đầy khí thế, trầm thấp hùng hậu, linh lực dồi dào. Phượng Vũ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ở cuối trong đám người, một lão giả mặc trường bào, khí độ nghiễm nhiên đang cười với mình: "Phượng Vũ đồng học, mỗi lần nhìn thấy ngươi đều khiến người ta bất ngờ."
"Chào hiệu trưởng." Phượng Vũ vẫn có chút hảo cảm với vị hiệu trưởng bình dị gần gũi này. Nghe hắn trêu ghẹo, bất đắc dĩ nhún nhún vai, nói: "Ta không muốn nhưng không chịu nổi có người nhiều chuyện."
"Ha ha, tuổi trẻ tài cao, Phong Mang Tất Lộ (bộc lộ tài năng), điều này cũng khó trách. Chỉ là Mộc Tú Vu Lâm (cây to trong rừng), Phong Tất Tồi Chi (cây cao gió lớn), giỏi giang hơn người, làm người không sai. Phượng Vũ đồng học, sau này ngươi phải cẩn thận đề phòng tiểu nhân."
Lúc nói chuyện, không biết là cố ý hay vô ý, ánh mắt của hiệu trưởng liên tiếp quét qua Đồng Mạc Uyên mới vừa bò dậy, cho tới khi thấy mồ hôi không ngừng chảy xuống từ trán của hắn.
Mỉa mai xong tâm tư của cấp dưới, hiệu trưởng cười ha ha, nói với Lạc Tây Á: "Tam điện hạ đại giá quang lâm, thật sự là vinh hạnh của học viện. Đã lâu không gặp, Điện hạ vẫn luôn khỏe chứ?"