Linh Chân học viện, phòng làm việc của hiệu trưởng.
Hai người thiếu niên chia ra một trái một phải đứng ở hai bên hiệu trưởng. Một người cúi thấp đầu, nhìn như cung kính, nhưng cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện hắn đang trợn mắt xem thường; một người ngẩng cao đầu, vẻ mặt kiêu ngạo khinh người.
—— thiếu niên bây giờ, sao mà càng ngày càng khó dạy?
Hiệu trưởng Nhạc Tập nói thầm một tiếng trong lòng, vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm nghị: "Trò Đồng Tân, ngươi thân là học trưởng (ý là đàn anh), sao có thể vi phạm học quy, ngang nhiên động thủ với bạn học mới trong học viện? Học kỳ mới vừa bắt đầu, hành động tuỳ tiện của ngươi đã gây không biết bao nhiêu ảnh hưởng xấu đến học sinh mới!"
Đồng Tân lỗ mũi hướng lên trời miễn cưỡng nói: "Hiệu trưởng, ta sai lầm rồi."
Đối với thái độ ngạo mạn của hắn, hiệu trưởng không nói gì, quay sang thiếu niên còn lại nói: "Trò Lâm Tần Kiệt, mới vừa vào học đã đánh nhau với học trưởng, trong vài chục năm gần đây ngươi là người đầu tiên, lá gan rất lớn."
Lâm Tần Kiệt buồn bực nói: "Hiệu trưởng, ta cũng không muốn tranh cãi với người khác, nhưng do hắn cố tình gây sự trước, vô cớ đến khiêu khích ta...ta nhất thời xúc động mới. . . . . ."
"Nhất thời xúc động? Ngươi cũng không cân nhắc thực lực của chính mình. Lấy tu vi hiện tại của ngươi, có thể đấu lại bạn học đã trải qua hai năm tu luyện ở học viện sao? Cũng may là Lão sư trực ban chạy tới đúng lúc, nếu không với ma pháp Lôi hệ của hắn, thì ngươi không phải chỉ chịu một ít vết thương ngoài da đơn giản như vậy."
Bề ngoài rõ ràng là hiệu trưởng đang trách mắng Lâm Tần Kiệt, thực chất là nói lời quan tâm đến hắn, khiến Đồng Tân đứng ở một bên trong nháy mắt đỏ mặt: hắn biết từ trước đến giờ hiệu trưởng không muốn gặp hắn, nhưng thật không ngờ, lại có thể ở trước học sinh mới khiến hắn mất hết thể diện!
Trước giờ Đồng Tân tâm cao khí ngạo sao chịu nổi việc này, suýt nữa nổi giận ngay tại chỗ. Nhưng nghĩ đến vẻ mặt âm trầm và cảnh cáo của biểu ca trước khi đi, mặc dù có chút không cam lòng, cũng chỉ đành nhịn xuống.
Ngày đó hắn tranh luận với biểu ca không có kết quả, sập cửa bỏ đi, tâm tình bị phá hỏng, tùy ý đi dạo trong trường, vừa đúng lúc gặp phải tiểu tử họ Lâm lớn tiếng cười đùa. Tiếng cười kia khiến hắn thấy căm tức khó nói thành lời, liền không chút nghĩ ngợi xông tới đập phá.
Vốn muốn đánh tiểu tử này một trận cho hả giận, không ngờ rằng, bản lãnh đánh lộn của tiểu tử này cao siêu vượt qua suy đoán của mọi người, chính mình mất một khoảng thời gian vẫn không làm gì được hắn, cuối cùng dưới cơn tức giận sử dụng pháp thuật.
Từ trước đến nay trường học vẫn nghiêm cấm học sinh đánh lộn, nhưng chỉ cần không quá mức, chỉ là tranh chấp quyền cước mà nói, thông thường Lão sư cũng sẽ mắt nhắm mắt mở (ý là coi như không biết mà cho qua). Lần này Đồng Tân sử dụng pháp thuật, suýt nữa làm Lâm Tần Kiệt bị thương nặng, trường học đương nhiên không thể nào ngồi yên không để ý đến.
Huống chi, bởi vì trước đó đã nhiều lần tìm học sinh nghèo gây phiền toái, hiệu trưởng đã sớm không vừa mắt Đồng Tân, chỉ là chưa bắt được cơ hội không tiện phát tác. Lần này chính hắn mang tới cửa, hiệu trưởng tất nhiên không bỏ qua cơ hội tốt giết chết oai phong của hắn.
Vì vậy, Đồng Tân lập tức xanh mặt, im hơi lặng tiếng nghe hiệu trưởng thuyết giáo nửa buổi. Hơn nửa ngày sau, hiệu trưởng mới thỏa mãn nói: "Trò Đồng Tân, trò Lâm Tần Kiệt, các ngươi mới vừa rồi đã xin nhau thứ lỗi, cũng vì những hành động không đúng của mình mà hối lỗi. Hi vọng các ngươi về sau nhớ lần dạy dỗ này, không tái phạm sai lầm giống nhau."
Nói xong mấy lời xã giao, hai học sinh rời khỏi phòng, Nhạc Tập cầm lấy ly uống một ngụm trà, cười khổ nói: "Lũ học sinh này, đúng là càng ngày càng khó quản. Tề Uy, ta nhớ các ngươi cũng có một lần kia, nhưng lòng dạ không đen tối như vậy."
"Lão Sư chê cười." Chủ nhiệm sự vụ Tề Uy đẩy cửa đi vào mang theo một sấp tài liệu dày đặt trên bàn hiệu trưởng, "Ngày mai sẽ là buỗi lễ tựu trường chính thức rồi. Những tài liệu này đều tương đối gấp, mong ngài mau chóng xem qua."
“Lại tới một năm học mới, thời gian trôi thật nhanh!" Hiệu trưởng cảm thán một tiếng, ngồi trở lại bàn bắt đầu phê duyệt tài liệu.
Phần tài liệu đầu tiên là danh sách khách quý ngày mai đến dự lễ, và cách thức tiếp đãi. Danh tiếng của Linh Chân học viện, hàng năm vào buổi lễ tựu trường đều có khách quý tụ tập, chẳng những Công Hầu Quý tộc tới cổ động, thậm chí ngay cả thành viên vương thất cũng sẽ tham gia buổi lễ.
Hai mắt hiệu trưởng liếc qua từng hàng tên, khi thì như có điều suy nghĩ, khi lại thầm mỉm cười. Cuối cùng, ánh mắt của hắn trở về cái tên thứ nhất, nhìn chốc lát, tự nhủ: "Lạc Tây Á Vương Tử Điện Hạ. . . . . . Gần đây hoàng hậu rất nóng lòng muốn để vị Tam điện hạ yêu thương như báu vật này xuất hiện ở mọi nơi"
Hắn vừa nhấc bút lên định ký tên, đột nhiên lại để xuống: "Tề Uy, tất cả học sinh đều đến đông đủ rồi sao?"
"Cũng không sai biệt lắm, một số học sinh nhà ở trong vùng này, chậm nhất là tối nay cũng sẽ trở lại trường."
"Vậy sao. Cái tiểu cô nương xin phép kia, đã tới chưa?"
Tề Uy lắc đầu một cái: "Ta đã nói chỗ người ghi danh đặc biệt lưu ý, nhưng đến giờ vẫn chưa nhận được tin tức."
Nghe vậy, hiệu trưởng vuốt vuốt trán: "Cũng đừng đến quá muộn."
Hắn đối với tiểu cô nương thiên phú cao, làm việc quyết đoán ngày đó rất có hảo cảm. Mặc dù từng nói có thể đến muộn, nhưng cũng chỉ là nói giỡn có ý tốt nhắc nhở, cũng không thật sự hi vọng Phượng Vũ tới muộn.
Chỉ là, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể trông mong nàng có thể tới trước khi buổi lễ bắt đầu.
Lúc này, Phượng Vũ đang cách đế đô hơn trăm dặm mới vừa leo lên trên lưng Độc Giác Thú, không biết trong trường học có người đang cầu nguyện nàng đến đúng hạn; càng không biết không lâu về sau, mình sẽ bị cuốn vào một hồi ngoài ý muốn.
"Chủ nhân, phía trước chính là đế đô rồi."
Bóng đêm dày đặc, lại không thể che giấu được vẻ tráng lệ hùng vĩ của đô thành ở phía trước. Ngồi trên lưng Vân Sâm Lam, Phượng Vũ thu hết vào mắt quang cảnh của phần lớn khu vực đế đô, không khỏi cảm thán: "Không hổ là đế đô, nếu so sánh với nơi này, Lam Phong Trấn quả thực chính là thôn quê."
Không ngờ, Vân Sâm Lam lại khẽ quay đầu nói: "Đế đô tuy lớn, nhưng không thể lộng lẫy bằng Hoàng Đô. Một ngày kia ngài đi đến Hoàng Đô, mới có thể chân chính cảm nhận được cái gì gọi là khí thế hoàng thất."
"Hoàng Đô?"
"Chính là nơi ở của hoàng thất Lạc thị tại Tây Phong Đại lục, bởi vì quá mức tráng lệ, hoàng thất sợ Hoàng đế sau khi lên ngôi sẽ sa vào hưởng lạc, liền lập đế đô khác. Hoàng tử một khi được sắc phong làm Hoàng đế, sẽ phải rời khỏi Hoàng Đô đi đến đế đô, cho đến khi thối vị mới có thể trở về."
"Thật là nhiều quy củ." Phượng Vũ sau khi nghe xong cũng không thèm để ý. Tính toán Vân Sâm Lam mang thương tích đã bay hơn một giờ, nàng có lòng muốn cho hắn nghỉ ngơi, liền nói: "Nếu ngươi chở ta bay vào trong thành, có lẽ sẽ gây ra kinh sợ. Dù sao khoảng cách cũng chỉ còn một đoạn, ngươi ở ngoài thành để ta xuống là được."
"Dạ, chủ nhân." Vân Sâm Lam theo lời tốc độ chậm lại, tìm kiếm nơi trống trải có thể hạ xuống.
Đúng lúc ấy, Phượng Vũ chợt nhìn thấy bầu trời trên cửa thành nổ bung một đoàn ánh sáng xanh nhạt. Nhận ra đó là do ma pháp Phong nguyên tố tạo nên, nàng trong lòng không khỏi lấy làm kỳ lạ: theo lý thuyết đế đô vốn nên phòng giữ sâm nghiêm mới đúng, thế nào lại có người gây ra động tĩnh lớn như vậy cũng không có người cai quản? Chẳng lẽ là quan lại đang thi hành công vụ?
Ngay sau đó vang lên âm thanh liều lĩnh, tuyên bố nàng đã đoán sai.
"Dạ du ưng, xem ngươi chạy đi đâu! Ngươi sớm muộn cũng là vật trong túi của ta, vẫn nên ngoan ngoãn đầu hàng đi!"
Lời còn chưa dứt, một đạo bóng đen mau lẹ nóng nảy kêu một tiếng dài, ở trên không trung chợt lóe, chợt đổi đường bay. Phía sau người nọ đuổi sát không tha đứng trên đầu của một con đại điêu toàn thân trắng như tuyết, thấy thế hắng giọng cười dài: "Như vậy là có thể bỏ lại ta sao? Tuyết điêu, đuổi theo!"
Một màn này vốn không liên quan với Phượng Vũ, nhưng không biết là do cố ý hay trùng hợp, phương hướng Dạ du ưng bay vòng, lại chính là nàng ở bên này!
Một ưng một điêu toàn lực bay vút, cơ hồ là trong nháy mắt liền vọt tới vài thước trước mặt Phượng Vũ, theo tình hình này, mắt thấy sẽ lập tức va chạm với nàng!
Nhìn thấy không thể tránh thoát được, Phượng Vũ khẽ nheo lại hai mắt xinh đẹp, thủ thế tay kêu: "Thổ Bích (ý là bức tường) —— Hộ!"