Hậu duệ Vương tộc sao?
Phượng Vũ cố gắng nhớ lại, rốt cuộc ở trong một góc khuất của trí nhớ tìm được một vài truyền thuyết có liên quan tới Độc Giác Thú.
Truyền thuyết kể rằng bọn nó là tọa kỵ của chiến thần Thượng Cổ lúc chinh chiến khắp nơi, thần thông dũng mãnh nhưng cũng ưu nhã cao quý. Sau khi chiến thần chết đi thì bị buộc lưu lạc nhân gian nhưng ngạo khí (sự kiêu ngạo) vẫn không giảm. Ngàn vạn năm nay, không biết có bao nhiêu người ao ước trở thành chủ nhân của bọn nó, nhưng chỉ có vài người lấy được vinh hạnh đặc biệt này.
Bản tính cao ngạo của Độc Giác Thú sẽ khinh thường kẻ yếu nhưng tuyệt sẽ không chịu khuất phục trước võ lực (sức mạnh). Cả đời này của bọn nó chỉ trung thành với chủ nhân mà mình nhận định. Nếu tuổi thọ của chủ nhân ngắn ngủi thì bọn nó sẽ buông tha tuổi thọ lâu dài của mình mà đi theo.
Vô cùng cao ngạo nhưng cũng vô cùng trung thành, cộng thêm bề ngoài hoàn mỹ (rất đẹp), chẳng trách nhiều năm qua Độc Giác Thú vẫn là tọa kỵ mà tất cả Linh Sĩ ao ước.
—— Làm chủ nhân của Độc Giác Thú có bản tính như vậy, hình như cũng không tồi. Nhưng không biết lời thề của nó có xuất phát từ nội tâm không?
Phượng Vũ ý niệm khẽ động, Luci nhìn ra ý nghĩ của nàng, dùng linh lực nói ở trong đầu nàng: "Nó dùng linh hồn lực phát ra lời thề, mà cái ấn vừa mới khắc vào trong đầu của ngươi chính là Linh Hồn Lạc Ấn. Có ấn ký này thì sống chết của nó đều do ý niệm của ngươi. Dù muốn lấy tính mạng của nó chẳng qua cũng chỉ do ngươi động ý niệm mà thôi."
Phượng Vũ khẽ gật đầu. Uy lực (sức mạnh) của Linh Hồn Lạc Ấn nàng đã từng đọc qua ở trong sách nhập môn tu hành. Nhớ trên sách nói, dùng võ lực cưỡng ép ma thú phục tùng đi vào khuôn khổ là thủ đoạn thấp hèn nhất vì bất cứ lúc nào ma thú cũng có thể cắn trả lại. Dùng lợi ích dụ dỗ là trung sách vì quan hệ lợi ích luôn sẽ có một ngày đoạn tuyệt (cắt đứt), đến lúc đó lại phải nghĩ cách lần nữa nghĩ để ma thú lưu lại ra sức vì chủ nhân.
Thượng sách thì dĩ nhiên là ma thú dùng linh hồn lực cam tâm tình nguyện lập lời thề, đưa Linh Hồn Lạc Ấn vào trong cơ thể của chủ nhân. Nhưng cách này cần ma thú toàn tâm toàn ý đi theo chủ nhân, hơn nữa còn phải hoàn toàn tự nguyện, vốn không thể ép buộc được. Với lại phần lớn ma thú oán hận nhân loại (loài người), rất ít có quan hệ tốt mà nguyện thề.
Nguyên nhân là do yêu cầu của Linh Hồn Lạc Ấn quá mức khắc nghiệt, từ nhiều năm trước cho tới nay, Linh Sĩ dùng rất nhiều thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ, có thể được ma thú toàn tâm toàn ý hầu hạ người thật sự là ít lại càng ít.
—— Nếu Vân Sâm Lam cam nguyện dâng lên Linh Hồn Lạc Ấn, lòng trung thành của nó không cần phải hoài nghi nữa.
Bỏ đi băn khoăn này, Phượng Vũ nhìn cả người nó vô cùng thê thảm, còn có rất nhiều vết thương, không nhịn được hỏi: "Là ai hại ngươi thành như vậy?"
Nghe vậy, thân thể của Vân Sâm Lam run lên, ánh mắt vốn đang dịu dàng đột nhiên trở nên tràn đầy thù hận: "Đại tế tư của Đế quốc Tu Tháp, Cam Ma La! Hắn vì nịnh nọt Hoàng đế mà nêu ra chủ ý bắt tộc của ta làm tọa kỵ cho hộ vệ ở Hoàng Đô, sao ta và tộc nhân (người trong tộc) có thể đồng ý cái yêu cầu hoang đường vô sỉ này được chứ? ! Kết quả là hắn lại kích động Hoàng đế, phái đại quân giết chết tộc nhân của ta, nhốt ta ở chỗ này, dùng cực hình ngày đêm hành hạ ta! Cuộc đời này của Vân mỗ thề phải chính tay đâm chết hắn để báo thù rửa hận cho tộc nhân của ta!"
"Người này quả thật đáng chết!" Cả đời Phượng Vũ hận nhất là người hay khi dễ lăng nhục người khác, huống chi Vân Sâm Lam đã coi như là "Thú" của nàng rồi, lập tức liền sinh ra lòng căm thù: "Đến lúc báo thù tính thêm cho ta một phần!"
"Đa tạ chủ nhân." Trong lòng Vân Sâm Lam buồn vui lẫn lộn. Việc vui chính là đã thoát khỏi cuộc sống giam cầm nhiều năm, cũng nhận thức được một người chủ nhân đáng giá để mình thần phục. Việc buồn chính là tộc nhân của mình đã hóa thành Bạch Cốt, không trở lại được nữa.
Cảm nhận được tâm tình hỗn loạn của hắn, Phượng Vũ do dự một chút nhưng vẫn nói: "Đúng rồi, ngày đó ta đang ở phía bên kia cánh rừng nhìn thấy trên một mỏm đá có Bạch Cốt, trên vách đá mọc ra xương ngựa phía trên mọc ra sừng thú. Ta nghĩ đó hẳn là di thể tộc nhân của ngươi."
Vân Sâm Lam nhắm mắt lại, hồi tưởng lại giọng nói và dáng vẻ tươi cười của người thân và bạn tốt, trong một lúc đều xẹt qua ngay trước mắt. Một lúc lâu, hắn kiềm chế tâm tình lại, nhỏ giọng nói: "Ta nhớ ra rồi. . . . . . Lúc đó ác tặc nhốt ta ở bên này, đặt di thể tộc nhân của ta ở bên kia, nói muốn để ta vĩnh viễn nhìn bọn họ phơi thây hoang dã, nhưng ta lại không làm gì được. . . . . ."
—— Cam Ma La kia thật đúng là ác độc, với lại hắn hình như là nam nhân phải không? Sao tâm tư âm độc lại giống như lòng dạ đen tối của nữ nhân vậy?
Phượng Vũ không biết làm sao để an ủi người khác, nhìn thẳng vào mắt Vân Sâm Lam thật lâu, mới nói ra một câu: "Ta giúp ngươi thu chôn bọn họ."
Vân Sâm Lam im lặng gật đầu. Hai người men theo con đường nhỏ ở dưới vực sâu đi tới phía rừng rậm bên kia, Vân Sâm Lam phá bỏ cấm chế, lại xuất hiện mỏm đá Bạch Cốt lần nữa, Phượng Vũ tóm Tiểu Đoàn Tử vẫn luôn ngủ ngáy o o ở trong ngực ra, dùng sức lay nó tỉnh: "Đừng ngủ nữa, sức lực của ngươi lớn, mau tới giúp một tay đi."
Cứ như vậy, Phượng Vũ và Vân Sâm Lam ở trên mỏm đá thu gom hài cốt của Độc Giác Thú, Tiểu Đoàn Tử vẫn lẩm bẩm, mặc dù không tình nguyện nhưng lại không dám không nghe lời nên đành chịu đi đào một cái hố lớn ở trên mặt đất. Sau khi thu gom hơn một trăm hài cốt Bạch Cốt xong thì Tiểu Đoàn Tử cũng đã đào xong một cái hố to.
Chôn cất Bạch Cốt xong, lại xếp đá lên để làm ký hiệu, Phượng Vũ tránh ra xa, để lại một mình Vân Sâm Lam vô cùng đau thương, nói lời từ biệt với tộc nhân.
Một lúc sau, bóng dáng thần thông dũng mãnh, ưu nhã cao quý của Độc Giác Thú xuất hiện trước mặt của Phượng Vũ: "Chủ nhân muốn đi đâu?"
"Ngày mai ta có một ước hẹn tuyệt đối không thể bỏ lỡ, cho nên trước hừng sáng nhất định phải tới Đế đô."
Phượng Vũ tự tin rằng lấy lực của chân mình có thể tới Đế đô trước khi trời sáng, nhưng Vân Sâm Lam vết thương chồng chất thì lại khó nói : "Ngươi có muốn ở lại nghỉ ngơi một chút không?"
"Đa tạ chủ nhân quan tâm, ta vẫn có thể chịu đựng được."
Nói xong, Vân Sâm Lam hít một hơi thật sâu, Trường Giác trắng như ngọc bắt đầu phát ra một chút hào quang sau đó lan ra toàn thân. Không bao lâu sau, trên lưng hắn sinh ra một đôi cánh khổng lồ, chậm rãi vỗ vỗ, gió cuồn cuộn nổi lên ngày càng mạnh quét cây cối ngã trái ngã phải.
Hắn cúi người xuống trước Phượng Vũ, cung kính nói: "Chủ nhân, mời lên."
"Ngươi. . . . . ." Phượng Vũ không ngờ tới hắn vẫn còn sức lực như thế, không nhịn được hơi lo lắng, nói: "Ngươi không nên cậy mạnh."
"Bay lượn là bản năng của tộc ta, không coi là cậy mạnh." Nói xong, hắn cúi người xuống thấp hơn chút nữa.
Phượng Vũ thấy hắn nói tự tin như vậy, liền không do dự nữa, tung người nhảy lên lưng hắn, ôm cổ hắn: "Ngươi có biết đi tới Đế đô như thế nào không?"
Trả lời nàng là một tiếng hí thật dài tràn ngập khẳng định.
Lúc lên cao dòng khí lưu khiến Phượng Vũ gần như không mở mắt ra được, sau khi thích ứng được nàng nhận ra mình đang ở giữa một màu xanh đen sẫm giống như bầu trời đêm vậy.
Những ngôi sao sáng chói treo thật thấp ở trên đỉnh đầu dường như có thể đụng tay tới. Cách đó không xa, ánh sáng trong của ánh trăng, nhìn thoáng qua giống như Tiên Cung.
Cảnh tượng này giống như đang nằm mơ vậy.
Luci vốn dự định nói gì đó với Phượng Vũ nhưng cũng chấn động với cảnh tượng trước mắt này nên nhất thời im lặng không nói gì.
Lúc mấy người Phượng Vũ rời khỏi chỗ đó không bao lâu thì đột nhiên xuất hiện một bóng dáng trong một con đường núi được bao phủ bởi bóng đêm.
"Chậc, sớm biết vậy thì ngày đó nên kéo hết đồng tân (học sinh) về. Nếu không phải hắn trêu chọc để đồng tân sinh đánh nhau làm ta phải giúp hắn khắc phục hậu quả thì ta sớm đã qua đây. Chỉ hy vọng những thứ kia vẫn hành hạ được con vật lỗ mãng đó, tà trận vẫn kiềm chế được Độc Giác Thú. Mặc dù ta không sợ đánh không lại hắn nhưng quá nhiều vướng mắc luôn luôn không tốt."
Ý nghĩ này chuyển qua trong đầu, thanh niên tuấn mỹ nhã nhặn đẩy kính lên, phát ra ma pháp: "Thủy chướng —— lên."
Trong không trung Thủy Nguyên Tố chen lấn hóa thành thực thể Thủy Mạc (màn nước, bức tường nước) hình thành một vòng tròn vây quanh thanh niên. Sau đó dưới sự thao túng của thanh niên, Thủy Mạc cuốn theo thanh niên nhanh chóng đi tới vực sâu.
Đánh lực ra làm nước văng khắp nơi, ngay sau đó lại liên tục có những giọt nước bổ sung vào bức tường nước. Bổ trợ tốc độ thậm chí còn nhanh hơn tốc độ nước bị mất đi. Mà thanh niên đứng ở trong đó lại bình yên vô sự.
Chẳng mấy chốc đã xuống dưới vực sâu, thanh niên lấy ra một cục đá đã được mài mượt mà, sáng bóng như ngọc, nhẹ nhàng bắn ra, chỉ nghe phanh một tiếng, một tia lửa liền cháy lên ở trên đầu ngón tay thon dài của hắn, trong nháy mắt đốt sáng lên trong vùng đêm tối sẫm này.
Nhìn thấy từng mảng cháy đen lớn ở trên mặt đất, và sợi dây xích đã bị tàn phá gần như không phân biệt hình dáng, vẻ mặt của thanh niên luôn luôn ôn hòa đột nhiên trở nên âm trầm.
"Là ai ‘trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi’, thế nhưng lại có thể đoạt đi Độc Giác Thú Minh Ngọc ở dưới mắt của ta? !"