Nhiều lần bị người xúc phạm điều cấm kỵ, Phó Tư Đường dù tính tình tốt cũng không nhịn được, huống chi tính cách hắn vốn cao ngạo, tính tình cũng không được coi là tốt. Mặc dù thực lực Phượng Vũ cường hãn, suy cho cùng chỉ là một tiểu cô nương, hắn còn có thể dễ dàng tha thứ, bị tên nhà giàu không có mắt này đùa giỡn, nếu là hắn còn im lặng không nói, mặt trời quả thật là mọc từ hướng tây rồi.
Phượng Lôi nói xong, bày ra tư thế tự cho là phóng khoáng nhất, "Phong lưu phóng khoáng" mỉm cười chờ đợi mỹ nhân đáp lời.
Không ngờ, đáp lại hắn là một quyền nặng nề vào ngực. Phượng Lôi không hề phòng bị bị đánh bay ra ngoài, liên tiếp đụng gãy vài cây đại thụ, mới dựa vào một gốc cây thô to chậm rãi tuột xuống.
Từ trước đến nay thiếu gia Phượng gia vốn là một tên ác bá ở Lam Phong trấn, những tùy tùng đi theo hắn cũng luôn vênh váo tự đắc. Bọn hắn chưa bao giwof nghĩ rằng lại có người không nể mặt thiếu gia, một lời cũng không nói đã ra tay đánh người rồi, đần độn trong chốc lát. Sau nửa ngày mới lấy lại tinh thần, bắt đầu ra mặt bảo vệ chủ nhân.
"Thiếu gia!"
"Tiện nhân ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết, dám mạo phạm thiếu gia của chúng ta!"
"Thiếu gia ngài không sao chứ?"
Có tùy tùng chạy tới lấy lòng đỡ Phượng Lôi dậy, nhưng đổi lại là nhận một cái tát từ hắn: "Đồ vô dụng! Lại có thể trơ mắt nhìn ta bị người khác xúc phạm!"
Tên tùy tùng che mặt, cực kỳ oan ức, nhưng không dám nói ra, chỉ có thể nói thầm trong lòng: nếu không phải là cái thiên tài như ngươi sợ bị người ta chê cười, cũng không so xem ngươi với đối phương ai có tu vi cao hơn, không thì sao lại bị người có thực lực cao hơn đánh bay?
Tức giận đẩy tùy tùng ra, Phượng Lôi xoa ngực vịn cây đứng lên, mặt ác độc: "Tốt! Ngươi đủ độc ác, ngoan độc! Vốn ta còn có ý định nuôi ngươi thêm hai năm rồi thu làm thiếp, hiện tại ta quyết định thưởng ngươi cho tên ăn xin trong thành làm phu thê!"
Nghe lời hắn nói, dù là tùy tùng Phượng gia, cũng thấy thật mất mặt: lời nói không có phẩm chất như vậy, đường đường là một thiếu chủ như ngươi lại có thể nói ra miệng?
Tuy nói Tát Lan Tạp là nơi đề cao thực lực, nhưng rất nhiều Linh Sĩ có tính cáh riêng biệt, thông thường những người có thực lực cao và tác phong nhanh nhẹn luôn được đánh giá tương đối cao. Thậm chí còn có câu nói người tuy thua trận nhưng lại không thua, là vì có những người dù có thua vẫn giữ đuộc thái dộ bình thả, khiến mọi người đối với bọn họ vẫn có sự tôn trọng nhất định.
Giống như Phượng Lôi nói ra những lời vô lễ như vậy, bị đánh bay, giống như người đàn bà chanh chua có hành vi vô lại quá đáng, là người bị coi thường nhất.
Tùy tùng Phượng gia còn lo ngại tiền lương của họ do Phượng gia trả nên không dám nhiều lời, nhưng người Lâm gia lại không phải lo lắng điều này. Tiếng cười lạnh, từ trong nhóm người Lâm Tần Kiệt đồng loạt truyền ra, thản nhiên nói: "Phượng Lôi, ta khuyên ngươi tích chút khẩu đức. Ngươi biết hắn là ai sao?"
"Hừ! Thì ra là do ngươi độc chiếm, hèn chi kiêu ngạo như vậy!"
Vỗ vôc bả vai Phó Tư Đường trấn an cơn tức giận của hắn, Lâm Tần Kiệt cười nói: "Thực lực ngươi không bằng người ta, ngay cả mắt cũng không nhìn được? Ngươi xem trên vạt áo hắn thêu cái gì."
"Ta mặc kệ ngươi thêu cái gì!" Dù miệng nói chẳng thèm để ý, nhưng ánh mắt Phượng Lôi lại không nhịn được nhìn đến vạt áo của đối phương. Vừa nhìn, sắc mặt lập tức biến đổi: "Sao Tinh Vân* . . . . . . Ngươi. . . . . . Ngươi là Tinh Vân thành . . . . . ."
Tây Phong đại lục chỉ có một Tinh Vân thành, Tinh Vân thành tuy lớn, nhưng gia tộc có tư cách thêu sao Tinh Vân trên áo thì chỉ có một.
"Phó gia Tinh Vân thành. . . . . ." Phượng Lôi sắc mặt nhăn nhó, cuối cùng hắn cũng quá mức ngu si, gượng ép nở một nụ cười méo mó: "Thật xin lỗi, vừa rồi đã mạo phạm. Chỉ là, có câu người không biết không trách tội, ha ha, nghĩ đến Phó tiểu thư là một người độ lượng, sẽ không so đo với ta."
"Ngậm cái miệng chó của ngươi lại, cút!" Phó Tư Đường đi chuyến này vì có một phải làm, mà chuyện này đúng lúc lại có liên quan với hắn. Dù sao sau này còn có nhiều cơ hội với hắn, Phó Tư Đường vốn tính tình cao ngạo nên cảm thấy đấu khẩu với loại người như vậy thật vô ích, thậm chí nhìn hắn cũng lười làm.
Cho tới bây giờ Phượng Lôi quen thói lộng hành chưa bao giờ bị đối xử như thế, nhưng hắn chỉ có thể mạnh mẽ nhịn xuống cơn tức này. Bởi vì, Phó gia thành Tinh Vân có mối quan hệ vô cùng thân thiết với hoàng thất Tây Phong đại lục —— hắn chọc không nổi.
Phượng Lôi trong mắt tràn đầy oán độc nhìn qua Phó Tư Đường và Lâm Tần Kiệt, đang muốn chật vật rời đi, lại phát hiện một bóng người quen thuộc đang đứng gần đó.
"Phượng Vũ? ! Ngươi cái tiểu nha đầu chết tiệt sao lại ở chỗ này? ! Còn không lăn lại đây cho ta! Nhìn ngươi toàn thân đều dính máu, đừng có làm bẩn mắt khách quý! Là ngươi tự tiện xông vào Mê Vụ cốc nên bị thương? Đáng đời! Phụ thân cũng sẽ không mời đại phụ xem cho ngươi!"
Nghe vậy, vẻ mặt Phó Tư Đường và Lâm Tần Kiệt không hẹn trước đều hiện ra vẻ cổ quái: một Linh Sĩ cấp năm lại dám lại có can đảm quát tháo cao thủ có thể dùng một chiêu đánh bại ma thú mãn cấp, Phượng Lôi này vẫn là quá cuồng vọng rồi.
Phượng Lôi không chú ý tới vẻ mặt của hai người. Hắn hung hăng chửi mắng, muốn ở trước mặt hai người Phó, Lâm lấy lại chút mặt mũi: "Lỗ tai ngươi điếc sao? Hay là muốn ngươi đi qua bắt ngươi trở về? ! Xem ra ba ngày không bị đánh, ngươi đã quên mất trên dưới! Cả gan đụng tới Phó tiểu thư, ngươi chờ phụ thân dùng gia pháp!"
Đối mặt với chửi mắng vô lễ, từ đầu đến cuối Phượng Vũ đều tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo của nàng quét qua trên người Phượng Lôi, cũng không tức giận, chỉ đang nghĩ: Phượng Vũ trước kia, chính là để một tên nhãi nhép như vậy ức hiếp sao?
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng khác hẳn sự hèn yếu thường ngày của Phượng Vũ, Phượng Lôi chợt thấy toàn thân rét lạnh, so mới vừa rồi biết được "Mỹ nữ" mà hắn chọc ghẹo là tiểu thư Phó gia còn đáng sợ hơn.
Ảo giác sao? Một cái tiểu nha đầu cho dù đánh cho dù mắng, cũng không đánh trả làm sao có thể có cái ánh mắt này. Hắn căm giận nghĩ, còn muốn mắng tiếp, chợt, một đạo gió xoáy đánh úp về phía hắn. Hắn vội vàng giơ tay ngăn cản, trên cánh tay bị cái gì hung hăng cắn một hồi, máu tươi chảy ra, cũng may không đau đớn lắm.
"Ngươi ——" Phượng Lôi tưởng rằng Phó Tư Đường ra tay, tuy rằng không hiểu vị "Tiểu thư" thân phận tôn quý này sao lại muốn bảo vệ Phượng Vũ, nhưng không dám nói gì nữa. Hắn chật vật che cái tay bị thương, nói một tiếng, vội vã dẫn theo thủ hạ rời đi.
"Đến oai phong, về chật vật." Lâm Tần Kiệt lắc đầu một cái: "Phượng Thế người là một người có chút thủ đoạn, sao có thể dạy dỗ ra một nhi tử ngu ngốc như vậy."
Phó Tư Đường không nói tiếp, quay đầu nhìn Phượng Vũ: "Cuộc sống của ngươi ở Phượng gia, dường như không tốt."
Vừa rồi thái độ Phượng Lôi đối với nàng, mọi người đều thấy rõ ràng.
Ôm viên thịt nhỏ vừa bị nàng dùng Tật Phong Thuật bắn đi, Phượng Vũ dùng khăn tay lau bột thuốc trên móng vuốt của nó, lạnh nhạt nói: "Cũng không còn lâu nữa."
Mới vừa rồi Phượng lôi vô lễ quát mắng thì Phó Tư Đường liền sinh ra một cái ý nghĩ: mang theo Phượng Vũ về Tinh Vân thành. Những đại gia tộc như nhà bọn hắn, ngoài việc đào tạo cho con cháu nhà mình, thì thu hút những Linh Sĩ thực lực cao cũng là một phương thức làm gia tộc lớn mạnh hơn. Phượng gia đã bạc đãi Phượng Vũ như vậy, lúc này đưa cho nàng một cái ân tình, cơ hội thành công rất lớn.
Trước kia Phó Tư Đường đã từng giúp gia tộc thu hút mấy tên Linh Sĩ, nhưng lần này, hắn lại do dự, chậm chạp không nói.
Không biết tại sao, hắn có cảm giác tiểu cô nương này nhìn như nhu nhược, cũng không phải người cần đến sự thương cảm của họ. Cả người nàng mơ hồ toát ra một loại ngạo khí, không nói gì nhưng lại như đang nhắc nhở mọi người, nói đồng cảm với nàng, là chuyện rất thất lễ.
Lâm Tần Kiệt tính tình vốn thẳng thắn không đoán ra được suy nghĩ của bạn tốt, thấy hai người im lặng, liền đề nghị: "Nếu không tìm được Thủy Ma thú, chúng ta cũng không cần kiên trì nữa, mau trở về thôi, bụng ta đói đến mức xẹp lại rồi."
Đề nghị này được mọi người tán thành. Giống như lúc tới, mấy người tùy tùng đi trước thăm dò phía trước, đi sau thì bảo vệ đằng sau, bao quanh thiếu chủ trở về. Bất đồng là, trên đường về, trong đội ngũ có thêm một người là Phượng Vũ.
Dọc theo đường đi, Lâm Tần Kiệt không nhịn được hiếu kỳ hỏi đông hỏi tây, một lát hỏi Phượng Vũ tuổi còn nhỏ như thế nào đã tu luyện tới trình độ này, một lát thì căm hận Phượng gia lại đi ức hiếp một tiểu cô nương mồ côi. Phượng Vũ yên lặng lắng nghe, nói rất ít, chỉ là, thỉnh thoảng trong mắt lại lộ ra tia ấm áp khi được người khác quan tâm.
*Sao Tinh Vân: cái này mình google thấy ra là "mây sao" thấy không được hay nên để là "sao Tinh Vân", có bạn nào biết từ gì chuẩn hơn bảo mình sửa nhé
Chúc mọi người một ngày vui vẻ!