Dịch: Tiểu Phương
Beta: Fleur
Dung Lâm hiểu được việc này có thể giấu người khác nhưng không thể gạt được Thanh Loan phu nhân, bèn nói: "Cô mẫu, việc này ta sẽ nghĩ biện pháp. Hơn nữa A Liên trong sạch, ta tin nàng nên hy vọng người cũng có thể tin nàng."
Tuy Thanh Loan phu nhân đối xử với A Liên rất tốt, nhưng cũng là do A Liên dịu ngoan hiền thục, rất phù hợp với nàng dâu nhỏ trong suy nghĩ của bà, nếu liên quan đến chuyện ngoại tình, Dung Lâm cũng không đảm bảo Thanh Loan phu nhân sẽ đối xử với A Liên như thế nào.
Nhưng Thanh Loan phu nhân lại nói: "Khả năng nhìn người của cô mẫu luôn luôn chính xác, tất nhiên ta tin tưởng tiểu Liên, tuy nhiên..."
Bà nhìn cháu trai trắng trẻo kháu khỉnh trong ngực, dáng vẻ nho nhỏ thật sự làm cho người ta yêu thích, tvnt "Ngươi là huyết mạch phượng hoàng chính thống, nếu A Liên chỉ là một con cá mè hoa bình thường, thì đứa nhỏ này cũng không có bề ngoài như thế này."
Nói như thế nào thì Thanh Loan phu nhân cũng là cô mẫu của Dung Lâm, gừng càng già càng cay, lúc trước bà không quan tâm Dung Lâm, nhưng từ khi A Liên sinh trứng bà thật sự lúc nào cũng quan tâm Tiêu Dao Điện. Trên Cửu Trùng Thiên đã nhiều ngày khi thì sấm sét ầm ầm, khi thì mưa rền gió dữ, hỏi bà sao có thể không sinh nghi? Bây giờ thấy đứa nhỏ này thì đã hiểu tất cả.
Buối tối Dung Lâm hỏi về thân thế A Liên.
Sau khi A Liên dỗ tiểu tử kia ngủ mới trả lời: "Ta vừa sinh ra đã ở hồ Động Trạch."
Ở hồ Động Trạch cũng không ít cô gái tộc cá lén sinh con sau đó vứt bỏ không thèm quan tâm. Tuy rằng trước đó ban bố luật lệ ứng phó, nhưng rốt cuộc chỉ trị được ngọn, không trị được gốc. thuvienngontinh Cũng may cá hồ Động Trạch thành thật chất phác, số ít cá nhỏ bị vứt bỏ thường xuyên được những con cá khác đi qua giúp đỡ, A Liên chính là ăn cơm mọi nhà mà lớn lên như vậy. Về sau nàng dần dần hiểu chuyện nên kết giao rất nhiều bạn bè, nhưng số nàng hết sức đen đủi, bạn bè kết giao của nàng đều bị vớt lên tới tấp trở thành thức ăn trong mâm, dần dần không có cá nào muốn thân thiết với nàng, tvnt nàng trở thành cô cá độc thân sống một mình ở đáy hồ, còn dựng một căn nhà nhỏ ở chỗ sâu trong đám rong. Phòng ở bố trí cũng ấm áp lịch sự tao nhã, nàng liền yên lặng làm một trạch cá*. Ít đi ra ngoài sẽ ít liên lụy cá khác.
*trạch: là người chỉ thích ở nhà, lười ra ngoài và luôn trốn trong phòng làm việc mình yêu thích
Dung Lâm cũng cảm thấy không có chỗ nào bất thường, dù sao lần đầu tiên hắn gặp nàng cũng nhìn ra nguyên hình của nàng chỉ là một cô cá mè hoa.
Nếu như ngay cả hắn có tu vi ba vạn năm cũng không nhìn ra được...
A Liên dè dặt nói: "Thượng thần?"
Dung Lâm thuận tay ôm nàng vào lòng, nhẹ nàng xoa đầu nàng: "Ngủ đi."
Thượng thần cũng đã làm cha nên trên người sinh ra sức hấp dẫn của một nam tử chín chắn. Trong lòng A Liên cảm thấy kiên định nhưng lúc này lại không ngủ được, bèn đề nghị: "Thượng thần, chúng ta cùng đi bơi đi."
Dung Lâm cúi đầu, nhìn nàng khẽ cười: "... Được."
Sau một phen bơi lội, A Liên mới nằm xuống liền ngủ. Dung Lâm nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mới hơi hơi nhíu mày.
*
Theo ý của Thanh Loan phu nhân thì hài tử đã nở không nên giấu. Dung Lâm cảm thấy có lý nên cùng A Liên dự định đến cục U Ty làm hộ tịch cho con.
Tiểu ca trông coi phòng giam ở cục U Ty vẫn nhớ rõ A Liên, hơn nữa mới mấy tháng ngắn ngủn đã thăng chức, từ phía sau màn nay đã lên sân khấu. Lúc này thấy A Liên liền nói: "Cá mè hoa, lại gặp nữa rồi."
A Liên khách khí nói: "Chào sư huynh."
Tiểu ca liếc nhìn thượng thần hào hoa phong nhã có một không ai đứng bên cạnh A Liên, lại buột miệng thốt ra: "A, đổi người rồi sao?"
Canh giữ phòng giam lâu rồi nên không biết người trước mắt.
A Liên ngẩn người, mới nhớ lần trước thượng thần đến cục U Ty tìm nàng là dùng thân phận anh họ, còn dùng pháp thuật nên trong chốc lát nàng không biết nên giải thích như thế nào.
Tiểu ca thấy biểu tình A Liên hơi kỳ lạ, mới nhận ra lời nói của mình có chút không đúng, lại nhìn nam nhân bên cạnh nàng, vừa thấy chính là người có mặt mũi, lập tức cười nói: "Thật ra ánh mắt càng ngày càng tốt đấy. Sống cho tốt nhé."
Khuôn mặt thượng thần Dung Lâm thản nhiên, trưng ra tư thái lạnh nhạt cao ngạo kiệm lời.
Lúc hai người thượng lượng tên gọi, thượng thần thuận miệng nói: "Đặt là Dung Nhất Hảo đi."
Vừa nghe tên gọi đã biết không phải con ruột, tvnt thượng thần lại phân tích đạo lý rõ ràng nói, "Tên này dễ viết, về sau lúc đọc sách làm bài thi sẽ có thể tiết kiệm không ít thời gian, chẳng khác nào là thắng ngay từ lúc bắt đầu."
Tuy rằng mọi chuyện A Liên đều nghe theo thượng thần, nhưng lúc này lại không thể không để ý như vậy. Nhũ danh đầu đất đã đủ thảm, tên gọi cũng không thể khó nghe như vậy, từ sau khi hai người hòa thuận, thật ra A Liên dần dần có giác ngộ của một thê tử, cũng không giống lúc trước không quan tâm đúng sai đều theo chuẩn mực của thượng thần, hai người cùng thương lượng mới gọi phu thê.
Nàng không vui nói: "Quá tùy tiện, thượng thần nghĩ một tên khác đi."
Lại nghĩ một tên khác sao.
Dung Lâm nhíu mày, thật sự không biết lấy tên gì, rồi sau đó cầm giấy bút, từng nét từng bút viết xuống một chữ.
A Liên lầm bẩm nói: "Dịch, Dung Dịch." (Dung Dịch: dễ dàng)
Dung Lâm nói: "Đúng vậy, tên là sự chúc phúc cả đời, đầu đất của chúng ta đặt tên này, đời này làm gì cũng "dễ dàng", nàng thấy được không?"
Dung Lâm ninh mi, thật sự là đặt tên vô năng, rồi sau đó cầm lấy giấy bút, từng nét bút nói viết xuống một chữ.
A Liên lẩm bẩm nói: "Dễ, dễ dàng."
Dung Lâm nói: "Đúng vậy, tên là cả đời chúc phúc, chúng ta đầu đất kêu cái này danh, đời này làm cái gì cũng "dễ dàng", nàng thấy được không?"
Tuy rằng âm tiết không khác lắm nhưng rõ ràng tên này là ruột thịt, A Liên cảm thấy không tệ, giơ ngón tay cái với thượng thần nói: "Thượng thần thật lợi hại."
Phong thái thượng thần của Dung Lâm mới thoáng dãn ra, ngay tức khắc chân mày đầy ý cười.
Sau đó hai người lại đến Cửu Tiêu Các, phát trứng gà đỏ cho các Tiên Quân và các đệ tử ở Cửu Tiêu Các.
Một cá mè hoa ngoại lai lại có thể gả cho thượng thần Dung Lâm, thuvienngontinh việc này đã sớm chấn động Cửu Tiêu Các thậm chí toàn bộ Thiên giới. Bây giờ cũng đã sinh hài tử, nhóm nữ đệ tử càng coi cá mè hoa này làm tấm gương.
Nhóm nữ đệ tử vây quanh A Liên, Dung Lâm thấy nàng vui vẻ phát trứng gà đỏ, cũng thuận tay cầm một cái đi đến Bạch Tầm đang đứng một bên.
Hắn duỗi tay ném trứng gà đỏ cho Bạch Tầm.
Mặt Bạch Tầm không biểu tình nhẹ nhàng đón lấy, mở miệng nói: "Đa tạ thượng thần." Y mấp máy môi, muốn nói hắn hãy đối xử tốt với nàng, nhưng lại nghĩ chính mình nói lời này không ổn, bèn nói: "Xem ra cá mè hoa rất vui vẻ."
Khuôn mặt vị thượng thần già rồi mới có con hớn hở, khẽ cười nói: "Nàng gả cho ta tất nhiên vui vẻ rồi."
Cách đó không xa trên hành lang quanh co, Hồng Châu Thần Nữ đi theo Bắc Hải Thần Quân tham quan Cửu Tiêu Các. Bắc Hải Thần Quân dừng chân lại, thấy đài Lưu Vân hết sức náo nhiệt bèn hỏi: "Đó không phải là thượng thần Dung Lâm sao?"
Hồng Châu Thần Nữ liếc nhìn qua liền không vui nói: "Bây giờ thượng thần Dung Lâm có vợ con, đâu còn nhớ đến cô mẫu nữa?"
Bắc Hải Thần Quân không vui nói: "Chuyện đã qua lâu rồi, con đừng nhắc lại."
Người kia đã mất, dù sao người ở lại vẫn phải tiếp tục sống, bây giờ thấy thượng thần Dung Lâm sống tốt, Bắc Hải Thần Quân cũng vui vẻ theo.
Bắc Hải Thần Quân vốn không muốn quấy rầy nên chuẩn bị trở về, tvnt bỗng nhiên nhìn đến cô gái bị đám người vây quanh. Vừa nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, Bắc Hải Thần Quân mới khiếp sợ.
Bắc Hải Thần Quân xưa nay chín chắn nho nhã lại bước như bay qua, chặn tay ngươi nọ nói: "Tiểu muội."
*
"Vậy ra....Thần Quân cảm thấy nội tử* chính là lệnh muội?" Dung Lâm chậm rãi nói.
*Nội tử: tiếng xưng hô chồng gọi vợ.
Vừa rồi tại Cửu Trùng Thiên, tâm trạng Dung Lâm vốn đang rất tốt, bỗng nhiên xuất hiện một Bắc Hải Thần Quân động tay động chân với A Liên, đến bây giờ hắn còn chưa có trở lại bình thường đây. Dừng lại nghe Bắc Hải Thần Quân giải thích, sắc mặt Dung Lâm mới hơi hòa hoãn, tuy nhiên vẫn rất không vui.
Bắc Hải Thần Quân ngồi bên cạnh thượng thần, một đầu tóc hoa râm thoạt nhìn y hơi già nua. Nhưng trên thực tế tuổi tác của Bắc Hải Thần Quân còn nhỏ hơn thượng thần hai vạn tuổi. Từ ba ngàn năm trước, tvnt tiểu muội duy nhất của y sơ ý không may bỏ mạng, y luôn tự trách đến bây giờ. Sau khi tiểu muội chết, con gái Hồng Châu liền kế thừa chức vị Thần Nữ, tuy là thuận lý thành chương* nhưng do tiểu muội tự dưng chết trẻ, trong tộc có không ít suy đoán âm thầm, cảm thấy việc này chính là do Thần Quân làm, vì con gái ruột của mình mà không tiếc hại chết em gái ruột.
* Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành.
Nhưng không ai biết bởi vì do tuổi chênh lệch nên Bắc Hải Thần Quân vẫn luôn xem tiểu muội như con gái ruột mà nuôi, quả thực còn tốt hơn so với con gái ruột Hồng Châu.
Bắc Hải Thần Quân nhìn thoáng qua A Liên đang im lặng, rồi nói: "Tướng mạo tiểu muội giống y như đúc mẫu hậu của chúng ta, sao ta có thể nhận nhầm?"
Hơn nữa đã nhiều ngày ông nhìn thấy trên Cửu Trùng Thiên có chút khác thường, cảnh tượng sấm sét ầm ầm giống như đúc lúc tiểu muội sinh ra, y mới hoài nghi ôm hy vọng đến Cửu Tiêu Các.
Nếu hôm nay không phải gặp được Dung Lâm, ít ngày nữa y sẽ đến thăm nhà.
A Liên cảm thấy hơi khó tin, nói: "Nhưng mà theo ta được biết, lệnh muội không phải đã..."
Hồng Châu Thần Nữ bên cạnh nói: "Thân thể của cô mẫu ta mới sinh ra chính là thần khu*, sao có thể dễ dàng biến mất khỏi Lục giới được? Nếu không phải do lúc tuổi còn nhỏ gặp phải Phỉ thú thì cũng không gặp chuyện không may."
*Thần khu: thân thể của thần.
Khi đó muội muội của Bắc Hải Thần Quân còn nhỏ, y dẫn nàng đi tham dự tiệc mừng, lúc sau do nhất thời lơ là sơ sẩy, khiến cho một mình tiểu muội chạy ra ngoài gặp phải mãnh thú thượng cổ – Phỉ*.
*Phỉ là quái vật trong truyền thuyết cổ đại Trung Quốc. [Sơn Hải Kinh – Đông Sơn kinh] Trên núi Thái sơn có nhiều kim ngọc. Có loài thú, kỳ trạng như trâu đầu bạc, một mắt, đuôi rắn, kỳ danh gọi là Phỉ. Đi đến sông thì sông cạn, đi đến cỏ thì cỏ chết, nó xuất hiện thiên hạ đại dịch."
Phỉ thú là mãnh thú rất to lớn, là nguồn gốc tai họa. Hễ những nơi nó đi qua, con sông khô cạn, muôn vàn cỏ khô héo, chỉ vừa mới xuất hiện đã ôn dịch hoành thành, trong trời đất vĩnh viễn khôngcó ngày yên bình.
Phỉ thú hoành thành, cuối cùng vẫn bị thượng thần Dung Lâm phong ấn ở nơi cực hàn.
Mà tiểu cô nương năm ấy sau khi gặp phải Phỉ thú đã bất hạnh qua đời.
"...Mãi đến lúc ta tìm được thân thể tiểu muội thì đã muộn. Hồn phách tan rã, thân thể cũng hóa thành tro tàn trong phút chốc."
Người chết có thể luân hồi, nhưng thần chết lại biễn mất vĩnh viễn khỏi Lục giới.
Một khắc đó, Bắc Hải Thần Quân hy vọng tiểu muội chỉ là một người thường, như vậy y còn có biện pháp cứu nàng ta.
Chuyện như vậy không phải trong một lúc có thể tiếp nhận được. Theo ý của Bắc Hải Thần Quân, lúc tiểu cô nương kia chết yểu đại khái còn lưu lại một mảnh thần hồn, cơ duyên xảo hợp* tại nhập vào trứng cá vừa mới bị vứt bỏ tại hồ Động Trạch. Rồi sau đó từ từ lớn lên, biến thành một cá mè hoa bình thường.
*Cơ duyên xảo hợp: Cơ hội và duyên phận trùng hợp.
Tiễn Bắc Hải Thần Quân và Hồng Châu Thần Nữ đi, lúc A Liên và Dung Lâm vào thăm con trai, nhìn sừng trên trán con, tất cả đều sáng tỏ.
A Liên bế con trai lên, im lặng không nói gì.
Dung Lâm nhìn nàng trong chốc lát, lúc này mới chậm rãi đi đến trước cửa sổ, nhìn thoáng qua tượng đất nhỏ tết tóc hoa mấy ngàn năm kia.
*
A Liên đã là người của Long tộc Bắc Hải, nhưng bây giờ đã gả cho thượng thần cũng không có thay đổi gì nhiều. Chỉ là thêm hai người thân là Bắc Hải Thần Quân và Hồng Châu. Bắc Hải Thần Quân từng nói với A Liên muốn trợ giúp nàng khôi phục long thân. A Liên biết Bắc Hải Thần Quân có ý tốt, thuvienngontinh mấy ngàn năm qua y luôn tự trách, bây giờ thấy nàng còn sống đương nhiên muốn làm chút chuyện cho nàng.
Tuy nhiên A Liên lại không đồng ý.
Nàng vừa sinh ra đã biết mình là cá mè hoa, tuy rằng cá mè hoa gì đó rất bình thường nhưng nàng đã thành thói quen.
Hồng Châu Thần Nữ càng là một tiếng cô mẫu, kêu ca làm thần nữ rất mệt mỏi, rốt cuộc có thể trả lại cho nàng rồi. Nhưng bây giờ A Liên đã là người có chồng, đâu thể xuất đầu lộ diện, hơn nữa nếu nàng lựa chọn tiếp tục cuộc sống hiện tại, tuyệt đối sẽ không làm Bắc Hải Thần Nữ gì đó.
Hồng Châu Thần Nữ liền nói: "Long tộc Bắc Hải chúng ta tôn sùng mẫu hệ, cô và dượng có hôn thư cũng không phải giả, nhưng dựa theo yêu cầu từ ngày xưa, dượng nên ở rể Bắc Hải chúng ta, phải ở rể mới thành con rể."
A Liên mở to mắt – để cho thượng thần ở rể, sao có thể được?
Hồng Châu Thần Nữ nói tiếp: "Quy củ Bắc Hải chúng ta trước sau như một, lúc trước cô và dượng đính hôn, Thanh Loan phu nhân đã đáp ứng yêu cầu này, rất vui lòng để thượng thần ở rể Bắc Hải."
A Liên cảm thấy đây chính là phong cách làm việc của Thanh Loan phu nhân.
Hồng Châu Thần Nữ lại lẩm bẩm: "Không ngờ cô và dượng quanh đi quẩn lại vẫn ở bên nhau."
A Liên dừng một chút, tuy nói nàng từ bỏ việc khôi phục long thân, nhưng tương đồng cũng không có ký ức lúc bé, trong phút chốc rất tò mò ngọn nguồn khi nàng còn nhỏ với thượng thần. Nàng hỏi Hồng Châu, thế nhưng Hồng Châu cũng chỉ biết một ít mà thôi.
*
Bắc Hải Thần Quân và Thanh Loan phu nhân nhất trí quyết định muốn hôn lễ của A Liên và thượng thần phải được tổ chức thật náo nhiệt. A Liên từng khuyên nhủ vài lần, cuối cùng đành phải theo ý của hai người bọn họ.
Chỉ là đích thân đến hồ Động Trạch một chuyến, đi thăm A Bàng thuận đường đưa thiệp cưới.
Đợi đến lúc nàng đến hồ Động Trạch đã nhìn thấy hồ nước rất đen, tvnt những con cá chết phơi bụng lềnh bềnh trên mặt hồ, bên cạnh cũng che kín đầy những cá cua chết.
A Liên vội vã xuống nước tìm A Bàng.
Đến khi nàng chuẩn bị xuống nước, lại nghe được tiếng động phía sau.
Nàng quay lại thấy là A Bàng, vội chạy qua. Thấy sắc mặt A Bàng tái nhợt, không gọn gàng xinh đẹp giống ngày thường, mới nói: "Sao vậy? Chuyện gì đã xảy ra?"
A Bàng vội nói: "Cá mè hoa, ngươi đừng xuống nước. Bắt đầu từ ngày hôm qua, những người từng uống nước ở hồ Động Trạch bỗng nhiên chết hết, trong một đêm chết rất nhiều cá tôm..." Nàng dừng một chút, nói: "Ta vừa mới thấy Thanh Côn, cũng chôn cất hắn rồi."
Thời gian trước cá trắm đen nói năng hài hước hiểu sâu biết rộng còn trò chuyện cùng nàng thật vui mà. Hốc mắt A Liên hơi ngấn lệ nói: "Tại sao lại như vậy chứ?"
A Bàng nói: "Ta vốn định đi tìm ngươi nhưng ta đã uống một chút nước, tuy không giống như Thanh Côn nhưng pháp lực cũng hao tổn hơn phân nửa."
Hai nàng đang nói chuyện, Hồ trường không biết từ đâu nhô lên, nhìn nàng nói: "Tiểu Liên, là ngươi sao? Ngươi đã trở lại."
A Liên gật đầu, thấy Hồ trường bước tập tễnh, đỡ hắn nói: "Ngài cẩn thận."
Hồ trường nói: "Ngươi trở về thật là tốt, nhất định phải nhờ thượng thần cứu chúng ta."
Hồ trường không nói thì A Liên cũng sẽ nghĩ biện pháp. Nàng đi theo Hồ trường và A Bàng đến chỗ mấy con cá hồ Động Trạch may mắn còn sống đang tụ tập, nhìn thấy mọi người tụ lại bên nhau, tvnt từng cái miệng nứt nẻ, hơi hiện nguyên hình, đuôi cá hơi biến thành màu đen, xem ra tình huống cực kỳ xấu.
A Bàng cũng vậy, lúc nàng hiện nguyên hình, A Liên thấy cái càng giương nanh múa vuốt uy phong lẫm liệt của nàng hơi sứt mẻ, màu xanh trên thân cũng có vài vết tích, còn mơ hồ biến thành màu đen.
A Liên bôi thuốc cho nàng, sau đó dẫn về Cửu Trùng Thiên.
Cửu Tiêu Các là nơi tập trung linh khí, nàng cẩn thận đặt con cua đã khôi phục nguyên hình vào trong hồ, nói: "A Bàng, ngươi cứ yên tâm dưỡng thương ở chỗ này."
Thượng thần còn chưa trở về.
A Liên thăm nhi tử xong liền đi một chuyến đến Cửu Tiêu Các.
Điền La thấy nàng đến đã hốc mắt hồng hồng nói với nàng, trong nhà gởi thư nói Đường Trung đã xảy ra chuyện, tình huống tương tự như hồ Động Trạch, may mắn là cha mẹ Điền La và vị hôn phu biểu ca đính ước đều còn sống.
Vân Tiếu cũng nói: "Bên Đông Hải cũng bắt đầu xuất hiện tình huống tương tự rồi..."
Đông Hải không thể so với những hồ nhỏ ao nhỏ được, nếu ngay cả Đông Hải cũng bị, thật không biết nghiêm trọng đến mức nào rồi.
Vân Tiếu lại hỏi: "Thượng thần đâu?"
A Liên nói: "Sáng sớm ngài ấy đã đi ra ngoài rồi."
Tiêu Táo nói: "Tiểu Bạch cũng vậy."
Thượng thần Dung Lâm và thượng thần Tiêu Bạch cùng đi ra ngoài, chắc hẳn việc hai người đã biết và đang suy nghĩ biện pháp giải quyết.
A Liên lại nói với Bạch Tầm: "Ta mới vừa trở về hồ Động Trạch, thấy người nhà huynh, cha mẹ và em trai em gái huynh đều tốt, bọn họ dặn ta chuyển lời cho huynh, nói huynh hãy yên tâm."
Bạch Tầm mấp máy môi, khẽ nói: "Cảm ơn."
Đợi trong chốc lát ở Cửu Tiêu Các, A Liên không yên tâm nhi tử nên trở về sớm, thuận tiện chờ thượng thần. Mãi đến khi trời sắp tối mới thấy thượng thần trở về. A Liên đã chờ trong sân, thấy hắn đến liền bước lên nói: "Thượng thần, bên Đông Hải và hồ Động Trạch..."
"...Ta đều biết." Dung Lâm nghiêm túc nói: "Nàng yên tâm, ta sẽ nghĩ cách."
A Liên gật đầu "Vâng" một tiếng, đi vào theo hắn, mới nói: "Chuyện này đến tột cùng là như thế nào? Thượng thần có thể nói cho ta không?"
Dung Lâm thấy nàng nhíu mày lo lắng, liền giơ tay nhéo mặt nàng: "Có ta ở đây sẽ không có việc gì."
Đã là người làm cha sẽ bất giác chững chạc hơn, chủ động giang tay bảo hộ vợ con dưới cánh chim.
Dung Lâm cũng không ngoại lệ.
Hôm sau lúc rời đi Dung Lâm nói: "Chờ giải quyết xong sự việc, ta sẽ cưới nàng vào cửa một cách vẻ vang."
A Liên không phải loại cá thích phô trương, nhưng lúc này suy nghĩ liền ngẩng lên nói: "Thượng thần hãy trở về sớm môt chút, ta và bảo bảo chờ chàng."
Dung Lâm cười cười, gật đầu nói "Được", cúi người hôn nhẹ lên má nàng rồi vội vàng rời đi.
A Liên đứng tại chỗ nhìn bóng dáng hắn dần dần biến mất trong tầng mây thật dày, càng lúc càng xa, lòng nàng cũng càng ngày càng trống rỗng.
Ba ngày sau, A Liên vẫn luôn chờ thượng thần trở về.
Tiêu Táo cũng ở Phiêu Miễu điện chờ Tiêu Bạch.
Hai người làm bạn an ủi, cỗ vũ lần nhau.
Mười ngày sau, hai người vẫn không trở về.
Lại qua bảy tám ngày, nước biển nước hồ bị ô nhiễm đã dần dần trong trở lại, tôm cá còn sống may mắn tránh thoát được một kiếp tranh nhau nhảy vào trong nước, vui sướng không ngớt.
Màn đêm buông xuống, một mình A Liên đứng trong sân, thấy có bóng người cao lớn bước tới mới chợt vui vẻ, vội vàng tiến lên chạy như bay mà đi: "Thượng thần!"
Mãi đến lúc thấy rõ người phía trước, khuôn mặt A Liên chợt sững lại.
Nàng dừng bước chân ngẩng đầu nhìn y: "Thượng thần Tiêu Bạch..." Nàng do dự một hồi mới lẩm bẩm nói: "Chàng đâu?"
Thượng thần Tiêu Bạch lẳng lặng đứng trước mặt A Liên, so với ngày thường vẫn ôn nhuận như ngọc thì nay y trước mắt hơi chật vật, sắc mặt dường như không được tốt, cánh môi cũng hơi trắng bệch.
Y nói: "...Xin lỗi."
Hết chương 58