Cả bữa cơm, Ngôn Vô Trạm ăn không có mùi vị.
Dù làm chuyện gì, Ngôn Vô Trạm đều theo thói quen nghĩ tới tương lai, kết cục của hắn và mấy người bọn họ, hắn chỉ muốn đừng quá đáng, còn lại, sẽ không ở trong phạm vi hắn suy nghĩ.
Bây giờ nghe thấy Bắc Thần nói như vậy, hắn bừng tỉnh nhớ tới, kết thúc giữa bọn họ cũng không đại biểu mọi thứ đã xong, mấy người kia vẫn còn trẻ, dĩ nhiên là phải lấy vợ sinh con, mỗi một người đều là nhà to nghiệp lớn, bọn họ không chỉ cần người kế tục, còn có rất nhiều trách nhiệm và sứ mệnh bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Bất luận là người nào, cũng không thể ôm một phần sống hết một đời này.
Tình hình của Hoằng Nghị hiện giờ là bình thường nhất, cũng kết quả tất nhiên nhất rồi.
Thế nhưng, bọn họ vừa mới tách ra...
Cảnh tượng đó, thoáng như hôm qua.
Chưa tới nửa năm, Hoằng Nghị không chỉ thành hôn, còn sắp phải làm cha rồi...
Không riêng gì Hoằng Nghị, những người khác cũng sẽ giống như vậy, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghĩ tới bọn họ phải thành hôn, nghĩ tới sau này bên cạnh bọn họ không chỉ có một người phụ nữ hoặc là đàn ông, nghĩ tới có người gọi bọn họ là cha, nghĩ tới dáng vẻ thê nữ thành đàn, Ngôn Vô Trạm liền cảm thấy có thứ gì đó đè lên vai hắn, lần nữa dùng sức, đè chặt lồng ngực rồi...
Trong đầu nhiều lần hiện ra người phụ nữ yêu kiều bên cạnh Hoằng Nghị kia, cùng với mấy tình hình tương tự khác, bọn họ bái đường thành thân, bọn họ động phòng hoa chúc, còn có, vĩnh viễn trở thành người dưng...
Hắn không muốn để Bắc Thần phát hiện tâm sự của mình, dù hắn che giấu khá kín kẽ, nhưng trạng thái cả người đã hoàn toàn khác với vừa rồi, thời gian người kia im lặng rõ ràng nhiều hơn, phần lớn thời gian đều là Bắc Thần nói chuyện một mình...
Rời khỏi quán trà là ngay giữa trưa, ánh mặt trời gần vào hè không hề dịu dàng, đã có một chút gay gắt, ở lâu trong quán trà râm mát, vừa ra khỏi trái lại có chút không thích ứng, người kia theo bản năng nghiêng đầu sang một bên, ngay cả mắt cũng híp lại, nhiệt độ này khiến hắn chóng mặt...
”Sao vậy... Ta mẹ nó!” Bắc Thần hiếm thấy quan tâm một câu, nhưng lời này còn chưa hỏi xong, y đã bị người khác đụng mạnh một phát, Bắc Thần vốn không có chuyện gì lớn, va vào y, kết quả không thể nghi ngờ là tự tìm đường chết, nhưng lần này, đối phương chẳng những không té ngã, Bắc Thần ngược lại, lảo đảo mấy bước...
Bắc Thần trợn tròn mắt, y ngạc nhiên ngẩng đầu lên, đối diệm là một gương mặt tươi cười giễu cợt.
Trong đầu có gì đó bùng nổ trong nháy mắt, nhưng trước đó, Bắc Thần chợt nhớ tới gì đó, tay sờ bên eo một cái, gương mặt vốn khó coi kia càng phong phú...
Trộm đồ lại trộm tới trên đầu Bắc Thần y, còn ngông cuồng như vậy...
Tự tôn của Bắc Thần hoàn toàn bị chà đạp, nếu không cho trên giặc con kia nếm trải bài học, Bắc Thần y liền uổng phí nhiều năm lăn lộn như vậy.
”Ở đây chờ ta.” Bỏ lại một câu nghiến răng nghiến lợi, bóng dáng Bắc Thần liền biến mất trong đám người phía trước, nhìn thấy dáng vẻ kia của y, Ngôn Vô Trạm cũng biết túi tiền của y bị người sờ đi rồi.
Người kia rất hứng thú nhìn hướng hai người kia rời đi, đế đô là thành thị phồn hoa nhất Nam Triều, lá gan kẻ trộm ở đây cũng lớn hơn so với kẻ trộm những nơi khác... Lại ở trước mặt hoàng thượng trộm đồ, còn trộm túi tiền của Bắc Thần... Đây không phải là múa rìu qua mắt thợ sao?
Nói sao thì Bắc Thần trong nghề trộm cướp cũng coi như có chút danh tiếng... Còn có danh hiệu hiệu thú gì đó...
Có điều, tên kia sau khi ăn no một trận đòn, biết được thân phận của Bắc Thần sẽ là vẻ mặt gì? E là sẽ ôm đùi cầu xin y chỉ giáo đi...
Nghĩ tới đây, người kia không nhịn được cười.
Cười được một nửa đột nhiên cứng đờ, giữa đám người hỗn tạp náo nhiệt, một ánh mắt sắc bén mà lạnh như băng, không biết từ đâu phóng tới, người kia không nhúc nhích, một luồng hơi lạnh lại từ lòng bàn chân bỗng nhiên thoát ra...
Người kia hít một hơi, hắn làm như không có chuyện gì xảy ra xoay người, ánh mắt nhanh chóng đảo qua đám người xung quanh, nhưng ánh mắt chiếu tới đều là dân chúng, Ngôn Vô Trạm cũng không thấy có nhân vật khả nghi nào...
Liếc mắt về hướng Bắc Thần rời đi, nơi đó đã sớm biến mất bóng dáng của y và tên trộm kia, người kia không dừng lại, quay đầu liền đi.
Hắn không chút biến sắc, nhưng bước chân lại nhanh hơn mấy lần, tim người kia chìm vào đáy vực, trong ánh mắt cũng mang theo hơi lạnh căm căm, bọn họ trúng kế rồi...
Ngôn Vô Trạm không biết hắn và Bắc Thần bị người nhìn để ý khi nào, đối phương lại có bản lĩnh như vậy, có thể thần không biết, quỷ không hay đi theo bọn họ lâu như vậy.
Trên trộm vừa rồi rõ ràng là cố ý dẫn Bắc Thần đi, mục đích mà đối phương làm như vậy, đơn giản là khiến hắn đơn độc...
Nhìn dáng vẻ, đối phương xác định lần này hắn xuất cung chỉ dẫn theo một mình Bắc Thần, cho nên mới lựa chọn ra tay ở đây.
Phố xá đông đúc sao?
Phố xá đông đúc cho đối phương hoàn cảnh ẩn giấu thuận tiện nhất, quá nhiều người, Ngôn Vô Trạm không cách nào nhận rõ nguy hiểm đến từ chỗ nào, nhưng cùng lúc, đối với hắn mà nói cũng là một loại bảo đảm an toàn.
Hắn có thể lợi dụng đám đông để che dấu chính mình, muốn nhân lúc hỗn loạn thoát đi là không thể nào, nếu suốt cả quãng đường hắn bị người theo dõi, vậy có thể nào lại dễ dàng để hắn bỏ qua như vậy, hắn chỉ cần chọn đường phố đông người đi là được rồi, đối phương cũng không thể ở ngay trước mặt nhiều người như vậy ra tay với hắn.
Có lợi có hại, cũng không phải coi như là thế yếu.
Từ khi hồi cung tới nay, hắn cũng không bước ra khỏi cửa cung một bước, thân phận của đối phương hắn đại khái có thể đoán ra, tuy rằng đã cửu tộc của Phó Đông Lưu đã diệt, nhưng cha mẹ anh em của gã hành tung không rõ, Phó Đông Lưu thông minh như vậy, từ trước khi gã mưu phản đã chuyển đến nơi khác, dư đảng của gã, ngay cả rễ cũng đã diệt trừ, nhưng những người này, Ngôn Vô Trạm từ đầu đến cuối không tìm thấy.
Quá sơ sót rồi.
Hắn không nên xuất cung.
Có điều rất rõ ràng, bọn họ là muốn bắt hắn, chứ không phải giết hắn, bằng không đối phương sẽ không bày trận, đợi lâu như vậy.
Nghĩ tới đây, người kia liền yên tâm hơn nhiều, hiện tại quan trọng nhất là tìm chỗ an toàn trốn đi, hồi cung nhất định là không thể, lựa chọn ổn thỏa hơn là đến được con đường càng xa càng tốt, cùng với chỗ có binh lính...
Xác định phương hướng, Ngôn Vô Trạm một đường lao nhanh, phía trước cách đó không xa có một sở muối, sở muối này cũng ở trên phố xá đông đúc, quan trọng hơn chính là, nơi đó có binh lính canh gác.
Không bao lâu, Ngôn Vô Trạm liền thấy tinh kỵ binh trấn thủ sở muố, chỉ cần tiến vào sở muối là có thể tìm được Mộc Nhai, cũng có thể liên lạc với Hoài Viễn...
Người kia thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi hắn cách binh lính chưa tới một trượng, sau gáy đột nhiên đau nhức...
Thân thể binh lính từ từ cao lớn trong mắt, trong ánh mắt Ngôn Vô Trạm trước khi ngất đi vẫn mang theo không thể tin, đối phương dám ra tay trước mặt binh lính...
Sau này hắn xin thề, sau ít hôm nữa, nhất định phải bảo Mộc Nhai cắt chức binh sĩ kia.
Bởi vì trước khi mất đi ý thức, hắn và binh sĩ kia nhìn nhau.
...
Lúc tỉnh lại, tay chân Ngôn Vô Trạm đều bị trói chặt, mắt và miệng dĩ nhiên cũng không bỏ sót, có điều hiển nhiên thủ pháp của đối phương rất cao siêu, vừa không để hắn nhè ra thứ gì đó trong miệng, vừa không làm hắn bị thương, sau khi xác định chỗ bên dưới người mình là giường, Ngôn Vô Trạm khẳng định thái độ của đối phương vẫn tính là lễ phép.
Người kia không cử động, tỉnh lại liền bắt đầu suy nghĩ mục đích của đối phương, xem dáng vẻ như vậy, đối phương dường như không định tổn thương hắn, chỉ đơn giản là 'mời' hắn tới đây...
Dù vậy, chỉ e là muốn cùng hắn bàn chút điều kiện đi.
Ngôn Vô Trạm bắt đầu rà soát trí nhớ của hắn, hắn đang suy nghĩ người của Phó Đông Lưu còn ai chưa xử tử, nhưng nghĩ nghĩ một hồi hắn cũng không tìm ra một người có thể khiến đối phương hao công tốn sức như vậy...
Trong lúc nhất thời, Ngôn Vô Trạm cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Lúc này, hắn nghe được tiếng mở cửa.
Sự chú ý của người kia đều bị tiếng bước chân vang lên hấp dẫn đi, ngay cả hít thở cũng quên mất, hắn rõ ràng nghe thấy đối phương đóng cửa, cài lại then...
Tiếng bước chân đi về phía hắn, chỉ chốc lát sau dừng ở trước mặt hắn, đối phương không lên tiếng, cũng không cử động nữa, nếu hắn không đoán sai, người kia hẳn đang nhìn hắn...
Ngôn Vô Trạm không cần giả vờ ngất, thay vì lãng phí thời gian không bằng bắt đầu nói thẳng, hắn không thích bị người khác xem như đồ chơi, càng không thích bị người trêu chọc...
Nhưng đối phương dường như không có cùng suy nghĩ với hắn, y chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh giường, yên tĩnh như chưa từng tồn tại.
Ngôn Vô Trạm không biết qua bao lâu, hắn từng cho rằng đối phương đã rời đi, nhưng hắn không nghe bất kỳ tiếng vang, bị người như u hồn này nhìn chằm chằm, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy sởn cả tóc gáy, hắn thậm chí thật sự bắt đầu nghi ngờ đối phương đến cùng có phải là người hay không...
Làm gì có ai có thể yên tĩnh được như vậy .
Lúc Ngôn Vô Trạm cho rằng ít nhất đã qua một canh giờ, một luồng hơi nóng đột nhiên nhích lại gần, cảm giác kia lại như ở trong vùng rừng rậm đen kịt, vừa quay đầu lại đột nhiên đối diện với thú dữ...
Chỉ là hắn không ngửi được mùi hôi thối vốn có trong miệng thú hoang, mà là mùi tươi mát lại trong lành... thuộc về đàn ông.
Ngôn Vô Trạm không tâm tình nghiên cứu mùi vị của người đó, cùng là đàn ông, cùng đàn ông dựa vào gần như vậy, ý vị thế nào, Ngôn Vô Trạm so với ai khác đều rõ ràng hơn, dù thân thể bị trói, hắn vẫn cố sức dịch về phía sau...
Sau đó Ngôn Vô Trạm phát hiện, đối phương thật sự là một con thú hoang, một con thú hoang trêu đùa con mồi.
Hắn lùi về sau, người kia lại dùng cùng tốc độ áp sát, chờ lúc hắn dựa lên tường, người kia vẫn cùng hắn duy trì cùng một khoảng cách...
Cùng đường hết lối rồi.
Xấu hổ và tức giận cùng lúc dâng lên, người kia muốn chửi bới, nhưng giống như cảm nhận được suy nghĩ của hắn, thứ chặn trong miệng lại được người khác lấy đi, nhưng lời mắng người còn chưa ra khỏi miệng, miệng Ngôn Vô Trạm lại một lần nữa bị lấp kín...
Ngạc nhiên, mờ mịt, hoàn toàn ngây ngốc.
Chặn lấy miệng hắn, là miệng đối phương.