Ngự Hoàng

Chương 223: Chuyện tất nhiên




Lúc bị thái giám đánh thức, Ngôn Vô Trạm cảm giác mình có thể mới ngủ không lâu, hắn dùng sức rất lớn mới bò dậy được, đầu nặng trình trịch rũ xuống giữa khuỷu tay miễn cưỡng chống đỡ, tóc hoàn toàn che đi gương mặt vừa mê ly vừa thống khổ của người kia... 

Hắn phải dậy, hắn phải lên triều, thế nhưng, hắn thật sự không có sức... Buồn ngủ quá... 

Có điều, đến cuối cùng, người kia vẫn cắn răng một cái, ngồi dậy. 

Cái eo đau mỏi này của hắn vẫn chưa hoàn toàn ngồi thẳng, hắn đã bị người bên cạnh kéo trở về lại, người kia rơi xuống trước một bờ ngực ấm áp cũng cùng trần trụi, hắn trầm trầm hừ một tiếng, lại cũng không phản kháng, để mặc cánh tay của người nọ quấn trên eo. 

Bắc Thần thuận lợi nắm được mảnh vải nhét vào dưới mông người kia, y nhắm mắt lại, sờ soạng trên mông người kia, sau khi xác định vị trí, ngón tay thon dài đè xuống một chút, như ngựa quen đường cũ dò vào chỗ tối hôm qua Ngôn Vô Trạm bị y 'thăm hỏi' nhiều nhất, Bắc Thần thuần thục khua khoắng mấy lần, những chất lỏng sềnh sệch kia liền theo chỗ bị y mở rộng chảy ra, trực tiếp rơi xuống mảnh vải y đã lót. 

Chỗ đêm qua đã bỏ ra rất nhiều sức lực mới lấp kín, hôm nay lại bỏ ra rất nhiều sức lực để lấy ra, Bắc Thần qua lại mấy lần, mới coi như đại khái dọn sạch thứ bên trong, tay y cũng có chút mỏi... 

Cả quá trình, người kia chỉ yên tĩnh tựa trên bả vai y, đừng nói giãy dụa, ngay cả cử động cũng không động lên một cái, phỏng chừng gần được rồi, Bắc Thần lại dùng khối vải trước đó lau sơ cho người kia, lúc này mới ôm lấy cổ hắn, ở ngoài miệng hắn dùng sức hôn một cái, cũng lười biếng dặn dò, “Được rồi, đi thôi, về sớm một chút.” 

Bắc Thần làm xong lại tiếp tục ngủ, cả quá trình, ngay cả mắt y cũng không mở, Ngôn Vô Trạm cũng giống như vậy, hắn mơ mơ màng màng a một tiếng, liền từ trên người Bắc Thần bò dậy. 

Trời còn chưa sáng, người kia dưới sự hầu hạ cuẩ cả đám người, rời khỏi tẩm cung, trước khi đi hắn hết sức dặn dò, hôm nay không cho bất kỳ ai vào, khi hắn cứng rắn chống đỡ lên triều, trên long sàng này, dưới tầng tầng màn giường, một người đàn ông không một mảnh vải đang ngủ say... 

Trên triều, người kia ngồi ngay ngắn giữa long ỷ, mặt hắn không đổi, nghe chúng thần rập khuôn trình tấu, cuối năm vừa qua, việc bọn họ trình tấu, phần lớn là mấy lời ca công thừa thải, nhưng dù vậy, người kia cũng không có một tia mệt mỏi, tinh thần như thường, nghe cũng vô cùng chăm chú. 

Chỉ là hai mắt kia ửng đỏ, giọng nói có chút khàn khàn, còn có gò má đỏ hồng dị thường, khiến các đại thần trong lòng không ai không nói, khí mặt hoàng thượng hôm nay không tệ... 

Tối hôm qua, hoàng thượng trải qua hẳn rất tốt, ha ha, ha ha ha a... 

Lâm triều xong, dựa theo thông lệ phê duyệt công văn, tấu chương, có điều tốc độ của Ngôn Vô Trạm hôm nay rõ ràng nhanh hơn rất nhiều, trước giờ ăn trưa, hắn đã đem những chuyện buổi chiều cần làm đều làm xong. 

Lúc ăn trưa, Ngôn Vô Trạm ăn không nhiều lắm, nhưng hắn lại vào lúc không ai để ý, ma xui quỷ khiến trộm màn thầu... 

Chờ lúc hắn tỉnh hồn lại, màn thầu kia đã an toàn giấu vào trong tay áo rộng thùng thình của hắn. 

Một giây đó như sét đánh, Ngôn Vô Trạm trong nháy mắt tỉnh táo lại. 

Trẫm đang làm gì chứ? 

Trẫm lại ở trong bữa ăn của mình lén trộm màn thầu của mình? 

Hắn không bình thường, từ tối hôm qua liền không bình thường. 

Người kia mặt tối sầm lại, đạp cửa mà đi. 

Cho đến giờ phút này, hắn mới xem như là hoàn toàn từ trong hoảng hốt tỉnh táo lại. 

Bắc Thần đến rồi. 

Thời gian qua đi nửa năm, nhưng như cách một đời, người mà ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới, lại cứ đỉnh đạc như vậy đứng ở trước mặt hắn rồi. 

Nghĩ đến đây, hít thở cũng mẹ kiếp phát đau ... 

Ngôn Vô Trạm không biết bản thân đã trải qua được nửa năm này như thế nào, hắn làm việc một hoàng đế nên làm, ngoài ra, hắn có thể đã chết rồi. 

Người sống, tim lại bị bọn họ móc đi. 

Hắn cho rằng, đời này hắn sẽ cứ như vậy, thế nhưng, thế nhưng... 

Bước chân người kia càng nhanh hơn, thái giám phía sau đã chạy chậm theo, có điều tốc độ của hoàng thượng quá nhanh, bọn họ dù là chạy, cũng không theo kịp... 

Còn chưa từng thấy, dáng vẻ hoàng thượng nhanh như chớp như vậy. 

Bọn họ không hiểu, hoàng thượng vì sao nóng lòng như vậy. 

Chia tay lâu ngày gặp lại, đừng nói một câu nói đàng hoàng, hắn ngay cả nhìn cũng chưa nhìn rõ đã cùng Bắc Thần làm chuyện kia, điên cuồng một đêm, khiến hắn một đêm quên hết tất cả... 

Quá hoang đường. 

Thế nhưng Bắc Thần nói rất đúng, thân thể so với hắn nhớ lại Bắc Thần trước tiên, nửa năm chia cách không có bất kỳ mới lạ, vẫn hoàn mỹ ăn khớp lẫn nhau... giống như là một. 

Thân thể dây dưa, hò hét khàn cả giọng, khao khát bất chấp, Bắc Thần khiến hắn nhớ ra, cũng khiến cho hắn một lần nữa sống lại. 

Người kia hạ lệnh, không cho người ngoài tới gần hậu điện nửa bước, hắn đẩy cửa mà vào, trước khi thái giám nhìn thấy tình huống bên trong, người kia đã trở tay đóng cửa lại rồi. 

Bên trong tẩm cung vẫn duy trì dáng vẻ lúc hắn rời khỏi, người kia đi vào trong, đoạn đường này bay nhanh, đến chỗ rồi, ngược lại lại chậm lại... 

Sợ sệt đây chỉ là một giấc mộng đẹp. 

Đẩy ra tầng tầng ván cửa, long sàng từ từ xuất hiện trong tầm mắt, người kia nhìn rèm giường màu vàng óng kia, hắn dùng sức hít một hơi, sau đó đột nhiên kéo mở rèm giường... 

Long sàng vẫn bừa bộn, thế nhưng bên trong lại trống rỗng, một giây kia, máu huyết chảy ngược, người kia hoàn toàn cứng lại rồi... 

Trái tim khó khăn nhảy động, dường như trong một giây lại ngừng hoạt động. 

”Đang nhìn cái gì?” 

Eo bị người nắm lấy, mùi vị quen thuộc tràn ngập mũi miệng, người kia cứng nhắc quay đầu, cũng trong nháy mắt bị Bắc Thần xô lên long sàng... 

Rèm giường một lần nữa hạ xuống, che đi thân thể hai người. 

Bắc Thần cười híp mắt nhìn người bị y đè bên dưới, “Hoàng thượng, nhìn trộm không phải là hành vi tốt gì... Nếu ngươi muốn nhìn, ta cởi cho ngươi nhìn là được, cần gì rón rén như vậy...” 

Nghe lời nói không đứng đắn của Bắc Thần, nhìn nụ cười vô lại này của y, người kia đột nhiên ôm lấy y, đầu Bắc Thần lập tức bị hắn kéo xuống, hai gò má cùng nặng nề bị ma sát... 

Sắp bị ghìm chết rồi. 

Bắc Thần thầm nói. Y cuối cùng đã biết tại sao đàn ông phải cưới phụ nữ rồi, bởi vì không cần lo lắng lúc đối phương kích động, mình bị nguy hiểm đến mạng sống... 

Cổ đau, trong lòng càng đau, Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài, “Ta nói, ngươi bây giờ mới phản ứng được, cái tên nhà ngươi đến cùng là ngốc cỡ nào hả?” 

Động tác này, phản ứng này, hẳn là tối hôm qua làm có được hay không? 

”Ngươi không lo lắng canh phòng của hoàng cung có vấn đề à? Ngươi cũng không lo lắng ngươi nuôi một đám thùng cơm rồi hả?” Nghĩ đến lời người kia nói tối hôm qua, Bắc Thần liền cảm thấy một cái trận buồn bực ở trong lòng, có điều nghĩ tới, cái này cũng phù hợp với tính cách của người kia. 

Người kia cũng không trả lời câu hỏi của Bắc Thần, hắn chỉ ôm y, cánh tay càng chặt hơn, Bắc Thần chờ tới lúc hắn không dùng sức nữa, mới kéo cánh tay hắn xuống... 

”Ta xem thử, có phải là đã khóc rồi.” 

Bắc Thần nắm lấy cằm người kia lắc lắc, y không nhìn thấy nước mắt mong muốn bên trong, người kia chỉ là vành mắt đỏ lên mà thôi, thế nhưng như vậy, còn không bằng khóc lên. 

Bắc Thần là người cởi mở, y không thích cảm giác bi thương này, nhưng thấy hắn như vậy, người mà ngay cả trời sập tới cũng sẽ cười lại cũng có xu thế hai mắt toả nhiệt. 

”Nhớ ta không?” 

”Ừm. “ 

”Chậc, lần đầu tiên nghe lời như vậy.” Bắc Thần cười nhạo, nhưng trong mắt tràn đầy nhu tình, “Ta cũng nhớ ngươi, mỗi ngày đều nhớ.” 

Nghe xong lời này, người kia lập tức ngẩn ra, ngay cả mắt cũng không chớp, Bắc Thần nhìn thấy, trong mắt tên kia đột nhiên tuôn ra uất ức, giống như là chó con bị chủ nhân vứt bỏ... Đáng thương, cố chấp, lại quật cường. 

”Cái tên nhà ngươi, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới được chứ.” 

Bắc Thần thở dài, lại một lần nữa ôm lấy hắn, y cảm thấy, đời này y thật sự coi như chết trên người hắn rồi... 

Cả đời anh danh gì đó, từ khi biết người này, e là trả lại cho tổ tiên Bắc Thần rồi. 

... 

Dù đã trải qua chuyện như thế nào, đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông, bọn họ không thể ôm đầu khóc rống, đa sầu đa cảm gì đó lại càng không thích hợp với bọn họ, hai người ôm ôm liền bắt đầu ôm ấp, ôm ôm ấp ấp, Bắc Thần liền muốn bộc phát thú tính, trước đó, Ngôn Vô Trạm đã vội vã thoát thân. 

Chuyện cười, tối hôm qua hắn bị y nghiền ép một đêm, hắn đã lâu chưa từng làm chuyện như vậy, kết cục túng dục e là thật sự không có cách nào lên triều rồi. 

Huống chi hiện tại đau thắt lưng như muốn gãy ra. 

Thực lực của Bắc Thần không cần nói cũng biết, Ngôn Vô Trạm không hy vọng chuyện năm trước lại tái diễn trên người hắn, vì vậy hắn vội vã lấy ra màn thầu bị hắn nắm đến nhăn nhúm kia ra. 

Bắc Thần nhìn hồi lâu mới nhận ra đây là màn thầu, y cả mặt ghét bỏ nhìn dấu tay bên trên, có điều y vẫn rất nể mặt ăn màn thầu, sau đó khen ngợi, “Có tiến bộ.” 

Ít nhất còn biết nhớ tới y rồi. 

Tuy nói thân thủ của Bắc Thần rất tốt, nhưng ban ngày ban mặt như vầy lá gan y có to hơn nữa cũng không dám xông loạn trong hoàng cung, người này còn biết mang ít đồ cho y... 

Ăn màn thầu xong, Bắc Thần bắt đầu tìm kiếm trong ống tay áo của người kia, nhưng lật hết cả hai cái ống tay áo, chỗ có thể tìm đã tìm hết một lượt, lại không thấy bóng dáng thức ăn nữa... 

”Hết rồi.” Người kia vô tội nói, “Ta chỉ mang theo một cái màn thầu.” 

Mặt Bắc Thần xạm lại, đáng tiếc y vừa khen hắn biết thương xót y. 

”Chẳng lẽ ta cứ bị đói như vậy? Ngôn Vô Trạm ngươi chuẩn bị để ta đói chết trong tẩm cung của ngươi sao?” 

”Không phải” Ngôn Vô Trạm lắc đầu, đồ ăn bất cứ lúc nào cũng có, nhưng có chuyện, hắn vẫn chưa kịp hỏi, “Bắc Thần, ngươi tới đế đô làm gì?” 

Hắn vừa hỏi lời này, Bắc Thần liền khựng lại.