Ngự Hoàng

Chương 214: Không thể cứu vãn




Chiến đấu vốn thế lực ngang nhau, vì sự xuất hiện của Mộc Nhai mà đã xảy ra chuyển biến, hơn kém từ từ phân ra, cán cân giờ phút này bắt đầu nghiêng về một bên... 

Phó Đông Lưu có mạnh hơn nữa cũng không có cách nào chống đỡ sức mạnh áp chế mạnh mẽ ngang nhau đến từ hai phía, hơn nữa tên Mộc Nhai tên kia về mặt đánh nhau chính là kẻ điên, Phó Đông Lưu còn chưa quên tên gọi của y —— Nam Triều đệ nhất võ tướng... Còn có, Chiến thần. 

Không có trận chiến Mộc Nhai đánh không thắng, không có thành y không công được, cũng không ai có thể từ trong tay Mộc Nhai chiếm được lợi ích. 

Ngay cả quốc vương Bắc Chiêu cũng từng có ý định trọng dụng Mộc Nhai. 

Sự tồn tại của y, chính là đại biểu cho cứng rắn không thể phá vỡ. 

Phó Đông Lưu kiêng kỵ y, cho nên mới ra hạ sách này, trói lấy người y yêu, lấy việc này để uy hiếp y. 

Nếu Mộc Nhai đã đến, vậy chứng minh đế đô đã hoàn toàn thoát khỏi khống chế của gã... Tất cả, đều rối loạn. 

Bố trí tỉ mỉ của gã, trăm mưu ngàn kế của gã, liều lĩnh của gã, đánh cược mọi thứ của gã... 

Binh bại như núi, chỉ một hồi, chiến cuộc lập tức đã xảy ra thay đổi, gã vốn còn cùng Ngôn Vô Trạm đứng ngang hàng, trong nháy mắt liền chỉ còn thế yếu... 

Cho dù cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể cứu lại. Không cam lòng, Phó Đông Lưu nhìn bầu trời màu xanh trên đỉnh đầu, thế nhưng, gã đã không thể xoay chuyển trời đất... 

Thế cuộc có biến hóa rõ ràng, nhưng chiến đấu giữa Vân Dương và Hoài Viễn vẫn ngang sức ngang tài như cũ, qua một hồi ác chiến, hai người đều bị thương mức độ khác nhau, nhưng khí thế không chút nào giảm sút, trái lại càng hung hãn, như hai con sói, ra sức cắn xé, không màng đau đớn, dù cho biết được kết cục là ôm nhau cùng chết... 

Đánh tiếp nữa cũng không có kết quả, e rằng mãi đến tận cuộc chiến này kết thúc bọn họ cũng chứa phân ra thắng bại, vì vậy Vân Dương từ bỏ... 

Không thể cứu vãn, y trở lại bên cạnh Phó Đông Lưu, cùng gã đứng nhìn và gánh chịu kết quả này. 

”Sợ không?” Vân Dương hỏi gã. 

Phó Đông Lưu lắc đầu, “Không sợ.” 

Gã dám làm thì đã nghĩ đến có một ngày như vậy, Phó Đông Lưu không phải kẻ ngu muội chỉ nghĩ tới tương lai tốt đẹp, chỉ nghĩ tới có được thiên hạ, gã cũng đã nghĩ tới chính mình thất bại sẽ có kết quả như thế nào... Một con đường chết. 

”Không sao, ta cùng ngươi chết.” Vân Dương mắt nhìn phía trước, theo thói quen xoa nhẹ lên đầu Phó Đông Lưu hai cái, trước đây y rất thích làm động tác này, bởi vì tóc Phó Đông Lưu rất mềm, y nói sờ như lông chó. 

Lúc đó là chuyện cười, mà giờ phút này, lại khiến người ta cảm động rơi lệ. 

Lời này của Vân Dương, bàn tay ấm áp che trên đỉnh đầu này, trước đây Phó Đông Lưu sẽ đẩy y ra, oán trách y làm rối tóc mình, nhưng này lần, gã chỉ nhìn sang, sau đó bất đắc dĩ cười cười... 

Không chỉ bỏ tính mạng của chính mình vào, còn khiến Vân Dương chết cùng gã... 

Có điều, gã không cần nói xin lỗi với y. 

Giữa gã và Vân Dương, vĩnh viễn sẽ không nói hai chữ đó. 

Phó Đông Lưu nhìn người kia đứng vững vàng phía xa, duy trì dáng vẻ mỉm cười, chỉ có Vân Dương có thể nghe được âm thanh khẽ bay ra, “Vân Dương, giết hắn.” 

Không thắng được, thì ôm nhau cùng chết, nếu như gã không bị thương, bản thân Phó Đông Lưu có thể làm được, có điều hiện giờ, gã chỉ có thể dựa vào Vân Dương. 

Chuyện này đối với y mà nói, không phải việc khó gì, dù xung quanh người kia có tầng tầng phòng hộ. 

Nhưng lần này Vân Dương lại không có chấp nhận yêu cầu của gã, “Không giết được.” 

Ba chữ này, so với việc Phó Đông Lưu nhìn thấy Ngôn Vô Trạm 'chết đi sống lại' còn kinh ngạc hơn, tròng mắt căng chặt, quay sang phản chiếu gương mặt góc cạnh rõ ràng kia của Vân Dương, không phải nói đùa, Vân Dương là thật lòng... 

Y không giết Ngôn Vô Trạm. 

”Vì sao?” Phó Đông Lưu hỏi hắn, âm thanh có chút run rẩy. 

”Bởi vì hắn là hoàng đế tốt.” Vân Dương cho ra đáp án, trái lại, lại nhìn Phó Đông Lưu, “Ngươi đã quên, ước nguyện ban đầu của ngươi sao? Cái ngươi muốn, chỉ là một nước mạnh mà thôi, để Nam Triều đứng trên đỉnh bốn phương, để nó trở thành quốc gia mạnh nhất, chúng ta không còn cơ hội, hắn chết hay không đã không còn cần thiết, huống chi, lý tưởng của ngươi, hắn có thể thay ngươi hoàn thành, hắn sẽ là minh quân, vì vậy, từ bỏ đi.” 

Lời nói lý trí lại bình tĩnh của Vân Dương khiến Phó Đông Lưu cười bi thương... 

Y khiến gã nhớ tới năm xưa, nhớ tớ lý tưởng và hoài bão gã từng có... 

Gã muốn thiên hạ, không phải ham danh lợi, gã có dã tâm, có suy nghĩ, gã muốn sự thông minh tài trí của chính được phát huy hoàn toàn, chứ không phải vĩnh viễn sống dưới hào quang của người khác, không cách nào phát huy... 

Ông trời cho gã đầu óc thông minh, gã cùng lắm là không muốn lãng phí, cùng lắm là không muốn uổng đời này mà thôi... 

Thua rồi. 

Thế nhưng, qua những lần minh tranh ám đấu, qua từng cuộc đấu trí đấu võ, có một số thứ đã thay đổi mùi vị, Phó Đông Lưu trăm mưu ngàn kế muốn diệt trừ Ngôn Vô Trạm, không phải vì giữa bọn họ có thù hận gì, chỉ là vì Ngôn Vô Trạm là hoàng thượng, là chướng ngại vật trên đường gã tiến lên. 

Nếu như hắn không phải hoàng thượng, Phó Đông Lưu xem thường để ý tới hắn. 

Nhưng hiện giờ, gã muốn người kia chết. 

Gã không cam lòng. 

Không cam lòng thua như vậy, không cam lòng bỏ mạng vào như vậy, dù là chết, gã cũng phải bắt Ngôn Vô Trạm chôn cùng. 

Phó Đông Lưu hít một hơi thật sâu, gã phát hiện đầu ngón tay của mình đều đang run rẩy, Vân Dương đã quyết định chủ ý, không gì có thể lay chuyển, y không đi giết, vậy tự gã đi làm... Ôm nhau cùng chết. 

Lúc Vân Dương nhận ra ý đồ của Phó Đông Lưu thì đã chậm, Phó Đông Lưu hung hăng quất súc sinh dưới người một roi, Vân Dương chỉ nghe thấy ngựa hí lên thê thảm, chớp mắt tiếp theo, người bên cạnh như mũi tên bắn đi... 

Y thầm kêu không hay, nhưng tay duỗi ra, ngay cả góc áo Phó Đông Lưu cũng không đụng tới, y vội vã kẹp chặt bụng ngựa, mà lúc này, Phó Đông Lưu đã vọt tới hướng Ngôn Vô Trạm được phòng thủ cẩn thận bên trong... 

Đây là cơ hội cuối cùng của gã, đau đớn và cảm giác đều cùng nhau biến mất, Phó Đông Lưu đã phát điên, tiềm năng trong thân thể bị kích thích ra, trong thời gian ngắn, lại không ai có thể ngăn cản gã... 

Mặt Ngôn Vô Trạm không thay đổi, nhìn người có con mắt đỏ ngầu tới gần, chất độc đang còn trong cơ thể, hắn không thể vận động quá kịch liệt, hắn cũng không thể đẩy chính mình vào nguy hiểm, nhưng một giây lúc Phó Đông Lưu xuất hiện, người kia rút vũ khí ra, tiến lên nghênh đón... 

Không phải hắn lỗ mãng, mà là trận chiến này, đối thủ này, đáng để hắn làm như vậy. 

Phản ứng của người kia khiến bọn họ bất ngờ, đồng thời cũng khâm phục, cái tên này tuy rằng thủ đoạn có nhiều một chút, âm mưu quỷ kế có nhiều một chút, cáo già một chút, nhưng đồng thời cũng tràn đầy nam tính. 

Co được dãn được, khí phách và can đảm của hắn chinh phục tất cả mọi người. 

Tuy nói để mặc người kia đi nghênh chiến, bọn họ cũng không buông lỏng đề phòng, tên Phó Đông Lưu này là một con hồ ly, hậu quả của việc xem thường, bọn họ so với ai khác đều hiểu rõ hơn. 

Trong lúc bọn họ đánh nhau, binh sĩ vốn còn vùng vẫy sắp chết cũng từ bỏ chiến đấu, tiếng vũ khí va chạm che đi tiếng thở dốc thô nặng, tiếng vang lãnh lót này trở thành âm thanh chính duy nhất còn sót lại trên sa trường này... 

Phó Đông Lưu văn thao võ lược, tinh thông mọi thứ, Ngôn Vô Trạm càng không thua gì gã, chỉ là từng trải hơn, hắn so với Phó Đông Lưu điềm tĩnh hơn rất nhiều, nếu là một chọi một, Ngôn Vô Trạm chưa chắc là đối thủ của gã, nhưng Phó Đông Lưu nóng lòng theo đuổi, cách thức đã rối loạn này, đã mất đi chừng mực... 

Vì vậy cuối cùng, gã bị Ngôn Vô Trạm một chân đạp xuống ngựa. 

Thân thể nặng nề đập xuống đất, vết thương chịu chấn động mạnh, trong nháy mắt Phó Đông Lưu rơi xuống đất liền ôm chặt ngực... 

Gã cong người, con ngươi mất đi màu đỏ tươi có vẻ hơi ướt át, người thanh cao hờ hững này, nằm trên mặt đất bị máu thấm vào có vẻ lầy lội, tóc tai xoắn xuýt, quần áo lem luốc, dáng vẻ kia của hắn, ngay cả Bắc Thần nhìn cũng có chút đau lòng... 

Thắng làm vua, thua làm giặc, hết cách rồi, Phó Đông Lưu đã thua. 

Lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng đau đớn của thân thể, thậm chí mỗi một vết thương, Phó Đông Lưu đều có thể cảm nhận được, băng gạc trong chiến đấu vừa rồi lỏng ra một chút, gã có thể cảm giác được chất lỏng ấm áp từ bên trong nhuộm ướt áo mình, gã co rúc trên đất, gã không sợ chết, nhưng gã muốn khóc... 

Ngôn Vô Trạm vô tình đi đến trước mặt người nọ, hắn từ trên cao nhìn xuống gã, uy nghiêm mà trang trọng, bất kể lúc nào, dù thân ở thế yếu, khí độ người kia đều không thay đổi, điểm này, Phó Đông Lưu cũng không chịu thua. 

Gã xiêu vẹo đứng lên, ấn lấy vết thương trên ngực, gã không lên tiếng, nhưng trong mắt lại là quật cường và không chịu thua... 

Người kia giơ tay, cho một cái tát vang dội. 

Phó Đông Lưu lảo đảo mấy bước, thiếu một chút té ngã, nhưng gã vẫn đứng lại, xuyên qua mái tóc xốc xếch, vẫn là ánh mắt không khuất phục của gã... 

Ngôn Vô Trạm lại giơ tay, lại một cái tát. 

Lần này, Phó Đông Lưu bị đánh ngã, nhưng rất nhanh lại đứng lên, hai người này cứ im lặng không tiếng như vậy giằng co lấy, Ngôn Vô Trạm vẫn luôn đánh gã, đánh tới bàn tay tê rát cũng không có ngừng lại, Phó Đông Lưu ngã xuống lại đứng lên, dù miệng phun máu tươi, gã cũng không lộ ra một chút dáng vẻ chịu thua... 

”Phó Đông Lưu, ngươi làm thần tử, lại không giữ bổn phận, phạm vào hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, ắt phải tru diệt. Trẫm chính là thiên tử đương triều, dùng nhầm gian thần, dẫn đến trung lương bị hại, dẫn đến dân chúng vô tội bị liên lụy, dẫn đến vô số tướng sĩ uổng mạng, ngươi sai, trẫm cũng khó tránh tội lỗi, vì vậy, trẫm tự tay chấm dứt ngươi, hậu quả trẫm tự mình gieo xuống, trẫm tự mình chịu trách nhiệm.” 

Ngôn Vô Trạm nói xong, vũ khí trong tay nhắm thẳng vào ngực Phó Đông Lưu, hắn dừng lại, bất đắc dĩ thở dài... 

”Đáng tiếc, trẫm, thật ra rất thích ngươi.” 

Nếu không cũng sẽ không trọng dụng gã. 

Hắn muốn đề bạt gã thành tay trái, tay phải của chính mình, hắn muốn thông minh tài trí của Phó Đông Lưu đều được phát huy... 

Hắn từng nghĩ tới. 

Phó Đông Lưu rõ ràng có cơ hội vươn xa hoài bão ... 

Thế nhưng, Phó Đông Lưu khiến hắn quá thất vọng rồi. 

Người kia nhắm mắt lại, lưỡi dao sắc bén trong tay đưa tới trước, trước khi lồng ngực bị xuyên thấu, giọng nói thảm thiết của Phó Đông Lưu vang tận mây xanh... 

”Giết hắn! Ai giúp ta giết hắn! Vân Dương! Trữ Uyên! Giúp ta, cầu xin các ngươi, chỉ cần giúp ta giết hắn!” 

Lời còn chưa dứt, Ngôn Vô Trạm chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ dâng lên bên người, động tác khựng lại, hắn liếc mắt, nhìn thấy, là người vẫn chỉ lộ nửa gương mặt kia... 

Phó Đông Lưu nhân cơ hội bò lên, cùng lúc đó, người nọ đem hết toàn lực, phóng ra một đòn hung mãnh... 

Mộc Nhai thầm kêu không ổn, vũ khí trong tay nhất thời bay ra, Trữ Uyên đem sự chú ý đều đặt trên người Ngôn Vô Trạm, y ít phòng bị phía sau, chiêu kiếm này của Mộc Nhai, chính xác không chút sai sót xuyên qua áo y... 

Tròng mắt đột nhiên co rút lại, mùi máu ngai ngái từ cổ họng tuôn ra, trong nháy mắt phun ra, thân thể Trữ Uyên lảo đảo, chiêu thức vốn nhắm vào Ngôn Vô Trạm, lại bay đến giữa hắn và Phó Đông Lưu... 

Sức mạnh mất khống chế, Trữ Uyên không cách nào dừng lại, công kích vốn chỉ có thể giết chết một người này, sau khi thoát khỏi khống chế của y, liền có uy lực có thể phá hủy một mảnh đất đai kia... 

”Tránh ra!” 

Trữ Uyên rống lên, thế nhưng hơi thở mong manh, Phó Đông Lưu nghe được, lại đã là không kịp, chiêu thức kia tới quá nhanh, không chỉ có gã, Ngôn Vô Trạm cũng không có cách nào né tránh... 

Phó Đông Lưu có thương tích, trong thân thể hắn có độc, không có cách nào dùng linh lực bảo vệ mình, hai người này chỉ có thể trơ mắt nhìn một đòn hủy diệt này đi tới trước mặt mình.