Ngự Hoàng

Chương 206: Tầng tầng mâu thuẫn




Nhìn cục diện hỗn loạn trước mắt, tâm tư Ngôn Vô Trạm lại trôi về mấy canh giờ trước... 

Khi đó, đối với Hoài Viễn, hắn vô cùng đau đớn. 

Hoài Viễn hỏi hắn, đến cuối cùng, hắn muốn xử trí bọn họ như thế nào? 

Người kia thẳng thắn, hắn đã nghĩ tới, đều giết chết. 

Hoài Viễn hỏi hắn, “Vậy ta đây?” 

Ngôn Vô Trạm im lặng, sau một hồi lâu, hắn vẫn cho ra câu trả lời thật sự, không phải qua loa, cũng không có bất kỳ ý trấn an, “Cũng giết đi.” 

Dù Hoài Viễn quan trọng cỡ nào, dù y có bao nhiêu công lao, Ngôn Vô Trạm cũng không thể để y còn sống hồi cung, tiếp tục ở bên cạnh hắn. 

Trong chớp mắt hắn một lần nữa bước lên Kim Loan Điện ấy, những chuyện này, hắn sẽ phải một đao chặt đứt, hắn sẽ cho chính mình một tương lai sạch sẽ. 

Những thứ này, Hoài Viễn đều đã sớm nghĩ được, dù bọn họ cuối cùng là giúp được Ngôn Vô Trạm hay không, bọn họ đều phải chết. 

Bởi vì bọn họ đụng vào người không nên đụng. 

Hoàng thượng sao có thể để lại cho mình nhược điểm. 

Hoài Viễn biết tất cả mọi chuyện, y nên đóng vai người đứng xem, mắt lạnh nhìn kết cục của bọn họ, nhưng Hoài Viễn không làm được. Bao nhiêu ngày đêm, y nghĩ tới nhiều nhất, chính là phải làm sao diệt trừ những người này, y sẽ không để cho bọn họ có kết quả tốt ... 

Có lúc, Hoài Viễn thậm chí nghĩ, y bất kể thiên hạ gì đó, y bất kể hoàng quyền gì đó, y đều mặc kệ, ngoại trừ người này, những thứ khác đều đi chết được rồi... 

Hoài Viễn cũng không biết, mình làm sao nhịn đến bây giờ, ở đây đau đớn đến sắp nứt cả tim gan, trung kiên giữ đến bây giờ. 

Có vài thứ, cũng theo thời gian trôi đi, dường như sinh ra biến hóa... 

”Trong lòng ngươi, có bọn họ không?” Hoài Viễn muốn dùng yêu hoặc là thích để hình dung, nhưng lời như vậy y không nói ra được, sau khi cân nhắc, y chỉ có thể hỏi dò như vậy. 

Ánh mắt người kia hơi ngưng lại, gương mặt bất đồng né qua trước mắt, dù phủ nhận, hắn cũng là đang dối mình gạt người mà thôi, vì vậy người kia gật đầu. 

Có, mỗi một người đều có. 

”Vậy ta đây?” Không có hùng hổ doạ người, cũng không có điên cuồng vừa rồi, ngoại trừ vẫn ôm hắn, Hoài Viễn lại không làm gì, đáy mắt y trước sau bình tĩnh, đường nét trên mặt trong lúc vô tình nhu hòa lại. 

”Trước đây không có.” Ngôn Vô Trạm hướng mắt ra chỗ khác, hắn không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoài Viễn. 

”Vậy, ngươi cam lòng để bọn ta chết sao?” Hoài Viễn thay đổi cách hỏi, không còn là “Bọn họ”, mà là “Bọn ta“. 

Lần này người kia rũ thấp lông mi, Hoài Viễn ngay cả giọng nói cũng dịu dàng đi rất nhiều, “Vậy, ngươi cam lòng mất đi sao? Đến cuối cùng, thật sự chỉ còn lại một mình ngươi.” 

Dù không giết bọn họ, đến cuối cùng cũng là mỗi người một ngã, ai đi đường nấy, chỉ là đều sống sót, giữ lại nhớ nhung mà thôi. 

”Ngươi ngày đó khóc, khiến ta rất lo lắng.” Hay nói là chấn động, người kiên cường này cần trải qua chuyện như thế nào mới có thể khóc đến tuyệt vọng và đáng thương, khi đó, nếu như có thể ngừng lại nước mắt của hắn, dù hắn muốn đầu trên cổ Phó Đông Lưu, Hoài Viễn cũng sẽ nghĩ cách mang tới cho hắn, chỉ cần hắn đừng khóc. 

Nói đến chuyện ngày đó, trong lòng người kia đầu tiên là hơi động, cảm giác kia, là chua xót và bất đắc dĩ, sau đó con mắt của hắn rũ thấp hơn... 

”Cùng với khiến ngươi khổ sở như vậy quá, còn không bằng từ đầu đến cuối cũng để ta một mình chịu đựng.” Lại như Ngôn Vô Trạm lần đầu động phòng, Hoài Viễn ở ngoài cửa đập bể tay, nhưng ngày hôm sau lại phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra đứng ở đó, có điều mấy ngày đó, Ngôn Vô Trạm cũng chưa từng liếc y một cái. 

Không phải vì yêu người phụ nữ kia, mà là Ngôn Vô Trạm đã hoàn thành một sứ mệnh, hắn không cưới công chúa Đông Câu, Nam Triều vốn rung chuyển sẽ phải nghênh đón sự xâm lược của Đông Câu. 

Khi đó, Nam Triều không chịu đựng nổi, Ngôn Vô Trạm cũng không chịu đựng nổi. 

”Trái lại vẫn luôn nhẫn nhịn, cũng không kém lần này rồi.” Hoài Viễn cười, dịu dàng hôn, chỉ là trong chớp mắt, giọt nước đầy đặn như mưa lách tách rơi xuống, không để lại trên mặt bất cứ dấu vết gì, trực tiếp từ trong mắt rớt xuống. 

Cổ ướt át khiến người kia ngạc nhiên giơ lên mắt, người dù chịu hình phạt thế nào, dù chịu đựng đau khổ thế nào, cũng chưa từng đi rơi lệ lại khóc... 

Ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, Hoài Viễn là thẳng thắn cương nghị . 

Thế nhưng... 

Nước mắt Hoài Viễn, như một cái búa tạ, hung hăng đập vào lồng ngực hắn, khi đó, đầu ngón tay Ngôn Vô Trạm đều run lên... 

Nước mắt, Ngôn Vô Trạm đã từng thấy nhiều, đối với hắn mà nói đó cùng mỉm cười bình thường như nhau, hắn lần đầu tiên biết, thì ra nhìn người khác khóc, cũng có cảm giác tê tâm liệt phế... 

”Ta vẫn muốn bảo vệ ngươi, làm người đàn ông duy nhất của ngươi, dù cho đời này ngươi cũng không biết tình cảm của ta. Ta không cho phép bất cứ ai chạm vào ngươi, dù cho chỉ là nhìn trộm, thế giới của ta không có chia sẻ và nhường nhịn, dù cuối cùng ngươi không giết bọn họ, ta cũng sẽ giết, ta giờ nào phút nào cũng đang nghĩ làm sao diệt trừ bọn họ, ta nhẫn nại đã đến cực hạn...” 

Nước mắt đối với một người đàn ông mà nói, là thứ mềm yếu nhất, vô dụng nhất, nhưng hiện giờ, chua xót biến ảo thành nước mắt, Hoài Viễn cơ bản cũng không nhịn được... 

Dù giờ phút này, trong mắt hiện lên rõ ràng chính là sát ý. 

”Nếu như Phó Đông Lưu tới tìm ta trước, ta sẽ không chút do dự đồng ý với hắn, để giết tất cả mọi người, để hắn đoạt đi ngôi vị hoàng đế, sau đó, ngươi biến thành không nơi nương tựa, chúng ta chỉ có lẫn nhau, ta sẽ chăm sóc tốt ngươi.” 

Hoài Viễn khẳng định, y sẽ không chút nghĩ ngợi gật đầu. 

Thế nhưng, Phó Đông Lưu đã tới chậm. 

Nếu như Hoài Viễn không thấy dáng vẻ không ai trợ giúp của Ngôn Vô Trạm như vậy, nếu y không thấy mấy tên kia đối với hắn dùng tình cảm sâu nhất, Hoài Viễn sẽ không có mảy may chần chờ. 

Bọn họ đều chết hết, giang sơn không còn, y vẫn có thể giữ lại người kia sao? 

Cùng với nhìn hắn buồn rầu mà kết thúc, Hoài Viễn thà rằng để cho mình đứng ở vị trí bị tổn thương. 

Thế nhưng, y vẫn uất ức như cũ, vẫn không cách nào nhịn được. 

Sao y có thể cho phép chuyện như vậy xảy ra?! 

”Đạo lý gì ta đều hiểu, tình thế hiện nay ta cũng nhìn thấu, đây không phải việc ta có thể cứu vãn, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, ta rất khó chịu...” 

Y nên làm gì... 

Mâu thuẫn, dày vò, sắp khiến Hoài Viễn điên rồi. 

Mạnh mẽ ôm hắn, Hoài Viễn suy nghĩ nhiều như vậy ôm hắn đi thẳng một mạch, cứ như vậy ôm hắn cả đời. 

”Dù đẫ chấp nhận rồi, ta cũng khó được, khó chịu sắp chết rồi... Ta không biết ta còn có thể sống bao lâu, nhìn các ngươi như vậy, có thể không cần bị thương nữa ta cũng sẽ chết đi... Việc này so với nỗi đau đao kiếm còn đáng sợ hơn nhiều, đây là thứ duy nhất có thể tổn thương được ta... Ngôn Vô Trạm chết tiệt, ta thật sự không chịu được!” 

Hoài Viễn xiết hắn rất chặt, cơ hồ muốn khảm vào trong ngực lẫn nhau, Ngôn Vô Trạm cúi đầu, hai tay buông xuống bên người, ngoại trừ để mặc chất lỏng lạnh như băng này chảy vào trong áo hắn, hắn cái gì cũng không làm được... 

Bi thương của Hoài Viễn, hắn cảm thấy. 

Hoài Viễn cứ như vậy ôm hồi lâu, sau đó, sức lực từ từ nhỏ đi, đến cuối cùng, y chỉ ôm hắn mà thôi. 

”Ta yêu ngươi, vì vậy nguyện vì ngươi hy sinh, bao gồm cả tôn nghiêm của ta. Ta yêu ngươi, vì vậy thứ ngươi yêu, ta đồng ý đón nhận, bao gồm cả người ta căm hận. Ta yêu ngươi, vì vậy ta mãi mãi cũng sẽ đứng ở sau lưng ngươi, bao gồm cả lúc ta không muốn phát hiện... Ngươi vui vẻ, ta vui vẻ, ngươi khổ sở, ta giúp ngươi dựa vào, ngươi gặp nguy hiểm, ta sẽ chống đỡ. Ngươi có thể giống như trước tiếp tục lơ là sự tồn tại của ta, ngươi có thể vẫn cứ coi ta thành kẻ điên, dốc sức quên đi tâm tình của ta, ngươi cũng có thể tùy tiện ở cùng với ai, thế nhưng Ngôn Vô Trạm, chỉ cần ta còn sống, cũng đừng để ta rời khỏi, cũng đừng ép buộc ta buông bỏ ngươi, cũng đừng để ta thấy, ngươi và bọn họ... Ta thật sự sẽ chết.” 

Hắn thương hại Hoài Viễn, không phải một lần, mà là vẫn luôn, hắn không để bất cứ ai thiệt thòi, nhưng lại thiếu Hoài Viễn, hắn cũng nợ y một câu... 

”Hoài Viễn, xin lỗi.” 

Lời này, nói chậm, hắn nợ Hoài Viễn hơn rất nhiều cái xin lỗi, Ngôn Vô Trạm lần đầu tiên cảm thấy, đã bản thân khốn nạn như vậy... 

Đã không phải là tâm địa sắt đá, mà là không bằng cầm thú rồi. 

Hắn vuốt sau gáy Hoài Viễn, sau gáy y, còn có lưng y, sau đó, Ngôn Vô Trạm ôm lấy y. 

Không còn là bị động, hắn tình nguyện. 

Dù phụ hết người trong thiên hạ, Ngôn Vô Trạm cũng không muốn phụ người bảo vệ hắn lâu như vậy, yêu hắn lâu như vậy, lại gánh chịu những đau đớn này rồi... 

Không thể phủ nhận, đề nghị của Phó Đông Lưu lúc trước, Hoài Viễn động tâm, y giãy dụa cũng do dự, thế nhưng cuối cùng, y vẫn buông tha. 

Nghĩ đến Ngôn Vô Trạm lại sẽ phải rơi nước mắt, nghĩ đến Lạc Cẩn lại phẫn nộ, còn có nhượng bộ của Hoằng Nghị, rộng lượng của Bắc Thần, những thứ này đều khiến Hoài Viễn trầm tư một lúc lâu... 

Y có thể không để ý suy nghĩ của những người khác, thế nhưng trong lòng Ngôn Vô Trạm có mỗi người, dù y cuối cùng độc chiếm hắn, bên cạnh hắn, cũng không còn là Ngôn Vô Trạm kia. 

Bi thương đến chết tâm, mùi vị mất đi tình cảm chân thành, Hoài Viễn so với ai đều rõ ràng hơn. 

Y không nỡ để người kia thưởng thức những thứ này, y oan ức, nhưng ít ra y không có mất đi hắn, bên cạnh người kia nhiều hơn rất nhiều người, y không chấp nhận được, nhưng đồng thời, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói, cũng không phải một chuyện tốt. 

Hoài Viễn dùng rất lâu mới nói hết nhượng bộ của chính mình, y đã nghĩ thông suốt, nhưng trong lòng vẫn khó chịu, Hoài Viễn không rõ ràng chính mình lúc nào mới có thể thật sự thoải mái thả xuống, nhưng ít nhất y đồng ý thử nghiệm. 

Vì vậy y không chấp nhận đề nghị của Phó Đông Lưu, mà là tương kế tựu kế. 

Y dựa theo ý Phó Đông Lưu mà làm, y đưa tình báo cho Phó Đông Lưu, Ngôn Vô Trạm tổn thất, có điều đổi lấy so với y tổn thất đều nhiều hơn rất nhiều, cho tới mấy người kia, Hoài Viễn tin tưởng bọn họ sẽ không vô dụng như vậy, nếu như sự thật bị Phó Đông Lưu ám sát, vậy bọn họ sẽ không có tư cách đứng bên cạnh Ngôn Vô Trạm. 

Đây cũng là là thử thách của y đối với bọn họ. 

Hoài Viễn là được ăn cả ngã về không, y đánh cược tất cả, y chỉ cần gạt Phó Đông Lưu ra, y chỉ cần thay Ngôn Vô Trạm diệt trừ khối u nhọt* này. [Văn cổ đại làm gì có u ác tính] 

Dù bị hắn nghi ngờ. 

Chỉ y biết là được rồi. 

Ngược lại cho tới nay, suy nghĩ của y, cũng không có ai từng để ý... 

--------------------- 

Ngôn Vô Trạm đang nghĩ ngợi, Vân Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, một giây lấy lại tinh thần, hắn nhìn gương mặt tươi cười đầy ngạo khí của Vân Dương...