Ngự Hoàng

Chương 19: Sóng gió cuộn trào




《Ngự Hoàng 》- Lạc Dận, edit: xASAx.

QUYỂN 1 – VI PHỤC XUẤT TUẦN

– Sóng Gió Cuộn Trào

***************************************************************************************************

Ngôn Vô Trạm né đi.

Không phải bất kỳ phụ nữ nào cũng có thể ghép đôi với hắn...

Đầu lưỡi nàng kia còn đang giữa không trung, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như hoa lê gặp mưa.

"Nhớ rõ thân phận của mình, chuyện như vậy, sẽ không có lần thứ hai đâu." Vân Dương dường như cũng không có ý định tiếp tục. Lúc Ngôn Vô Trạm né tránh liền thô lỗ nhấc đầu nàng ta lên, trực tiếp ném nàng ra tới cửa.

Bọn họ đều nên biết rõ thân phận của mình là thứ đồ tiêu khiển, không xứng với danh xưng 'người của tướng quân'.

"Không có lệnh của ta, còn tự ý tới đây, thì cút đi hầu hạ binh sĩ." Vân Dương từ đầu tới cuối không nhìn các nàng. Đợi khi hai nàng kia vừa khóc lóc vừa bị đưa đi, hắn mới nhìn Ngôn Vô Trạm mở miệng lần thứ hai. Lúc này trong trướng chỉ còn hai người bọn họ, yên tĩnh đi không ít, "Lời ta đã hứa, tự nhiên sẽ thực hiện, cởi đồ ra, vào với ta."

Nói rõ liền bắt đầu tắm. Chính là lúc bắt đầu tắm, hai nàng này cũng không phải hắn gọi tới, chỉ là còn chưa kịp đuổi đi, Ngôn Vô Trạm đã trở lại.

Ngôn Vô Trạm cũng không e dè Vân Dương, chỉ cần hắn không muốn, loại chuyện đó sẽ không xảy ra. Vì vậy, hắn không hề cố kỵ, cởi quần áo liền bước vào thùng gỗ...

Mấy ngày này, hắn vẫn dùng nước lạnh tắm rửa, có nước nóng không dùng thì là đồ ngốc.

Toàn bộ quá trình, từ lúc người kia cởi áo đến khi xuống nước, Vân Dương nhìn không chớp mắt. Ngôn Vô Trạm rất thành thạo, không né cũng không tránh, bọn họ đều là đàn ông, không việc gì phải để ý, hơn nữa hắn càng biểu hiện căng thẳng, lại càng như là trong lòng hắn có gì đó...

Hắn rất thản nhiên.

Thùng gỗ rất nhỏ, Vân Dương ngồi xuống là không còn chỗ cho Ngôn Vô Trạm, trừ phi, hắn ngồi trên người y...

Đứng trong thùng nước tới thắt lưng, cảm giác ấm áp khiến hắn khá dễ chịu, hắn dựa vào thành thùng gỗ, trước lúc bắt đầu tắm, hắn còn uống một hớp rượu lớn...

Ngôn Vô Trạm tửu lượng tốt, rượu cay theo cổ họng trượt xuống, như ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt, mãi đến khi cả bụng đều nóng hầm hập...

Dáng vẻ người kia uống rượu rất phóng khoáng, cũng rất hào hiệp, tràn đầy mị lực...

Trên người Ngôn Vô Trạm có một loại khí chất đặc biệt, dù thân phận hèn mọn đến cùng cực, cũng không bị ảnh hưởng chút nào...

Ở trước mặt Vân Dương dường như là.

Dường như hắn làm gì, đều là việc cao quý, cho dù là công việc năng nhọc như nấu nước này.Người này, rất đặc thù...

Vân Dương đã sớm biết rõ.

Nước rất trong, bất quá ánh sáng cũng không sáng lắm, hai chân tựa như ẩn chứa sức lực vô hạn của người kia không nổi trên mặt nước, chỉ có thể dựa vào chỗ gần mặt nước có một khảong tối, còn lại, cái gì cũng không thấy được...

Vân Dương không giải thích hoàn toàn bị người này hấp dẫn sự chú ý, ngay cả một việc nhỏ không đáng kể cũng khiến y bất ngờ. Việc này không cần lý do gì, chờ đến lúc Vân Dương phát hiện, đã bắt đầu chú ý hắn...

Cũng giống như bây giờ...

Vân Dương giẫm lên xương người đối diện, ngón chân di động, từ từ cọ lên trên, sau đó giẫm lên đùi hắn, y và vật ở giữa hai chân người kia rất gần, chỉ cần hơi di động, liền có thể chạm đến...

Khu vực yếu ớt của đàn ông bị uy hiếp, thế nhưng Ngôn Vô Trạm ngay cả đầu cũng không thèm cúi, hắn lại uống một ngụm rượu, mãi đến khi chân của Vân Dương, bắt đầu đùa nghịch chỗ đó của hắn...

Người kia không báo trước đem vò rượu đưa tới trước mặt Vân Dương...

Nắm tay của hắn chống lên thành thùng gỗ, cúi người xuống, từ trên nhìn xuống Vân Dương...

"Tướng quân, có việc ta vẫn luôn muốn hỏi ngài."

Vân Dương ngồi, Người kia cũng chiếm hết toàn bộ không gian bên ngoài thùng gỗ, y ngẩng đầu nhìn hắn, hơi rượu từ miệng Ngôn Vô Trạm, phả trên mặt y...

Ở khoảng cách này, người kia càng có ý vị...

"Nói." Hắn uống rượu, gương mặt đỏ hồng, thoạt nhìn đặc biệt khoái khẩu, Vân Dương không động đậy, chỉ nhìn, nhẹ nhàng mà kiên quyết phun ra một chữ.

"Tướng quân vì Nam Triều, cúc cung tận tụy, xứng đáng là công thần, thế nhưng ta không hiểu, tướng quân vì sao lại muốn làm chuyện hạ thấp mình..." Ngôn Vô Trạm vẫn ở lại quân doanh, chính là vì thấy được một số chỗ không ổn, hắn muốn xóa tan sương mù dày đặc, tìm ra đáp án, không muốn để cho tình huống mập mờ như vậy tiếp tục nữa.

Kết quả tốt hay xấu, kết lại vẫn phải có một đáp án.

Thế nhưng ở quân doanh âm thầm quan sát lâu như vậy, hắn đúng là không tìm được thứ gì hữu dụng...

Vân Dương cũng khiến hắn trở nên mâu thuẫn.

"Như thế nào là hạ thấp?" Vân Dương cười nhẹ, nhưng trong nụ cười này, cũng không có chút ý cười.

"Tự bỏ nha môn, thu thuế, cướp đoạt tiền tài, bắt cướp dân thường, hành vi này, khác gì giặc cỏ." Không chỉ vậy, trong thành xung quanh biên giới Tây Bắc đều là trọng binh canh gác, việc này cơ bản cũng không phải là đề phòng tập kích từ đại mạc, mà giống như phòng bị Nam Triều hơn, "Chỉ riêng việc quân kỹ đã xâm phạm luật pháp Nam Triều, tướng quân sao có thể suy nghĩ làm chuyện ngu xuẩn như vậy."

Vân Dương nghe xong, cũng chỉ cười, người kia cũng cười theo y, không khí có vẻ thả lỏng, nhưng lại ẩn chứa mãnh liệt, cũng như dáng cười của bọn họ lúc này..."Còn có, binh sĩ của tướng quân số lượng không ít." Binh sĩ đóng giữ biên giới Tây Bắc là hai vạn, thế nhưng Ngôn Vô Trạm thấy đã không chỉ là hai vạn, Vân Dương này vẫn đang tự chiêu binh mãi mã.

Những việc này, ở đế đô xa xôi, hắn cũng không biết.

Đương nhiên, là dân thường, thấy nhiều binh lính như vậy cũng sẽ khó hiểu, một quân doanh đóng ở biên phòng sao lại có nhiều người như vậy...

Nếu không phải tự mình đến xem, Ngôn Vô Trạm còn tưởng rằng, biên giới Tây Bắc bị người du mục Qua Nhĩ Tộc quấy nhiễu...

Hắn còn tặng gạo thưởng tiền, quân tư...

Hắn muốn cho chiến sự sớm kết thúc, thế nhưng kết quả so với suy nghĩ của hắn một trời một vực.

"Tướng quân, những ưu, khuyết điểm này của ngài, nặng thì cái đầu khó giữ, nhẹ cũng là tịch biên, bãi chức..." Người kia nhìn vào ánh mắt của Vân Dương, thong thả nói từng chữ. Vân Dương có công trạng, nhưng đây cũng không phải là thứ để hắn có thể kiêu căng phách lối, ngay cả Mộc Nhai cũng không dám càn rỡ như vậy, một tướng quân biên phòng nho nhỏ lại to gan như thế, nói hắn cuồng vọng tự đại, thì nói hắn tầm nhìn hạn hẹp đúng hơn, "Tướng quân, cái được không bù đắp nổi cái mất."

Câu nói sau cùng, đầy ý vị...

Thu lại dáng vẻ tươi cười, tau Vân Dương từ trong nước lộ ra, ôm lấy cổ người kia, y kéo hắn về hướng mình, gợn nước lăn tăn trong mắt Vân Dương, thần sắc y giờ khắc này khó thể nắm bắt, "Ngươi dường như rất quan tâm chuyện của ta, hay đúng hơn là nói, rất quan tâm tới trí quân tại biên giới Tây Bắc này..."

Người kia ngẩn ra, rất nhanh đáp lại, "Ta đã sớm nói, bảo vệ quốc gia, chiến đấu hăng hái sa trường, đây là nguyện vọng của mỗi người đàn ông nên có, ta cũng không ngoại lệ."

Hắn đã hỏi rất nhiều thứ 'đi sâu' vào vấn đề, nhưng người kia vẫn có giữ lại, Vân Dương muốn tìm ra bệnh, cũng không thể ra tay...

Hắn chỉ là đang chơi trò chơi mạo hiểm, giống như đi vào hang hổ.

Vân Dương nhìn người kia, ánh mắt bí hiểm kia, Ngôn Vô Trạm cũng không hoảng hốt, cùng hắn thản nhiên nhìn nhau. Sau một lúc, mặt Vân Dương lướt qua hắn, miệng trực tiếp ghé vào tai người đối diện...

"Bảo bối, trời cao hoàng đế xa." Vân Dương nói một câu như vậy.

Không đầu không đuôi, lại làm cho người kia suy nghĩ không thôi.

Cổ hai người cổ giao nhau, bọn họ đều không nhìn thấy biểu tình trên mặt vào thời khắc này, đợi đến lúc Vân Dương buông hắn ra, bọn họ vẫn là khuôn mặt khá tươi cười...

"Bảo bối, tối nay đừng nói tới việc mất hứng này, ta cho ngươi tắm rửa với ta, ngươi nên biết rõ..." Thay đổi đề tài, tay nắm gáy người kia mạnh nhẹ khác nhau, không khí thoáng cái cũng thay đổi, Vân Dương vân vê hắn, dùng giọng trầm thấp nói, "Ngươi cũng thấy đấy, các nàng hầu hạ ta thế nào, không cần ta dạy chứ?"

Đề tài này dừng ở đây, là vừa phải.

Người kia cũng không hỏi tới nữa, trước đây đối với trêu đùa của Vân Dương trăm phương nghìn kế lảng tránh hắn, hôm nay cũng là lần đầu tiên đáp lại...

Hai người khéo léo đem tình hình căng thẳng này mau chóng hóa giải.

Chống lên thành thùng gỗ, nam nhân giơ cao vò rượu trong tay, Vân Dương theo động tác của hắn ngẩng đầu lên, đỉnh vò rượu thong thả nghiêng qua, chất lỏng trong suốt rất nhanh theo vò miệng chảy xuống...

Một dòng thẳng tắp kéo dài.

Chỗ kết thúc là miệng của Vân Dương...

Vân Dương hơi nhệc miệng, rượu chậm rãi đi vào, người kia rót rất có kỹ xảo, không khiến y sặc, cũng chậm trễ khiến y mệt mỏi...

Ngôn Vô Trạm rót một chút, liền rút bình lại, ngón cái khô mát lau sạch một giọt rượu bên môi Vân Dương chảy xuống dưới, sau đó nhìn Vân Dương, dùng ngón cái, ngậm vào trong miệng...

Mút mát.

Trong bụng nóng rực do rượu mạnh đưa tới, hay là do cử động của người này đốt cháy...

Hắn đang chơi với lửa.

Trong mắt Vân Dương lóe lên tia nguy hiểm, ngay cả trong không khí chung quanh cũng lơ lững hơi thở căng thẳng, nhưng y cũng không có lập tức bổ nhào về phía người kia, hai người cứ giằng co như vậy, yên lặng trong thời gian dài, mặt nước cũng theo đó dừng lại...

Nước từ từ lãnh đi, sự yên tĩnh này bị phó tướng đánh vỡ.

Chiến trường phía trước có biến.

Lần tắm này, tắm cũng chưa xong, sự việc phía sau càng không cách nào tiếp tục, Vân Dương đứng dậy mặc đồ vào, nhưng trong tích tắc hắn bước khỏi thùng gỗ, hắn sâu sắc liếc nhìn nhìn người kia...

Cái nhìn kia, bao hàm thâm ý.

Hắn không mang Ngôn Vô Trạm đi, để người kia lại một mình, Ngôn Vô Trạm bá chiếm cả thùng nước không cho là ấm áp, dáng vẻ trên mặt nghiêm túc trước nay chưa từng có...

Nhớ lại thái độ trước đây của Vân Dương đối với hắn, tâm tình người kia vô cùng nặng nề...

Sự tình so với hắn tưởng tượng thật sự khó khăn hơn.

Một đêm này, người kia một mình vượt qua, sau đó hai người rất ăn ý, như không có việc gì phát sinh, sống chung bình thường. Mấy ngày sau, Ngôn Vô Trạm gọi Hoài Viễn đến...

............