Ngự Hoàng

Chương 170: Giờ phút nhàn nhã




Trình tự trước mắt đều đúng, bầu không khí không chỉ hòa hợp, còn tìm không thấy một chút không hài hòa, nhưng là. . . . . .

Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt gần như yêu dị này của Lạc Cẩn, quần áo Ngôn Vô Trạm từ trên người chầm chậm trôi xuống, da thịt chạm tới hơi lạnh trong không khí, thân thể lại lập tức liền nóng lên. . . . . .

Động tác này chậm rãi, cảm nhận cũng từng bước tiến lên, khá có cảm giác. . . . . .

Tình cảnh này, Ngôn Vô Trạm không phải chưa từng thử qua, phi tử của hắn đã từng hầu hạ hắn như vậy, chỉ là người phụ nữ kia không mê người như Lạc Cẩn, cũng không khiến hắn miệng khô lưỡi đắng như Lạc Cẩn. . . . . .

Bản lĩnh này của Lạc Cẩn đã đạt tới đỉnh cao rồi.

Không hay không biết, hắn bị Lạc Cẩn lột sạch sành sanh, Ngôn Vô Trạm không để ý áo của hắn, con mắt hắn trước sau dừng lại trên mặt Lạc Cẩn, chỉ nhìn, hắn liền có chút không thể khống chế, nhưng vào lúc này, bất ngờ lại xảy ra. . . . . . Hay là đột biến.

Làm đến đây, hắn hẳn là ôm Lạc Cẩn, hai người cùng tiến vào hồ nước nóng, nhưng Lạc Cẩn lại nở nụ cười quyến rũ, tiếp đó, hắn bị y ôm ngang lên rồi. . . . . .

Mọi hình ảnh mập mờ trong nháy mắt tiêu tan, người kia nhìn gương mặt vấn xinh đẹp như cũ của Lạc Cẩn, bên trong hiện rõ cố chấp. . . . . .

Hắn lại một lần nữa bị Lạc Cẩn mê hoặc, biết rõ tên nhóc này là một cây anh túc xinh đẹp, nhưng hắn đã quên dưới bề ngoài xinh đẹp này là kịch độc. . . . . . Dường như đã không cách nào thay đổi.

Lạc Cẩn ôm hắn xuống hồ, dòng nước ấm áp lập tức tới ngang ngực, Lạc Cẩn không buông hắn ra, mà kề sát hắn cùng ngồi xuống.

Y đang quyến rũ hắn không sai, nhưng lại không giống với phi tử hiến thân, Lạc Cẩn là thú hoang hung mãnh, dụ dỗ con mồi là hắn đi vào cạm bẫy của chính mình.

Dáng vẻ như cười như không này của Lạc Cẩn, còn có làn nước ấm áp này khiến lồng ngực người kia căng đầy hơi nóng, giống như lúc nào cũng có thể nổ tung. Hắn muốn Lạc Cẩn cách xa hắn một chút, nhưng tên kia lại dán chặt lấy hắn, dù ở trong nước nóng, tay lạnh như băng vẫn tự nhiên khoát lên đùi hắn, vuốt vào bên trong. . . . . .

"Lạc Cẩn hầu hạ hoàng thượng tắm rửa."

Người kia liếc y một cái, lập tức liền xoay mặt sang chỗ khác, không phải là không muốn nhìn, mà là không dám nhìn nữa. . . . . .

Muốn chết rồi, hắn thật muốn nói, xin Lạc Cẩn ngươi đừng quyến rũ ta. . . . . .

Ngay lúc này, Ngôn Vô Trạm đột nhiên cảm thấy có người chạm vào hắn một cái, sức mạnh không lớn lắm, giống như đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da một cái. . . . . .Lạc Cẩn ở một phía khác, là ai chạm hắn?

Người kia ngẫn ra, cả người liền cứng lại, rất nhanh hắn phát hiện chỗ bị đụng vào không chỉ có một, những phần ở trong nước trên người hắn đều bị thứ gì đó như có như không chạm vào. . . .

Cảm giác đó cũng không phải khó chịu, chỉ là rất kỳ quái, đặc biệt là lúc hắn không biết thứ gì đang chạm vào hắn.

Cảm giác tâm thần nhộn nhạo bị khúc nhạc đệm này làm cho mờ nhạt đi không ít, người kia bình tĩnh nhìn lại mới nhận ra trong hồ đầy những con cá dài nhỏ, sau khi hắn và Lạc Cẩn đi vào, những con cá này liền vây quanh, ở từng điểm trên người bọn họ nhẹ nhàng mổ . . . . . .

"Đây là cái gì?" Người kia hiển nhiên không ngờ tới thứ đụng vào hắn lại là những con cá nhỏ này, hắn nghi ngờ nhìn Lạc Cẩn, hắn không biết trong hồ nước nóng này tại sao có thể có cá.

"Cá." Lạc Cẩn cười híp mắt trả lời, tay y càng đưa tới trước, gần như sờ đến đùi người kia, có điều Ngôn Vô Trạm chăm chú nhìn những con cá kia, hắn cũng không phát hiện tình huống này, Lạc Cẩn sờ rất thoải mái.

Phí lời, hắn dĩ nhiên biết đây là cá, Lạc Cẩn từ lúc nào lại nói nhiều lời dư thừa như vậy. . . . . .

"Đây đều là sắc ngư*, chuyên dùng để đùa giỡn đàn ông, đặc biệt là loại đàn ông rất 'ngon miệng' như người, không tin người xem , chúng nó đang hôn chỗ đó của người." Lạc Cẩn nói xong liền sờ soạng thứ giữa hai chân người kia một cái, Ngôn Vô Trạm co rút lại, cá nhỏ vây quanh lập tức tản đi, có điều rất nhanh lại bơi trở về, trải qua Lạc Cẩn nhắc nhở, Ngôn Vô Trạm thật sự cảm thấy những con cá kia chạm vào chỗ đó của hắn. . . . . .

(*Sắc ngư: giống giống sắc lang.)

Suy nghĩ này một khi phát sinh sẽ không cách nào quên đi, người kia đột nhiên liền cảm thấy không thoải mái, giống như những con cá này thật sự cố ý chạm chỗ mẫn cảm của hắn vậy. . . . . .

Không thể nghĩ nữa.

Hắn cũng không thể tiếp tục bị Lạc Cẩn đầu độc nữa.

Người kia cố sức nháy mắt hai cái, hắn ra lệnh chính mình tỉnh táo lại, sau đó mới một lần nữa nhìn vào trong nước, lần này Ngôn Vô Trạm phát hiện, thật ra những con cá kia cơ bản không có phương hướng đặc biệt, chúng nó chỗ nào cũng chạm vào. . . . . . Cơ bản không như Lạc Cẩn nói.

Y là cố ý.

"Chúng nó cũng đang chạm vào ngươi." Người kia ra hiệu Lạc Cẩn đừng nói lung tung, chuyện này cơ bản không mờ ám như y nói, sau đó hắn lại gỡ tay Lạc Cẩn xuống, hướng về bên cạnh ngồi xuống, bọn họ không thể dựa vào gần như vậy, việc này khiến cho màn tắm rửa này trở nên tràn ngập hương vị sắc tình.

Bọn họ là đến tắm suối nước nóng, muốn ngâm thì từ từ ngâm, không cần làm càn.

Lạc Cẩn không ngăn cản người kia trốn tránh, y vốc nước rưới lên người, dòng nước theo cổ hắn chảy về trong hồ, vẻ nên một đường nét có thể nói là hoàn mỹ, "Chúng nó cảm thấy rất lớn, rất có trọng lượng, vì vậy mới thích thú, vì vậy mới đụng vào, hoàng thượng, người nói đúng không?"Ngôn Vô Trạm không chịu được nhất chính là Lạc Cẩn nghiêm túc hỏi hắn vấn đề thô bỉ như vậy, hắn không trả lời, mà học theo dáng vẻ Lạc Cẩn, bắt đầu rưới nước lên người, hắn cảm thấy hắn phải mau chóng rời khỏi, ở trong đầm rồng hang hổ này, hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bị nuốt trọn, đặc biệt ngồi bên cạnh còn là thú hoang hung mãnh nhìn như vô hại.

"Đây là cá mà Thiệu công tử mua từ nước khác về, loại cá này sống trong suối nước nóng, một khi có người tiến vào, bọn chúng sẽ tự nhiên tới gần, mổ lên da, đem những thứ không sạch sẽ trên người đều nuốt vào trong bụng. Có người nói, thường xuyên ngâm nước suối này, da dẻ sẽ trở nên bóng loáng nhẵn nhụi, Thiệu công tử bỏ ra nhiều tiền mua những con cá này, chính là cho tiểu thiếp hắn thích nhất, nghe nói da dẻ người kia non tơ, mềm mại như nhung." Lạc Cẩn vừa nói, vừa đem khay bên cạnh thả vào trong nước, y rót đầy chén rượu, nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt người kia, "Gần đây người quá mệt mỏi, hôm nay thả lỏng thật tốt một chút, đừng vội ra ngoài, thần cùng người nói chuyện phiếm, cùng ngắm trăng sao gì đó."

Người kia nâng chén rượu lên, nghe vậy theo bản năng nhìn lên đỉnh đầu, một vầng trăng tròn kia khiến người kia nhịn không được cười lên, hắn và Lạc Cẩn dường như như cũng không quá thích hợp ngắm trăng sao gì đó. . . . . .

Cảnh tượng này không cần nghĩ liền cảm thấy quái dị.

Gương mặt căng thẳng nhiều ngày cuối cùng có chút thả lỏng, Lạc Cẩn vuốt chén rượu của y, nhàn nhạt cười, lúc này người kia chợt nhớ tới một chuyện, hắn nghiêng người nhìn lại, "Đúng rồi, ngươi và Thiệu công tử kia là quan hệ thế nào?"

Tòa nhà này là của họ Thiệu, Thiệu công tử trong miệng Lạc Cẩn chính người vừa nãy dẫn bọn họ vào.

Thiệu công tử là chủ nhân của nơi này, không chỉ tự mình tiếp đãi, thậm chí còn muốn tự mình hầu hạ. . . . . .

Hơn nữa thái độ của gã với Lạc Cẩn vô cùng thân thiết, có hơi quá nhiệt tình rồi.

"Hửm?" Câu hỏi này của người kia khiến Lạc Cẩn trong lúc nhất thời không phản ứng lại, y hửm một tiếng, âm cuối thật dài này khiến người ta có vô số suy nghĩ, chân mày Ngôn Vô Trạm cứ như vậy nhíu lại.

Hắn một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục vốc nước tắm lên người, đồng thời như không có chuyện gì xảy ra, nói một câu, "Nhìn có vẻ quan hệ của các ngươi khá tốt."

Còn không nghe ra không đúng trong lời nói người kia, đầu Lạc Cẩn cũng mọc dư rồi, y nghiêng cổ nhìn hắn một hồi lâu, lúc này mới sâu xa nở nụ cười. . . . . .

"Sao? Không vui à?" Lạc Cẩn hỏi, có điều thấy dáng vẻ không sao cả của người kia, y lại bổ sung một câu, "Ghen à?"

Lời này khiến Ngôn Vô Trạm ngẩng đầu lên, có điều sau khi cùng ánh mắt Lạc Cẩn giao nhau, hắn lại rất nhanh dời đi ánh mắt, "Tùy tiện hỏi một chút thôi."

"Ưm." Lạc Cẩn 'ưm' một tiếng thật dài, giống như đã hiểu ý Ngôn Vô Trạm, y không lên tiếng nữa, bầu không khí lập tức liền yên tĩnh lại, người kia vốn đang chờ hắn đáp lại, cũng không ngờ Lạc Cẩn cứ như vậy 'ưm' một tiếng coi như xong.Đợi lâu cũng không thấy y có phản ứng, không nhẫn nại được, người kia lại lần nữa ngẩng đầu lên, đồng dạng, hắn lại cùng ánh mắt Lạc Cẩn giao nhau. . . . . .

Lạc Cẩn đang nhìn hắn, dường như chờ hắn truy hỏi, ánh mắt này dường như hiểu rõ tất cả.

Người kia cứng đờ, vội thu lại ánh mắt, hắn nhìn hơi nước mờ mịt mờ trước mặt, không dự định hỏi nữa, nhưng lúc này, Lạc Cẩn lại chủ động mở miệng. . . . . .

"Chúng thần là bạn cũ, lúc còn nhỏ, hắn và Thiệu lão gia tới Thanh Lưu Thành bàn chuyện làm ăn, chúng ta từng gặp mặt, có lẽ là cảm thấy thần đáng thương, hắn vẫn đối với thần rất tốt, sau đó còn từng đề xuất đón thần rời khỏi Lạc Gia, rời khỏi nơi 'nước sôi lửa bỏng' kia, sống một cuộc sống tốt."

Ba chữ cuối kia, tuyệt đối đủ khiến người ta mơ tưởng viển vông, Lạc Cẩn dù không nói thẳng, Ngôn Vô Trạm cũng hiểu ý của y.

"Thật thân thiết." Hắn tổng kết quan hệ hai người bọn họ.

Nghe xong lời này, Lạc Cẩn suy nghĩ chốc lát, sau đó gật đầu, "Ừm, gần như là vậy."

Y vậy mà lại thừa nhận?!

Ngôn Vô Trạm không ngờ tới Lạc Cẩn sẽ thừa nhận, hắn ngạc nhiên nhìn sang, có điều nhìn thấy lúc Lạc Cẩn nhắc tới Thiệu công tử thì khẽ nở nụ cười lập tức liền lại xoay trở về, có điều lần này, hắn là chuẩn bị rời đi.

Bên cạnh 'ầm' một tiếng, Lạc Cẩn nhìn cũng không nhìn, đưa tay liền kéo người đã đứng lên kia kéo trở lại, Ngôn Vô Trạm trọng tâm không vững, trực tiếp liền ngã vào trong lòng Lạc Cẩn. . . . . .

Khoảng cách rút ngắn, Lạc Cẩn nhìn mặt người kia, nụ cười vẫn lạnh nhạt như cũ, "Người đang tức giận cái gì?"

Y hỏi hắn.

.............