Ngự Hoàng

Chương 169: Thả lỏng một chút




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái chết của Ngô Xung đối với Vạn Chi Kha mà nói là một đả kích không nhỏ, chí ít gã không ngờ tới nhanh như vậy đã phân thắng bại.

Trận đầu với hai bên mà nói ý nghĩa vô cùng, vì vậy Vạn Chi Kha cố ý đánh một ván lớn, thế nhưng huynh đệ họ Ngô không những không thể đánh tan nhuệ khí của Ngôn Vô Trạm, trái lại còn phải bỏ mạng.

Huynh đệ họ Ngô chỉ là tham tướng nho nhỏ mà thôi, trong quân doanh này, người có năng lực ưu tú hơn bọn họ có rất nhiều, chỉ là trận đầu cực kỳ quan trọng này lại như vậy liền thất bại. . . . . .

Việc này ít nhiều đều sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí, Vạn Chi Kha đã đánh giá thấp thực lực của đối phương, vì vậy một lần nữa sắp xếp, những ngày này bọn chúng không công thành khiêu chiến, thật sự là lui về Ải An Đồng án binh bất động.Bọn chúng bên kia không có phản ứng, Ngôn Vô Trạm bên này lại không ngừng công kích, trận đầu giành thắng lợi, bọn họ tất nhiên là thừa thắng xông lên, nhưng dị thuật nhiễu loạn tâm trí ngựa kia lại không cách nào loại bỏ, mắt thấy binh mã đối phương đang ở trước mặt, chỉ vừa lướt qua lằn ranh kia, ngựa lập tức không thể khống chế, kết quả chính là mặc người xâu xé.

Bất đắc dĩ, bọn họ chỉ có thể bị buộc ngừng chiến, hoàn toàn không cần hy sinh vô ích, lại nói binh lực Ngôn Vô Trạm bên này vốn đã ít, hắn càng phải dùng người tốt hơn.

Thắng rồi nhưng vẫn bị động, đối phương không ra quân, bọn họ liền không đánh tới.

Những ngày này bọn họ vẫn luôn thảo luận vấn đề này, thế nhưng nghĩ ra vô số cũng không có cách nào dùng được, ngựa không qua được, người có thể đi thám thính, nhưng mặc kệ là người phái đi thân thủ ra sao cũng không thể trở về, bao gồm cả người trong Nhược Phù Cung.

Nhìn chỗ không ngừng ảnh hưởng đến lũ ngựa kia, còn có thể phát hiện ra do thám của bọn họ, hay là nói, bọn chúng bên kia có cao thủ có thể ngay cả gió thổi cỏ lay cũng cảm giác được.

Việc này khiến Ngôn Vô Trạm rất phiền muộn.

Lúc Lạc Cẩn đi tìm Ngôn Vô Trạm, người kia đang hai tay chống cạnh sa bàn*, mắt không chớp nhìn chằm chằm ranh giới ở giữa kia, dáng vẻ hận không thể từ trên sa bàn trừng ra biện pháp.

(Sa bàn: Mô hình một khu vực được đắp bằng cát dùng để hình dung tình hình khu vực đó. )

Người kia gần đây không phải nhìn chằm chằm sa bàn thì là nhìn bản đồ địa hình Lạc Cẩn hiểu được tâm tình nôn nóng của hắn nhưng có một số việc không phải gấp là được quá nóng hỏng việc người này đã quá cực khổ rồi

Người kia gần đây không phải nhìn chằm chằm sa bàn thì là nhìn bản đồ địa hình, Lạc Cẩn hiểu được tâm tình nôn nóng của hắn, nhưng có một số việc không phải gấp là được, quá nóng hỏng việc, người này đã quá cực khổ rồi.

Lạc Cẩn không cố gắng thả nhẹ bước chân, y trực tiếp đi tới bên cạnh người kia, nhưng Ngôn Vô Trạm ngay cả đầu cũng không quay lại, vẫn cứ nhìn chằm chằm sa bàn kia.

Y biết, Ngôn Vô Trạm đã sớm phát hiện sự tồn tại của y rồi.

Lạc Cẩn than nhẹ, y trực tiếp bắt lấy mặt hắn, ép hắn nhìn mình.

"Ta hỏi ngươi, ta đẹp hơn hay là sa bàn đẹp hơn?" Lạc Cẩn nhìn thẳng con mắt có chút mệt mỏi của người kia hỏi.

"Đương nhiên là ngươi đẹp hơn." Người kia cười, ngược lại lại nhìn về phía sa bàn, vấn đề này cơ bản không cần trả lời, ở trong mắt Ngôn Vô Trạm, Lạc Cẩn là người đàn ông xinh đẹp nhất hắn đã gặp, cái đẹp nam tính không âm nhu."Nếu ta đẹp hơn thì nhìn ta, đừng nhìn thứ kia nữa." Lạc Cẩn nói xong, trực tiếp mang người kia rời khỏi sa bàn, "Ngươi nhìn mấy ngày nay cũng không nhìn ra kết quả, ngươi mệt mỏi rồi, cần thả lỏng một chút, chờ đầu óc tỉnh táo, nói không chừng sẽ nghĩ ra cách."

Tuy nói vậy, nhưng Ngôn Vô Trạm làm sao còn có tâm tình thả lỏng chính mình, hắn ngay cả lúc ngủ cũng nghĩ cách, hắn muốn bảo Lạc Cẩn đừng quấy rầy, nhưng tên kia lại trực tiếp kéo hắn ra khỏi cửa.

"Mượn dùng một lúc." Lạc Cẩn đánh tiếng cùng Hoài Viễn ở ngay cửa, không chút dừng lại, trực tiếp kéo người kia ra khỏi sân.

Hoài Viễn nhìn bóng lưng hai người kia rời đi, y không ngăn cản, vì y cũng biết người kia phải cố gắng thả lỏng một chút, có điều nhìn thấy Ngôn Vô Trạm hắn nghĩ đến triều đình, nghĩ đến hoàng cung bị phó Đông Lưu chiếm lấy, việc này chỉ có nhờ Lạc Cẩn đi làm là thích hợp nhất.

Chỉ có y mới có thể lặng yên âm thầm dời đi sự chú ý của người kia.

"Đi đâu?" Một đường bị Lạc Cẩn kéo đi, bọn họ đã rời khỏi sân, từng có kinh nghiệm mấy lần trước, người kia kiên quyết từ chối, nhưng Lạc Cẩn lại nói cho hắn biết, mọi thứ trên đường đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ không xảy ra chuyện ở lầu xanh đêm đó nữa. Người kia tránh không thoát, chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi dò, hắn còn có việc chính cần làm, hắn không có thời gian cùng Lạc Cẩn làm loạn.

"Không đi lầu xanh." Lạc Cẩn đáp lại, y không nhàn rỗi như Hoằng Nghị vậy, một câu của y, không chỉ trả lời cho người kia, còn nhân tiện châm biếm Hoằng Nghị.

Nghe ra ý khác trong lời nói của Lạc Cẩn, chân mày khẽ nhíu của người kia không tự chủ được giãn ra, mấy tên này dù tạm thời liên kết lại, nhưng vẫn nhìn đối phương không vừa mắt, có lúc hành động trẻ con này thật sự khiến hắn không nhịn được cười, giống như hiện giờ.

Người kia trước sau cũng không thể hỏi ra đáp án, hắn phát hiện hắn thường sẽ bị bọn họ không giải thích được kéo đi khắp nơi, mỗi người đều sẽ cố làm ra vẻ bí ẩn, đã vậy, đến chỗ cần đến, dù hắn không muốn cũng không có cách nào rời đi, một chiêu này đối với hắn rất có tác dụng, dường như những tên này đã nhìn thấy hắn vô cùng rõ rệt, biết phải làm sao đối phó hắn.

Thành thị chiến tranh không quá náo nhiệt, trời vừa tối, nhà nhà đóng cửa, cũng không ra ngoài nữa, rất nhiều cửa hàng đã đóng cửa trước khi trời tối, Đại Dương Thành này ban đêm cực kỳ yên tĩnh.

Hai người đi trên đường phố không người, bước chân đan xen là tiếng động duy nhất, người của Lạc Cẩn không biết mai phục ở đâu, nói chung chỗ này chỉ có bóng dáng hai người bọn họ.

Lạc Cẩn không mang hắn tới chỗ kỳ quái gì, mà dừng lại trước một tòa nhà bề thế, Ngôn Vô Trạm biết chủ nhân tòa nhà này, đây là tòa nhà lớn nhất trong Đại Dương Thành, lúc trước bọn họ vốn là muốn ở đây, nhưng vì cách cửa thành quá xa, vì vậy liền chọn một toà gần hơn kia.

Lạc Cẩn mang hắn tới đây muốn làm gì?

Hắn chưa kịp hỏi, bên trong liền có thanh niên trang phục cao quý ra nghênh đón, người nọ vừa thấy Lạc Cẩn, mặt mày đều cười tươi như hoa, y mấy bước liền lẻn đến trước mặt hai người, có điều Lạc Cẩn nhìn thấy y chỉ là thản nhiên hỏi một câu, "Chuẩn bị xong chưa?"Ngoại trừ Ngôn Vô Trạm, đối với bất kỳ ai, thái độ của Lạc Cẩn đều là không nóng không lạnh, trong lễ nghĩa lại mang theo một chút xa cách, vì vậy người kia nọ không cảm giác có gì không ổn, nụ cười vẫn xán lạn, "Dặn dò của người, ta nào dám sơ sót, đều đã sớm chuẩn bị xong, vẫn chờ đợi người tới, ta nói, Cẩn thiếu gia, xin mời."

Người kia ra hiệu xin mời.

"Làm phiền rồi." Lạc Cẩn gật đầu, y thản nhiên cười, trái lại kéo người kia theo bước người nọ, Ngôn Vô Trạm từ đầu đến cuối không nói gì, vì đối phương hoàn toàn xem như không thấy hắn, trong mắt người nọ ngoại trừ Lạc Cẩn không có ai khác.

Dù đã sớm biết ánh sáng lóa mắt của Lạc Cẩn này sẽ lấn át mọi thứ, nhưng hắn vẫn là lần đầu tiên bị người khác hoàn toàn lơ đi như vậy, người kia ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có chút không dễ chịu.

Nói sao hắn cũng không 'bình thường' đến mức bị người không nhìn thấy chứ.

Đi vào trong tòa nhà, người nọ cùng Lạc Cẩn trò chuyện rôm rả, Ngôn Vô Trạm vẫn im lặng không nói gì, mãi đến khi trong không khí mang hơi thở nóng rực, người nọ mới coi như dừng lại.

"Người từ từ hưởng thụ, ta đều đã chuẩn bị xong, có việc gì gọi một tiếng là được rồi." Người nọ nói xong, lại quay về phía Lạc Cẩn nở nụ cười mập mờ, "Hay là, ta ở lại, tự mình hầu hạ?"

Lạc Cẩn nghe vậy, cũng nở nụ cười, y lắc đầu, "Không phiền ngươi đại giá, đi nghỉ đi, cám ơn."

Người kia cường điệu thở dài, dáng vẻ gã nhìn vừa thất vọng vừa mất mát, có điều vẫn là dứt khoát gật đầu, "Vậy cũng được, ta đi trước."

Đối với người kia Lạc Cẩn không phản ứng quá lớn, chờ gã đi rồi, liền kéo người kia vòng qua bức bình phong trước mặt, đi vào bên trong.

Thông qua mùi lưu hùynh nhàn nhạt trong không khí này, Ngôn Vô Trạm liền đoán được sau tấm bình phong là cái gì, đúng như dự đoán, chỗ này có một hồ nước nóng.

Nhìn mức độ bề thế của tòa nhà này, hồ này cũng không thua kém, chất đá tinh tế, trang trí tinh mỹ, xa hoa lại không thô thiển, khí thế lại không phô trương.

Ngôn Vô Trạm nhìn những con thú sinh động như thật này, hắn phát hiện có vài thứ, không chỉ tồn tại trong cung, người biết hưởng thụ trong dân gian có không ít.

Có vài thứ, thậm chí ngay cả hắn cũng cảm thấy nhìn mà cảm thán.

Trong lúc hắn như lạc vào cõi tiên, Lạc Cẩn bên kia đã cởi sạch, chờ lúc hắn quay lại, chỉ nhìn thấy dưới một màn mà ảo thật mỏng, một thân thể có thể nói là hoàn mỹ. . . . . .

Xung quanh suối nước nóng rất nóng, nhìn thấy mỹ nam tắm rửa càng nóng, dù Lạc Cẩn vẫn chưa xuống nước.

"Ngẩn ra làm gì, còn không cởi đồ." Y giục, trong giọng nói cũng không mang theo nôn nóng, nghe hững hờ như vậy. Y cười nhạt, nụ cười kia càng mang theo vài phần yêu mị, khiến người khác điên đảo tâm thần.

Ngôn Vô Trạm theo bản năng quay đầu sang chỗ khác, dùng tay bịt kín miệng mũi.

Tên nhóc Lạc Cẩn này, dùng đến âm mưu quỷ kế đúng là quen tay quen việc, nói tới quyến rũ người khác lại là dễ như trở bàn tay, hai tuyệt kỹ này của y, trên đời này gần như không ai có thể địch lại. . . . . .

"Sao, hoàng thượng đây là chờ ta tới hầu hạ?"

Lạc Cẩn không chút ngần ngại biểu diễn thân thể trần trụi của y ở trước mặt người kia, y còn rộng rãi khua tóc, vén tóc ra sau, để người kia nhìn càng thêm tỉ mỉ, không một chỗ che chắn.

Sau đó Lạc Cẩn đi tới trước mặt người kia, y đưa tay, nhẹ nhàng kéo lấy hai vạt áo người kia, thân thể y khẽ nghiêng, y so với Ngôn Vô Trạm hơi cao hơn một ít, như vậy y có thể nhìn người kia từ bên dưới.

Y ngửa đầu, trong mắt u ám kia mang theo mị lực vô cùng, Lạc Cẩn như cười mà không cười, hơi nhếch môi lên khiến tâm thần người khác choáng váng. . . . . .

"Vậy, Lạc Cẩn sẽ giúp hoàng thượng thay quần áo."

...................