Chuyện trên chiến trường, Ngôn Vô Trạm đã biết, hắn không ngờ tới người ra tay cứu giúp lại là xà yêu cùng với thanh niên mặt lạnh kia gặp ở Lâm Nghiệp Thành ngày đó.
Dù trong lòng nghi hoặc, vẻ mặt người kia lại trước sau bình tĩnh như một, hắn nhìn thanh niên cung kính hành lễ bên dưới, sai người cho ngồi, chờ sau khi Thất ngồi xuống, hắn mới không nhanh không chậm mở miệng. Người kia không cười, nhưng trong giọng nói chen lẫn một phần nhẹ nhàng khiến hắn có vẻ vô cùng thân thiết, "Người đi cùng ngươi kia. . . . . ."
"Hắn mệt rồi." Thất biết hắn hỏi là Thanh Nhiên.
Thanh Nhiên hiện tại đang biến ảo thành trạng thái Diệp Thanh Xà ngủ say trên người y, vốn bọn họ đã bàn kỹ, tìm chỗ không ai biết sống một đời, y cũng biết Thanh Nhiên không còn nội đan, từ lâu đã không phải là yêu vật có sinh mệnh lâu dài, nhưng vì y, bọn họ lại rời khỏi căn nhà mới vào ở không lâu, một lần nữa trở lại cuộc sống nguy hiểm này. Tháng ngày yên ả không còn bao lâu.
Thất vuốt ve chỗ gồ lên trong áo, xà yêu kia có lẽ là cảm thấy rất thoải mái, còn đang trên người y cọ cọ. Thất và Hoằng Nghị giống nhau, không có quá nhiều biểu tình, nhưng giờ phút này, người kia đọc được từ trong mắt y sự dịu dàng, quan hệ của bọn họ không cần nói cũng biết. Dù hắn đã sớm đoán được, nhưng thân phận của bọn họ, Ngôn Vô Trạm vẫn không rõ ràng lắm. . . . . .
"Ta là người của Văn Thừa Sử Ly Lạc." Cảm nhận được ánh mắt của người kia, Thất một lần nữa ngẩng đầu, nhìn ánh mắt người kia nói, "Có điều Thất hiện tại không hầu hạ đại thiếu gia, người đã cho ta tự do. Ta từ nhỏ đã đi theo đại thiếu gia, được người nâng đỡ, được người bồi dưỡng, hiện giờ đại thiếu gia gặp nạn, Thất không thể đứng ngoài không lo, cho nên liền dốc sức trâu ngựa."
Thất tự giới thiệu bản thân, tiện thể gúp Ly Lạc giải thích, y là người của Ly Lạc không giả, nhưng hiện giờ đã không còn phục vụ hắn, vì vậy chuyện lần trước không liên quan với Ly Lạc, là hắn và Thanh Nhiên làm.
Dù đang đối mặt kẻ địch mạnh, người này cũng không quan trọng những việc nhỏ nhặt, nhưng khi việc này kết thúc, Ngôn Vô Trạm không hẳn sẽ không tính toán, phòng trước tại họa, vì để không gây phiền phức cho Ly Lạc, Thất vẫn là nói trước.
"Chuyện lần trước đã đắc tội, mong hoàng thượng tha thứ." Cách làm của Thanh Nhiên lúc đó, Thất đến giờ cũng không đồng ý, có điều lúc đó nghĩ đời này cùng hoàng thượng gặp mặt cũng chỉ một lần, hắn lại không biết bọn họ là ai, vì vậy có đắc tội hay không không quá liên quan, sớm biết bọn họ còn phải gặp mặt, đánh chết Thất cũng sẽ không mặc cho xà yêu kia muốn làm gì thì làm.
Chuyện kia, đừng nói truy cứu, Ngôn Vô Trạm ngay cả nhớ cũng không muốn nhớ tới, huống chi bên cạnh còn có mấy con hồ ly này, hắn sợ bọn họ ngửi được dấu vết gì đó, vây lấy hắn tra hỏi không thôi. . . . . . Chuyện này, Ngôn Vô Trạm cả bụng xoắn xít.Sợ Thất nói thêm gì nữa, người kia ngắt lời, "Ngươi lúc đó làm sao nhận ra ta?"
Không chỉ hắn, cả Phó Đông Lưu cũng dịch dung, Thất làm sao biết hắn là hoàng thượng, dù xà yêu kia có thể nhìn ra hắn là dịch dung, cũng chưa chắc có thể nhận ra được thân phận thật của hắn.
Nói tới đây, Thất vẫn là lúng túng, y cũng không thể nói, lúc Ly Lạc ra lệnh y theo dõi hắn, Ngôn Vô Trạm còn chưa là hoàng thượng. . . . . .
Thất là người luyện rắn, vừa vặn con rắn dùng để giám sát Ngôn Vô Trạm lúc trước y vẫn còn nuôi, gặp được Ngôn Vô Trạm, con rắn đó sẽ phát ra tín hiệu.
Lúc đó hắn và Thanh Nhiên bị những người ở Lâm Nghiệp Thành kia làm cho sứt đầu mẻ trán, là hoàng thượng, Ngôn Vô Trạm quản lý không tốt, cho nên lúc đó Thanh Nhiên mới làm như vậy. . . . . .
Đề tài này là tuyệt đối cấm kỵ, lần này đến phiên Thất cả bụng xoắn xít cũng không thể nói rõ.
Vì vậy căn phòng này lập tức yên tĩnh trước nay chưa từng có.
Mộ Bạch thấy bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không nói lời nào, hắn bên này gấp như lửa đốt, đợi một lúc, hắn cuối cùng không kiềm chế nổi, đem mọi thứ muốn biết đều hỏi ra.
May mà căn phòng này chỉ có mấy người bọn họ, bọn họ không phải người trong triều, yêu cầu của Ngôn Vô Trạm đối với bọn họ xưa nay cũng không cao lắm, vì vậy hắn cũng không tính toán, huống hồ câu hỏi của Mộ Bạch, thật sự là hắn sau đó phải hỏi.
Quan trọng nhất là.
"Lạc gia đã xảy ra chuyện gì? Ly Lạc thế nào? Nhị gia nhà ngươi ra sao? Sao lập tức liền đều bị người khống chế, bọn họ có vô dụng hơn nữa cũng không ngốc đến vậy chứ? Trực tiếp liền bị người bắt trọn cả ổ?"
Ngôn Vô Trạm lúc đó ra ám hiệu cho Thất, Thất lập tức tới đế đô điều tra tình hình, chuyến đi này không quan trọng lắm, đế đô bề ngoài cùng trước đây không khác gì nhau, nhưng Thất phát hiện, có rất nhiều chỗ đã xảy ra biến đổi long trời lở đất.
Tinh kỵ quân canh giữ ở đế đô sớm đã không còn là những người Thất quen biết, ngay cả những tướng lĩnh kia cũng vậy, giống như toàn bộ quân đội đều thay đổi một lượt, tất cả mọi người đều không giống lúc trước.
Thất không liên lạc được với Ly Lạc, cũng không liên lạc được với bất cứ thuộc hạ nào của Ly Lạc, bao gồm cả người của Mộc Nhai cũng không tìm được, Thất cảm thấy không đúng, e sợ sơ suất liền vội vàng rời khỏi đế đô, y thông qua nhiều người tìm được cửa hàng của Khâm Mặc, tại đó gặp được thuộc hạ của Khâm Mặc, lúc này mới xem như hiểu rõ ngọn nguồn.
Thì ra trước đó yêu vật náo loạn, Văn Dược và Khâm Mặc của Ly Gia nể tình nghĩa cũ đi trợ giúp Yêu Hoàng dẹp loạn, đế đô chỉ còn Mộc Nhai và Ly Lạc, trùng hợp Ngôn Vô Trạm ở biên giới tây bắc xảy ra chuyện, Mộc Nhai vội vã đi cứu, Ly Gia liền trống vắng.
Việc này liền để Phó Đông Lưu có cơ hội.
Phó Đông Lưu cùng Mộc Nhai tới biên giới tây bắc, mang danh là chịu đòn nhận tội, thật ra là giám sát, sau khi Vân Dương chạy trốn, việc đầu tiên chính là sắp đặt khống chế Ly Hận Thiên, y giả truyền thánh chỉ, triệu Ly Hận Thiên vào cung.Con trai Ly Hận Thiên tuy rằng mỗi người có bản lĩnh ngất trời, nhưng hắn lại chỉ dân chúng bình thường, đối với việc của hoàng cung, hắn không hiểu nhiều lắm, huống chi thái giám truyền chỉ còn nói Ly Lạc cũng ở đó chờ hắn.
Ly Hận Thiên không nghi ngờ, hắn vừa vào cung đã bị khống chế, nói tới đây, Thất hơi nghi hoặc một chút, Ly Hận Thiên này đầu óc khá thông minh, bản lãnh của hắn cũng không nhỏ, sao có thể dễ dàng như vậy đã bị khống chế, trong này chắc chắn còn có kỳ lạ, nhưng tình hình cụ thể y cũng không biết được.
Chuyện tiếp theo,, Ngôn Vô Trạm từ chỗ Phó Đông Lưu đã sớm biết được, Ly Hận Thiên bị bắt, Ly Lạc ngay sau đó cũng bị khống chế, Mộc Nhai theo phó Đông Lưu vừa vào đế đô liền bị bắt giữ.
Cho tới Khâm Mặc và Văn Dược, hai người bọn họ không phải cùng về đế đô, mà là Khâm Mặc đi trước, giống như Mộc Nhai, tiến vào đế đô liền cũng bước vào cạm bẫy, Khâm Mặc chỉ là thương nhân, bàn về võ lực, về quyền lực ở đế đô cũng không bằng Mộc Nhai và Ly Lạc, vì vậy kết cục của hắn cũng như hai người anh kia.
Mà Văn Dược phần lớn thực lực để lại Đông Câu càng không cần phải nói, cứ như vậy, mấy người con trai của Ly Gia lần lượt trong lúc không kịp phản ứng bị Phó Đông Lưu bắt giữ.
Chuyện này Phó Đông Lưu làm rất bí mật, theo lý thuyết Mộc Nhai và Ly Lạc bị khống chế, đám người Khâm Mặc nhất định sẽ nhận được tin tức, nhưng bọn họ lại từng người một rơi vào cạm bẫy như vậy.
Tới giờ, manh mối bọn họ có thể điều tra vẫn không nhiều, những người này chỉ biết chủ nhân nhà mình mất liên lạc, hoàn toàn không biết gì khác. Mỗi người đều có hệ thống liên lạc của riêng mình, vòng vòng liên kết, mỗi vị trí đều có người phụ trách. Trước khi chưa nhận được mệnh lệnh, dù nghi hoặc, những người này cũng chỉ có thể án binh bất động.
"Phó Đông Lưu không dám tùy tiện động vào bọn họ." Bắc Thần hừ lạnh, nếu Phó Đông Lưu động vào bất kỳ ai trong bọn họ, hoặc là có ý đồ với Ly Hận Thiên, vậy thì dù y giành được ngôi vị hoàng đế này cũng vô dụng, mấy người bọn họ bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ ngôi vị hoàng đế này, dù y có giết hết, người của bọn họ cũng sẽ không buông tha y, vì vậy, dù nói thế nào, Phó Đông Lưu khống chế bọn họ, chỉ là không muốn để bọn họ cản trở, chờ đại cục đã định, y sẽ chậm rãi chiêu hàng.
Cho nên nói, Ly Hận Thiên kia không những không chịu khổ, hẳn là được hầu hạ thịt cá.
Tuy nói vậy, nhưng phó Đông Lưu lại bắt thứ quan trọng nhất của bọn họ mà uy hiếp. . . . . .
Bắc Thần thật sự là rất muốn xem, kết cục của Phó Đông Lưu đến cùng là gì, nhất định là vô cùng đặc sắc.
"Xem tình thế trước mắt, xông vào đế đô sẽ không có kết quả gì tốt, những người khác của thiếu gia dù đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng từng người hành động rõ ràng không phải lựa chọn sáng suốt. Bọn họ còn phải nghe người trên sắp xếp. Những binh lực này ta triệu tập không được, có điều người của đại thiếu gia, ta ít nhiều vẫn có thể sắp xếp một ít, lúc hoàng thượng cần, bọn họ sẽ đến giúp sức."Thất chỉ có thể làm những việc này, y đã rời khỏi Ly Lạc, từ lâu không có tư cách điều động, những người này chịu nghe y, chính là muốn mau chóng cứu Ly Lạc ra.
Đạo lý này Thất hiểu, Ngôn Vô Trạm cũng hiểu rõ, Thất có thể làm được tới bước này đã rất không dễ dàng.
Thất cùng Thanh Nhiên tạm thời sẽ không rời đi, vẫn sẽ đợi đến chiến tranh kết thúc, bọn họ làm vậy, không phải vì Ngôn Vô Trạm, chỉ là vì báo đáp ân tình Ly Lạc mà thôi.
Có bọn họ giúp đỡ, đối với Ngôn Vô Trạm mà nói như hổ thêm cánh, tuy rằng Thất ở bên Ly Lạc chỉ là tùy tùng nho nhỏ, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn xem như khách quý tiếp đãi, hắn cho người sắp xếp cho bọn họ một gian phòng, nhưng lúc Thất đứng lên tạ ân, gương mặt lạnh như băng này đột nhiên cứng đờ. . . . . .
Sau đó y theo thói quen đưa bàn tay vào trong vạt áo, tìm thẳng đến chỗ thắt lưng, chớp mắt tiếp theo, một thứ xanh biếc liền bị y kéo ra ngoài, Ngôn Vô Trạm nhìn thấy Thất ném mấy vòng, thứ kia vèo một tiếng liền bay lên xà nhà. . . . . .
Có điều không bật ra, thứ kia thuận thế quấn lấy cột nhà.
Ánh mắt Thất có thể nói là lạnh lẽo, y thâm trầm nhìn con rắn nhỏ bên trên kia, có điều chỉ chốc lát sau, Thất đột nhiên nhớ tới đây là chỗ nào, ở đây còn có một đoàn người. . . . . .
Quen cùng Thanh Nhiên chỉ có hai người, y đã quên mất. . . . . .
Sắc mặt Thất lúng túng, tạ ơn xong vội vã đi khỏi, nhìn bóng lưng y có chút hoảng hốt, Ngôn Vô Trạm thầm nói Hoằng Nghị này lúc nào có thể lộ ra vẻ mặt như vậy đây. . . . . .
Ly Lạc kia chính là quanh năm bộ mặt lạnh lùng, nhưng Ngôn Vô Trạm vẫn có thể đại khái đoán ra tình cảm từ trên mặt y, nhưng Hoằng Nghị này. . . . . .
Hắn có ý gỡ đi bộ mặt của Hoằng Nghị, tên kia thật sự sẽ không lộ ra biểu tình sao?
Có điều suy nghĩ của hắn cũng không ai để ý, mọi người đều đang nhìn Diệp Thanh Xà trườn theo Thất, trong lòng không hẹn mà cùng nảy ra một ý nghĩ. . . . . .
Thật một con dâm xà.
..............