Có điều Hoài Viễn tới chậm rồi, bên này đã kết thúc.
Bọn họ cố gắng để lại mấy tên sống sót, nhưng vừa thấy phe mình không thể cứu vãn, mấy tên áo đen trước khi bị bắt giữ liền uống thuốc độc tự tử.
Từng bộ từng bộ xác chết từ trong Xuân Hương Các được mang ra ngoài, trực tiếp chất đống ở cửa, người hầu thân cận của Hoằng Nghị ngăn cản thủ vệ hôm nay kia đang đếm số lượng, mà tú bà Xuân Hương Các và quy nô đang đứng thành hai hàng run lẩy bẩy, có cô nương bị dọa đến khóc ướt cả mặt, thậm chí trực tiếp liền ngất đi, dù mọi việc đều đã tiến hành đâu vào đấy, nhưng tình cảnh này chỉ có thể dùng một chữ hỗn loạn để hình dung.
Hoài Viễn nhíu mày lại, rất nhanh đến gần gã người hầu thân cận tên Thủ Ô kia, "Hắn đâu?"
Thủ Ô lẩm nhẩm số lượng, lúc này mới cố gắng liếc mắt nhìn sang bên cạnh, gã vừa thấy là Hoài Viễn, liền lập tức xoay người lại, thái độ cũng tốt hơn không ít, chỉ là câu hỏi này của Hoài Viễn, gã có chút khó thể trả lời. . . . . .
Cẩn thận liếc nhìn gương mặt không chút tình cảm của Hoài Viễn, người nọ vò vò sau đầu mới ấp a ấp úng tìm đáp án coi như chính xác, "Cái này. . . . . . Đang bận."
Ngôn Vô Trạm thật sự đang bận, hơn nữa còn rất bận.
Đứng trên thang lầu là có thể nghe thấy âm thanh 'bận rộn' của bọn họ, có điều gã cảm thấy Hoài Viễn chắc chắn sẽ không muốn biết bọn họ đang bận cái gì.
Cũng không ai muốn biết bọn họ đang bận cái gì, bởi cái thứ đòi mạng kia. . . . . .
Hoài Viễn vừa nghe lời này, liền theo bản năng liếc mắt về Xuân Hương Các một cái, nơi nồng nặc mùi son phấn này khiến chân mày y nhíu chặt hơn, y không nói tiếp nữa, mà đi thẳng vào.
Thủ Ô thấy vậy, vội vã ngăn cản y, chuyện cười, thời điểm thế này, nếu thiếu gia bị quấy rầy, mọi người nhất định cũng sẽ không có kết quả tốt, vì mạng nhỏ của mình và các anh em, gã cũng không có thể để Hoài Viễn đi vào.
"Xin lỗi, thiếu gia có lệnh, tất cả mọi người không được đến gần." Đừng nói là Hoài Viễn, dù là Hoằng lão gia đến đây cũng không có thể cho vào.
Hoài Viễn dừng lại, cũng không phải vì muốn dừng lại, trường kiếm trong tay trong nháy mắt kê lên cổ Thủ Ô, trong mắt Hoài Viễn rõ ràng viết sáu chữ lớn, kẻ ngăn cản, giết không tha.
Hoài Viễn ra tay, người của Hoằng Nghị bên này lập tức phản ứng, trong thời gian ngắn chỉ nghe được đâu đâu cũng có tiếng rút kiếm leng keng.
Đội ngũ hai bên giương cung bạt kiếm, vốn là người cùng một chiến tuyến, hiện giờ lại đối lập nhau. Tình hình trước mắt còn nghiêm trọng hơn khi nãy.
Thủ Ô mở tay ra tỏ ý không sao cả, gã cơ bản sẽ không quan tâm thanh kiếm lúc nào cũng có thể chặt đầu mình xuống, ra vẻ không giúp được gì nhìn Hoài Viễn, "Dù người giết ta, người cũng chưa chắc đi qua được."Người của Hoằng Nghị cầm vũ khí chặn hoàn toàn cửa vào, người của Hoài Viễn ở không xa, mà ở giữa lại là xác chết chồng chất, tú bà kia dùng sức lau mặt, dưới lớp phấn trắng như tuyết lộ ra làn da màu vàng, mối làm ăn này e là bỏ đi rồi, hôm nay bà còn mạng sống sót là tốt lắm rồi. . . . . .
. . . . . .
Dưới rèm giường nửa trong suốt, mọi thứ đều mơ hồ như vậy, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy hai thân thể mạnh mẽ quấn lấy nhau, chặt chẽ không thể tách rời. . . . . .
Giường lớn vì động tác kịch liệt của bọn họ mà khẽ đung đưa, rèm giường này càng như sóng nước nhấp nhô, trong mùi vị giống đực động dục mơ hồ lộ ra máu tanh, khiến tất cả những thứ này tràn ngập thú tính. . . . . .
Thân thể va chạm phát ra tiếng nước dính dớp, trở thành giai điệu chủ yếu trong căn phòng này, thỉnh thoảng sẽ nghe thấy bên trong pha thêm một tia tiếng khóc nức nở xin tha, hoặc là tiếng thở dốc giống như thú hoang. . . . . .
Mặc kệ là âm thanh nào, người nghe thấy đều sẽ tâm thần phơi phới, bộc phát dục vọng. . . . . .
Làm đến kịch liệt, Hoằng Nghị không nói câu nào, y chăm chú lắng nghe âm thanh khi thì cao vút khi thì trầm thấp của người kia, dù hắn gọi thế nào đều dễ nghe như vậy, hắn chỉ cần vừa phát ra âm thanh, Hoằng Nghị liền hận không thể đem toàn bộ chính mình đi vào bên trong. . . . . .
Thân thể người kia rất dẻo dai, tư thế gì cũng có thể bày ra, Hoằng Nghị không có tâm tình cùng hắn chơi đùa các loại, liền chọn tư thế có thể đi vào sâu nhất. Eo người kia đều sắp bị y ép gãy rồi, hai cái chân kia càng mấy lần không có sức chống đỡ suýt nữa bị đẩy ngã nhưng rất nhanh lại bị y mạnh mẽ ôm lại, đầu gối mơ hồ đau nhức, e là da thịt bên ngoài đều bị mài rách rồi. . . . . .
Ngôn Vô Trạm xưa nay chưa từng 'quỳ' lâu như vậy, nhìn tình hình hiện giờ giống như muốn đem thời gian quỳ cả đời này bù đắp lại rồi.
Hoằng Nghị bên này đang làm khí thế ngất trời, tiếng gõ cửa không đúng lúc vang lên, người bên ngoài thật ra đã sớm tới, nhưng gã không dám động, nhưng lại không dám nghe thiếu gia nhà mình vui vui vẻ vẻ, huống chi hai vị chủ nhân bên trong này đều là nhân vật không thể chọc. . . . . .
Gã vốn muốn chờ trong phòng hơi yên tĩnh một chút mới gõ cửa, nhưng không ngờ tiếng động càng lúc càng lớn, tiếp tục nghe tiếp e là không có điểm dừng, bất đắc dĩ gã chỉ có thể nhắm mắt, liều mạng nhẹ nhàng gõ cái cửa này mấy cái, "Thưa ngài, Hoài Viễn dẫn người đến rồi."
Hoằng Nghị đang ôm lấy đầu người kia cắn môi miệng hắn, y nhả ra đôi môi ướt nhèm của người kia, âm thanh vốn trầm thấp mập mờ, lập tức lại trở về lạnh như băng thường ngày, "Cản lại."
Hoằng Nghị chỉ nói hai chữ như vậy. Không có lệnh của y, hôm nay ai đi vào đây đều phải chết.
Trời có sập xuống, y cũng phải làm cho xong. Không ai ngăn cản được y.
"Cứng không?" Quay đầu lại, giọng nói Hoằng Nghị lần nữa biến trở về tràn đầy mê hoặc.
Người kia gật rồi lại lắc, chỗ kia của Hoằng Nghị giống như chày sắt, càng giày vò càng cứng, hắn chịu không nổi, hắn lắc đầu, là vì Hoài Viễn tới rồi. . . . . .Biết rõ tính cách Hoài Viễn, nhìn thấy tình cảnh bên ngoài hỗn loạn như vậy, Hoài Viễn nhất định là muốn tới tìm hắn, hắn không muốn bị Hoài Viễn nhìn thấy chuyện hắn đang làm. . . . . .
Hắn muốn Hoằng Nghị thả ra, nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng mơ hồ, Hoằng Nghị nghe thấy liền giảm tốc độ lại, y để người kia nói rõ ràng. . . . . .
" Hoài Viễn tới rồi. . . . . . Chúng ta phải mau nhanh ra. . . . . . A ——"
Ngôn Vô Trạm còn chưa nói hết, đã bị một trận ra vào như đóng cọc của Hoằng Nghị cắt đứt, loại động tác trừng phạt này khiến hắn hoàn toàn không có cách nào mở miệng nói, ngoại trừ dốc sức kêu la, âm thanh gì cũng không phát ra được nữa. . . . . .
Âm thanh gần như rít gào bên trong khiến người bên ngoài đỏ mặt, gã mau chóng rời khỏi chỗ thị phi này, lúc nói mấy lời vừa rồi là nắm lấy cổ họng, cũng không biết thiếu gia nhà gã có thể nhớ giọng nói của gã hay không. . . . . . Trí nhớ Hoằng Nghị rất tốt.
Chờ lúc gã chạy xuống lầu, bên ngoài Xuân Hương Các đã đánh nhau.
Hoài Viễn không phải không thể không vào, người của Hoằng Nghị thề sống chết ngăn cản, tình hình trận chiến này còn quyết liệu hơn khi nãy.
Mệnh lệnh của Hoằng Nghị cũng không cần truyền đạt, người kia cũng cầm vũ khí tham gia chiến đấu, cứ như vậy đánh một hồi, Mộ Bạch đã vội vàng chạy đến, vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hắn dùng sức vỗ trán. . . . . .
Lạy trời, lại là như vậy.
Hắn lần nào cũng đến muộn, cái tên Hoằng Nghị này đã không gây sự thì thôi, đã gây sự thì không thể thu dọn.
Nhảy khỏi lưng ngựa, Mộ Bạch nắm lấy cánh tay Hoài Viễn, cùng lúc đó, thanh kiếm xé gió hướng tới, Mộ Bạch tránh sang một bên, lưỡi dao sắc bén sượt qua tai hắn. . . . . . Chậm một chút nữa, hắn sẽ không còn tai.
Khóe miệng Mộ Bạch giật giật. Hắn còn chưa muốn bị phá tướng, còn chưa cưới vợ mà.
"Ngươi bình tĩnh một chút." Chẳng những không buông tay, Mộ Bạch còn dùng sức đẩy Hoài Viễn một cái, "Ở cùng Hoằng Nghị, hắn sẽ không gặp nguy hiểm, ngươi bây giờ đi vào có thể làm gì chứ? Ở đây nhiều người như vậy, đến cuối cùng người khó coi là ai? Ngươi chẳng lẽ đều muốn giết hết hay sao?"
Một câu nói của Mộ Bạch khiến Hoài Viễn lập tức dừng lại, y quay lại nhìn Mộ Bạch một cái, người nọ hướng về phía y lắc lắc đầu.
Tâm tư của Hoài Viễn, Mộ Bạch đều biết rõ, hắn cũng hiểu, thế nhưng hiện giờ, y làm vậy thật sự không thích hợp, đến cuối cùng thật sự sẽ không có cách nào thu dọn.
Hắn để Hoài Viễn tỉnh táo lại.
Hoài Viễn ngửa đầu, liếc mắt nhìn lên lầu, xoay người, y hướng về phía người mình mang tới ra hiệu dừng lại, trận nội chiến này cứ như vậy tạm thời dập tắt.
Sau khi Hoài Viễn đi khỏi, Mộ Bạch cũng nhìn lên lầu, hắn thở dài, đây cũng thật là nghiệt duyên. . . . . .
Không phải một phần, là một đống nghiệt duyên.Quan hệ của mấy người bọn hắn, so với thế cuộc Nam Triều hiện tại còn phức tạp hơn.
Hoài Viễn mang theo người của y, liền đứng trước cửa Xuân Hương Các, mà người của Hoằng Nghị cũng lui về cửa lớn, dù không ra tay nữa, nhưng bầu không khí lại giằng co không ngớt, giống như lúc nào cũng cố thể lại đánh tiếp. . . . . .
Cứ như vậy mãi cho đến giờ tý, Hoằng Nghị mới ôm người kia ra khỏi Xuân Hương Các.
Hoằng Nghị là đợi người kia ngủ thiếp đi mới ôm hắn ra, vì vậy Ngôn Vô Trạm cơ bản không biết tình hình hiện giờ, hắn dựa vào vai Hoằng Nghị, mặt đỏ bừng, ngủ rất say.
Dù là vô cùng thoải mái làm một hồi, Hoằng Nghị cũng không có một chút dáng vẻ tinh thần sảng khoái, vẫn lạnh như băng, y lần nữa xuất hiện, tất cả mọi người theo bản năng nhường đường cho y, nhưng Hoằng Nghị cũng không nhìn ai, ôm người kia liền lên ngựa. . . . . .
Y trực tiếp xem Mộ Bạch và Hoài Viễn như không thấy, còn có thủ hạ của y.
Thủ Ô nhìn bóng lưng Hoằng Nghị vội vã đi khỏi, lại nhìn một chút Hoài Viễn đứng trong bóng tối cả ngoải tỏa ra nguy hiểm kia, gã cảm thấy gã nên mau chóng xin nghỉ với Hoằng Nghị, gã còn chưa muốn làm quỷ. . . . . .
Hoằng Nghị mang người kia về nhà trọ, không chút chần chừ, bọn họ trực tiếp đi tới phòng của Hoằng Nghị, Hoằng Nghị lần nữa ra lệnh, không cho bất kỳ ai tới gần cửa phòng y một bước. . . . . .
Sau đó, y ôm lấy người kia liền ngủ.
................