Đám người Phó Đông Lưu không có ký ức lúc rơi vào bóng tối, giống như chỉ trong nháy mắt, vừa mở ra lại liền thấy Vân Dương cắm đoản đao vào đất, mà người kia ở không xa sau lưng y. . . . . .
Vì vậy trong thời gian đó xảy ra chuyện gì, Phó Đông Lưu cũng không rõ.
Yêu vật kia là tìm Ngôn Vô Trạm, sở dĩ Vân Dương không có chuyện gì, có thể là vì lúc trời tối lại, y nhảy về phía xe ngựa. Vì vậy y may mắn tránh thoát.
Nghe Vân Dương kể lại xong, sắc mặt Phó Đông Lưu liền thay đổi.
Bọn họ không đi được rồi.
Nếu như cố chấp rời đi, chỉ có thể lặp lại chuyện ngày hôm nay, tiếp tục lạc lối trong bóng tối, không tìm được lối thoát.
Hơn nữa yêu vật kia ở trong tối, bọn họ ở ngoài sáng, trước khi bọn họ có ý định diệt trừ đối phương, thì đã bị phát hiện trước rồi. . . . . .
Nếu là chiến đấu mặt đối mặt, Vân Dương chưa chắc sẽ thua, nhưng đối phương quá mức đê tiện, cơ bản không cho y cơ hội đơn đả độc đấu. . . . . .
Kế hoạch trước mắt, chỉ có làm theo yêu cầu của gã, điều tra rõ chuyện này.
Vì vậy đội ngũ Phó Đông Lưu bị ép ở lại Lâm Nghiệp Thành.
Còn người kia, trong lúc bọn họ bàn bạc, hắn vẫn luôn ngủ vùi, một giấc này liền trực tiếp đến ngày hôm sau.
Ngủ rất lâu, nhưng ngủ không yên chút nào.
Hắn vẫn đang nằm mơ, tới tới lui lui, cũng mê mê man man, người kia trong trạng thái rời rạc, hắn đã không phân biệt được là mình đang tỉnh hay đang trong mơ. . . . . .
Hắn mơ thấy rất nhiều rắn, lũ rắn kia quấn lấy xung quanh hắn, dạo chơi trên người hắn, thân thể lạnh lẽo kia, vảy rắn khiến người ta buồn nôn kia, còn có cái lưỡi không ngừng phun ra nuốt vào kia. . . . . .
Bọn chúng xông vào thân thể hắn, bò vào ruột gan, lỗ hổng toàn thân đều bị rắn xâm nhập, chất lỏng không biết tên nhấn chìm hắn. . . . . .
Cho dù hắn giãy dụa ra sao đều không có tác dụng, hắn dùng dao găm cắt bản thân thương tích đầy mình, hắn dùng lửa đốt chính mình đến không chỗ nào lành lặn, hắn thoi thóp, nhưng lũ rắn kia vẫn không buông tha hắn. . . . . . Vẫn cứ xâm lược.
Ngôn Vô Trạm biết rằng hắn đang nằm mơ, nhưng hắn vẫn không tỉnh lại, cho dù hắn cố gắng thế nào, con mắt kia cũng không mở ra được, hắn chưa từng gặp ác mộng, hay là nói, thứ gì đó trong mơ chưa từng dọa được hắn, nhưng lần này, chúng khiến hắn sống không bằng chết.
Mãi đến tận nửa đêm, ác mộng dây dưa mới coi như dừng lại, Ngôn Vô Trạm lúc này mới ngủ, một giấc này ngủ rất say, vang động bên ngoài, hắn hoàn toàn không biết, trực tiếp ngủ tới hừng đông. . . . . .
Hắn ngủ no rồi.
Người kia tỉnh lại trong mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Hắn vừa mở mắt, nhìn thấy chính là làn khói mỏng manh, cùng với dáng vẻ tự nhiên vênh váo kia của Vân Dương. . . . . .Ngôn Vô Trạm ngẩn ra, trí nhớ sau khi ngủ say dâng lên như bạt núi, lấp biển, có điều hắn đã quên lũ rắn kia, chỉ nhớ rõ việc Vân Dương làm với hắn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm nhớ rằng, trước khi thật sự thoát hiểm không hề chọc giận Vân Dương, hắn cũng coi thường quan tâm tới y, nhưng một giây này, đầu óc Ngôn Vô Trạm nóng lên, trực tiếp liền vung lên một chân, Vân Dương biết Ngôn Vô Trạm tỉnh rồi, thế nhưng y không ngờ tới hắn lại đột nhiên ra tay. Y không hề chuẩn bị, một cước này trực tiếp đạp y xuống đất. . . . . .
Tẩu thuốc lăn lông lốc sang một bên, đốm lửa và tàn thuốc rơi ra, để lại trên đất một đường không ngay ngắn. . . . . .
Vân Dương ngồi dưới đất, vẻ mặt kia có chút ngạc nhiên.
Mông y vừa kề sát mặt đất, còn chưa cảm giác thấy mát mẻ, liền cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, người kia lại đánh tới. . . . . .
Đoản đao bên hông bị rút ra, chớp mắt tiếp theo liền hướng về phía cổ họng y huơ tới. Thân thủ Ngôn Vô Trạm dù không bằng y, nhưng cũng không phải chỉ có vẻ ngoài, Vân Dương thầm kêu hỏng bét, nhanh chóng né tránh. . . . . .
Đoản đao chém lên đất chan chát, bắn ra đốm lửa, Vân Dương thấy người kia thật sự là muốn giết người, y có ý cướp lại đoản đao, nhưng thời cơ trước mắt cũng không đúng, y biết thể lực Ngôn Vô Trạm không tốt, y định tiêu hao hết thể lực của hắn, nhưng vào lúc này, người kia chợt đứng lại. . . . . .
Ngôn Vô Trạm ném đoản đao đi một cái, liền quay lại mặc quần áo.
Hắn muốn giết Vân Dương, hận không thể ngay lập tức chặt đầu y xuống, thế nhưng hiện giờ không phải lúc, hơn nữa hắn cũng giết không được, hắn cùng lắm là muốn cho y chút dạy dỗ mà thôi.
Không thể khiến y tổn thương cũng rất tiếc nuối.
Nam nhân vừa mặc quần áo vừa nghĩ.
Có điều không sao cả, hắn sớm muộn cũng sẽ giết y, giống như Vân Dương nói, tự tay giết chết.
Nhìn đoản đao nằm lẻ loi trên đất, Vân Dương có chút không thể tin, Ngôn Vô Trạm lại dễ dàng như vậy đã bỏ qua rồi. . . . . .
Lúc y ngẩng đầu lên lại, Ngôn Vô Trạm đã mặc xong, hắn ngay cả nhìn cũng không nhìn y, chỉ là lúc lướt qua y, thuận miệng nói một câu, "Ta muốn đi thăm dò sự kiện kia, ngươi đi hay không?"
Người kia nói xong cũng không chờ y trả lời, trực tiếp liền đi ra ngoài, trái lại hắn cũng biết, Phó Đông Lưu sẽ không để hắn đi một mình, Vân Dương không đi, cũng sẽ có những người khác đi theo.
Có điều để giám sát, ai cũng như nhau.
Vân Dương nhặt đoản đao lên, quay người liếc mắt nhìn về hướng người kia biến mất, người này ngoại trừ lúc ở trên giường có thể mặc y điều khiển, ngày thường dù y dạy dỗ ra sao đều như nhau.
Dù lần trước y suýt nữa đánh gãy chân hắn, người kia tuy rằng từ bỏ suy nghĩ bỏ trốn, nhưng tuyệt đối không phải là bị y hoàn toàn chinh phục, Ngôn Vô Trạm không có một ngày ngoan ngoãn phục tùng, lúc nào cũng đối đầu với y. . . . . .Hắn mãi mãi vẫn kiêu ngạo như vậy.
Có điều hiện giờ hắn có thể nói chuyện với y, vậy cũng đã là chuyện tốt, từ lúc rời khỏi căn nhà nhỏ, người kia liền không để ý đến hắn nữa, cho dù hắn nói gì, làm gì, ngay cả ánh mắt cũng lười cho. . . . . .
Lúc Vân Dương xuống lầu, người kia đang vừa ăn vừa hỏi tiểu nhị tình hình, có lẽ hỏi được tàm tạm rồi, vừa nhìn thấy Vân Dương, hắn đem cháo còn dư lại một hớp uống hết, liền đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Dương nhìn bữa sáng ăn được một nửa, còn có chén cháo trống rỗng kia. . . . . . Y còn chưa ăn.
Nhưng người kia mặc kệ.
. . . . . .
Nếu yêu vật kia tìm tới hắn, vậy chứng tỏ sự việc không liên quan tới yêu vật, hẳn là có người dựa vào đó giả thần giả quỷ, bọn họ không biết rõ thân phận đối phương, vì tránh bứt dây động rừng, nên không đi tìm người thân của những người mất tích hỏi thăm chi tiết, mà là sau khi khéo léo hỏi dò từ chỗ tiểu nhị, trực tiếp đi tới cánh rừng sau thành.
Cánh rừng ăn thịt người trong lời đồn.
Đang đầu xuân, cây lá đâm chồi, nhưng cánh rừng này lại có vẻ âm u đầy tử khí, yên tĩnh đến ngột ngạt, tựa như một chút tiếng vang hơi lớn cũng sẽ gây ra hậu quả không lường được. . . . . .
Hai người trước giờ vốn ít trao đổi, đến đây lại càng không có bất cứ ý định nói chuyện nào, hai đôi mắt nhìn chòng chọc vào cây cối bốn phía, chỉ lo bỏ xót thứ gì đó. . . . . .
Đúng như lời tiểu nhị, chỗ này không thấy một mống chim bay hay thú chạy, ngay cả tổ chim cũng bỏ trống, không có hơi người, càng không có sức sống. . . . . .
Cánh rừng này là chỗ sâu nhất quanh Lâm Nghiệp Thành, cây ở đây cũng chỉ là cây thông thường, không có nhiều giá trị, vì vậy trước giờ cánh rừng này ít có người lui tới.
Nhiều nhất cũng chỉ đi dạo bên ngoài.
Càng đi sâu vào, càng không có dấu chân người, trên cơ bản chính là trạng thái sơ khai. . . . . .
Cỏ dại, lá khô, khắp nơi đều có. . . . . .
May mà đã hỏi rõ đường đi, nếu không phải cả ngày hôm nay e là bọn họ đều phải loay hoay trong rừng. . . . . .
Mặt trời buổi trưa quá tận tâm làm việc, Vân Dương thu lại ánh mắt không đổi từ trên cây khô, y vừa định sờ túi nước bên hông, liền nghe thấy tiếng răng rắc sau lưng. . . . . .
Hai người đồng thời dừng lại.
m Thanh kia hẳn là tiếng cành khô bị đạp gãy. . . . . .
Nếu ở đây chỉ có hai người bọn họ, vậy cành cây kia là ai làm gãy . . . . . .
Tay Vân Dương chuyển sang sờ về phía đoản đao, hai người trao đổi ánh mắt, lập tức đổi chỗ.
Chỉ trong nháy mắt, Vân Dương liền nắm đoản đao hướng về chỗ có âm thanh phát ra, mà người kia lại cùng y dựa lưng vào nhau, quay sang một hướng khác. . . . . .Thế nhưng bọn họ không thấy gì cả.
Phía sau Vân Dương trống không, trước mặt người kia cũng chỉ có cây mà thôi.
Hai người cùng ngẩn ra, cánh rừng này lại khôi phục yên tĩnh, giống như thứ vừa nãy bọn họ nghe thấy chỉ là ảo giác mà thôi. . . . . .
Hai người toàn thân đề phòng từ từ buông lỏng lại, Vân Dương nắm đao, nhìn về phía người cũng đang hồ đồ kia, âm thanh kia bọn họ đều nghe thấy, không thể sai. . . . . .
Nhưng tại sao lại không có ai?
Cho dù là trốn, cũng không thể trốn nhanh như vậy.
Vân Dương khẽ cau mày, chuẩn bị thu đoản đao lại, có điều động tác của y làm được một nửa liền dừng lại, y giương mắt nhìn người kia đang nhíu mày suy ngẫm, sau đó liền đặt đoản đao vào trong tay hắn. . . . . .
Người kia ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn thanh sắt trong tay, mà lúc này, con ngươi của hắn và Vân Dương đồng thời co rút lại, sau đó hai người lập tức ngẩng đầu. . . . . .
Chỉ thấy phía trên đỉnh đầu bọn họ, không biết lúc nào có thêm một đám khí trắng, dáng vẻ kia, cực kỳ giống như u quỷ đang trôi nổi giữa không trung. . . . . .
Hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên, rõ ràng không sợ hãi, lại không tự chủ mà rùng mình một cái, Vân Dương đồng thời nắm chặt lấy người kia cùng đoản đao, y vừa định kéo hắn lui về sau, nhưng bóng quỷ kia phát hiện bọn họ đang nhìn nó. . . . . .
Đám sương trắng kia lấy thế như sấm sét, hướng về phía bọn họ bay tới. . . . . .
Tốc độ cực nhanh, không cách nào né tránh.
Vân Dương trơ mắt nhìn bóng quỷ kia đi tới trước mặt, ngay cả chiêu thức cũng không phóng ra, y trực tiếp ôm lấy người kia, nhưng đau đớn như dự đoán không xuất hiện, nháy mắt bóng quỷ kia chạm tới y liền biến mất. . . . . . Biến mất ngay sau lưng Vân Dương.
Lập tức, yên tĩnh lại.
Vân Dương lùi ra sau, nhưng tay vẫn khoát lên cánh tay người kia, hai người bốn mắt đan xen, mắt to trừng mắt nhỏ. . . . . .
"Ngươi là ai?" Ngôn Vô Trạm hỏi.
Mặt Vân Dương đen lại.
"Được rồi, ngươi không cần trả lời." Người kia tự mình nói với mình, "Ta cho là ngươi bị quỷ nhập rồi."
Mặt Vân Dương càng đen hơn.
Y rõ ràng thấy được thứ kia biến mất sau lưng Vân Dương, người kia thấy kỳ quái, đưa đầu hướng về phía sau lưng Vân Dương nhìn lại, hơi lạnh kia cũng cùng lúc lại dâng lên, nhưng lúc này, hắn đã không kịp rút đầu về. . . . . .
Sau đó hắn nhìn thấy, sau lưng Vân Dương cõng một đám sương trắng, thứ kia có một gương mặt trắng bệch, lại còn có lông, dưới tóc mái xốc xếch, một đôi mắt không có tròng, đang đối diện với hắn. . . . . .
Sắc mặt người kia thay đổi.
"Ngươi thấy gì?" Giọng nói ngờ vực của Vân Dương truyền tới.
.........