Vân Dương và Phó Đông Lưu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cùng nhau đi học, cùng nhau tập võ, hai người không chỉ là bạn thâm giao có cùng chí hướng, từ rất nhiều năm trước, bọn họ đã vượt qua quan hệ bằng hữu. Việc này khiến quan hệ bọn họ vốn đã tốt, càng thêm gần gũi, thân mật không thôi.
Sau đó Phó Đông Lưu vào triều làm quan, Vân Dương tính tình phóng túng, không thích ràng buộc, liền làm một người nhàn nhã, không gò không ép.
Khi đó, tinh tượng dị biến, thiên hạ đại loạn, tuy rằng cuối cùng Nam Triều tránh thoát kiếp nạn, nhưng lại tổn thất khá nặng nề.
Tiên hoàng chết thảm, Đế đô rơi vào một mảnh nước sôi lửa bỏng, Ngôn Vô Trạm lập tức đăng cơ, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, hắn cũng không có cách nào ổn định lại tất cả những thứ này.
Ngôn Vô Trạm lúc đó đối mặt loạn trong giặc ngoài. Bên ngoài có mầm hoạ chiến tranh để lại, bên trong có quyền thần công cao át chủ. . . . . .
Đệ nhất văn võ đại thần Nam Triều, khi tiên hoàng còn tại thế đã xưng bá triều chính, bây giờ Ngôn Vô Trạm vừa ngồi trên ngôi vị hoàng đế, hắn thế cô sức yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lật đổ hoặc khống chế, hắn đương nhiên phải kiêng kỵ bọn họ. . . . . .
Vì vậy hắn dốc lòng bồi dưỡng Phó Đông Lưu, để y trở thành lực lượng thứ ba, có thể vào thời điểm mấu chốt để hắn sử dụng.
Phó Đông Lưu nhìn thấu ý đồ của Ngôn Vô Trạm, chỉ là y lại có suy nghĩ khác. Y không phải người không ôm chí lớn, chỉ là chí khí của y so với tưởng tượng của Ngôn Vô Trạm cao hơn rất nhiều. . . . . .
Nam Triều rơi vào thời kỳ rung chuyển trước nay chưa từng có, lợi dụng lúc người gặp khó khăn này, thất bại là tiểu nhân, thành công chính là anh hùng.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, nếu trời xanh đã chiếu cố y, Phó Đông Lưu này liền muốn phóng tay một lần.
Y muốn làm vương giả trong thời loạn lạc này.
Vì vậy y đi tìm Vân Dương, bàn luận cùng hắn chuyện này.
Vân Dương nhàn rỗi, người tìm hắn bàn bạc lại là Phó Đông Lưu, hắn dĩ nhiên sẽ dốc hết sức, toàn lực giúp đỡ.
Bọn họ lại lôi kéo một số người, Vân Dương dưới sự giúp đỡ của Phó Đông Lưu, cũng trở thành tướng quân tại biên giới Tây Bắc.
Nhân lúc Ngôn Vô Trạm đặt mọi sự chú ý vàp đề phòng Ly Lạc và Mộc Nhai, Phó Đông Lưu trong bóng tối âm thầm tiến hành kế hoạch hồng đồ của y.
Vân Dương giúp y chiêu binh mãi mã, không ngừng phát triển ở biên giới Tây Bắc này, binh mã mà Phó Đông Lưu chiêu mộ, từ lâu vượt ra khỏi tưởng tượng của người kia.
Dưới sự sắp xếp của Ngôn Vô Trạm, quyền lực của Phó Đông Lưu càng lúc càng lớn, y đã có thể nhân lúc trời mù qua sông*, tránh thoát ánh mắt của đám người Mộc Nhai, làm bất kỳ chuyện gì y muốn làm.(*Man thiên quá hải: một trong tam thập lục kế của Tôn Tử, lợi dụng lúc trời nhiều mây, nhìn không rõ để đưa quân qua sông, ý nghĩa là lợi dụng sự che chở nào đó để lén thực hiện ý đồ của mình)
Ngay lúc Phó Đông Lưu muốn bắt đầu tiến hành kế hoạch này, Ngôn Vô Trạm lại rời khỏi đế đô.
Việc này làm rối loạn kế hoạch của y, nhưng đồng thời, đối với Phó Đông Lưu mà nói, lại là tin tức tốt hơn. . . . . .
Ngôn Vô Trạm rời khỏi hoàng cung, cơ hội y có thể ra tay lại càng hơn nhiều.
Chỉ là y không biết hướng đi của Ngôn Vô Trạm. . . . . .
Lúc Ngôn Vô Trạm mới tới quân doanh, Vân Dương cũng không biết thân phận của hắn, y chỉ nghi ngờ Ngôn Vô Trạm là người triều đình phái tới điều tra những việc trong bóng tối của y tại biên giới Tây Bắc.
Nhưng không ngờ tới, người này lại là hoàng thượng.
Ngay hôm hắn bí mật triệu kiến Hoài Viễn, Vân Dương đã phát hiện thân phận của hắn.
Sau đó y nhớ tới mật thư Phó Đông Lưu đưa tới cho y, nói hoàng thượng đã một thời gian không lên triều rồi. . . . . .
Người này rời khỏi đế đô lại là tự mình chạy đến biên giới Tây Bắc của y rồi.
Vân Dương khá bất ngờ, nhưng y lại ẩn giấu rất sâu, y không vạch trần mà tương kế tựu kế*.
(*Tương kế tựu kế: lợi dụng mưu kế của người khác để thực hiện kế của mình)
Vân Dương báo cho Phó Đông Lưu, nhưng chưa kịp chờ y bàn bạc, Vân Dương đã tự mình quyết định.
Y và Phó Đông Lưu vẫn luôn rất hiểu nhau, dù không nói, cũng có thể biết suy nghĩ trong lòng đối phương, lần này cũng không ngoại lệ, Vân Dương biết Phó Đông Lưu nhất định sẽ đoán ra ý mình.
Là Ngôn Vô Trạm tự mình đưa tới cửa, Vân Dương y không khách sáo nhận lấy.
Vân Dương vừa theo dõi người kia, vừa sắp xếp chuyện về sau, đợi đến lúc hai bên trực tiếp va chạm. Khiến Vân Dương bất ngờ chính là Ngôn Vô Trạm lại đưa Mộc Nhai tới, hắn còn mang theo binh mã.
Việc này khiến Vân Dương lập tức rơi vào bị động.
Hắn không thể không thay đổi kế hoạch.
Vân Dương bỏ lại toàn bộ binh mã ở biên giới Tây Bắc.
Hành động này hơi lớn, nhưng hiệu quả rõ rệt .
Thành công khiến tất cả bọn họ xem thường, cho là Vân Dương y chiến bại, chạy trối chết. . . . . .
Cũng chỉ có Vân Dương mới có gan này, mới có khí phách này.
Vân Dương không có lòng ham chiến, cả quân doanh cũng đánh không lại người kia mới là quan trọng. Vì vậy y chuẩn bị nhường trận chiến này lại cho Mộc Nhai, mà y thì lại lặng lẽ dời Ngôn Vô Trạm đi. . . . . .
Đáng tiếc là Bắc Thần lại làm rối loạn kế hoạch của y.
Hắn đem chỗ giam giữ Ngôn Vô Trạm báo cho Hoài Viễn, đồng thời lại phá hư bố trí phòng ngự của Vân Dương. . . . . .Vân Dương vốn không coi trọng thành này, vì vậy Bắc Thần hơi chút phá hoại, liền trực tiếp tan rã. . . . . .
Những việc này đều đến quá nhanh, Vân Dương không thể không từ bỏ việc cướp đi người kia, một mình y chạy trốn.
Có điều Vân Dương vẫn chưa hoàn toàn thất bại.
Phó Đông Lưu đã theo Mộc Nhai đến rồi.
Tuy rằng Vân Dương không thể nhiều kiềm chế Mộc Nhai một quãng thời gian, nhưng những thứ này cũng đã đủ rồi.
Ngôn Vô Trạm và Mộc Nhai đều không ở đế đô, dù cho nơi đó đóng quân bao nhiêu binh lính, đều là một tòa thành trống không. . . . . .
Vân Dương nhân lúc này đi tới đế đô, mà Phó Đông Lưu thì lại thay thế vị trí của y.
Phó Đông Lưu rất rõ ràng, việc ở biên giới Tây Bắc, Ngôn Vô Trạm đã đối với y nảy sinh nghi ngờ, y cũng biết Ngôn Vô Trạm cho Hoài Viễn sắp xếp người giám sát y, có điều Ngôn Vô Trạm đã chậm một bước.
Phó Đông Lưu đã vững vàng rồi.
Hơn nữa, vận may của y không tệ.
Mộc Nhai ở biên giới Tây Bắc, mấy huynh đệ Ly Gia còn lại bị chuyện khác vướng chân, cũng không ở trong đế đô, Ly Gia hiện giờ chỉ còn một mình Ly Lạc. . . . . . Ngoài ra thì chính là nhược điểm chung của mấy huynh đệ Ly Gia này.
Vân Dương dùng kế lừa Ly Lạc đi khỏi, lại dùng cách tương tự lừa cha Ly Lạc, Ly Hận Thiên, cũng chính là nhược điểm kia, vào trong cung.
Y khống chế Ly Hận Thiên.
Để khống chế Ly Lạc, Vân Dương phí không ít sức lực, cuối cùng Ly Lạc thua Vân Dương ở lòng dạ độc ác, chỉ cần Ly Hận Thiên còn sống, đó chính là quân cờ thắng lợi của Vân Dương, còn việc hắn* sống thế nào đã không còn liên quan tới Vân Dương.
(*Hắn ở đây là Ly Hận Thiên)
Ly Lạc ở vào thế yếu, cuối cùng không thể không hàng.
Tính tình Mộc Nhai mọi người đều biết, uy hiếp, dụ dỗ hoàn toàn không có tác dụng, Vân Dương cũng trực tiếp không lãng phí, trong nháy mắt hắn* trở lại đế đô, trực tiếp trói lấy. . . . . .
(*Hắn ở đây là Mộc Nhai)
Đế đô này là thiên hạ của Mộc Nhai, hiện giờ nơi đó lại bị Vân Dương khống chế, chỗ an toàn nhất, trái lại trở thành lao tù thích hợp nhất. Hơn nữa trong tay y còn có một quân cờ chiến thắng.
Ly Lạc và Mộc Nhai đều bị khống chế, mấy cái huynh đệ Ly Gia khác cũng đã giải quyết xong.
Ngoài mặt, đế đô đã nằm trong tay Phó Đông Lưu, hiện tại chỉ còn thiếu bắt được Ngôn Vô Trạm, ép hắn thoái vị mà thôi.
Phó Đông Lưu không đánh rắn động cò, liên lạc giữa Hoài Viễn và đế đô cũng chưa từng đứt đoạn, nhưng cùng với trước đây khác biệt là, những liên lạc này không còn tiến hành bí mật, mà là thông qua sự cho phép của Phó Đông Lưu. . . . . .
Vì vậy lúc Hoài Viễn sắp xếp người đến Thanh Lưu Thành điều tra vụ án tổng quản, mọi việc đều theo ý Ngôn Vô Trạm mà làm.Vân Dương liền lập tức lên đường tới Thanh Lưu Thành, mục đích của y rất đơn giản, chính là Ngôn Vô Trạm.
Không còn Ly Gia, lực lượng của Ngôn Vô Trạm vô hình đã bị giảm đi một phần lớn, mà phụ tá đắc lực của hắn lại bị Phó Đông Lưu khống chế, hiện giờ hắn rơi vào tình cảnh tứ cố vô thân.
Nghe đến đó vẻ mặt người trên giường lại là từ đầu tới cuối cũng không có bất kỳ biến hóa nào, mặc dù biết rằng, hắn hiện tại chỉ còn là một vỏ bọc hoàng đế mà thôi. . . . . .
Khí phách của Ngôn Vô Trạm, Phó Đông Lưu vẫn luôn bội phục, có điều không còn cách khác, y không muốn mãi là bề tôi, y cũng muốn có được thiên hạ. . . . . .
Thứ quyền lực này chính là như vậy, đụng đến sẽ nghiện. cai cũng không được.
"Hoàng thượng, phiền người theo vi thần vào cung, chủ động nhường hiền, vi thần bảo đảm, tuyệt đối sẽ không thương tổn hoàng thượng mảy may, cũng sẽ không động đến người nhà hoàng thượng. . . . . ." Phó Đông Lưu ôn hòa cười, Phó Đông Lưu này vẫn là người Ngôn Vô Trạm quen biết, thanh cao hờ hững, chỉ là, người trước kia hắn khen thưởng, hiện giờ đang đi trên con đường gian nịnh.
Ngôn Vô Trạm im lặng không nói gì, ngoại trừ chấp nhận sắp xếp của Phó Đông Lưu, hắn không có lựa chọn nào khác.
"Hoàng thượng nếu đã không có ý kiến khác, xin mời đi nghỉ ngơi, sáng mai trời vừa sáng, chúng ta sẽ khởi hành." Dứt lời, Phó Đông Lưu liền nhớ tới gì đó, y quay sang Ngôn Vô Trạm áy náy cười nói: "Đúng rồi hoàng thượng, chỗ này chỉ lớn như vậy, ta không quen ngủ trên đất, chỉ đành để hoàng thượng thua thiệt tạm một đêm."
Y muốn Ngôn Vô Trạm nhường giường lại.
Người kia không nổi giận, hắn hờ hững đứng dậy, cho dù Phó Đông Lưu không nói, hắn cũng coi thường ngủ lại trên cái giường này, chỗ tràn đầy mùi vị của Vân Dương này. . . . . .
"Vân Dương, nghỉ ngơi, sáng mai dậy sớm." Người kia vừa đứng lên, Phó Đông Lưu liền giật lấy thuốc trong tay Vân Dương. Thuốc của Vân Dương không ai được đụng tới, ngay cả Ngôn Vô Trạm cũng không được, nhưng đối với hành động của Phó Đông Lưu, Vân Dương lại không có bất kỳ bất mãn nào.
Có điều y cũng không nghe theo Phó Đông Lưu, "Ngươi đi ngủ đi, ta không buồn ngủ."
"Này, chúng ta cũng đã lâu không gặp mặt. . . . . . Ngươi cũng không nhớ ta sao?" Phó Đông Lưu không buông ra, trái lại kề sát vào, y nhìn Vân Dương, nhỏ giọng nói.
Ám hiệu của y khiến Vân Dương ngẩn ra, lập tức không chút nghĩ ngợi từ chối, "Đừng như vậy, hắn còn đang ở đây."
"Thì sao, ngươi còn sợ bị người khác nhìn?" Phó Đông Lưu nhỏ giọng cười, "Thế này không giống tính cách của ngươi nha."
Vân Dương chưa kịp nói, sau lưng đã nổi lên gió lạnh, y quay lại, nhưng chỉ nhìn thấy người kia đầu cũng không quay lại đi ra ngoài. Cửa đã đóng lại.
Người Phó Đông Lưu mang tới đã canh giữ quanh căn nhà này, Ngôn Vô Trạm chạy không được, hắn cũng không muốn chạy, hắn chỉ là muốn đi ra ngoài một chút mà thôi. . . . . .Ngẩng đầu nhìn một hồi bầu trời đã gần như quen thuộc này, người kia lúc này mới không tiếng động thở dài. . . . . .
.............