Ngự Hoàng

Chương 114: Đoán không ra




Muốn Vân Dương. . . . . .

Cũng muốn Vân Dương cho hắn loại khoái cảm kia. . . . . .

Ngôn Vô Trạm lúc này thành thật.

Bản năng nghe theo đòi hỏi của thân thể.

Vân Dương nhìn người kia, chậm rãi cúi đầu, y hoàn toàn quỳ gối trước mặt người kia, từ bắp chân hắn hôn lên, y hôn rất chăm chú, rất thành kính, như báu vật. . . . . .

Lông mi thật dài bình tĩnh che khuất đôi mắt tràn đầy ngạo khí của y, Vân Dương thế này khiến người kia chấn động từ đáy lòng, theo đó cảm giác sinh ra cũng so mãnh liệt hơn rất nhiều với trước đây. . . . . .

Vết thương trên đầu gối đã hoàn toàn lành lại, một chút di chứng cũng không để lại, nếu không nói ra, không ai biết chỗ đó của người kia thiếu chút nữa thì phế bỏ. . . . . .

Đầu lưỡi Vân Dương ở trên đầu gối hắn đảo quanh, đây là một cơ hội tuyệt vời, nếu như lúc này hắn đánh lén Vân Dương, cho dù Vân Dương lợi hại cỡ nào, cũng không cách nào né tránh. . . . . .

Nhưng Ngôn Vô Trạm không làm vậy.

Hắn chỉ tựa lên tường, nhìn đầu Vân Dương từ từ hướng lên. . . . . .

Lúc hôn đến bắp đùi, môi Vân Dương liền dời về phía giữa hai chân người kia, y liếm hôn bên trong bắp đùi hắn, còn dùng hàm răng nhẹ nhàng gặm cắn, loại cảm giác đó không thua gì chỗ mẫn cảm nhất của người kia bị chạm tới, Ngôn Vô Trạm hít một ngụm khí lạnh, khom người liền ôm lấy đầu Vân Dương.

Lúc này Vân Dương đã đem cả mặt đều vùi vào giữa hai chân hắn. Y để lại phía bên trong đùi mềm mại của người kia một ký hiệu thuộc về y. Y hút lấy càng thêm cố sức, có chỗ đều bị y hút ra tơ máu. . . . . .

Người kia hừ ra tiếng.

Cảm giác quá mức mãnh liệt khiến hắn quên hết mọi thứ, ngoại trừ ôm đầu Vân Dương, hắn cái gì cũng không nhớ tới. . . . . .

Vân Dương quỳ gối giữa chân người kia, đầu cúi thấp từ từ ngẩng lên, đầu lưỡi kia từ bên chân chuyển sang vị trí trung tâm sung mãn này, sau đó một đường hướng lên trên, cuối cùng ngậm lấy thứ đó của người kia. . . . . .

Ngôn Vô Trạm như trút được gánh nặng phun ra một hơi thở dài, nhưng rất nhanh lại rơi vào một cảnh giới tươi đẹp khác. Tay nắm lấy đầu Vân Dương từ đầu đến cuối không buông, móng tay đã ghim vào tóc y, gần như nhổ tận gốc tóc của y. . . . . .

Thoải mái của Ngôn Vô Trạm, Vân Dương có thể cảm nhận được.

Tranh thủ hắn nhíu mày, liếc mắt nhìn hắn một cái, gương mặt bị dục tình lấp kín của người kia, càng nhìn, càng mê người. . . . . .

Giống như yêu quái, dù vì hắn thịt nát xương tan cũng vui lòng cam chịu. . . . . . Làm gì cũng đồng ý.

Chuyện như vậy chưa là gì, hắn muốn, Vân Dương sẽ cho hắn càng nhiều hơn. . . . . .Thứ kia của Ngôn Vô Trạm từng được Hoài Viễn ngậm vào, cũng từng được Bắc Thần ngậm lấy.

Động tác của Hoài Viễn ngây ngô nhưng ra sức lấy lòng, Bắc Thần cũng không quen, nhưng y đủ lớn mật, cái gì cũng muốn thử, dùng hết khả năng khơi gợi cảm giác của người kia.

So với bọn họ, Vân Dương lại sắc tình hơn nhiều, cũng càng có kỹ xảo hơn một chút, y có thể cho người kia cảm giác trực tiếp nhất, đây là dục vọng trần trụi, khiến người ta quên hết mọi thứ. . . . . . chìm sâu trong đó.

Cảm giác của ba người bọn họ không giống nhau, nhưng mang đến người kia thoải mái khác biệt. . . . . .

Ngôn Vô Trạm không cách nào so sánh, hắn đều yêu thích.

Dưới sự hầu hạ của Vân Dương, chân người kia càng thêm mở rộng, nhưng tay ôm lấy y lại càng cố sức, hắn muốn Vân Dương ngậm sâu hơn, hắn muốn kích thích lớn hơn. . . . . .

Đến cuối cùng, hắn phối hợp nâng eo lên.

Động tác của hắn khiến Vân Dương rất không thoải mái, y bất mãn ném cho người kia một cái tát, một tát này đánh lên mông, có điều tay Vân Dương không lập tức lấy ra, mà hung hăng xoa nắn lên mông người kia. . . . . .

Ngôn Vô Trạm chịu không nổi, động tác của hai người càng thêm kịch liệt, như Vân Dương từng nói, quên liêm sỉ, quên hết mọi thứ, thậm chí đã quên bọn họ là người. . . . . . chỉ là hai con thú hoang đang động dục.

Cái gì cũng không cần, chỉ cần dục vọng.

Trong khoái cảm chồng chất như núi, người kia cuối cùng không nhịn được, hắn ôm đầu Vân Dương, liền dứt khoát đem thứ kia của chính mình đẩy vào chỗ sâu nhất trong miệng y, phun trào. . . . . .

Nam nhân thoải mái nhắm hai mắt lại, hắn thỏa mãn thở dài, gương mặt đỏ bừng kia biểu thị rõ ràng cảm giác chân thật của hắn giờ phút này, cảm giác này, thoải mái tràn trề, muốn ngừng mà không được. . . . . .

Chốc lát sau, Ngôn Vô Trạm mới khôi phục lại tinh thần, sau đó hắn nhớ tới, hắn còn đang ở trong miệng Vân Dương. . . . . .

Người kia cả kinh, vội vã lui ra, thứ kia kéo khỏi khoang miệng ấm áp, mang theo một chút chất lỏng sềnh sệch, người kia không nghĩ tới tình hình của chính mình, luống cuống tay chân đi tìm đồ vật, hắn phải để Vân Dương phun ra. . . . . .

Nhưng Vân Dương lại nắm lấy tay hắn.

Người kia nghi ngờ quay lại, vừa vặn đối mắt với ánh mắt mang theo ngạo khí kia của Vân Dương. . . . . .

Bên mép y còn dính một chút chất lỏng màu trắng, do lúc hắn rời khỏi mang ra ngoài. . . . . .

Chẳng biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng này của Vân Dương, trong lòng người kia kinh sợ, tiếng tim đập phát ra như tiếng sấm vang. . . . . .

Ngay cả mắt cũng có chút căng đau. . . . . .

Vân Dương nhìn hắn, cuống họng lại hơi cử động lên xuống. . . . . .

Con ngươi người kia chợt co rút lại, vội vã đỡ mặt Vân Dương. . . . . .

"Phun ra." Người kia nói."Chậm rồi." Vân Dương há mồm, bên trong trống rỗng, không còn sót lại bất cứ thứ gì.

Ngôn Vô Trạm không biết thứ kia có mùi vị gì, nói chung chẳng tốt đẹp gì, đã từng có phụ nữ vì làm hắn vui lòng cũng đã làm chuyện giống vậy, dù đối phương vô cùng nịnh nọt, nhưng trên mặt vẻ mặt cũng lộ ra cảm giác chân thật của nàng ta. . . . . .

Thứ kia, hẳn là rất khó ăn, hay là nói, khó có thể nuốt xuống.

Nhưng Vân Dương lại ngay cả chân mày cũng không nhíu một cái, toàn bộ nuốt vào.

Không thể nào tưởng tượng được, Vân Dương vênh váo hung hăng này, tướng quân ngông cuồng tự đại này lại sẽ làm chuyện như vậy. . . . . .

Loại rung động này, hắn hình dung không ra.

Đối mặt với ánh mắt không thể tin của người kia, Vân Dương nhếch môi, trong nụ cười ngạo nghễ mang theo tà ác, y ôm lấy sau cổ người kia, kéo hắn đến trước mặt mình, "Mùi vị cũng không tệ lắm, ngươi có muốn nếm thử hay không?"

Dư vị cao trào vẫn chưa rút đi, người kia cơ bản không kịp cảm nhận, hắn ngập ngừng mở miệng, vẻ mặt đó từ từ trở nên rối rắm.

Cũng không phải vì Vân Dương để hắn nếm thử thứ kia.

"Tại sao. . . . . ." Từ lúc gặp lại đến nay, người kia lần đầu tiên hỏi Vân Dương.

Dù Vân Dương có mục đích gì, kết quả cũng giống nhau, Ngôn Vô Trạm không hỏi lý do, hắn sẽ nhanh chóng trở về làm hoàng đế của hắn, mà Vân Dương sẽ đầu một nơi, thân một nẻo. . . . . .

Đây là số mệnh đã định.

Nhưng hiện giờ, hắn muốn biết.

"Cái gì tại sao?" Vân Dương không rõ, cười hỏi người kia.

"Tại sao phải đi tìm ta? Lại vì sao đem ta tới nơi này? Ngươi đến cùng là muốn làm gì?" Giọng nói bình tĩnh, nhưng lại mang theo uy nghiêm chưa từng có, đó là quyết đoán và nghiêm nghị thuộc về hoàng đế.

Vân Dương nghe xong, không cho ra bất cứ đáp án nào, y nghiêng người tới trước, chuẩn bị tiếp tục chuyện vừa rồi, theo động tác vừa rồi của Vân Dương, người kia cũng bắt được tay y, hắn ép buộc y nhìn mình. . . . . . Mấy ngày nay, Ngôn Vô Trạm vẫn trong trạng thái bị động, bị ép tiếp nhận mọi thứ của Vân Dương, hắn vẫn là lần đầu tiên dùng thái độ này đối xử với Vân Dương. . . . . . Uy nghiêm không cho kháng cự.

"Chúng ta khi nào rời đi?" Ánh mắt nhìn thẳng lại lần nữa nhìn sang, người kia lại hỏi.

Vân Dương hai tay vòng trước ngực, nghiêng đầu cười nhạt, con ngươi kia ở trong bóng tối, phát sáng rạng rỡ, "Như vầy, không tốt sao?"

Người kia cũng hít một ngụm khí lạnh, nhìn gương mặt tươi cười của Vân Dương, hắn liền cả mặt đều ngưng đọng lại, trong lòng như có thứ gì chui lên. . . . . .

Suy đoán của hắn cũng không phải là tự suy diễn. . . . . .

"Vân Dương, ngươi. . . . . ."

Ngôn Vô Trạm vừa muốn hỏi, yên tĩnh vạn năm không đổi này lại đột nhiên bị đánh vỡ, cửa đã cài then bị người dùng sức phá tan, ván cửa đập lên tường, ngay cả đàn hồi trở lại cũng không có, suýt chút nữa liền vỡ vụn rồi. . . . . .Cái then cửa này cũng quá cũ, đã có chút mục nát, Vân Dương vốn định hai ngày nữa đổi một cái khác . . . . . .

Vân Dương phản ứng rất nhanh, trong nháy mắt cửa mở ra, y cầm chăn lên liền che cho người kia, đoản đao kia không biết lúc nào đã được y cầm trong tay, lúc chăn chạm đến gò má, Vân Dương đã ra đến cửa. . . . . .

Có điều Ngôn Vô Trạm cũng không nghe thấy tiếng động tranh đấu, lại nghe thấy tiếng kinh ngạc của Vân Dương. . . . . .

"Ngươi sao lại đến đây?"

"Lo cho ngươi." Tâm tình đối phương hẳn rất tốt, lúc y nói chuyện, có thể nghe thấy rõ ý cười.

Ngôn Vô Trạm kéo chăn che mặt xuống một cái, nhưng lúc này Vân Dương đã đóng cửa, hắn chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Vân Dương cùng một vạt áo màu đen. . . . . .

Người kia ngồi dậy, không khí lạnh như băng khiến hắn nhớ tới, hắn giờ phút này không một mảnh vải, hắn vừa lấy quần áo trước đó bị Vân Dương ném đi mặc vào, vừa cau mày suy nghĩ. . . . . .

Giọng nói vừa rồi kia, hắn rất quen thuộc.

Là ai?

Là người ở bên cạnh hắn?

Hay là người hắn quen biết?

Nhưng người kia tới nơi núi thẳm này, không phải là vì cứu hắn, mà là vì tìm Vân Dương. . . . . .

Ngôn Vô Trạm sẽ không ngu đến mức đi lừa mình gạt người.

Nhìn về phía ván cửa đóng chặt, hiệu quả cách âm trong nhà này không phải tốt lắm, lời trò chuyện của bọn họ không chịu một chút ảnh hưởng truyền vào. . . . . .

Người kia nghiêng tai lắng nghe, nghe xong, sắc mặt người kia từ từ khó coi, vẻ nghi hoặc này, đến cuối cùng chỉ còn âm trầm.

...............