Ngự Hoàng

Chương 102: Chính diện giao tranh




– Chính Diện Giao Tranh.

"Người, không có tới, chỉ có hai người bọn ta tới thôi." Bắc Thần nói xong, thân mật kéo Ngôn Vô Trạm một cái.

Người kia kỳ quái liếc mắt nhìn y, Ngôn Vô Trạm không biết Bắc Thần đang định giở trò quỷ gì. . . . . .

Thật ra y hôm nay là tới tống tiền, thế nhưng điệu bộ này nhìn sao cũng giống như đi lừa gạt.

Mà hắn, đương kim thánh thượng, chính là một tên tòng phạm.

Hoằng Nghị nắm chặt Kim Hồ Lô, ra vẻ muốn nhảy lên nóc nhà, Bắc Thần thuận thế đá miếng ngói dưới chân, miếng ngói vuông vức kia trong nháy mắt tiếp theo liền ghim vào mặt đất phía trước Hoằng Nghị. . . . . .

Động tác Hoằng Nghị khựng lại, lúc này Bắc Thần cười hì hì ngồi xổm xuống.

Ngôn Vô Trạm có chút bội phục, Bắc Thần lại có thể ngồi xổm ở chỗ mà hắn đứng còn thấy khó khăn, phải biết rằng một nửa chân y đang treo lơ lửng giữa trời. . . . . .

"Hoằng thiếu gia bình tĩnh đừng nóng" Bắc Thần làm một động tác khoát tay với Hoằng Nghị, hai tay y vòng trước ngực, cả mặt thoải mái cười, "Quy tắc giang hồ, chúng ta đều hiểu, cùng ông chủ lớn bàn chuyện mua bán, dĩ nhiên không thể mang người theo, nếu không, một khi các ngươi đổi ý, cánh tay nhỏ cẳng chân nhỏ của ta cũng không ngăn nổi các ngươi. Chờ ta lấy được đồ, tất nhiên người sẽ không bị chút thương tổn nào trả về cho các ngươi."

"Chúng ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?" Lạc Cẩn hừ cười, y mở miệng nhe răng, tùy tiện nói một câu là muốn gạt bọn họ tin tưởng, thật là nói chuyện viễn vông.

"Nhược Phù Cung lớn như vậy, còn sợ một tên trộm nhỏ nhoi như ta hay sao? Có sợ thì cũng là ta sợ ngươi." Lúc Bắc Thần nói chuyện, trực tiếp đặt cằm lên cánh tay, y hướng về phía Lạc Cẩn nháy mắt, có điều biểu hiện vô tội này Lạc Cẩn không nhìn thấy, lại khiến Ngôn Vô Trạm ở bên cạnh trực tiếp nổi da gà, "Chúng ta lăn lộn trên giang hồ, quan trọng ở chữ tín. Hôm nay các ngươi đưa đồ vật cho ta, sáng mai ta đem người trả lại. Ta còn muốn làm phiền cung chủ nói lời giữ lời, sau này đừng tìm ta gây phiền phức, ta mang người tới cũng chỉ là trùng hợp ngang qua, dễ như nhấc tay mà thôi. Ta trả lại cho các ngươi không bị chút thương tổn nào, cần chút thù lao không phải là quá chứ?"

Ở trong mắt Lạc Cẩn, Bắc Thần cùng lắm chỉ là một tên trộm tham tiền mà thôi.

Nếu hắn muốn giết y chẳng phải là dễ như ăn cháo, cho dù Bắc Thần muốn giở trò gian trá cũng không dám. . . . . .

Lạc Cẩn rất rõ ràng, tuy rằng hắn đứng ở vị trí bị uy hiếp, nhưng người thật sự sợ hãi là Bắc Thần mới đúng.

"Bọn ta trải qua ngày tháng lưỡi đao nhuốm máu là vì lăn lộn kiếm ăn, hai vị đây nếu như muốn chơi trò mập mờ cũng được, ta sẽ ở đây, muốn giết muốn bắt tùy ý, có điều trước rạng sáng ta không thể trở về, các ngươi cứ chuẩn bị nhặt xác đi, giao dịch này coi như chấm dứt ở đây, không ai tiếp tục nữa."Tiếp tục." Hoằng Nghị ra quyết định trước tiên.

Y muốn bàn xong cuộc mua bán này.

Lạc Cẩn nhìn Hoằng Nghị một cái, tròng mắt u ám sâu không thấy đáy. Lúc này Bắc Thần cười vỗ tay, y lắc đầu than thở với Hoằng Nghị, "Hoằng thiếu gia quả nhiên thật phóng khoáng, vậy Cẩn thiếu gia cũng đừng khách sáo, lấy đồ vật ra đi, chúng ta mau chóng xong việc, cũng thuận tiện cho mọi người."

Bắc Thần nói xong cũng dùng cánh tay huých chân người kia, y hướng về phía hai người kia đứng hất hất cằm, "Ngươi đi đi, lấy đồ vật về?"

Ngôn Vô Trạm ngạc nhiên chỉ mũi mình, hắn không nghe lầm chứ?

Để hắn đi?

Nói sao thì hắn cũng là một trong những đối tượng giao dịch, để hắn đi lấy một nửa kia về, Bắc Thần này có phải quá mưu mô rồi không. . . . . .

Ý đồ của Bắc Thần không chỉ muốn lấy Kim Hồ Lô, còn trá hình muốn làm nhục bọn họ một phen. . . . .

Một khi sự thật phơi bày, Ngôn Vô Trạm không dám tưởng tượng sắc mặt hai người kia. . . . . .

Mấy tên này đều là tâm cao khí ngạo*, đến lúc đó sợ là sẽ khiến thiên hạ đại loạn rồi. . . . . .

(*Tâm cao khí ngạo: con người kiêu ngạo)

"Mau đi, ngốc ở đó làm gì?" Thấy người kia bất động, Bắc Thần lại huých hắn một hồi, lần này sức lực lớn hơn nhiều, Ngôn Vô Trạm suýt chút nữa bị y đẩy từ trên nóc nhà xuống.

Hắn lập tức bất mãn.

"Ngươi có tin hay không, bây giờ ta sẽ vạch trần thân phận của ngươi, sau đó xuống dưới tìm tình nhân cũ của ta, tìm phu quân danh chính ngôn thuận đầu tiên của ta?"

Bắc Thần cứng đờ, y cứng nhắc ngẩng đầu lên, y muốn nói ngươi sẽ không làm vậy, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt chắc chắn của người kia, Bắc Thần bật thốt lên. . . . . .

"Tính sai rồi." Người này thật có thể làm như vậy, Bắc Thần nịnh nọt cười, "Xin ngươi, phiền ngươi, xuống lấy đồ về, phiền ngươi một chuyến, thật là ngại quá, nhận được ơn nhỏ, tiểu đệ ngày sau nhất định dốc lòng báo đáp".

Vậy còn tạm được, người kia hừ một tiếng, ngược lại nhảy khỏi nóc nhà, Bắc Thần lúc này mới dùng tay áo lau lung tung cái trán không có mồ hôi, người này thật khó chơi, so với hai gã bên dưới kia còn khó chơi hơn. . . . . .

Nhưng bây giờ thân phận đều đã công khai, khó làm cũng phải làm. . . . . .

Người ta không phải là hoàng thượng sao.

Đón lấy hai ánh mắt lạnh lùng, Ngôn Vô Trạm cẩn thận đi về phía Hoằng Nghị, thân phận của hắn bây giờ là một tiểu tặc kém cỏi, hắn phải đề phòng Hoằng Nghị ra tay bất cứ lúc nào. . . . . .

Hai người như thú hoang sắp vật lộn, nhất cử nhất động đều nhìn chằm chằm đối phương, vận sức chờ phát. . . . . .

Có điều Hoằng Nghị cũng không đổi ý, dưới cảm giác đè ép mạnh mẽ, người kia an toàn đi tới trước mặt y. . . . . .Hắn không lên tiếng, bởi vì hắn không biết giả giọng, vừa mở miệng sẽ bại lộ, vì vậy hắn chỉ đưa tay ra với Hoằng Nghị. . . . . . Lòng bàn tay hướng lên trên.

Hoằng Nghị nhìn ánh mắt người kia, chậm rãi ném Kim Hồ Lô vào trong tay hắn, ngay lúc người kia cảm thấy lòng bàn tay chạm phải một chút cảm giác mát lạnh, Lạc Cẩn bên cạnh đột nhiên như tên bắn, nhảy về phía nóc nhà. . . . . .

Người kia thầm kêu nguy rồi, lúc này Hoằng Nghị đột nhiên nắm chặt lấy tay hắn. . . . . . Kể cả Kim Hồ Lô cũng đồng thời nắm chặt.

Hai tên này nói lời nuốt lời, hắn đã nói là hắn không có giá trị, bọn họ sẽ không vì hắn mà bị uy hiếp. . . . . . Lần này hay rồi, nếu để bọn họ biết việc hắn là tòng phạm, gương mặt già nua này của hắn không có chỗ để không nói, sợ là sẽ gây ra đại loạn. . . . . .

Ngôn Vô Trạm muốn tránh thoát, bên tai đã truyền đến âm thanh đánh nhau, không cần quay đầu lại hắn cũng biết Lạc Cẩn và Bắc Thần đã đánh nhau rồi. . . . . .

Hắn hiện giờ không rảnh lo cho Bắc Thần, chính hắn phải nghĩ biện pháp thoát thân, chỗ này thật sự không thích hợp ở lâu. . . . . .

Thân thủ của Hoằng Nghị hắn đã thấy qua, có điều hiện tại y bị thương, muốn thoát khỏi y rất dễ dàng, người kia thầm nói nếu như Hoằng Nghị thật sự khó chơi, hắn sẽ đá vào vết thương của y. . . . . .

Làm vậy có chút thất đức, Hoằng Nghị người ta lại là tới cứu hắn, nhưng hắn càng không thể bị bọn họ phát hiện. . . . . .

Nhưng Hoằng Nghị cũng không như Ngôn Vô Trạm nghĩ, ra tay với hắn, y chỉ nắm lấy tay hắn . . . . .

Việc này khiến Ngôn Vô Trạm cảm thấy không đúng.

Hắn lúc này mới giương mắt nhìn về phía Hoằng Nghị lần nữa, sau đó hắn từ trong ánh mắt lãnh đạm thấy được ý châm biếm quen thuộc. . . . . .

"Thật xấu." Hoằng Nghị nói.

Ngôn Vô Trạm choáng váng.

Cái tên Hoằng Nghị này lẽ nào đã nhận ra hắn rồi. . . . . .

Ánh mắt kia của y là có ý gì? Ngay cả chính hắn cũng không nhận ra khuôn mặt này, Hoằng Nghị lại nhận ra.

Cái tên này phát hiện từ khi nào? Thì ra y vẫn luôn xem bọn họ diễn tuồng.

Tính cách tên nhóc này thật sự là quá xấu.

Hơn nữa. . . . . .

Đại nạn không chết lại gặp nhau, cái tên này lại không nói chút gì dễ nghe?

Tuy rằng khuôn mặt này thật sự không ra gì.

Mặc kệ Ngôn Vô Trạm đang nghĩ gì, Hoằng Nghị nhắc nhở nhìn hắn, đôi môi mỏng xinh đẹp nhẹ nhàng đóng mở, y nói với Ngôn Vô Trạm. . . . . .

"Ngươi chờ đó."

Hoằng Nghị bảo hắn chờ, nợ nần của bọn họ sau này từ từ tính.

Chẳng biết sao, người kia theo bản năng nuốt nước miếng một cái. . . . . .

Một mặt khác, trận chiến trên nóc nhà cũng càng thêm kịch liệt.Dù cho chiêu thức Lạc Cẩn tàn nhẫn độc ác, y vẫn vui vẻ trò chuyện, ngay cả khăn che trên mặt cũng tự nhiên múa may theo gió. . . . . .

"Cẩn thiếu gia thật hẹp hòi, bỏ mạng chứ không bỏ tiền, xem ra hắn ở trong mắt ngươi, cũng chỉ có như vậy, ngay cả một miếng vàng vụn cũng không bằng."

Lạc Cẩn không lên tiếng, hắn chủ yếu tấn công về phía khớp xương Bắc Thần, hắn không có ý lấy mạng y, nhưng phải phế bỏ y.

Trước khi hắn tìm được người kia, hắn sẽ không giết Bắc Thần.

"Cẩn thiếu gia, ngươi nói nếu hắn biết chuyện này, cho dù ta thả hắn về, hắn có đến tìm ngươi hay không đây? Nghe nói các ngươi trước đây từng có một đoạn như vậy?"

Ngôn Vô Trạm nhíu mày, hắn cảm thấy Bắc Thần thật sự là đang cố ý.

"Đã là tình nhân cũ, sao lại thấy chết không cứu chứ? Hồ lô kia cũng không phải quá quý giá, Cẩn thiếu gia ngươi không cần vô tình như vậy chứ?"

Bắc Thần quở trách tàm tạm rồi, y cũng không định phí lời với hắn, trong lúc đánh nhau y tranh thủ đưa mắt ra hiệu cho người kia. . . . . .

"Chạy."

Người kia nhìn Hoằng Nghị một cái, nhẹn nhàng tránh khỏi tay y, vượt tường rời đi, Bắc Thần bên này phóng từ ống tay áo ra hai cái đinh sắt, nhân lúc Lạc Cẩn tránh né, cũng từ nóc nhà nhảy xuống. . . . . .

Hai người trước đó đã sớm hẹn với nhau, bọn họ gần như cùng lúc chạy đến cửa sau, ngay cả dừng cũng không dừng, hai người một đường lao nhanh. . . . . .

Nhảy khỏi tường thành, Bắc Thần huýt sáo một tiếng, con ngựa ẩn nấp nghe tiếng mà đến, y không chút sai sót, nhảy lên lưng ngựa, sau đó đón lấy người kia, thúc ngựa vung roi. . . . . .

Bắc Thần đều đã sớm sắp xếp ổn thỏa, giữa làn tên mũi đạn lên đường trở về.

Lạc Cẩn nhảy xuống nóc nhà, trầm mặt đi tới trước mặt Hoằng Nghị, "Sao không bắt lấy?"

Với thân thủ của Hoằng Nghị, bắt một tên tiểu tặc là quá dễ dàng.

Hoằng Nghị dùng ánh mắt châm biếm nhìn hắn, ngược lại nhìn về phía bụng mình. �

"Bắt không được." Hoằng Nghị nói.

Y không phải bị thương sao, cũng không thể để vết thương lại rách ra, y còn chưa muốn chết.

Hoằng Nghị nói xong cũng đi khỏi, bỏ lại Lạc Cẩn cả mặt âm trầm ở tại chỗ.