Ngự Hoạn

Chương 78: Say rượu




Beta: 10/9/24

Hoa Dao lâu ở gần hồ, từ khi vào xuân, trên hồ liền có rất nhiều thuyền bồng qua lại, mấy tiểu mỹ nhân của Hoa Dao lâu thì đứng tựa ở bến thuyền oanh oanh yến yến cười duyên.

Nếu có khách muốn ghé qua, chỉ cần nói với nhà đò một tiếng, thuyền sẽ đỗ vào, đi vài bước lên bậc thềm đá, tiểu mỹ nhân sẽ tiếp khách vào qua lối cửa sau của quán.

Cách đó không xa có một cái thuyền bồng đang thả trôi theo dòng nước, trong thuyền có đặt một cái bàn nhỏ, trên bàn là ba bốn đĩa điểm tâm cùng bình trà, hai nam tử ngồi đối diện nhau, chính là Lục Bức Nghiễn cùng Lâm Hữu Trì (nếu không nhớ người này, vui lòng xem lại Chương 34).

Lục Bức Nghiễn nhấc ấm trà lên rót thêm vào hai cái chén trước mặt, miệng nói: "Một mình tiếp kiến sứ thần, đại nghịch bất đạo, vậy mà hắn còn càn rỡ trực tiếp lộ ra ngoài sáng không hề giấu giếm."

Hành động hoang đường đến mức Lục Bức Nghiễn tức đến bật cười, ánh mắt lạnh lẽo: "Quả nhiên là muốn một tay che trời mà."

"Hành động này của Tạ Vụ Hành là đang nói cho chúng ta biết, phải biết lượng sức mình." Lâm Hữu Trì nhấc chén trà lên môi, ánh mắt nhìn xa xăm.

Lục Bức Nghiễn nhíu chặt mày, hắn thân là mệnh quan triều đình, vì dân chúng triều đình mà cống hiến, cho dù lấy trứng chọi đá cũng phải làm không thể đứng nhìn được, không thể để mặc một gian thần hoạ loạn triều cương.

Lục Bức Nghiễn miết chặt chén tràn trong tay, một hơi uống hết, phẫn uất trong lòng hắn mới coi như áp chế được một ít.

Thấy Lâm Hữu Trì xuất thần, Lục Bức Nghiễn lên tiếng hỏi. "Lâm đại nhân có tâm sự?"

Ánh mắt Lâm Hữu Trì khẽ thay đổi, thu hồi tư tâm, tìm đại một lý do cười nói: "Ta chỉ đang hiếu kì, mọi khi trên hồ này không thiếu thuyền qua lại, sao hôm nay lại đột nhiên thanh tịnh như thế."

Lục Bức Nghiễn lúc này mới để ý tới, so với ngày thường, hôm nay đích xác yên tĩnh hơn rất nhiều, trước đây chỉ cần đi qua vòm cầu là đã có thể nghe thấy tiếng nhộn nhịp.

Thanh Phong chèo thuyền ở đầu kia cuối cùng cũng có cơ hội xen mồm, nhanh nhảu nói: "Thuộc hạ nghe nói, hôm nay trong lâu kia chọn hoa khôi, nên cũng chẳng ai rảnh ra hồ nữa rồi."

Lục Bức Nghiễn cười như không cười liếc hắn, "Cái này ngươi rành nhỉ?"

Thanh Phong cười gãi đầu.

Lục Bức Nghiễn lắc đầu thu hồi tầm mắt, hắn đưa mắt nhìn về phía Hoa Dao Lâu, bất chợt bắt gặp hình ảnh hai... thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ lầu hai.

Một người trong đó, mái tóc đen dài được buộc gọn lên, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, hắn nhìn người này, rõ ràng là ăn mặc trang điểm như nam tử, nhưng gương mặt trắng nõn tựa ngọc, nhìn thế nào cũng thấy giống Vụ Nguyệt.

Lục Bức Nghiễn nhăn chặt mày, dù thế nào cũng không dám tin lại thấy Công chúa ở chỗ này, chẳng lẽ hắn hoa mắt.

Nhưng mà ngay sau đó, hắn thấy một người cong lưng đứng bên cạnh, mặt mũi rõ ràng là Thuận Ý.

Ánh mắt Lục Bức Nghiễn siết chặt.

Không sai, đúng là Công chúa.

"Ngươi đang nhìn gì vậy?" Lâm Hữu Trì nhìn theo ánh mắt của Lục Bức Nghiễn, vốn còn định chọc ghẹo mấy câu, ai ngờ lời nói lại im bặt ở yết hầu.

Hai người ngồi đối điện nên góc nhìn cũng khác nhau, hắn nhìn thấy người khác.

Khuôn mặt tuấn tú nghiêm túc của Lâm Hữu Trì tức khắc sa sầm, "Ta còn có chuyện, đi trước một bước."

Lục Bức Nghiễn cũng vậy, "Đúng lúc, ta cũng nhớ ra có chuyện."

***

Bên trong Hoa Dao lâu đang chọn hoa khôi, cho nên mọi người đều vây quanh sảnh lầu một, Thuận Ý cố ý yêu cầu một vị trí yên tĩnh ở gần cửa sổ lầu hai.

Nói là yên tĩnh, nhưng cũng chỉ là tương đối so với lầu một.

Dưới lầu mọi người vẫn vây quanh sảnh, liên tục thúc giục các mỹ nhân lộ diện.

Vụ Nguyệt chưa từng gặp qua cảnh nào náo nhiệt như vậy, vừa khẩn trương vừa thấy mới lạ, còn Hạ Lan Loan thì bưng rượu uống liên tục, tư thế dương dương tự đắc.

Nhớ tới bây giờ nàng cũng đang giả nam trang, vì thế cũng buông lỏng cảnh giác, cầm chén rượu lên uống một ngụm nhỏ.

Thuận Ý thấy thế liền lo lắng: "Công... công tử... uống ít chút... ít chút..."

Công chúa ở đây lâu thêm một khắc, hắn lại nhiều thêm một tội mất thôi...

Vụ Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, mùi rượu thơm như hoa vào bụng, đôi mắt lại sáng lên một chút, nàng nghe thấy tú bà dưới lầu nói mỹ nhân xuất hiện, liền rướn cổ ra xem.

Không biết từ lúc nào, có hai nam tử tướng mạo cũng coi như đoan chính, mặc một thân áo hoa đi về phía bàn các nàng, Thuận Ý nhanh tay lẹ mắt giơ tay ngăn lại.

Hai người lập tức chắp tay vái một cái với Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan, một người trong đó nói, "Huynh đệ chúng ta mạo muội quấy rầy, không biết có thể ngồi cùng nhị vị huynh đài không?"

Thuận Ý cau mày nói: "Công tử nhà ta không thích người khác quấy rầy."

Hai người thoáng lộ vẻ xấu hổ, một người đang chuẩn bị quay đi, người khác cố nói tiếp: "Hai huynh đệ ta mới đến, ngẫu nhiên đi qua vốn tưởng rằng bên trong có chuyện gì náo nhiệt, ai ngờ..."

Nói xong hắn liền nâng tay sờ sờ mũi, "Ta nghĩ, đối với chư vị là gặp phải tình huống tương đồng, nên mới muốn đến ngồi chung, tiện thể kết giao bằng hữu, cũng không đến mức quá mất tự nhiên..."

Hạ Lan Loan nghe bọn họ nói vậy liền hào sảng nói, "Gặp mặt là có duyên, mau ngồi."

Thuận Ý trừng mắt, tiểu tổ tông này sao còn để rngười ta ngồi chứ, hắn chỉ có thể đưa mắt nhìn Vụ Nguyệt, "Công... công tử..."

Vụ Nguyệt vẫn có chút do dự, nhưng làm gì có nam tử nào lại e lệ như nữ tử chứ, vì thế cũng gật đầu, "Vậy cùng ngồi đi."

"Vậy tốt quá rồi." Hai người vui vẻ ngồi xuống một bên bàn, "Tại hạ tên gọi Tống Minh, vị này là Giang Dục, không biết hai vị xưng hô như nào?"

"Hạ Lan Tranh." Hạ Lan Loan tuỳ ý tìm bừa một cái tên.

Vụ Nguyệt liền nói theo, "Ta tên Miễn, họ Tiêu."

"Hoá ta là Tiêu huynh cùng Hạ Lan huynh." Hai người vội rót rượu mời Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan, "Chúng ta cạn trước một chén, nhị vị tuỳ ý."

Vụ Nguyệt lúc đầu còn có chút không nổi, nhưng qua lại một lúc, mấy ly rượu vào bụng cũng dần quen, hai người kia nói liên tục không ngừng, trời nam đất bắc gì cũng có thể làm đề tài.

Vụ Nguyệt tuy rằng mở miệng không nhiều nhưng rượu lại uống không ít.

Tống Minh cùng Giang Dục liếc nhau một cái, thấy trong mắt đối phương đều có mười phần nắm chắc.

Hai người bọn hắn cũng không thật sự là vừa mới đến, ngược lại còn là khách quen của Hoa Dao lâu, đã qua tay vô số nữ nhân, từ lúc Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan đi vào họ đã nhận ra hai người là nữ giả nam trang, tuy rằng có cố ý ăn vận nhưng gương mặt này không thể nghi ngờ là tuyệt sắc mỹ nhân. So với vẻ tự nhiên thanh thuần không son phấn dung tục này, hoa khôi dưới kia e là còn kém xa.

Giang Dục thì đang chơi hành tửu lệnh (phạt rượu) với Hạ Lan Loan, còn Tống Minh không ngừng rót rượu cho Vụ Nguyệt.

Thuận Ý vài lần ngăn cản, "Công tử... không thể uống nữa..."

Rượu của Hoa Dao lâu đi vào bụng còn để lại chút mùi hoa, uống được một lúc hơi rượu liền bốc lên, Thuận Ý thấy ánh mắt Vụ Nguyệt đã mê man, hai má cũng đỏ bừng, nói cái gì cũng không dám để nàng uống tiếng.

Tống Minh cũng tỏ vẻ không miễn cưỡng, chỉ nói: "Xem ra tửu lượng Tiêu huynh không được, chi bằng tại hạ tự mình uống."

"Ai nói!" Vụ Nguyệt nhíu mày, đầu cũng bị rượu hun cho choáng váng nhưng miệng vẫn cố chấp, "Rót rượu!"

"Công tử... ngài không thể uống nữa đâu..." Thuận Ý thiếu chút nữa quỳ xuống cầu xin, mắt còn liên tục nhìn về phía cửa, Chưởng ấn sao còn chưa đến...

Vụ Nguyệt lại uống thêm một ly nữa rồi giơ cái chén không cho Tống Minh xem, đuôi mắt đắc ý vểnh lên, "Ngươi xem..."

Tống huynh cười khen, "Tửu lượng của Tiêu huynh đúng là tốt thật."

Vụ Nguyệt mím môi, đôi mắt cười cong cong, nhưng mi mắt lại càng ngày càng nặng, tay nàng ôm lấy hai má, chóng mặt không nói được câu nào.

Tống Minh liếm liếm môi, trong lồng ngực dục hoả bùng lên khó nhịn, hắn thò vào trong tay áo, lén lấy ra một viên dược, ý đồ tìm cách để Vụ Nguyệt ăn vào.

Một bên khác, Hạ Lan Loan thì đang khoa chân múa tay chơi đùa cùng Giang Dục, cười đến nghiêng ngả, bất chợt nghe thấy một thanh âm tức giận kiềm nén, "Nàng vậy mà lại gạt ta!"

Thuận Ý quay đầu nhìn lại, thấy Lâm Hữu Trì mím môi đứng đó, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hạ Lan Loan.

Hạ Lan Loan uống không ít rượu, mặt đỏ gay nhìn Lâm Hữu Trì một lúc mới vội vàng buông tay Giang Dục ra.

Lâm Hữu Trì hít một hơi thật sâu, "Cùng ta trở về!"

"Ta không muốn!"

Lâm Hữu Trì gật đầu, nói nhỏ vào tai nàng, "Vậy ta chỉ có thể đi nói cho Cốt Đô Hầu thôi."

"Ngươi!" Hạ Lan Loan đập bàn, giận dữ trừng hắn, Lâm Hữu Trì cũng không yếu thế.

Hai người giằng co một lúc, Hạ Lan Loan tức hổn hển đứng lên phất tay áo đi ra ngoài.

Thuận Ý thấy thế cũng muốn gọi Vụ Nguyệt đi cùng, vừa cúi đầu liền thấy một tay của Tống Minh đang đưa về phía mặt Vụ Nguyệt.

"Làm càn!"

Thuận Ý vội đi cản nhưng có người so với hắn còn nhanh hơn, trực tiếp từ đằng sau giữ vai Tống Minh lại, hắn bị đau vội hít một hơi.

Thuận Ý tưởng là Tạ Vụ Hành đến, vui mừng quá đỗi nhưng quay đầu lại thấy là Lục Bức Nghiễn.

"Lục đại nhân..." thanh âm Thuận Ý cứng đờ, phiền toái càng ngày càng lớn rồi...

Hắn cảm giác mình chỉ cần chịu một trận đòn là xong rồi, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ... hắn chưa chắc có thể sống qua đêm nay...

Tống Minh nghiến răng trừng Lục Bức Nghiễn, "Ngươi là ai thế hả?"

Lục Bức Nghiễn nhìn Vụ Nguyệt uống say sưa chau mày, lạnh giọng nói với Tống Minh, "Ngươi đi ngay!"

Tống Minh đương nhiên không cam lòng nhìn mỹ nhân đến miệng rồi còn rơi mất, nhưng hắn nghe tuỳ tùng gọi người mới đến là đại nhân, lại thêm khí thế trên người Lục Bức Nghiễn quá mức bức người, Tống Minh nghĩ ngợi, cuối cùng đành đứng dậy kéo bạn cùng đi.

Vụ Nguyệt chống cằm cúi đầu, thấy Tống Minh đi liền ngước mắt lên, cầm ly rượu lên ồm ồm hỏi, "Không uống nữa sao?"

Lục Bức Nghiễn sầu não ngồi xuống, thấp giọng hỏi: "Công chúa sao lại uống say tới mức này vậy?"

Vụ Nguyệt nghe tiếng hắn liền ngẩng đầu nhìn, trước còn có chút mê man, lúc sau mới cười híp mắt gọi: "Lục đại nhân..."

Thấy nàng cuối cùng cũng nhận ra mình, Lục Bức Nghiễn cười, "Là ta."

Hiện tại không phải lúc hỏi nguyên do, hắn nhìn Thuận Ý: "Trước dẫn Công chúa về đã."


Thuận Ý gật đầu đi đỡ Vụ Nguyệt nhưng Vụ Nguyệt lại giữ chặt tay trên bàn, thanh âm cũng dùng dằng: "Rượu còn chưa uống xong mà~~"

"Tiểu tổ tông à..." Thuận Ý thực sự gọi nàng là tiểu tổ tông.

Lục Bức Nghiễn thấy tay Vụ Nguyệt nắm bàn đến trắng bệch, hai mắt nhuộm men say ướt sũng, vẫn chưa nhận ra mình đã say còn rất tủi thân, nhất thời không đành lòng, hắn nói: "Vậy ta uống cùng Công chúa."

Vụ Nguyệt nghe vậy liền nhìn về phía hắn, đôi mắt bị rượu hun hồng mê man, được ánh nến trong lâu chiếu lên phát sáng như châu ngọc.

Tiểu công chúa cảm thán nói: "Lục đại nhân, ngươi đúng là người tốt!"

Lục Bức Nghiễn lắc đầu bật cười, tự rót cho mình một chén rồi rót cho Vụ Nguyệt, ôn nhu nói: "Nhưng ta có điều kiện, chỉ được uống thêm một ly nữa, uống xong chúng ta lập tức đi."

Vụ Nguyệt chậm chạp chớp mắt, cúi đầu cầm chén uống một ngụm rồi lại đẩy cái chén không tới, "Uống đã rồi tính."

Lục Bức Nghiễn buồn cười, "Được."

Vụ Nguyệt thấy hắn dễ nói chuyện liền thử thăm dò, nàng giơ một ngón tay rồi lại duỗi thêm một ngón nữa, khẽ mím môi nói: "Hai chén?"

Bộ dáng ngây thơ nhiễm men sau khiến trong lòng Lục Bức Nghiễn mềm nhũn, "Công chúa đừng mặc cả nữa."

Vụ Nguyệt không đáp chỉ cúi đầu suy nghĩ, cố nghĩ xem làm thế nào để thuyết phục hắn.

Lục Bức Nghiễn còn tưởng nàng không vui, thở dài nói: "Vậy thì hai chén."

"Lục đại nhân, ngài quả thực là người rất tốt." Đôi mắt Vụ Nguyệt tròn xoe, nàng nói chắc nịch giống như rất tin tưởng hắn.

Tạ Vụ Hành đi vào bên trong lâu, bên trong chướng khí mù mịt khiến sắc mặt hắn càng thêm bình tĩnh.

Ánh mắt sắc bén quét một vòng, cuối cùng dừng ở góc khuất trên lầu hai, đôi mắt chậm rãi nheo lại.

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất. "Công chúa luôn nói ta tốt, vậy mà lại năm lần bảy lượt cự tuyệt ta." Lục Bức Nghiễn cười, "Gạt ta sao?"

"Lục đại nhân!" Thuận Ý tràn đầy đề phòng nhìn về phía Lục Bức Nghiễn, đang muốn cảnh cáo hắn không được hồ ngôn loạn ngữ (ăn nói linh tinh) thì một thân ảnh cao lớn chậm rãi thong thả bước tới lọt vào tầm mắt hắn.

Yết hầu Thuận Ý cảm giác như bị chặn lại.

Vạt áo màu xanh lay động theo từng bước đi, phảng phất như đang dạo chơi ở chỗ không người, Thuận Ý chỉ cảm thấy tim mình đã không còn nhiệt độ.

Vụ Nguyệt còn đang suy nghĩ, đối mặt với câu hỏi của Lục Bức Nghiễn, thật lâu nàng chưa nghĩ ra câu trả lời, mày nhỏ nhíu chặt như đang muốn tìm cách trấn an hắn.

Thật lâu sau, nàng nghiêm túc nhìn Lục Bức Nghiễn, mơ hồ không rõ thì thầm nói: "Lục đại nhân tới muộn quá, lần sau ngài tới sớm chút là được."

A.

Tạ Vụ Hành khẽ nhếch mép, giống như đang cười nhưng con ngươi u tối lại không hề có ý cười nào.

Tiểu công chúa còn nghĩ tới lần sau cơ đấy.

"Vì sao lại quá muộn?" Lục Bức Nghiễn không can tâm, là bởi vì nàng bị tên hoạn quan kia ức hiếp sao.

Vụ Nguyệt lúc này không có tâm tư suy nghĩ lời nói của Lục Bức Nghiễn, nàng đột nhiên cảm giác thân thể dần nóng lên, cảm giác khát khô... giống những lần Tạ Vụ Hành đốt lửa trên người nàng.

Tạ Vụ Hành thấy nàng rất lâu không đáp liền cười lạnh trả lời thay: "Bởi vì Công chúa đã là của ta rồi!"

Lục Bức Nghiễn biến sắc, vội đứng lên nhìn chằm chằm vào Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành đi qua hắn đến trước mặt Vụ Nguyệt, khoé mắt đuôi mày đều tràn đầy lệ khí như chuẩn bị muốn giáo huấn người trước mặt, không phải là đi cầu duyên sao, sao lại cầu đến chỗ này cùng Lục Bức Nghiễn ôn lại quá khứ rồi!

Buồn bực trong lòng bốc lên, Tạ Vụ Hành nắm chặt một cánh tay Vụ Nguyệt, không hề nhẹ nhàng kéo cả người nàng đứng dậy.

Vụ Nguyệt còn đang ngồi vừa đứng lên cả người liền mềm nhũn nghiêng nghiêng ngả ngả.

Tạ Vụ Hành ngửi thấy trên người nàng có mùi rượu, đuôi mắt khẽ nhếch, ép lại hoả khí ôm chặt eo nàng kéo về phía mình.

Sắc mặt Lục Bức Nghiễn thay đổi liên tục.

Hắn muốn tiến lên nhưng lại bị hai hộ vệ ngăn lại.

Vụ Nguyệt vừa dựa vào trong ngực Tạ Vụ Hành, cảm giác nóng bức trên người như bị vuốt một cái, nàng mở mắt nhìn, ánh mắt mông lung nhìn rõ là Tạ Vụ Hành liền lên án: "Ta biết ngay là chàng mà..."

Khiến nàng khó chịu như vậy.

Tạ Vụ Hành mím chặt môi, tiểu công chúa say, mặt so với bất kì lúc nào trước đây còn đỏ hơn, tươi đẹp ướt át, đôi mắt sũng nước, ánh mắt mê ly như bị người khác bắt nạt, hay là đang chờ người khác đến bắt nạt, hắn cũng không biết nữa.

Nghĩ đến việc bộ dạng này của nàng bị người khác nhìn thấy, ánh mắt Tạ Vụ Hành liền trở nên lạnh lùng.

Hắn nhìn Trọng Cửu, Trọng Cửu hiểu ý nâng áo choàng trong tay lên.

Tạ Vụ Hành tung áo choàng phủ lên người Vụ Nguyệt, che kín từ đầu đến chân, hắn hơi cúi người, luồn một cánh tay qua đầu gối nàng rồi bế bổng cả người lên.


Vụ Nguyệt bị áo choàng che kín liền khó chịu, cánh tay nhỏ bé muốn kéo ra một chút khe hở lập tức bị Tạ Vụ Hành che lại kín hơn.

Lục Bức Nghiễn thấy thế liền không nhịn được nữa, không để ý hộ vệ ngăn cản trước mặt, lập tức muốn đuổi theo: "Ngươi muốn làm gì?! Buông nàng ra!"

Tạ Vụ Hành quay người nhìn hắn, ánh mắt hung ác nham hiểm: "Ngươi thật sự muốn quản?"

Lãnh ý tràn ngập đập thẳng vào lồng ngực Lục Bức Nghiễn, trên trán hắn chảy mồ hôi lạnh.

Vụ Nguyệt ở trong áo choàng loáng thoáng nghe thấy tiếng của Lục Bức Nghiễn, nhớ ra mình còn hai chén rượu chưa uống xong liền giãy dụa muốn xuống uống tiếp.

Tạ Vụ Hành cảm thấy nàng không an phận, nộ khí lại vọt lên, không thèm để ý Lục Bức Nghiễn lập tức bế người rời khỏi Hoa Dao lâu.

Đến khi ngồi vào trong xe ngựa rồi, Vụ Nguyệt liền kéo áo choàng trên người xuống, nàng thở phì phò nhìn Tạ Vụ Hành, "Ta còn chưa uống rượu xong."

Tạ Vụ Hành nghiến răng, sắp không kiềm chế nổi, hắn giơ tay nắm lấy cằm nàng, "Ai cho Công chúa uống rượu!"

Hoa Dao lâu kia cũng không cần tồn tại nữa, ngay cả Lục Bức Nghiễn hắn cũng phải tự mình xử lý mới được!

Vụ Nguyệt nhăn mày nhẹ nhàng đánh một cái lên tay hắn.

Tạ Vụ Hành đè ép lửa giận, buông tay ra ngồi dựa vào vách xe, nhắm mắt cố gắng bình tĩnh lại không phát tác với nàng.

Còn Vụ Nguyệt, cảm giác khô nóng trong người nàng lại lần nữa bốc lên, nàng không biết làm sao, hoàn toàn đổ cho Tạ Vụ Hành làm, không hề nghĩ đến nguyên nhân ở rượu.

Tiểu công chúa dùng giọng mũi hừ hừ: "Ta cùng với Lục đại nhân còn hai ly nữa chưa kịp uống đâu."

Tạ Vụ Hành không nhịn được nữa nhìn về phía nàng, ánh mắt mang theo nguy hiểm lúc sáng lúc tối, "Công chúa còn muốn uống nữa không?"

Vụ Nguyệt gật đầu, trong mắt đều viết chữ muốn rất to.

Tạ Vụ Hành cười khẽ, thanh âm nguy hiểm khó lường, "Công chúa lại đây."

Mắt Vụ Nguyệt sáng lên, vừa di chuyển đến gần Tạ Vụ Hành thì đã bị hắn ôm lên đầu gối, sau đó eo mông nàng bị hắn đánh một cái, không hề lưu tình.

Lực đạo không lớn nhưng âm thanh lại rất vang, mắt Vụ Nguyệt vốn đã hồng hồng lập tức rơi lệ, tủi thân cực kì, trong giọng nói lại tràn đầy không thể tin, "Tạ Vụ Hành... chàng... chàng đánh ta..."

Tạ Vụ Hành nâng mặt nàng lên, "Thiên tử phạm pháp tội như thứ dân, Công chúa làm sai, đánh mông một cái cũng không được?"

Vụ Nguyệt mặc kệ, hai mắt đẫm lệ tủi thân lên án, "Ta là Công chúa!"

"Ừ." Tạ Vụ Hành chậm rãi gật đầu, "Công chúa kiêu căng, nô tài xoa cho Công chúa, được không?"

Nói xong, hắn liền dùng tay chạm lên chỗ đau của Vụ Nguyệt, trong miệng không nhanh không chậm hỏi, "Công chúa còn uống nữa không?"

Vụ Nguyệt tưởng hắn biết sai rồi, lập tức gật đầu.

Sau đó, "bộp" một tiếng, mông nàng lại bị đánh thêm cái nữa.

Vụ Nguyệt chớp loạn con ngươi đẫm nước, Tạ Vụ Hành lại dịu dàng thay nàng xoa chỗ bị đánh đau, giọng nói còn chậm hơn vừa nãy, "Công chúa còn uống nữa không?"

Vụ Nguyệt đang mê man cũng cảm thấy nguy hiểm, không nói lời nào, nàng giãy dụa muốn xuống khỏi đùi hắn, rồi lùi người về một bên, đôi mắt hung dữ trừng hắn.

Nhưng mà nàng còn say lắm, chớp mắt lại quên hết sau đó lại khó hiểu vì sao Tạ Vụ Hành không ôm nàng, cảm giác khô nóng trong người ngày càng dâng cao, khiến nàng càng ngày càng khó chịu.

Giống như có con sâu nhỏ bò bên trong, chỗ nào bị bò qua cũng làm nàng nhịn không được lo sợ, Vụ Nguyệt không biết nên làm cái gì, nàng chỉ có thể theo bản năng tìm đến Tạ Vụ Hành, thân thể không ngừng cọ vào người hắn.

Tạ Vụ Hành mở mắt nhìn, "Công chúa còn muốn uống?"

Vụ Nguyệt nhíu chặt mày, con ngươi chớp mở tràn đầy ánh nước lấp lánh, cổ họng nàng nói không ra lời chỉ có thể phát ra tiếng run khe khẽ, giống như cực kì khó chịu, không ngừng tìm đến hắn.

Nhiệt độ cơ thể bất thường xuyên qua lớp áo truyền đến trên người hắn, Tạ Vụ Hành nhíu mày nắm lấy cằm Vụ Nguyệt ép nàng ngẩng đầu lên, nhưng tiểu công chúa lại nhất quyết vùi cả người vào lòng hắn, ánh mắt không biết từ khi nào đã mê man đầy xuân sắc, đôi môi đỏ bừng mấp máy, hơi thở dồn dập.

Đây không phải là dáng vẻ uống say.

Tạ Vụ Hành trở tay bắt lấy cổ tay nàng bắt mạch, dần dần trong mắt hắn càng nồng đậm hàn ý, hắn cẩn thận vạn lần không dám để nàng chịu chút thương tổn nào, tiểu công chúa thì hay rồi, tự mình uống say không nói, còn bị hạ xuân dược.

Lệ khí trong lòng hắn giống như đốm lửa nhỏ gặp phải đồng cỏ khô héo, vốn còn tưởng có thể áp chế nay lại ầm ầm đốt lên.

"Lập tức phong toả Hoa Dao lâu, bất kì ai tiếp xúc với Công chúa đều áp giải đến Tây Xưởng."

Trọng Cửu đang đánh xe bên ngoài nghe vậy liền rùng mình, thấp giọng đáp: "Dạ..."

Sau đó hắn nghe thấy Tạ Vụ Hành trầm giọng phân phó tiếp: "Cho người đến Hoa Dao lâu lấy thuốc giải dược phòng the."

Mí mắt Trọng Cửu nhảy lên, đồng thời hắn nghe thấy tiếng ngâm khe khẽ từ bên trong, chẳng lẽ là Công chúa trúng dược.

Dược hiệu hoà cùng rượu nhanh chóng khiến cả người Vụ Nguyệt nóng bừng, mồ hôi chảy ròng ròng làm cả người nàng thấm ướt, da thịt chỗ nào cũng hồng lên, nóng, nóng quá, Vụ Nguyệt qua loa kéo quần áo của mình, rồi lịm đi trên người Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành niết chặt cằm của Vụ Nguyệt, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nếu như vừa rồi hắn đến chậm một bước, người dẫn nàng rời đi, là Lục Bức Nghiễn.

Trong mắt hắn nổi lên sát ý, mà tiểu công chúa lúc này...

Hắn dời mắt xuống người Vụ Nguyệt, tiểu công chúa nhắm chặt mắt dĩ nhiên không còn tỉnh táo, hoàn toàn dựa vào bản năng đi tìm người, nếu như không phải hắn...

Lệ khí trong lồng ngực khiến hắn suýt nữa phát điên, khí huyết sôi trào, Tạ Vụ Hành không chớp mắt nhìn Vụ Nguyệt.

Nàng thật sự không ngoan.

Trọng Cửu vừa gọi người tới phân phó thì nghe Tạ Vụ Hành nói tiếp: "Không cần đi lấy nữa, quay đầu, về Thuỷ Đình Ổ."

Trọng Cửu sửng sốt, Thuỷ Đình Ổ là nhà của Chưởng ấn ở ngoài cung, không hồi cung sao?*

Cả toà nhà lớn như vậy lại rất trống trải, khắp nơi không thấy đèn duốc, duy chỉ có một gian phòng được thắp nến, nhưng cây nến nhỏ cũng đang lay lắt, phỏng chừng chẳng mấy mà bị bóng đêm vô tận nuốt chửng, trong phòng đó đang truyền ra từng tiếng khóc nỉ non, càng khiến người khác bất an hơn.

"Tạ Vụ Hành... Tạ Vụ Hành..." Vụ Nguyệt vô thức rơi lệ, cánh môi nàng đầy dấu răng hết đóng lại mở, cái tên trong miệng không biết đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần rồi.

Mà y phục trên người đã sớm tán loạn không nhìn ra dáng vẻ gì, là do nàng tự mình cởi ra, sợi lụa cột tóc cũng không biết rơi đâu mất, sợi tóc tán loạn dính lên thân thể mềm mại đầm đìa mồ hôi.

Nàng căn bản không có cách nào giảm bớt cảm giác khó chịu trên người, từng đợt sóng triều đánh lên khiến nàng có cảm giác hít thở không thông, chỉ có thể không ngừng kề sát Tạ Vụ Hành, lại gần một chút, gần thêm chút nữa, nhưng nàng không có cách nào làm được, Tạ Vụ Hành thậm chí còn không giơ tay ôm lấy nàng chút nào.

Trước ngực, quanh eo... hoàn toàn trống rỗng.

Vụ Nguyệt khó chịu trực khóc, cam chịu lùi lại, nàng ôm chặt đầu gối, hai chân khẽ cọ qua lại, giống như con thú nhỏ tự an ủi chính mình.

Nhưng chẳng có ích gì, trong người càng nóng hơn, nàng mở đôi mắt đãm lễ nhìn về phía người ngồi cạnh giường, hắn cứ ung dung như vậy làm nàng muốn nhào qua cắn hắn, nhưng thân thể lại không nhịn được run rẩy muốn được hắn trấn an.

Vụ Nguyệt lại một lần nữa dùng hai má nóng bỏng của mình áp lên cổ hắn, run giọng lên án: "Tạ Vụ Hành... chàng đối xử với ta không tốt..."

Tạ Vụ Hành ở trong lòng liên tục kìm nén cơn thịnh nộ, tiếng khóc nỉ non của nàng bên tai rốt cuộc có thể khiến hắn kiềm chế lại một chút, nhưng trước mắt vẫn cần phải phát tiết.

Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn người đang quấn lấy mình, tiểu công chúa mềm mại tựa như không xương, hắn nâng tay vén một sợi tóc của nàng qua sau tai, ngón tay lành lạnh như gần như xa chạm vào làm Vụ Nguyệt nhịn không được nũng nịu ngân nga.

Nháy mắt, dục hoả trong hắn liền bùng lên thay thế lửa giận, dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, "Công chúa... muốn ta đối xử như nào mới tốt..."

"Công chúa tự mình nói xem." Hơi thở nóng bỏng bao phủ quanh thân nàng, dọc theo từng kinh mạch lan tràn khắp nơi, nhưng vẫn chưa đủ, Vụ Nguyệt khô nóng vô cùng, tự mình đưa môi mình dán lên môi Tạ Vụ Hành.

Lần này Tạ Vụ Hành không giống như lần trước quay đầu tránh đi nữa, khoảnh khắc hai cánh môi giao hoà, Vụ Nguyệt giống như con cá khô được tiếp nước cứu mạng.

Nhưng cũng chỉ có từng này, tựa như vài giọt nước rơi xuống đồng ruộng khô cạn, chẳng mấy mà bốc hơi hết thảy, Vụ Nguyệt càng ngày càng khát, bất lực vòng tay qua cổ Tạ Vụ Hành, "Không phải như vậy... Tạ Vụ Hành... không phải như vậy..."

Một khi không còn gì trói buộc, mọi dục vọng đều thoát ra nhảy vọt lên, len lỏi vào tứ chi hắn, ở trong thân xác hắn kêu gào.

"Vậy... như thế nào?" Hắn mở miệng lần nữa, thanh âm càng ngày càng dụ hoặc.

Vụ Nguyệt không trả lời được chỉ có thể khóc, nàng nâng eo muốn kề sát hắn hơn, Tạ Vụ Hành thiếu chút nữa đã bị bức điên, trước đây tiểu công chúa chỉ biết ỡm ờ, nào có chuyện lại chủ động như vậy, hơn nữa còn cầu xin hắn, dáng người như không xương lay động trước mắt giống như tiểu yêu tinh câu hồn đoạt phách.

Tạ Vụ Hành nâng tay xoa cánh môi nàng, "Khát lắm đúng không?"

"Ừm..." Vụ Nguyệt vô thức đáp lại, giọng nàng làm cho người ta không phân biệt được là đang nỉ non hay đang khóc.

Ánh mắt Tạ Vụ Hành tối tăm, "Nơi này không giải được khát, phải đổi một cái "miệng" khác mới được..."

Hàng lông mi ẩm ướt của nàng nửa khép nửa mở run rẩy, ánh mắt nhìn về phía Tạ Vụ Hành cứ như cách một màn sương khói, mê man không rõ, tựa hồ đang đợi hắn đưa biện pháp cứu nàng.

Khoé môi Tạ Vụ Hành chậm rãi cong lên một nụ cười ác liệt, "Nhưng phải là Công chúa tự mình tìm đến mới được..."

*

Trong phòng chỉ thắp duy nhất một cây nến, không biết từ khi nào đã cháy gần hết, tâm nến nhảy nhót không ngừng, tuỳ thời có thể tắt ngấm.

Ánh nến hắt lên tường chiếu lên thân ảnh một đôi nam nữ, nhưng càng chiếu lại càng mờ, lung lay sắp đổ.

Vụ Nguyệt không ngừng chống gối muốn quỳ lên nhưng thân thể bởi vì say rượu cứ như nhũn ra, cố thế nào cũng không được, bả vai Tạ Vụ Hành lại quá rộng lớn, nàng có thể quỳ ngồi đã là giỏi lắm rồi.

"Không được mà~~" Vụ Nguyệt ngẩng đầu, nước mắt đã chảy xuống, nhìn Tạ Vụ Hành như đang cầu xin giúp đỡ.

Tạ Vụ Hành không khách khí nói, "Có được việc không vậy~"

Gương mặt tuyệt mỹ của hắn vô hại, trong mắt tràn đầy thô bạo.

Từ cổ họng phun ra từng hơi thở nóng bỏng đánh thẳng vào trái tim yếu ớt của Vụ Nguyệt, chân nàng mềm nhũn, mắt thấy nàng lại sắp ngã, Tạ Vụ Hành dứt khoát ngồi dậy, nắm hai tay nàng kéo lên.

Sau đó hắn chộp lấy sợi lụa buộc tóc mà Vụ Nguyệt làm rơi khi nãy, một đầu quấn ở cổ tay, một đầu thắt lên cột khung giường.

Cánh tay bị treo lên làm thân thể nàng cũng bị kéo lên theo, giờ khắc này giống như con chim nhạn giương cánh, quần áo cũng dần tuột xuống từng cái một, hầu kết Tạ Vụ Hành động đậy, vẻ thanh lãnh trong mắt đã sớm không còn dấu vết, giờ phút này hắn như con thú không bị khống chế bản năng.

Dây không đủ thì lập tức lấy áo thay thế, tay còn lại của Vụ Nguyệt cũng bị hắn trói buộc như thế.

Vụ Nguyệt lúc này ở trong tư thế quỳ, hai tay giương cao, giống như hiến tế...

(Ý là... anh chị nghĩ cho phận editor tí được không ạ... cháy vậy thật ạ...?)