Ngự Hoạn

Chương 76: Thái tử phi qua đời




Sau mấy trận mưa xuân, trời rốt cuộc cũng ấm áp trở lại, Lan ma ma đi Thượng Y cục lấy cung trang mới, thái giám tiếp đón nở nụ cười nói: "Ma ma, sao lại tự mình đến đây thế này, ngài cứ sai sử, chúng ta lập tức mang qua là được mà."

"Không sao, cũng như nhau cả thôi." Lan ma ma khách khí nói với đối phương mấy câu rồi cầm xiêm y rời đi.

Đi ra khỏi Thượng Y cục, tình cờ bà nhìn thấy một hàng cấm quân áp giải một vị quan viên đi qua, người vị quan kia mềm nhũn, ngay cả mũ ô sa trên đầu cũng đã không cánh mà bay, tóc tai hỗn loạn, quan phục trên người cũng nhăn nhúm không còn dáng vẻ thường ngày.

Lan ma ma nhíu mày mím môi, người này cứ như thế bị kéo ra ngoài Thái Hoà điện, chỉ sợ kết cục e là không tốt.

Đợi mọi người đều tản đi hết, bà mới đến chỗ một tên thái giám canh cửa hỏi thăm, "Vừa rồi... là vị đại nhân nào bị áp giải đi thế?"

Thái giám còn tưởng là cung nữ nào nhiều chuyện còn định trách cứ một trận, quay đầu thấy là Lan ma ma thì vội vàng cong eo nói: "Dạ, đó là Lý Thì Tuyền, Lý đại nhân, bị Tể tướng hạ lệnh cách chức, áp giải đến Hình bộ rồi."

"Lý Thì Tuyền..." Lan ma ma lẩm bẩm nhắc lại cái tên này, hỏi tiếp: "Hắn phạm tội gì?"

Thái giám canh ngoài điện cũng không nghe được gì bên trong, lại càng không dám nói lung tung, "Cái này ta cũng không rõ, còn phải chờ Hình bộ tra xét."

Lan ma ma cười gật đầu: "Được, không quấy rầy công công làm việc nữa."

Bà xoay người, ý cười trên mặt chầm chậm biến mất, trước đó là Quan vận sử Vương Tiến bị xét nhà lưu đày, xong đến Công bộ Thị lang Lục Đức Duy tham ô bị xử trảm, bây giờ là Lý Thì Tuyền.

Ba người này, đều là chủ mưu hãm hại Tạ gia lúc trước.

Đến cùng là trùng hợp hay là do bà nghĩ nhiều, nếu là nguyên nhân kia bà quả thực không dám nghĩ, Lan ma ma nắm siết chặt bộ y phục trong tay, ánh mắt cực kì phức tạp, vừa mong là phải lại mong là không phải.

"Lan ma ma." Từ phía sau bỗng chốc truyền đến thanh âm gọi Lan ma ma lại.

Bà quay đầu, thấy là Trọng Cửu.

Trọng Cửu cười: "Sao ma ma lại ở đây?"

Ánh mắt Lan ma ma loé lên, cười giải thích: "A... ta đi Thượng Y cục lấy xiêm y về qua đây."

"Ra là vậy." Trọng Cửu liếc nhìn xiêm y trong tay bà rồi gật đầu, "Chưởng ấn còn tưởng ma ma có chuyện muốn tìm, nên để nô tài đến hỏi một chút."

Lan ma ma cười che giấu: "Có chuyện gì đâu chứ."

Bà chuẩn bị cáo từ, bỗng nhiên không nhịn được lại bật thốt lên, "Ngươi đi theo bên cạnh Chưởng ấn nhiều năm như vậy, chắc cũng biết ngài ấy nhỉ."

Trọng Cửu nghiêm túc nghe, "Ma ma muốn hỏi chuyện gì?"

Lan ma ma giãy dụa, hai chữ Chưởng ấn này khiến bà hối hận, bà tình nguyện nghĩ suy đoán của mình là giả, lời sắp rời khỏi miệng cũng nuốt trở về, "Không có gì, Công chúa còn đang chờ ta trở về, ta đi trước."

Trọng Cửu còn định nói gì đó, Lan ma ma đã xoay người rời đi.

"Lan ma ma nói gì?" Tạ Vụ Hành không biết ra khỏi đại điện từ lúc nào, liếc bóng lưng Lan ma ma hỏi.

Trọng Cửu trả lời: "Cung không có gì, chỉ là nô tài cảm thấy bà ấy có chuyện muốn hỏi."

Tạ Vụ Hành phất tay cho lui, đầu ngón tay hắn xoa vào nhau, nhớ lại lúc trước Lan ma ma từng hỏi qua chyện về mẫu thân người nhà mình, rồi lại nghe nói bà đi Nội Vụ phủ lật tìm sổ sách, nếu không phải Tiểu công chúa không biết chuyện gì, thì chính là Lan ma ma đang nghi ngờ thân phận của hắn.

Hắn cũng không bỏ họ Tạ, cho nên Lan ma ma đang nghĩ đến chuyện gì?

"Tham kiến Tể tướng."

Suy nghĩ bị cắt đứt, Tạ Vụ Hành nghiêng người nhìn qua, là thái giám trong cung Sở thị.

"Chuyện gì?" Tạ Vụ Hành hỏi.

Thái giám cung kính đáp: "Chủ tử có chuyện còn muốn thương lượng với Tể tướng, phiền Tể tướng đại nhân đi một chuyến ạ."

***

Gió đêm nhẹ nhàng, trăng sáng sao thưa.

Trong điện, Tâm Đàn đang hầu hạ Vụ Nguyệt tắm rửa, Lan ma ma đẩy cửa tiến vào, dịu dàng nói: "Để ta hầu hạ Công chúa."

"Dạ." Tâm Đàn cầm khăn lau khô tay rồi cúi người lui ra ngoài.

Vụ Nguyệt nghe tiếng liền đỡ lấy thành thùng tắm, xoay người nhìn qua, gương mặt trắng nõn bị hơi nước nhiễm lên một màu ửng đỏ động lòng người.

Nàng chớp mắt nhìn Lan ma ma hoang mang hỏi: "Sao ma ma lại vào đây?"

Lan ma ma cười đi đến bên cạnh thùng tắm, cầm lấy gáo múc từng gáo nước đổ lên đầu vai Vụ Nguyệt, "Ma ma đã lâu không tự mình giúp Công chúa tắm rửa."

Từ lúc Tâm Đàn Tâm Liên đến, việc hầu hạ bên người đều giao cho bọn họ.

Vụ Nguyệt nhìn Lan ma ma, tưởng bà nghĩ mình không thân cận với bà nữa liền vội vàng nói: "Ta sợ ma ma vất vả, ma ma chỉ cần hưởng phúc là được rồi."

Lan ma ma cảm thấy dễ chịu trong lòng, nâng ngón tay chạm nhẹ lên chóp mũi nàng, "Tốt, vậy chỉ vất vả thêm lần này."

Vụ Nguyệt hơi chun mũi, nàng đưa tay đặt lên thành thùng tắm rồi gối đầu lên, vừa tắm rửa vừa tranh thủ nói chuyện cùng Lan ma ma.

Chờ tắm xong rồi, Lan ma ma cầm khăn tới lau người cho nàng, một tay cầm lấy mái tóc đen bóng, một tay lau đi từng vệt nước trên lưng, ánh mắt bất chợt nhìn đến ấn ký bên eo Vụ Nguyệt.

Trong lòng Lan ma ma lập tức ùa lên ngàn vạn suy nghĩ, tay bà run rẩy chạm lên cái ấn ký kia, giọng khàn khàn: "Nhanh thật, vậy mà đã mười tám năm."

Vụ Nguyệt nghe ra cảm xúc của bà không đúng, lại cảm thấy bà đang sờ vết bớt trên eo mình, quay đầu lại nhẹ giọng nói: "Ma ma, người làm sao vậy?"

Lan ma ma che giấu tâm trạng, ra vẻ thoải mái cười nói: "Ma ma chỉ cảm thán, năm đó con được sinh ra còn bé nhỏ như vậy, chẳng mấy mà gả cho người khác, ma ma có chút không nỡ."

"Cho dù có gả chồng con cũng muốn ở bên cạnh ma ma." Vụ Nguyệt xoay người nắm chặt tay Lan ma ma.

Lan ma ma cười nói: "Được." rồi phủ xiêm y lên vai nàng, xong lại trêu ghẹo, "Công chúa cũng đến lúc nên lựa chọn vị hôn phu rồi, cũng không biết sẽ tiện nghi cho công tử nhà nào đây."

Vụ Nguyệt bỗng nhiên xúc động muốn nói cho Lan ma ma chuyện với Tạ Vụ Hành.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết hắn dùng Phục Dương thuật đến đâu rồi, có thật sự mọc ra được không.

Chỉ là nàng cũng không muốn hỏi đến, lâu như vậy nàng cũng chẳng để tâm nữa, cho dù không mọc ra được, nàng vẫn sẽ thích hắn.

Chỉ là ma ma... Vụ Nguyệt khó khăn cắn chặt môi, chợt nhớ tới lúc trước, biểu tỷ từng nói muốn dẫn nàng đi Linh Minh Tự tán vận xui, cầu nhân duyên tốt. Trong lòng nàng liền quyết định, đợi mấy hôm nữa sẽ giả bộ đi cầu nhân duyên, rồi sẽ nói cho ma ma, là Bồ Tát chỉ thị, cứ như vậy, ma ma hẳn cũng có thể tiếp nhận chuyện này.

Chỉ là cũng không vội, thế nào cũng phải chờ ba tháng tang kỳ qua đã, Vụ Nguyệt tính toán như vậy, đợi Lan ma ma rời đi liền lấy chăn bọc mình thật chặt, dần chìm vào giấc ngủ.

Trong đêm khuya, nàng lại bị Tâm Đàn vội vàng đánh thức, "Công chúa, Công chúa tỉnh lại đi ạ."

Vụ Nguyệt mê man mở mắt ra, thấy Tâm Đàn lo lắng, trong lòng liền có dự cảm không tốt, ngồi dậy hỏi: "Làm sao?"

Tâm Đàn đáp, "Dao Vân trong cung Thái tử phi đến cầu kiến Công chúa, nói là có đại sự, nô tỳ thấy nàng không ổn nên..."

Vụ Nguyệt vừa nghe là người trong cung Hoàng tẩu, lại còn là nửa đêm tìm đến, nhất định là đại sự.

Nàng đi giày, khoác áo ngoài, vừa đi vừa buộc lại tà áo.

Dao Vân vô cùng lo lắng chờ ở ngoài Chiếu Nguyệt lâu, thấy Vụ Nguyệt đi ra, trực tiếp quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: "Cầu Công chúa cứu Thái tử phi..."

Tim Vụ Nguyệt trùng xuống, vội vàng đỡ nàng ta dậy, nhìn sắc trời tối om, "Vừa đi vừa nói."

Nghi Ninh cung không thắp đèn lại vắng người nên tĩnh lặng, trong nội điện của Cố Ý Uyển cũng chỉ có ánh nến le lói toả ánh sáng yếu, gió thổi qua làm ngọn nến lung lay như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Vụ Nguyệt xách váy chạy lên thềm đá, nàng vấp chân suýt nữa đã vấp té, nhưng lại không dám chậm trễ, thở gấp nhìn vào trong phòng.

Trước hết là thấy Trần Linh cúi đầu dựa vào mép giường, quan phục của hắn có vài vết máu, tấm lưng gầy yếu lúc này cong xuống, toàn bộ người suy sụp như cây khô bị cháy.

Tay Vụ Nguyệt thõng xuống, đầu ngón tay run rẩy đưa mắt đến giường, Cố Ý Uyển yếu ớt nằm đó, chăn đệm dưới thân toàn là máy, cổ tay nàng đang được vải trắng bọc lại, chỉ là cũng bị máu thấm ướt.

"Hoàng tẩu..." Vụ Nguyệt không dám tin lắc đầu, bước từng bước về phía trước.

Dao Vân quỳ một bên khóc nói với nàng, Hoàng tẩu tự vẫn, bởi vì có thai...

Nàng biết Hoàng tẩu vẫn luôn buồn bực không vui, nàng cho rằng là bởi vì Tiêu Phái gặp chuyện không may, nhưng có thế nào cũng không ngờ đến, Hoàng tẩu vậy mà lại có thai, tẩu ấy tuyệt vọng đến thế nào mới lựa chọn tự sát...

Nàng nên phát giác sớm hơn một chút mới phải.

Trần Linh nghe thấy thanh âm Vụ Nguyệt, như tỉnh lại từ trong mộng, bỗng nhiên đang quỳ liền quay ra, dập đầu liên tục với nàng: "Vi thần cầu xin Công chúa cứu Ý Uyển."

Nếu như không phải Dao Vân phát hiện kịp thời tìm hắn đến, e là Ý Uyển đã chết.

Trần Linh xoè tay nhìn, trên tay hắn còn dính máu, hối hận khiến hắn không thở nổi, sớm biết như vậy, mặc kệ Ý Uyển không chịu, hắn cũng nên nghĩ cách đưa nàng rời khỏi toà thành vàng son này.

Vụ Nguyệt nhìn Trần Linh quỳ rạp dưới đất rồi lại nhìn sang Cố Ý Uyển bất tỉnh nhân sự nằm một bên, nàng cũng muốn cứu, nhưng hiện tại nàng rối quá, căn bản không biết nên làm cái gì.

Trần Linh ngẩng đầu, lại nhìn thấy từ sau lưng Vụ Nguyệt có người lạnh mặt đi vào, ánh mắt hắn xiết chặt, hô: "Bái kiến Tể tướng đại nhân."

Vụ Nguyệt hốt hoảng quay đầu lại, cũng không biết Tạ Vụ Hành đến từ lúc nào, bất quá nhìn thấy hắn, Vụ Nguyệt cảm thấy có người đáng tin cậy ở đây, vội đến cạnh hắn: "Tạ Vụ Hành, chàng cứu Hoàng tẩu... chàng cứu tẩu ấy đi..."

Vụ Nguyệt khàn cả giọng, âm thanh cũng không hoàn chỉnh, Tạ Vụ Hành nhíu mày vỗ nhẹ sau lưng nàng, "Công chúa đừng nóng vội."

Vụ Nguyệt nhìn hắn gật đầu, nức nở nói: "Chàng cứu tẩu ấy."

Tạ Vụ Hành ý bảo Tâm Đàn đỡ người qua một bên rồi hắn tự mình cất bước đến cạnh giường.

Trần Linh không tin tưởng Tạ Vụ Hành, hốt hoảng dùng chăn đắp lên người Cố Ý Uyển, nghe hắn nhàn nhạt hỏi: "Thái tử phi mang thai con của ai?"

Lời này vừa nói ra, Dao Vân cùng Trần Linh đều biến sắc, Thái tử qua đời đã hai năm, Thái tử phi không thể mang thai bất luận là của ai, càng không cần nói đến cái thai là của Tam hoàng tử, đây chính là loạn thần tặc tử.

Trần Linh cắn chặt răng, nhìn Vụ Nguyệt một cái rồi lại dập đầu: "Thần tội đáng muôn chết, Thái tử phi mang thai cốt nhục của thần."


Tạ Vụ Hành khó có được liếc mắt nhìn hắn một cái: " Không sợ chết?"

Vụ Nguyệt kinh sợ.

Trần Linh dập đầu liên tục: "Thần tội đáng chết vạn lần, Thái tử phi vô tội, cầu Tể tướng bỏ qua cho Thái tử phi."

Vụ Nguyệt thấy trên trán hắn đã thấm máu, liền vùng khỏi tay Tâm Đàn chạy lên, bắt lấy tay Tạ Vụ Hành, lo lắng gọi hắn: "Tạ Vụ Hành..."

Tạ Vụ Hành trấn an vỗ về lưng nàng, mở miệng gọi Trọng Cửu.

Trọng Cửu nhanh chóng đi từ ngoài điện vào, chỉ thấy hắn lấy từ trong áo ra một cái hộp nhỏ đưa cho Tạ Vụ Hành, Tạ Vụ Hành mở hộp ra, nhặt viên dược bên trong lên, đi đến trước mặt Cố Ý Uyển, cạy mở hàm của nàng ta nhét thuốc vào.

Động tác quá nhanh, Trần Linh còn chưa kịp phản ứng, thấy Cố Ý Uyển đã nuốt dược xuống, vội vàng nhào qua bắt mạch cho nàng, "Ngươi cho nàng ăn cái gì vậy?"

Tạ Vụ Hành không để ý, chỉ khẽ nói chuyện với Trọng Cửu.

Trần Linh thấy mạch đập của Cố Ý Uyển ngày càng yếu ớt, tay chân luống cuống nâng mặt Cố Ý Uyển lên, thanh âm tràn đầy hốt hoảng: "Tỉnh... tỉnh... tỉnh lại đi... Ý Uyển."

Từ đầu đến cuối vẫn không có ai đáp lại, hắn quay ra nhìn chằm chằm vào Tạ Vụ Hành, quát hỏi: "Ngươi cho nàng ăn cái gì?"

Tạ Vụ Hành nhăn mày.

Vụ Nguyệt cũng bị doạ sợ, nàng vội nhào qua đưa tay đến trước mũi Cố Ý Uyển, không có hô hấp, nàng vội rụt tay về, không còn hơi thở...

Hoàng tẩu ăn dược của Tạ Vụ Hành xong, sao có thể không còn hơi thở.

Vụ Nguyệt kích động nhìn về phía Tạ Vụ Hành.

Lúc này Tạ Vụ Hành mới mở miệng, nhìn về phía Trần Linh nói: "Ngươi cẩn thận bắt mạch lại xem."

Trần Linh nghe vậy liền run rẩy đỡ tay Cố Ý Uyển bắt mạch lại, thật lâu sau hắn mới không xác định hỏi: "Là Tức Ninh đan?"

Vụ Nguyệt vội hỏi: "Tức Ninh đan là cái gì?"

"Ăn vào thì kinh mạch nghẽn lại giống như rơi vào trạng thái chết giả, ba ngày sau sẽ tỉnh." Trần Linh khô khốc đáp lời, hai mắt nhiễm đầy tia máu nhìn chằm chằm Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành tiếp lời hắn: "Hiện giờ tang kỳ của Đại Hành Hoàng đế chưa qua, Thái tử phi lại tự sát, như vậy là bất kính, thi thể không thể ở lại trong cung, ngày mai lập tức đưa về Cố gia ở Thông Châu."

Tạ Vụ Hành nhìn về phía Trọng Cửu: "Đưa tin Thái tử phi qua đời truyền đến Nội Vụ phủ, sai người qua xử lý hậu sự."

"Dạ" Trọng Cửu làm việc lưu loát, nhanh chóng lưu ra.

Tạ Vụ Hành thấy Trần Linh còn chưa kịp phản ứng lại liền nhìn hắn nói: "Ngươi ngay cả chết cũng không sợ, vậy chắc sẽ không luyến tiếc chức Thái y này đâu nhỉ."

Trần Linh vẫn đang khiếp sợ trước sắp xếp như chớp giật của Tạ Vụ Hành, một lúc lâu sau mới dập đầu: "Đại ân của Tể tướng, suốt đời khó quên."

"Không cần cảm tạ ta, chỉ là nể mặt Công chúa mà thôi." Ngữ điệu Tạ Vụ Hành thản nhiên. Hắn cũng có tính toán riêng, nếu Tiêu Phái biết biết quan tài Cố Ý Uyển rời kinh, có lẽ sẽ chui đầu vào lưới. Đương nhiên, hắn lại càng có khả năng nhân lúc hỗn loạn mà đào tẩu.

Trần Linh cũng không biết suy nghĩ trong lòng hắn, đổi hướng, dập đầu với Vụ Nguyệt một lần nữa.

Vụ Nguyệt vội đỡ hắn dậy, quay đầu nhìn về phía Cố Ý Uyển trên giường, ở Hoàng cung này, nếu Hoàng tẩu đã sống không nổi nữa, rời đi, có lẽ còn có cơ hội làm lại.

Nàng nói năng lộn xộn: "Ngươi... ngươi... nhất định phải khiến Hoàng tẩu...phấn chấn lên."

***

Tin tức Thái tử phi qua đời nổ vang trong cung.

Vụ Nguyệt vẫn luôn quỳ trước linh đường của Cố Ý Uyển, không dám rời đi, lại càng không dám buông lỏng cảnh giác, sợ sẽ có chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Lan Loan nhận được tin thì vội vàng chạy tới, lảo đảo đi vào đại điện, nhìn quan tài đặt ở đó, không kiềm được rơi lệ, lẩm bẩm nói: "Tại sao lại như vậy..."

"Biểu tỷ." Vụ Nguyệt nhẹ giọng gọi nàng.

Hạ Lan Loan dùng sức lau nước mắt, kết quả càng chảy càng nhiều, "Sao đang tốt đẹp lại thành ra như vậy rồi..."

Vụ Nguyệt nắm chặt tay Hạ Lan Loan không nói gì, hiện giờ nàng chưa thể nói chân tướng cho biểu tỷ, chỉ có thể khi Hoàng tẩu cùng Trần Linh thuận lợi rời kinh, mọi việc mới tính là kết thúc.

Tuy là Thái tử phi nhưng tang lễ lại vô cùng đơn sơ, sau khi chuẩn bị xong hết thảy liền cùng một đội quân mã hộ tống đi từ Đông Hoa môn xuất cung.

Vụ Nguyệt cùng Hạ Lan Loan được Tạ Vụ Hành đồng ý, cùng đưa quan tài đến cửa thành.

Thời tiết đã ấm hơn rất nhiều, bầu trời lại tràn đầy mây mù, giống như tâm trạng bị đè nén lúc này của Vụ Nguyệt.

Nàng đứng trên tường thành, nhìn đội ngũ đưa tang đi càng ngày càng xa, tay siết chặt rồi lại buông ra, trong lòng là nỗi buồn khôn xiết.

Trần Linh cũng cùng hộ vệ rời đi, đợi lúc thích hợp sẽ thay thế đoàn người đi Cố gia, từ đây núi cao sông dài. Nhưng nàng không còn cơ hội trực tiếp nói lời từ biệt với Hoàng tẩu nữa rồi.

Hoàng tẩu, người nhất định phải sống thật tốt, Vụ Nguyệt mặc niệm trong lòng.

*

Ba ngày sau, nửa đêm.

Trọng Cửu đi vào Dưỡng Tâm điện, báo cáo với người đang ngồi sau án thư phê duyệt tấu chương, "Chưởng ấn, Tiêu Phái không xuất hiện."

Tạ Vụ Hành dừng bút, không quá ngoài ý muốn cong môi cười: "Tiêu gia quả toàn người máu lạnh."

Trọng Cửu đáp: "Chỉ là nô tài đã cho tăng cường nhân thủ cả ở đường thuỷ và đường bộ, hắn muốn chạy trốn cũng không phải chuyện dễ dàng."

Tạ Vụ Hành giống như đang suy tính điều gì, một lúc lâu sau nói: "Nếu phát hiện tung tích, không cần đả thảo kinh xà, âm thầm theo dõi chặt."

Đêm đã qua quá nửa, Vụ Nguyệt nằm trên giường lật qua lật lại cũng không tài nào vào giấc được, nghe thấy tiếng cửa đẩy ra, nàng lập tức ngồi dậy.

"Công chúa chưa ngủ sao?" Tạ Vụ Hành trở tay khép cửa lại, cất bước đi về phía giường.

Trong phòng không thắp nến, nàng chỉ có thể thấy thân hình mơ hồ của hắn, khẽ lắc đầu, trong tiếng nói hàm chứa sự cô đơn: "Ta không ngủ được."

Ba ngày nay Vụ Nguyệt chỉ ngồi đếm từng khắc đồng hồ qua, cũng không biết Hoàng tẩu thế nào rồi.

Nàng cảm giác được Tạ Vụ Hành ngồi xuống, đưa tay ôm lấy eo mình, Vụ Nguyệt liền nhấc người dậy ngồi vào lòng hắn, tựa mặt vào lồng ngực hắn lại cọ hai cái, cho đến tận khi nghe thấy tiếng tim đập vững vàng trong lồng ngực, nỗi thấp thỏm của nàng mới nhạt đi.

Lát sau nàng ngẩng đầu lên hỏi: "Hoàng tẩu sẽ không có chuyện gì đâu nhỉ?"

Tạ Vụ Hành hôn khẽ từng cái lên môi nàng, "Đến Thông Châu rồi, Cố gia cũng đã xử lý tang sự."

Mắt Vụ Nguyệt sáng lên, vui vẻ nói: "Vậy có nghĩ là, hoàng tẩu cùng Trần Linh đã thuận lợi rời đi rồi."

Tạ Vụ Hành gật đầu, nhiều ngày như vậy, cuối cùng cũng thấy tiểu công chúa cười.

Đột nhiên hắn cảm thấy, không bắt được Tiêu Phái cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì.

Dứt khoát làm loạn thiên hạ này đi, huỷ diệt vương triều Đại Dận không còn một mảnh.

Huỷ sớm một chút, hắn cũng có thể nhanh chóng đưa Công chúa rời đi.

Vốn cũng không cần gấp như vậy, mọi người đều cho rằng hắn ham mê quyền thế, hắn chỉ là muón nhìn vương triều vốn không nên tồn tại này từng bước mục nát sụp đổ, điều này mới khiến hắn cảm thấy sung sướng vô cùng.

Những ngày này nhìn Trần Linh cùng Cố Ý Uyển rời đi, hắn đúng là bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.

Tạ Vụ Hành tiếp tục mổ hôn Vụ Nguyệt, hỏi: "Công chúa có muốn giống như bọn họ, rời đi không?"

Rời đi? Vụ Nguyệt chưa từng nghĩ qua vấn đề này, con ngươi trong bóng tối lộ vẻ mê man, rời xa sinh hoạt chốn Hoàng cung, nàng chưa từng trải qua trời đất bên ngoài, nàng muốn đi xem nhưng lại chưa bao giờ dám nghĩ tới.

"Ta không biết." Vụ Nguyệt bất an.

"Không sao, không vội." Tạ Vụ Hành ôm nàng nằm xuống, "Công chúa mệt mỏi nhiều ngày rồi, ngủ đi, ta ôm Công chúa."

Vụ Nguyệt vòng tay qua cổ hắn, vùi mặt vào trong lồng ngực hắn. Tạ Vụ Hành vỗ nhẹ sống lưng nàng, dỗ dành nàng đi ngủ, nghe tiếng hô hấp của tiểu công chúa dần đều đều, ngay lúc hắn cho rằng nàng ngủ rồi, bên tai liền truyền đến tiếng nói khe khẽ.

"Nếu rời đi, muốn dẫn theo Lan ma ma, Vân nương nương... " Vụ Nguyệt nửa tỉnh nửa mê nói mớ, nhỏ giọng ngập ngừng, thanh âm càng ngày càng bé, "Còn có... biểu tỷ, Tâm Đàn, Tâm Liên... Thuận Ý."

Nghe nàng gọi từng cái tên một, ngay cả Thuận Ý cũng có phần, Tạ Vụ Hành liền nghẹn một ngụm khí ở cổ họng, tiểu công chúa đây là muốn dắt cả nhà đi sao.

Giống như không nghe thấy tiếng đáp lại, Vụ Nguyệt lại nhỏ giọng gọi: "Tạ Vụ Hành..."

Tạ Vụ Hành cúi đầu hôn một cái lên mi tâm nàng, giống như chỉ nghe thấy ba chữ cuối cùng, "Biết, ngủ đi thôi."

*

Ba tháng tang kì qua đi, không khí đè nén trong cung rốt cuộc cũng bắt đầu tươi mới hơn, sứ thần các bộ tộc, chư hầu chuẩn bị vào kinh triều kiến tân đế, trong cung lại càng bận rộn.

Bên ngoài Dưỡng Tâm điện.

Trọng Cửu nhìn Triệu Tịnh Ngưng đang cúi đầu trước mặt, trong tay nàng ta bưng chén trà, giọng nói lạnh nhạt: "Triệu cô nương sao lại đến đây?"

Triệu Tịnh Ngưng mặt mày thả lỏng, cánh môi khẽ mỉm cười, "Tiểu nữ đến thay Thái hậu truyền lời, tiện thể dâng trà cho Tể tướng."

Dì gọi nàng vào cung, ám chỉ rõ ràng là muốn nàng giúp lung lạc Tể tướng, Triệu Tịnh Ngưng mới đầu còn kháng cự, nhưng nhớ tới dung mạo nàng thoáng nhìn qua trên đường hôm đấy, nàng lại do dự.

Dung mạo xuất trần như vậy chỉ nhìn thoáng qua đã ghi dấu ấn trong lòng nàng, cảnh tượng hắn cúi người thay vị Công chúa kia phủi váy lại càng rõ ràng không thể xoá nhoà.

Nếu có một người quyền thế ngập trời như thế vì mình mà cúi đầu, ai còn quan tâm hắn có phải hoạn quan hay không.

Nếu dì đã mở miệng, nàng lại có tư tâm, tội gì không đáp ứng.

Trọng Cửu vẫn lạnh nhạt nhìn nàng, trong lòng khẽ thở dài, nói: "Chưởng ấn ở Hình bộ, Triệu cô nương, không thì đến đó xem?"

Triệu Tịnh Ngưng không nghĩ nhiều, thật sự quay đầu đi Hình bộ, trên đường còn sợ trà nguội, đặc biệt chuẩn bị thêm bếp lò đặt trong xe ngựa, tính toán đến nơi sẽ nấu lại một lần nữa.

Đến Hình bộ, thái giám canh cửa trực tiếp dẫn Triệu Tịnh Ngưng đến cửa lao ngục, nhìn thấy phía trước là bậc thềm đá dẫn xuống mật thất tối tăm, giống như cái miệng khổng lồ muốn nuốt người, trong lòng Triệu Tịnh Ngưng bất giác thấy bất an.

Đối diện với vẻ hơi chần chừ của nàng ta, thái giám cười nói: "Tể tướng đang thẩm vấn nghi phạm, không thể phân vân, chỉ là ngài ấy có phân phó, nếu cô nương đến cứ trực tiếp đi vào gặp là được ạ."

Triệu Tịnh Ngưng lúc này mới buông lỏng nghi ngờ, do dự một chút rồi cất bước đi xuống thềm đá.

Càng đi xuống dưới xung quanh càng tối tăm, ánh đuốc le lói hắt sáng lên bậc thềm làm lộ ra những dấu vết loang lổ, giống như thứ gì đó khô cặn chứ không phải hoa văn, không khí ẩm ướt âm u bao tràn xung quanh xen lẫn mùi máu tươi, khiến Triệu Tịnh Ngưng cảm thấy hít thở không thông.

"A----------A---------!"

Đột nhiên có tiếng kêu thống khổ vang lên khiến Triệu Tịnh Ngưng run sợ, chén trà trong tay cũng cầm không vững, phát ra âm thanh lách cách.

"Ai?" Sau đó là một thanh âm thanh lãnh vốn không hợp với khung cảnh này vang lên.

Triệu Tịnh Ngưng nghe ra là tiếng của Tạ Vụ Hành, nàng ta miễn cưỡng định thần lại bước xuống thềm đá, cúi người nói: "Bái kiến Tể tướng."

Nàng khẽ ngẩng đầu, đập vào mắt là hình ảnh khiến khuôn mặt mềm mại trong nháy mắt hoảng sợ, đồng tử thít chặt.

Trên giá thẩm vấn là một người máu thịt lẫn lộn, không còn một miếng da nào là hoàn chỉnh, phạm nhân kia đã ngất đi, tiếng kêu vừa nãy, là hắn phát ra.

Tạ Vụ Hành đứng đối diện với tên phạm nhân, nghe thấy âm thanh của nàng ta thì quay đầu lại, "Triệu cô nương đấy à?"

Thân thể hắn chìm một nửa trong bóng đêm, khoé môi cong lên vô hại, khí chất thanh nhã cảm giác không hề phù hợp với cảnh tượng doạ người trước mặt, Triệu Tịnh Ngưng còn nhìn thấy cánh tay rũ xuống bên người hắn dính đầy máu tươi chói mắt.

Mà tên tù nhân đã ngất kia, trên vai hắn có một cái lỗ sâu hoắm đang chảy máu ồ ạt.

Nàng liên tưởng đến cảnh Tạ Vụ Hành dùng tay không đục trên người tù nhân một lỗ, cảm giác sợ hãi lan toả khắp tứ chi, Triệu Tịnh Ngưng chỉ cảm thấy da đầu phát run.

"Còn chưa hỏi, Triệu cô nương đến tìm ta có chuyện gì?" Tạ Vụ Hành cười hỏi.

Đối với ánh mắt ấm áp của hắn, Triệu Tịnh Ngưng chậm rãi bình phục lại trái tim mình, nàng tự an ủi bản thân, chỉ là trùng hợp gặp đúng lúc hắn thẩm vấn phạm nhân mà thôi.

Lời nói như vậy lặp lại trong đầu nàng ta mấy lần, lúc sau mới lại tươi cười nói: "Tiểu nữ phụng lệnh của dì, đến nhờ Tể tướng, nếu có rảnh thì tìm cho Tân Đế một vị Đế sư vỡ lòng."

Nhìn thấy trong tay mình vẫn còn trà, Triệu Tịnh Ngưng vội vàng bưng lên: "Đây là trà tiểu nữ nấu, nhiệt độ vừa đúng lúc, mời Tể tướng dùng."

Nhìn thấy bàn tay đầy máu tươi duỗi đến trước mặt, Triệu Tịnh Ngưng kinh hãi, mà Tạ Vụ Hành cứ thế trực tiếp cầm lấy chén tràn, hắn dùng cái nắp khẽ gạn đi lá trà nổi trên bề mặt, máu dọc theo xương ngón tay hắn chảy vào chén, nhanh chóng hoà tan cùng nước trong chén.

Thấy hắn đưa trà lên bên môi, Triệu Tịnh Ngưng trừng lớn mắt, một màn này doạ nàng ta sợ đến nỗi không dám thở, trong trà còn có máu mà!

Thế nhưng Tạ Vụ Hành không uống, ngay sau đó, hắn lại đưa chén trà đến trước mặt nàng ta, không để ý nói: "Triệu cô nương đi một đường dài đến đây, sợ là cũng khát, trà này thưởng ngươi."

Triệu Tịnh Ngưng không thể tin nhìn chén trà trước mặt, cái chén trắng mịn giờ dính toàn vết máu, nước trà trong veo cũng bị nhuộm đục ngầu.

Đến giờ phút này, nàng mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong những ảo tưởng kia, người trước mặt chỉ được cái mặt đẹp, còn sau cái mặt đó hoàn toàn là một kẻ điên.

"... Tể... tể tướng..." Nàng run rẩy cầu xin nhìn về phía Tạ Vụ Hành.

"Ta muốn ngươi uống." Âm thanh như châu như ngọc giờ phút này vào trong tai Triệu Tịnh Ngưng chỉ còn lại cảm giác quỷ dị đáng sợ.

Hai tay nàng run rẩy nhận lấy chén trà, mùi máu tươi xộc vào mũi khiến nàng như muốn nôn ra, đúng như vậy, nàng cong người không ngừng nôn khan, trong đôi mắt tràn ngập sợ hãi, nước mắt trực trào.

Tạ Vụ Hành đứng nhìn nàng ta như nhìn một kẻ hề làm trò cười, hắn cười giễu cợt. Tạ Vụ Hành lấy từ trong tay áo ra một cái khăn, rồi lại ngại máu trên tay mình bẩn, hừ một tiếng, quay qua tuỳ tùng nói: "Khăn!"

*

Bên trong Dực Hà cung.

Sở Thái hậu nhìn Triệu Tịnh Ngưng khóc sướt mướt trước mặt chỉ thấy phiền lòng, vốn còn cho rằng nàng ta thông minh, còn có chút tác dụng cơ chứ.

"Dì... hắn... hắn là một kẻ điên... cầu người... đừng... đừng để Tịnh Ngưng đi gặp hắn..." Triệu Tịnh Ngưng chỉ cần nghĩ lại, cả người đều run lên, mà mùi máu tươi kia vẫn còn vương vấn không tan trước mũi nàng.

"Ngươi chỉ là bị hắn doạ thôi, vô dụng y như mẫu thân ngươi." Mặt mày Sở thái hậu sắc bén, "Mẫu thân ngươi định cả đời làm di nương (1), thì ngươi cũng chỉ có thể vĩnh viễn làm thứ nữ (2) mà thôi!"

(1) di nương: vợ lẽ

(2) thứ nữ: con gái vợ lẽ, con vợ cả sẽ được gọi là đích nữ.

"Ai gia còn phải để ý lễ pháp tể tông, không thể chống lưng cho mẫu thân ngươi, để tránh bị người ta lên án, nhưng Tể tướng thì khác, hắn có biện pháp giúp mẫu thân ngươi được nâng lên làm chính thất, về sau ngươi cũng đường đường là đích nữ. Còn nếu không, thì tương lai ngươi cũng chỉ có thể giống mẫu thân người, gả đi làm di nương cho người khác mà thôi!" Sở quý phi nói nhưng ý tứ chính là uy hiếp.

Thấy sắc mặt Triệu Tịnh Ngưng trắng bệch, bà lại ôn nhu nói, tựa như vừa đấm vừa xoa: "Hôm nay Tể tướng làm vậy chính là khảo nghiệm ngươi thôi, hắn là người như vậy, sao có thể để ý đến những kẻ yếu đuối vô dụng."

Hai tay Triệu Tịnh Ngưng siết chặt làn váy, dì rõ ràng muốn đẩy nàng vào hố lửa a...!