Ngự Hoạn

Chương 73: An ủi




Một chưởng của hắn làm Nguyên Võ đế ngay lập tức bất tỉnh, ngay cả khi dòng nước không ngừng tràn vào mũi họng cũng khó mà tỉnh lại, chờ đợi lão ta chỉ có cái chết mà thôi.

Quá dễ dàng, tên heo chó không bằng gia súc này cứ thế mà chết thì cũng quá dễ dàng.

Trong mắt Tạ Vụ Hành là thô bạo âm trầm tận xương tuỷ làm cho người ta sởn tóc gáy, hắn chậm rãi buông lỏng bàn tay đã nổi đầy gân xanh, lại đạp thêm một cái vào người tên Hoàng đế.

Vốn đang hôn mê, Nguyên Võ đế nháy mắt bừng tỉnh nhưng lão muốn hô hấp cũng chỉ thấy thứ đi vào phế phổi chỉ toàn là nước, cảm giác hít thở không thông khiến ông ta liều mạng giãy giụa, hai tay vung loạn muốn nắm lấy gì đó giống như đang tìm cọng rơm cứu mạng.

Nhưng ông ta vừa ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, thậm chí còn chưa kịp hít một ngụm khí nào đã bị một đạp tiếp tục nhấn đầu xuống nước.

Tạ Vụ Hành đứng trên cao nhìn xuống, mặt mày vô cảm nhìn kẻ đang giãy giụa trong nước, giày hắn cũng bị bắn lên không ít bọt nước, bọt nước văng càng ngày càng xa, ngay cả vạt áo hắn cũng dần ướt nhẹp.

Vốn dĩ là áo bào màu xanh giờ chuyển sang màu trầm.

Tạ Vụ Hành nhìn chằm chằm vết bắn bẩn trên áo bào, con ngươi lạnh lẽo lại càng thêm hung ác, loại súc vật ghê tởm này lại có ý đồ vấy bẩn Công chúa của hắn?

Dưới chân hắn càng thêm dùng sức, lúc Nguyên Võ đế giãy giụa yếu dầu thì khẽ nhấc chân lên, chờ hắn ngẩng đầu lên khỏi mặt nước rồi lại đạp mạnh xuống.

Nỗi phẫn nộ cực điểm đã chiếm lĩnh ý chí của hắn trở nên càng ngày càng điên cuồng, không ngừng lặp lại động tác tra tấn.

Không biết súc vật này dùng tay nào chạm vào Công chúa của hắn, hắn muốn nhổ đi từng cái móng tay một lại dùng nước sôi dội rồi lột từng miếng da.

"Chưởng ấn..." Trọng Cửu xử lý xong xuôi bên ngoài liền đẩy cửa vào nội điện.

Cảnh tượng trước mắt làm cho người ta không rét mà run, lời hắn định nói cũng đành im bặt ở yết hầu.

Bốn phía quanh ao đều tràn ra nước, nửa thân người Nguyên Võ đế nằm rạp trên mặt đất, sau gáy thì bị đạp lên, đầu chôn trong nước, phát quan mạ vàng sớm rơi ở đâu cũng không thấy nữa, tóc tai bù xù, thân thể từ giãy giụa chuyển sang co giật.

Chưởng ấn cúi đầu, trên mặt cũng bị nước bắn lên không ít, có một giọt chảy dọc theo khoé mắt hắn, cảnh tượng quỷ dị làm người ta sợ hãi, mà trong mắt hắn tràn đầy sát ý khiến sống lưng người ta phát lạnh.

Mắt thấy động tác của Nguyên Võ đế càng ngày càng chậm lại, Trọng Cửu bừng tỉnh, hai ba bước chạy vội tới, "Chưởng ấn... không thể đâu ạ..."

Tạ Vụ Hành mắt điếc tai ngơi, chỉ cần nghĩ tới Công chúa đã kinh hoảng tuyệt vọng như thế nào, nghĩ đến nàng khóc đến mất cả giọng, ngực hắn liền khó chịu vô cùng, căn bản không thể áp xuống lệ khí tàn bạo trong người.

Trọng Cửu kinh hãi quỳ xuống đất, kích động nói: "Chưởng ấn từng nói, tình thế cấp bách mà loạn thì ắt lộ ra sơ hở."

Tạ Vụ Hành mím môi, hai tay nắm chặt đến mức trắng bệch, khớp xương vang lên từng tiếng xương cốt va chạm.

Trọng Cửu lại nhìn lão hoàng đế đang hấp hối, "Chưởng ấn mà làm vậy chẳng phải sẽ đúng ý muốn của Tam hoàng tử sao?"

Hôm qua, lúc Tam hoàng tử gặp Chưởng ấn đã ám chỉ chuyện giết vua giúp hắn thượng vị, Tam hoàng tử có ý định là bức điên Hoàng đế để mọi chuyện thành ngoài ý muốn, Chưởng ấn biết rõ, hiện tại không thể để lão ta chết.

Tạ Vụ Hành cắn chặt răng, khép lại đôi mắt tràn đầy lệ khí, như đang tự đấu tranh với chính mình, một lát sau mới nhấc chân lên.

Trọng Cửu vội vàng nâng Nguyên Võ đế suýt nữa đã chết đuối ra ngoài, thấy mặt lão xanh xao, hơi thở không còn, trong đầu hắn liền oành một tiếng, cuống quýt giơ tay lên nhân trung ấn vài cái.

Tạ Vụ Hành mở mắt ta, đưa tay điểm lên mấy huyệt vị trên người Nguyên Võ đế, lão ta lập tức ho mạnh ọc mấy ngụm nước ra, sau đó liền rên rỉ như mê sảng, không biết có mở mắt ra không.

Thuận tay, Tạ Vụ Hành nhét một viên dược vào miệng hắn.

Trọng Cửu nhìn Nguyên Võ đế đã ngất đi nằm một chỗ, tay chân hắn phát lạnh, vội đưa một ngón tay lên dò xét hơi thở của lão, thấy người vẫn còn sống thì như trút được gánh nặng mà thở phào một hơi, sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi.

Tạ Vụ Hành như đã khôi phục thần trí, nâng ngón tay lau đi giọt nước bắn trên mặt, rồi mới lấy trong tay áo ra một cái khăn, nhưng lại không muốn dùng, sợ làm bẩn nó, cuối cùng chán ghét nhìn Trọng Cửu nói: "Khăn!"

Trọng Cửu vội vàng sờ soạng tay áo mình, vất vả lắm mới lấy được một cái khăn khác ra đưa cho Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành nhận lấy, hỏi tiếp: "Người bên ngoài đâu?"

"Đã khống chế rồi ạ." Trọng Cửu vội nói tiếp, "Nô tài lập tức dẫn vào."

Tạ Vụ Hành không đáp, đi đến một bên bàn ngồi xuống, nhìn qua mười phần bình tĩnh, chậm rãi lau đi vệt nước trên mặt.

Mấy tên cấm quân cùng một thái giám tuỳ thân bị áp giải vào.

Bọn họ nhìn thấy Nguyên Võ đế ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, không rõ sống chết mà Chưởng ấn thì lại thản nhiên ngồi ở một bên.

Mấy người này trên mặt đều cắt không còn một giọt máu, vội vàng quỳ rạp xuống đất, run như cầy sấy.

Tạ Vụ Hành nhìn bọn họ, ngữ khí vững vàng không lộ ra vui buồn, "Nói, chuyện gì đã xảy ra, nhìn thấy cái gì rồi?"

Ai cũng không dám mở miệng, lại càng không dám tin Chưởng ấn lớn mật như vậy dám giết Vua, tình huống trước mắt chính là như vậy.

Ngay cả Vua còn dám giết vậy mạng của bọn họ có tính là gì.

Trong đó có một tên cấm quân vội vã dập đầu, ra sức nói: "Tiểu nhân không thấy gì cả, Chưởng ấn tha mạng, tiểu nhân không thấy gì cả!"

Tạ Vụ Hành hiển nhiên không hài lòng với đáp án này, ung dung ném cái khăn tay lên bàn, cười như không cười nói: "Một người lớn như thế nằm ở trong này, ngươi cũng không mù, sao có thể không nhìn thấy."

Không khí ngay lập tức trở nên ngưng trệ tràn đầy nguy hiểm, hơi lạnh thấu xương tràn vào phế quản, chỉ còn biết run rẩy xin tha.

"Hoàng.... Hoàng thượng... uống nhiều rượu... trong lúc ngâm mình vô ý... chết... chết đuối... thuộc hạ không cứu kịp thời... xin Chưởng ấn tha thứ..."

Nghe một người nói như vậy, mấy người còn lại cũng sôi nổi phụ hoạ theo.

"A..." Tạ Vụ Hành khẽ cười, tựa lưng vào ghế dựa, chậm rãi nhấn từng chữ. "Rất tốt."

Ngay lúc bọn chúng tưởng đã nhặt được một mạng về, thì liền nghe thấy âm thanh sắc bén của hắn, "Giết!"


Âm cuối vừa dứt, đám người Tây Xưởng liền rút dao, dứt khoát xẹt một đường ngang cổ, không một động tác thừa.

Rầm---

Từng khối thi thể chết không kịp nhắm mắt lần lượt đổ xuống trong vũng máu.

Tạ Vụ Hành híp mắt nhìn, nhìn máu ào ào trào ra từ cổ bọn họ, chảy đến bên chân hắn, lửa giận trong lồng ngực mới tạm thời hoà hoãn một chút.

Đưa mắt về phía tên thái giám đang bị Trọng Cửu giữ ở một bên, "Ngươi nói đi, đã phát sinh chuyện gì?"

Trong mắt tên thái giám tràn ngập sợ hãi, bắp chân hắn run rẩy, mồ hôi lạnh chảy theo từng dòng bên thái dương, lắp bắp từng chữ nói: "Nô tài... nô tài nghe Chưởng ấn phân phó."

Tạ Vụ Hành nghe vậy thì gật đầu: "Hoàng thượng không phải muốn gặp Lâm mỹ nhân sao, mau đi mời."

Tên thái giám còn đang sợ hãi chưa hồi phục tinh thần, Trọng Cửu ở sau lưng đẩy một cái, hắn trực tiếp ngã nhào trên đất, mà mặt hắn, lại trùng hợp dán lên tên cấm quân chết không nhắm mắt kia.

Bốn mắt nhìn nhau, đồng tử tên thái giám co lại, da đầu căng chặt: "AAAAAAAAA----" hét lên, tay chân lộn xộn vội lùi lại, "Nô... nô...nô tài... đi... đi... đi ngay..."

*

Trong tẩm điện của Vân Hề Nhu.

Tâm Đàn cùng Thuận Ý đã múc nước về, lại chuẩn bị cả thuốc, "Nô tỳ giúp Vân phi bôi thuốc."

"Để ta." Vụ Nguyệt cầm lấy tấm khăn trong chậu nước. Kinh hoảng trong mắt còn chưa rút đi, tay nàng cũng run rẩy, dùng sức vài lần mới miễn cưỡng vắt được cái khăn.

Vụ Nguyệt cẩn thận lau qua vết thương trên trán Vân Hề Nhu, nhìn thấy máu thấm ra, trong lòng liền lạnh lẽo.

Nàng chớp chớp con mắt ẩm ướt, trong giọng nói là sự kích động không giấu được, "Vân nương nương... đau lắm phải không ạ..."

Vân Hề Nhu nhíu mày, tóc tai tán loạn trông đến là chật vật, trên mặt trắng không có một chút huyết sắc, nhưng vẫn cố cười với Vụ Nguyệt, "Không đau."

Vụ Nguyệt nhìn vết thương rất sâu trên trán bà, sao có thể không đau, nàng biết Vân nương sợ mình lo lắng.

Vụ Nguyệt chịu đựng sự lo sợ trong lòng, nhận lấy bình thuốc trong tay Tâm Đàn, nhẹ nhàng rắc thuốc lên miệng vết thương cho bà.

Miệng vết thương đau nhức làm Vân Hề Nhu nhịn không được khẽ run lên, trên trán đã chảy mồ hôi lạnh.

"Vân nương nương." Vụ Nguyệt vội vàng nhẹ tay hơn, nói lặp lại mấy lần: "Con nhẹ một chút, con nhẹ một chút..."

Cổ họng Vụ Nguyệt run rẩy, nàng nghẹn ngào, trong lòng tự trách rất nhiều, Vân nương nương vì cứu mình nên mới bị thương.

Vân Hề Nhu đau lòng nhìn nàng, bà nâng tay khẽ vuốt ve mặt tiểu công chúa, "Vân nương nương thực sự không đau, con không sao là được rồi."


Vụ Nguyệt nói không nên lời, dùng sức gật đầu, nước mắt tràn mi chảy thành từng dòng, nàng dùng mu bàn tay lau đi, cố gắng không để mình biểu lộ ra sợ hãi.

Thật lâu sau, mới hít một hơi sau nói: "Con không sao, Vân nương nương không sao là được rồi."

"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Vân Hề Nhu an ủi nàng, nhưng trong lòng không thể bình tĩnh, chỉ cần nghĩ đến chuyện đã xảy ra, bà liền hận không thể dùng răng cắn xé.

Súc sinh kia vậy mà lại có thể làm ra loại sự tình này, đây là nữ nhi của hắn mà! Hắn muốn Vụ Nguyệt phải tiếp nhận thế nào, sau này sống thế nào, hắn quả thực nên bị thiên đao vạn quả!

Nhưng nghĩ đến việc không biết lão Hoàng đế bây giờ chết hay sống, trong lòng bà lại tràn đầy hoảng sợ.

Nếu như Hoàng đế thật sự chết rồi... bà lo lắng nhìn Tâm Đàn cùng Thuận Ý, "Các ngươi nhanh đi hỏi thăm một chút, Ngọc Khê điện thế nào rồi."

Vụ Nguyệt vừa nghe thấy ba chữ Ngọc Khê điện liền có cảm giác như rơi vào hàn bằng, cả người nàng phát lạnh run rẩy không kiềm được.

Nàng nhắm chặt đôi mắt, không dám hồi tưởng lại kí ức, bằng không kiên trì từ nãy giờ của nàng sẽ sụp đổ.

"Còn có, nói với Chưởng ấn, mặc kệ phát sinh chuyện gì, nhất định phải để người ở đó nói, Công chúa chưa từng đến đó, chỉ có ta, từ đầu chỉ có ta!"

Vụ Nguyệt nghe thấy Vân Hề Nhu nói thì hoảng hốt mở mắt, "Vân nương nương, người không thể!"

"Nghe ta!" Vân Hề Nhu ngắt lời nàng.

Vụ Nguyệt liên tục lắc đầu, nàng sao có thể để Vân nương nương thế thân cho mình.

Thuận Ý đứng một bên thấy thế vội vàng trấn an: "Nương nương, Công chúa, đừng lo lắng, Chưởng ấn giao phó, việc này hắn sẽ xử lý, hai người cái gì cũng không biết."

Vân Hề Nhu sao có thể yên tâm, còn định nói chuyện, Vụ Nguyệt nắm chặt tay nàng, dùng sức cười: "Vân nương nương nghe thấy chưa, Tạ Vụ Hành sẽ xử lý tốt, không có việc gì rồi, người nghỉ ngơi đi."

Rõ ràng Vụ Nguyệt mới là người bị tổn thương nhất, cũng chịu nhiều uỷ khuất nhất, nhưng lại còn không ngừng an ủi bà, trái tim Vân Hề Nhu chua xót, "Tiểu Vụ Nguyệt."

Bà mở miệng nhưng lại không nói được gì, bị Phụ hoàng đối đãi như vậy, sao có thể vì một hai lời của bà mà tiêu tan.

Vân Hề Nhu đè ép cảm xúc, "Con cứ coi như là một cơn ác mộng."

Vụ Nguyệt cúi đầu, nước mắt làm tầm mắt nàng mơ hồ, nàng khẽ mấp máy môi, lẩm bẩm nói: "Con biết, Hoàng thượng say rượu, nhầm con thành mẫu phi."

Vụ Nguyệt cố gắng chống đỡ, không muốn để Vân phi lo lắng, "Vân nương nương bị kinh sợ, người nghỉ ngơi đi."

Nàng đỡ Vân Hề Nhu nằm xuống rồi mới trở về tẩm điện của mình, cẩn thận đóng cửa xong, sự sợ hãi trong lòng mới tràn ra cùng với đó là hận.

Thân thể yếu đuối không ngừng run rẩy, Vụ Nguyệt nâng tay ôm lấy mình, nhưng cảm giác rét thấu xương có đuổi thế nào cũng không đi.

Đặc biệt những chỗ bị Nguyên Võ đế chạm vào, giống như có hàng nghìn con rắn độc bò lên, ghê tởm lạnh lẽo.

Vụ Nguyệt siết chặt tay áo, một lần lại một lần hung hăng chà xát mặt mình, hai má cùng cổ liền đỏ lên đau đớn.

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Tạ Vụ Hành xử lý xong cục diện rối rắm thì không ngừng bước vội vàng đi đến cung Vụ Nguyệt, lúc hắn đến nơi đã là đêm khuya.

Tâm Đàn lo lắng canh giữ ở ngoài điện, vừa nhìn thấy thân ảnh hắn thì vội tiến lên đón, "Chưởng ấn đến rồi."

Tim Tạ Vụ Hành siết chặt, "Công chúa thế nào?"

Tâm Đàn nhíu chặt mi, lo lắng hỏi: "Công chúa vẫn luôn kêu lạnh, địa long cũng đốt rồi, nô tỳ còn thêm cả than củi cũng không đỡ hơn."

Tạ Vụ Hành vội tăng tốc, đi đến trước cửa thì hắn đột ngột chậm lại, ngay cả động tác đẩy cửa cũng cực kì nhẹ nhàng.

Hắn sợ chỉ cần mạnh hơn chút sẽ làm người bên trong sợ hãi.

Trong phòng rất nóng so với giá lạnh ở sau lưng thì khác nhau một trời một vực, Công chúa ngồi co vào một góc trên giường, dùng chăn bọc lại người mình không còn một chút khe hở, phảng phất như không cảm nhận được chút ấm áp nào.

Nghe thấy tiếng bước chân, Vụ Nguyệt đề phòng kéo một chút chăn xuống nhìn ra ngoài, lông mi nàng khẽ chớp, thời khắc thấy rõ người tới, nước mắt vẫn luôn cố nén trong hốc mắt bất chợt không chịu được gánh nặng ào ào chảy xuống.

Toàn bộ uỷ khuất cùng chua xót đều run rẩy trào ra, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt chật vật không chịu nổi, đầu vai nhỏ gầy không ngừng run rẩy theo từng tiếng khóc thút thít, lồng ngực phập phồng, khóc đến mức không thở nổi.

Giống như con thú nhỏ vẫn luôn gồng mình căng thẳng rốt cuộc tìm được nơi có thể lộ vẻ yếu ớt.

Nhưng hắn lại suýt nữa khiến nàng gặp chuyện, trái tim Tạ Vụ Hành như bị bóp chặt.

Vụ Nguyệt ngồi chồm hổm trên giường, giơ hai tay lên, vừa khóc vừa nghẹn giọng gọi hắn, "... Tạ Vụ Hành."

Âm thanh xen lẫn tiếng khóc nức nở khiến tâm can Tạ Vụ Hành đau đớn.

Hắn vội bước nhanh hơn, giang tay ôm lấy thân thể yếu ớt run rẩy của nàng, giống như ôm lấy một món đồ sứ dễ vỡ, khiến hắn không dám dùng sức, thậm chí ngay cả tay hắn cũng run lên.

"Là lỗi của ta, hoàn toàn là lỗi của ta, là ta không bảo vệ tốt Công chúa."

Hối hận cùng tự trách làm Tạ Vụ Hành không dám tưởng tượng, nếu như hắn đến muộn một bước, sẽ có hậu quả như thế nào.

Chỉ cần nghĩ tới thôi, hắn liền hối hận vì đã không giết Tiêu Lâm.

Vụ Nguyệt không ngừng vòng tay ôm chặt cổ hỏng, dùng hết sức bình sinh cũng không đủ, trong miệng không ngừng nói, "Ôm chặt ta."

"Tạ Vụ Hành, ngươi ôm chặt ta một chút..."