Ngự Hoạn

Chương 72: Nàng muốn giết ông ta




Nguyên Võ đế ở lại không bao lâu, Cao Toàn Chiếu đã đi từ ngoài vào, ghé vào tai hắn thấp giọng nói mấy câu.

Nguyên Võ đế nghe xong, gật đầu nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Ngày khác trẫm lại đến thăm con."

Vụ Nguyệt ngoang ngoãn đáp, "Nhi thần tiễn Phụ hoàng."

Nàng cùng Nguyên Võ đế vừa vòng qua khúc quanh hành lang thì đã thấy ở đầu bên kia Lan ma ma đang lôi kéo Vân Hề Nhu.

Thần sắc Vụ Nguyệt thay đổi, sao Vân nương nương lại đến đây.

Vân Hề Nhu nhìn thấy Nguyên Võ đế, ánh mắt vốn đang mơ màng bỗng chốc sáng bừng lên, trong mắt vốn là thần thái ngơ ngẩn bất chợt thanh tỉnh, bà thoát khỏi tay Lan ma ma chạy về phía bên này.

"Hoàng thượng!"

Nguyên Võ đế nhăn mày, hiển nhiên không thể nhận ra dung mạo đã sớm bị năm tháng phí hoài trước mặt, hiện tại chỉ còn là một nữ nhân luống tuổi si ngốc tiều tuỵ.

Cao Toàn Chiếu vội sải bước lên trước ngăn trở, đồng thời lên tiếng quát gọi cấm quân bên ngoài Chiếu Nguyệt lâu, "Người đâu mau đến đây!"

Vụ Nguyệt vội vàng bước lên từ sau lưng Nguyên Võ đế, vừa che chở Vân Hề Nhu vừa gấp gáp nói, "Vân nương nương cũng không phải cố ý muốn va chạm Phụ hoàng, chỉ là biết Phụ hoàng đến nhất thời vui vẻ quá mức nên mới thất lễ."

Vụ Nguyệt lo sợ Nguyên Võ đế tức giận, khẩn cầu: "Thỉnh Phụ hoàng đừng trách tội."

Ánh mắt cầu xin sự thương xót, dáng người mảnh mai mềm mại, là những điều Nguyên Võ đế chưa từng được nhìn thấy trên người Ninh Nhược Nhị, cảm giác cầu mà không được dưới đáy lòng bất chợt được thoả mãn một cách sảng khoái.

Nguyên Võ đế sủng ái nhìn nàng, cười nói: "Phụ hoàng sao có thể vì chuyện này mà tức giận huống hồ trách tội."

Hắn chuyển ánh mắt qua Vân Hề Nhu, "Vân phi."

Vân Hề Nhu nâng tay vén một lọn tóc bên tóc mai ra sau tai, mặt mày lộ nét xấu hổ, ngước mắt nhìn về phía Nguyên Võ đế: "Hoàng thượng cuối cùng cũng đến thăm thần thiếp."

Vụ Nguyệt lúc này đã có thể xác định, Vân nương nương lại phát bệnh.

Nguyên Võ đế nhìn Vân Hề Nhu rất kĩ như muốn xuyên qua những dấu vết của năm tháng trên mặt bà để gợi lại chút ký ức về dáng vẻ trong quá khứ, miễn cưỡng nhớ được một chút dung mạo năm đó, cũng là một mỹ nhân.

Chẳng qua hiện giờ đã không còn nhan sắc năm đó, mà trong cung thì lại có biết bao nhiêu nữ nhân mới mẻ xinh đẹp.

Nguyên Võ đế cũng không còn chút tình cảm nào của quá khứ nhưng thấy Vụ Nguyệt che chở nàng, mới ôn hoà mở miệng: "Nàng chịu uỷ khuất rồi."

Vân Hề Nhu quyến luyến nhìn Hoàng thượng, mặt mày đều lộ sự e lệ của thiếu nữ: "Thần thiếp không uỷ khuất, chỉ cần Hoàng thượng nhớ thần thiếp, thần thiếp đã đủ hài lòng rồi."

Nguyên Võ đế không biết nghĩ đến cái gì, liếc mắt nhìn Vụ Nguyệt một cái, gật đầu nói: "Trẫm sẽ thường xuyên tới thăm."

Vân Hề Nhu thụ sủng nhược kinh (được yêu mến mà lo sợ), "Tạ Hoàng thượng!"

Tiễn Nguyên Võ đế xong, Vụ Nguyệt mới lo lắng nhìn Vân Hề Nhu, "Vân nương nương."

Vẻ thẹn thùng trên mặt Vân Hề Nhu dần dần rút đi, cuối cùng bà đắc chí khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng nói: "Bản cung biết Hoàng thượng sẽ không quên bản cung, không bao lâu nữa, bản cung sẽ lại có được ân sủng."

Vụ Nguyệt thấy Vân Hề Nhu như vậy, trong lòng không nói rõ có tư vị gì, chỉ cảm thấy bi an vô cùng từ tận đáy lòng.

Còn có oán hận, vì mẫu phi cũng vì Vân nương nương.

"Con đỡ Vân nương nương về phòng." Vụ Nguyệt đỡ lấy tay Vân Hề Nhu.

Lan ma ma cũng tiến lên, thở dài nói với Vụ Nguyệt: "Đúng là trùng hợp, các con vừa đi ra sau, Vân phi nghe thấy động tĩnh liền ra khỏi phòng, còn đang cố thuyết phục nàng đi về ai ngờ nàng vừa nhìn thấy thì thần sắc liền thay đổi."

Lan ma ma tự trách nhíu màu, "Ta nên giữ nàng chặt hơn mới phải."

Vụ Nguyệt nhẹ giọng an ủi, "Không trách ma ma."

Hiện giờ đã như vậy, cũng chỉ có thể đợi Vân nương nương tự mình tỉnh táo lại.

Dĩ vãng Vân Hề Nhu có lúc tái phát bệnh phải mất ba đến năm ngày mới thanh tỉnh lại, nhưng lần này chính mắt bà nhìn thấy Hoàng thượng, bệnh tình e sẽ nghiêm trọng hơn.

Lại thêm việc Nguyên Võ đế dăm bữa lại đến Chiếu Nguyệt lâu nhìn nàng một hồi, cũng dẫn đến việc bệnh tình của Vân Hề Nhu chậm chạp không thấy khá lên, bà cứ tin tưởng vững chắc rằng mình sẽ được phục sủng.

***

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Hôm nay Nguyên Võ đế lại tới Chiếu Nguyệt lâu.

Vụ Nguyệt ngồi ở một bên pha trà, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Nguyên Võ đế nói chuyện cùng Vân Hề Nhu ở một bên.

Vân nương nương vẫn bệnh nhưng ngoại trừ việc không phân biệt được quá khứ hay hiện tại, đôi lúc có những lời nói hỗn loạn thì thần sắc của bà rất tốt.

Vụ Nguyệt cúi đầu, trong lòng như có điều suy nghĩ, nàng nhất thời không biết chuyện này đối với Vân nương nương đến tột cùng là tốt hay xấu.

Vụ Nguyệt nghĩ ngợi, chợt nghe Vân Hề Nhu a một tiếng, "Thần thiếp còn có một tin tức tốt muốn nói cho Hoàng thượng."

Vân Hề Nhu đưa tay đặt lên bụng, "Trong bụng thần thiếp đã có thai, mấy tháng nữa thôi có thể vì Hoàng thượng mà kéo dài dòng dõi."

Ký ức Vân Hề Nhu hỗn loạn, hiện tại chính là lúc bà vừa phát hiện mình có thai.

Vân Hề Nhu bình thường nói những lời điên điên khùng khùng Nguyên Võ đế vẫn có thể nhịn, nhưng bây giờ nhìn một nữ nhân luống tuổi bày ra vẻ mặt thẹn thùng như thiếu nữ lại nói những lời này, rõ ràng ông đã không thể nhẫn được nữa.

May mà Vụ Nguyệt thấy thế vội bê trà đến, "Vân nương nương uống một ngụm trà trước đi ạ."

Thấy Vân Hề Nhu bưng chén lên, Vụ Nguyệt lại đưa một chén khác đưa cho Nguyên Võ đế, thần sắc thấp thỏm nhỏ giọng nói: "Phụ hoàng."

Nguyên Võ đế đang nhăn mày bất chợt thả lỏng, tiếp nhận chén tràn đồng thời vỗ lên mu bàn tay Vụ Nguyệt, ôn hoà cười: "Không sao."

Vụ Nguyệt lúc này mới nhẹ nhàng thở phào, lúc Nguyên Võ đế rời đi nàng cố ý tiễn ra tận cửa cung.

"Vân nương nương bị bệnh thần trí không rõ, kính xin Phụ hoàng bao dung." Vụ Nguyệt sợ sau này Vân Hề Nhu sẽ còn nói nhảm nhiều điều làm Nguyên Võ đế mất hứng.

Nguyên Võ đế thở dài, "Cũng là do trẫm hổ thẹn với nàng."

Hắn tán dương Vụ Nguyệt, "Con cũng là đứa bé ngoan."

Vụ Nguyệt nghe Nguyên Võ đế nói như vậy, đúng lúc mượn cơ hội nói chuyện mình không muốn đi hành cung ra.

"Nhi thần không yên lòng Vân nương nương ở lại một mình trong cung, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, hay là không đi nữa."

Nàng nghĩ, chờ nửa tháng sau Hoàng thượng trở về từ hành cung, chứng bệnh của Vân nương nương cũng có thể hồi phục ít nhiều.

Nguyên Võ đế nghe nàng lại nhắc tới Vân phi liền lộ vẻ không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn bị khuôn mặt ngây thơ tốt đẹp của nàng hấp dẫn, một lát sau như ban ân mà nói: "Vậy thì để Vân phi cùng đi, cũng giống nhau cả thôi."

Vụ Nguyệt cũng không có ý định này, đang định mở miệng thì Nguyên Võ đế đã khoát tay đi mất.

*

Nháy mắt liền tới ngày đi hành cung.

Hành cung toạ lạc tại Ly Sơn phía tây hoàng thành, cách hoàng cung cũng không quá xa, chẳng qua phải đi nửa tháng, lại thêm việc biểu tỷ và hoàng tẩu cũng không đi, Vụ Nguyệt thật sự không hề hào hứng.

Khỗ nổi Hoàng thượng đã hạ lệnh, Vụ Nguyệt chỉ đành cùng ngồi một xe ngựa với Vân Hề Nhu xuất cung.

Quá trưa, tin tức Vụ Nguyệt đến hành cung đã truyền đến chỗ Tạ Vụ Hành.

Tạ Vụ Hành ngồi sau thư án rộng lớn, trong tay đang cầm sổ sách Nội Các đưa lên, đầu bút dính chu sa vung lên, "Đã biết."

Hắn khép lại sổ sách, nhẹ nhàng tặc lưỡi.

Vậy là, nửa tháng hắn không được gặp tiểu công chúa.

Trước mắt Tiêu Phái càng ngày càng mất kiên nhẫn, tiểu công chúa chỉ có thể cách xa hắn một chút.

Tạ Vụ Hành lại mở sổ ra lần nữa, "Để ý một chút."

"Dạ." Ám vệ đến truyền lời nhanh chóng đáp lại rồi lui ra ngoài.

Ám vệ rời đi không bao lâu, Trọng Cửu liền tiến vào, đi đến bên cạnh Tạ Vụ Hành nhỏ giọng nói: "Chưởng ấn, Tam hoàng tử truyền lời muốn gặp người."

Tạ Vụ Hành ngay cả mí mắt cũng không nhấc lên, "Đi nói với Điện hạ, hiện giờ trong cung có không ít người của Sở quý phi đang nhìn chằm chằm, gặp mặt không thuận tiện, chờ ngày khác không muộn."

Trọng Cửu nhỏ giọng đáp, "Dạ."

Hắn phát hiện mình càng đi theo Chưởng ấn lâu, cũng có thể đoán được dụng ý của hắn, hắn (Tạ Vụ Hành) muốn Tam hoàng phải nóng vội, con người một khi nóng vội ắt sẽ loạn, sẽ lộ sơ hở.

*

Hành cung Ly Sơn toạ lạc ở sườn núi, có một dòng suối bao quanh, cảnh trí thanh nhã, lại thêm trong hành cung có không ít hồ nước nóng lớn nhỏ, khung cảnh bị hơi nước làm cho mờ mờ ảo ảo như ở chốn tiên cảnh.

Vụ Nguyệt vốn không tình nguyện đến nhưng trời rất lạnh, nhàn nhã đi khắp nơi trong hành cung ngắm cảnh, khí lạnh trên người cũng tản đi không ít. Lại thêm có suối dược liệu, nếu ngâm mình ở đó, cả người từ xương cốt đến kinh lạc đều thấy thoải mái.

Vụ Nguyệt tản bộ từ vườn về tẩm cung lại phát hiện Vân Hề Nhu không ở trong phòng, nàng nhíu mày hỏi cung nữ đang vẩy nước quét tước trong điện: "Vân nương nương đâu?"

Cung nữ cúi đầu đáp lời, "Vân phi nương nương ngủ trưa tỉnh lại, thấy sắc trời tốt nên đã cùng Tâm Liên ra ngoài ngắm cảnh ạ."

Tâm Đàn thấy Vụ Nguyệt không yên lòng, liền trấn an: "Nô tỳ đi tìm ngay."

Vụ Nguyệt gật gật đầu, nghĩ ngợi nói: "Ta cũng đi."

Hai ngươi đi một lúc thì gặp được Vân Hề Nhu và Tâm Liên đang trở về.

Vụ Nguyệt thả lỏng nỗi lòng, đi lên nắm lấy tay Vân Hề Nhu, "Vân nương nương muốn ra ngoài ngắm cảnh sao lại không cho người nói với con một tiếng, con đi với người."

Không nghe được tiếng đáp lại, Vụ Nguyệt nghiêng đầu nhìn Vân Hề Nhu, phát hiện thần sắc bà không tốt, hai con mắt trống rỗng ngay cả cười cũng không thấy vui vẻ mà lại giống như đang giễu cợt.


"Vân nương nương." Vụ Nguyệt chần chừ gọi thêm một tiếng.

Vân Hề Nhu lấy lại tinh thần nhìn nàng cười, ôn nhu vỗ về mu bàn tay Vụ Nguyệt, "Ta không sao."

cuối cùng Vụ Nguyệt cũng phát giác ra chỗ nào không đúng, tuy rằng trong ánh mắt của Vân nương nương vẫn còn ảm đạm không có ánh sáng nhưng đã không còn mê man như trước, nàng không chắc chắn hỏi: "Vân nương nương... người có ổn không?"

Bên môi là ý cười chua xót châm chọc, nhớ lại mấy ngày vừa qua chính mình điên điên khùng khùng làm ra mấy chuyện hoang đường, nói những lời kia, lại còn có khuôn mặt lão già hoàng đế, bà đều cảm thấy ghê tởm muốn nôn.

Vụ Nguyệt quan tâm nhìn Vân Hề Nhu, không biết sao bà lại bỗng nhiên khôi phục thần trí, quay đầu nhìn Tâm Liên, Tâm Liên mang vẻ mặt phẫn uất khiến nàng càng thêm chắc chắn nhất định đã phát sinh chuyện gì.

"Trở về thôi, bên ngoài lạnh." Vân Hề Nhu cực kì mệt mỏi mở miệng, rõ ràng không muốn nhiều lời.

Vụ Nguyệt nhịn xuống một bụng nghi vấn, dẫn nàng về thiên điện nghỉ ngơi, sau đó mới gọi Tâm Liên đến trước mặt hỏi xem chuyện gì đã xảy ra.

Tâm Liên tức giận cắn môi, "Nương nương gặp mấy vị phi tần khác của Hoàng thượng ở Quỳnh Tiên đài, Lệ phi nói mấy câu không hợp liền... liền... liền..."

"Liền cái gì?" Vụ Nguyệt vội vã hỏi.

Tâm Liên ấp a ấp úng, "Nói nương nương là kẻ điên, đi đỡ cái bụng không."

Lúc ấy nếu không phải có nàng ấy đỡ, nương nương đã suýt nữa ngã nhào trên đất, ôm ngực thống khổ đến mức cả người run rẩy, ngay cả nàng nhìn thấy cũng đau lòng không thôi.

Mà càng bi thương hơn, sau đó nương nương liền tỉnh táo lại, thần sắc bộc lộ vẻ hoang đường cùng nực cười, cuối cùng là tuyệt vọng.

Vụ Nguyệt vừa sợ vừa giận, hốc mắt tức đến mức đỏ bừng, Vân nương ương bị lời nói của Lệ phi kích thích, không giữ được hài tử chính là tử huyệt nhiều năm của Vân nương nương.

Bà bị kích thích mới trở nên thanh tỉnh, trong lòng đau đớn đến nhường nào,

Vụ Nguyệt nắm chặt hai tay: "Lệ phi nương nương đang ở đâu?"

Cho tới nay nàng đều nhớ kĩ lời Lan ma ma nhắc nhở nàng ẩn nhẫn không được can dự chuyện người khác nhưng nàng sao có thể mặc kệ Vân nương nương được, sao có thể để người khác tuỳ ý bắt nạt người của nàng.

"Tiểu Vụ Nguyệt..."

Tiếng gọi của Vân Hề Nhu truyền từ trong điện ra, "Con vào đây."

Vụ Nguyệt nghe thấy tiếng, vội chạy hai ba bước đi vào trong, cúi thấp người trước giường Vân Hề Nhu.

"Vân nương nương~" Vừa mở miệng thanh âm đã nghẹn ngào.

Vân Hề Nhu nghiêm mặt nhìn nàng, "Con muốn làm gì?"

Vụ Nguyệt hít hít mũi, "Con đi xả giận cho Vân nương nương."

Vân Hề Nhu bị chọc cười, nâng tay dịu dàng xoa mặt nàng, "Không cần xả giận thay ta, có đi thì giúp ta cảm tạ Lệ phi, ta còn đang vui mừng vì mình đã tỉnh táo lại."

Vụ Nguyệt mím môi không nói, nàng vốn dĩ cũng nghĩ như vậy nhưng hiện tại lại cảm thấy, lúc bệnh Vân nương nương mới thật sự vui vẻ hơn.

Vân Hề Nhu nhìn nàng nói tiếp: "Vân nương nương không muốn như vậy."

Cùng tên cẩu hoàng đế kia nói nhiều thêm mấy câu bà chỉ thấy buồn nôn, cho dù có là trong lúc bản thân không thanh tỉnh.

Vụ Nguyệt tức giận đầy một bụng cũng bị lời nói của Vân Hề Nhu làm nguôi ngoai, nàng xác thực Vân nương nương không nói dối mới lau nước mắt gật đầu, "Con ở cạnh Vân nương nương."

*

Truyện chỉ được đăng tải trên wattpad @babyboo0902. Tất cả những chỗ khác đều là ăn cắp, vui lòng đọc ở trang chính chủ để cập nhật nội dung truyện nhanh và chính xác nhất.

Suối thuốc ở Quỳnh Tiên đài là lớn nhất ở hành cung, một bức rèm được hạ xuống che đi hơi nước bốc hơi lượn lờ ở bên trong, trong không khí có huân hương thoang thoảng.

Nguyên Võ đế để trần nửa người tựa vào thánh suối, hầu hạ hai bên trái phải là hai chí âm nữ tử tuỳ giá đi theo.

Một người bưng rượu thuốc bổ đưa đến bên môi Nguyên Võ đế, Nguyên Võ đế từ từ nhắm hai mắt uống, người còn lại lập tức cầm đan dược dâng lên.

"Thiếp mời Hoàng thượng dùng đan dược."

Nguyên Võ đế quay sang ngậm cả đan dược cùng ngón tay nàng ta vào trong miệng, đồng thời vươn tay ôm lấy eo mỹ nhân, không ngờ nàng ta lại run rẩy đánh rơi cả hộp đan dược trong tay còn lại xuống nước.

Nử tử đưa thuốc giật mình, nhìn thấy sắc mặt Nguyên Võ đế âm trầm nhìn lại mình, sắc mặt nàng ta trắng bệch, vội trèo ra khỏi ao rồi quỳ xuống hô: "Hoàng thượng thứ tội."

Nguyên Võ đế nhìn chằm chằm đan dược đã hoá thành nước, không hề nóng nảy giận dữ mà chỉ nói: "Cút!"

Hai nữ tử chí âm bị coi như lô đỉnh nuôi bên cạnh Nguyên Võ đế đều biết, Hoàng đế ăn đan dược xong thì rất đáng sợ, có khi còn không coi các nàng như người mà đối đãi.

Nghe thấy vậy cảm giác như được đặc xác, một khắc cũng không dám trì hoãn vội vàng lê tấm thân ẩm ướt ra ngoài.

Cao Toàn Chiếu nghe thấy động tĩnh tiến vào thì nghe Nguyên Võ đế quát: "Còn không mau cho người hồi cung lấy đan dược."

Cao Toàn Chiếu lập tức nói: "Dạ."


Nguyên Võ đế tựa vào thành ao, lồng ngực còn đập thình thịch, dần dần, đan dược trong cơ thể hắn có hiệu quả, cảm giác mê hoặc lại thêm tác dụng của rượu thuốc làm cơ thể hắn cứng lên, cần phát tiết ngay lập tức.

"Lâm mĩ nhân đâu?"

Thái giám canh giữ ngoài tẩm điện nghe thấy thanh âm Hoàng thượng tức giận liền vội vàng đáp: "Nô tài đi mời ngay ạ!"

Nguyên Võ đế một khắc cũng không đợi được nữa, bước lên từ trong nước, "Trẫm tự mình qua!"

*

Vụ Nguyệt vẫn luôn ở lại trong phòng Vân Hề Nhu nói chuyện, mãi đến khi sắc trời bên ngoài tối đen mới nhớ ra, "Quên mất không truyền thiện, Vân nương nương chắc hẳn đói lắm rồi."

Vụ Nguyệt lấy tay gõ đầu mình, đi ra gian ngoài gọi Tâm Đàn bưng đồ ăn lên.

Hai người ăn xong, Vụ Nguyệt nói với Vân Hề Nhu, "Không bằng Vân nương nương cùng con đi ngâm mình, chốc lát ngủ cũng ngon hơn."

Vân Hề Nhu không còn hơi sức nào nữa, "Con đi đi, Vân nương nương muốn ngủ luôn."

Vụ Nguyệt thấy thế cũng không miễn cưỡng, dẫn theo Tâm Đàn đi về suối nước nóng.

Sắc trời đã tối đen như mực, gió đêm cũng lạnh, Vụ Nguyệt khoác áo choàng trên vai, nghĩ đến suối nước nóng hầm hập thì có chút nôn nóng.

"Chúng ta đi nhanh chút." Tiểu công chúa nói với Tâm Đàn bên cạnh.

Nguyên Võ đế vội vã đi đến điện của Lâm mỹ nhân căn bản không nhìn thấy Vụ Nguyệt mãi cho đến khi nghe thấy tiếng nói mềm mại như chim hót mới dùng chân nhìn qua, ánh mắt mê man tan rã khoá chặt lấy bóng dáng người phía trước.

Ánh trăng trên đỉnh đầu chiếu sáng gương mặt nàng chỉ như phụ trợ, làn da trắng nõn không tì vết vô cùng mịn màng, đôi mắt linh lung to tròn, thiếu nữ dung nhan như hoạ lại khiến ông ta không thể rời mắt.

Vụ Nguyệt nhìn thấy phía trước là cung điện đèn đuốc sáng trưng thì nhìn kỹ hơn, phát hiện Nguyên Võ đế đang đứng đó, nàng dừng lại hạ thấp người hành lễ, "Nhi thần thỉnh an Phụ hoàng."

Nguyên Võ đế nhìn Vụ Nguyệt, nhìn nữ nhi của nữ nhân mà hắn yêu nhất, ánh mắt càng thêm ý vị thâm trường, suy nghĩ cũng bắt đầu thay đổi, "Trễ thế này rồi còn đi đâu?"

Vụ Nguyệt thành thực đáp, "Nhi thần đến Ngọc Khê điện."

Có một lần Vụ Nguyệt ngửi được mùi đan dược kì dị trên người Nguyên Võ đế, nàng cảm thấy khó chịu cực kì, nay mùi hương đó lại càng nồng hơn nên tiểu công chúa chỉ muốn mau chóng rời xa chỗ này, "Nhi thần không quấy rầy Phụ hoàng nữa."

"Ừm."

Nghe thấy ông ta đáp lại, Vụ Nguyệt vội cúi đầu rời đi.

Mà Nguyên Võ đế đứng trên bậc thềm đá, ánh mắt đục ngầu dơ bẩn dính chặt vào bóng lưng Vụ Nguyệt, chậm chạp không có ý định rời mắt.

Vụ Nguyệt đi thẳng một đường đến Ngọc Khê điện, hơi nước nóng lượn lờ trong điện khiến khí lạnh trên người nàng tản đi không ít.

Tâm Đàn giúp nàng cởi áo choàng, đang định cởi tiếp lớp áo ngoài thì đã nghe thấy Thuận Ý hoảng sợ hô lớn bên ngoài.

"Hoàng thượng nếu muốn tìm Công chúa, nô tài lập tức đi thông truyền ngay ạ!"

Vụ Nguyệt nhíu mày, sao Hoàng thượng lại đến đây vào lúc này.

"Hoàng thượng!... Hoàng thượng!...Ưm..." thanh âm Thuận Ý càng ngày càng gấp xong đột nhiên biến mất như bị ai đó bịt miệng lôi xuống.

Vụ Nguyệt mau chóng buộc lại áo choàng bao bọc kín bản thân, ngay sau đó Nguyên Võ đế xuất hiện ở ngưỡng cửa.

Vụ Nguyệt cùng Tâm Đàn đều thấy hoảng hốt, trước mắt nhìn qua thần sắc Nguyên Võ đế đều thấy mười phần không đúng, bước chân liêu xiêu, người cũng không hoàn toàn thanh tỉnh.

Nhìn thấy Nguyên Võ đế vém rèm che lên, Tâm Đàn vội tiến hai ba bước lên trước nghênh đón, "Hoàng thượng..."

"Lui ra!" Vừa mở miệng đã bị Nguyên Võ đế cắt ngang.

Tâm Đàn bất chấp mạo phạm dùng thân mình che khuất tầm nhìn Nguyên Võ đế, "Không biết Hoàng thượng tìm Công chúa có chuyện gì ạ?"

Nguyên Võ đế lạnh lùng liếc nàng ấy, "Trẫm bảo ngươi lui ra." Sau đó hai con mắt nhìn về phía Vụ Nguyệt, "Phụ hoàng có chuyện muốn nói với con."

Thời khắc này Tâm Đàn hoàn toàn không biết nên làm như thế nào, nếu nàng liều mạng cũng không phải không thể, nhưng người trước mắt là Hoàng thượng...

Nàng ý định tiến lên một bước nữa thì Nguyên Võ đế đã trực tiếp lệnh cho cấm quân kéo người xuống.

"Tâm Đàn!" Vụ Nguyệt thấy thế thì cả người liền căng thẳng lên.

"Không sao, Phụ hoàng chỉ muốn nói với con mấy câu." Nguyên Võ đế cười nói, nụ cười kia khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.

Vụ Nguyệt nhìn ông ta từng bước tiến lại gần, tim đã nhảy lên tận cổ họng, nàng cố gắng khiến bản thân mình tỉnh táo lại, hỏi: "Không biết Phụ hoàng muốn nói gì ạ?"

Nguyên Võ đế nheo mắt nhìn Vụ Nguyệt không ngừng lùi lại phía sau, bất mãn nói: "Con đi xa như vậy, không lẽ sợ Phụ hoàng?"

"Không sợ..." Tiểu công chúa hít một hơi sâu rồi đứng lại, ở bên môi vẫn là ý cười nhu thuận: "Phụ hoàng nói đi ạ."

Nguyên Võ đế đi đến trước mặt Vụ Nguyệt, khi chỉ cách còn khoảng nửa bước thì dừng lại, hai mắt hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, thần sắc mê đắm như đang chìm trong hồi ức: "Con trưởng thành rồi, cũng càng ngày càng giống với mẫu thân con."

Lời này Nguyên Võ đế nói không chỉ một lần, Vụ Nguyệt cho tới bây giờ mới cảm thấy không thích hợp, ngực nàng rét lạnh, chẳng lẽ ông ta coi nàng thành mẫu phi.

Nguyên Võ đế đưa tay lên chạm vào má nàng, cảm giác lạnh lẽo ẩm ướt khiến lông tóc trên người Vụ Nguyệt dựng hết cả lên, tiểu công chúa lảo đảo mấy bước tránh đi, đầu vai bất ngờ bị nắm chặt.

"Phụ hoàng!" Vụ Nguyệt sợ hãi kêu lên, máu nàng dồn hết cả lên đỉnh đầu.

"Làm sao? Ngay cả con cũng muốn trốn tránh Phụ hoàng?" ánh mắt Nguyên Võ đế đột nhiên trầm xuống, nhớ tới Ninh Nhược Nhị (mẫu phi Vụ Nguyệt), lửa giận tính góp trong lồng ngực bao năm bất chợt bùng lên.

Đầu vai Vụ Nguyệt bị nắm chặt đau đớn, hai mắt đã đong đầy nước liều mạng lắc đầu: "Phụ hoàng... phụ hoàng ngồi nghỉ trước... nhi thần cùng người... nói chuyện..."

Ánh mắt Nguyên Võ đế si mê nhìn Vụ Nguyệt, "Có lời gì xong việc lại nói, để Phụ hoàng xem con..."

Vụ Nguyệt sao lại không biết Nguyên Võ đế muốn làm gì, nước mắt vì sợ hãi mà chảy thành từng dòng, ý định khiến ông ta tỉnh táo lại, "Phụ hoàng! Con là nữ nhi của người mà!"

Thời khắc này Nguyên Võ đế đã bị hiệu lực của rượu và đan dược làm cho nhận thức không tỉnh táo, lời này của Vụ Nguyệt ngược lại càng làm hắn nảy sinh lệ khí.

"Trẫm cho phép một đứa con hoang sinh ra, lại còn nuôi ngươi lâu như vậy, nên đến lúc ngươi phải báo đáp trẫm!"

Nguyên Võ đế nói lời này làm hai mắt Vụ Nguyệt càng đỏ hơn, răng nanh cắn môi đến mức bật mát, hận ý trong lòng nàng không khống chế được.

Nguyên Võ đế kéo mạnh tiểu công chúa đến trước mặt mình, nước mắt nàng đã chảy ướt cả khuôn mặt xinh đẹp động lòng người, "Con so với mẫu phi còn xinh đẹp hơn nhiều."

Cảm giác được tay hắn chạm lên má nàng, cảm giác tuyệt vọng bao trùm Vụ Nguyệt, nàng giãy giụa, nước mắt ướt đầm đìa: "BUÔNG TA RA!"

"Ninh Nhược Nhị không biết điều, vậy để con gái nàng đến bồi thường..." Vụ Nguyệt giãy giụa càng làm Nguyên Võ đế giận không kiềm được, nâng tay bóp chặt mặt nàng, ý định muốn đè nàng xuống.

Vụ Nguyệt ra sức lắc đầu, tiếng kêu cứu chặn ở yết hầu, nhưng nếu như gọi người tới, nàng cũng chỉ có con đường chết, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ...

"Hoàng thượng..." Một tiếng gọi gấp gáp nhưng lại cố lộ vẻ mềm mại vang lên từ phía sau lưng.

Nguyên Võ đế nghe tiếng chậm rãi quay đầy lại, Vụ Nguyệt không dám chần chừ, vội vã tránh thoát, nàng há miệng hít từng hơi, nước mắt rơi đầy mặt, nhìn qua vai Nguyên Võ đế xem là ai, Vân nương nương!

Thần sắc Vân Hề Nhu oán độc nhìn chằm chằm Nguyên Võ đế, bà vốn định đi ngủ nhưng không hiểu sao trong lòng lại thấy bất an liền quyết định chạy đến đây, ai ngờ từ xa lại thấy cấm quân đè Thuận Ý cùng Tâm Đàn xuống đất, bà biết tình hình không ổn liền nhân lúc hỗn loạn chạy vào.

Thế mà lại thấy một màn như thế này. Một ngụm máu trào ngược lên yếu hầu, tên súc sinh!

Lồng ngực bà đập thình thịch, bỗng nhiên đi qua ôm lấy Nguyên Võ đế, "Hoàng thượng đến tìm thần thiếp sao, thần thiếp ở đây với người."

Bà ý định lôi Nguyên Võ đế đi, ai ngờ lại bị ông ta đẩy mạnh ra, "Ngươi là cái thá gì, cút!"

Vân Hề Nhu bị đẩy ngã ra đất, trán đập phải cạnh bàn, chẳng mấy chốc máu tươi liền ồ ạt chảy ra, trong lúc nhất thời không đứng dậy nổi.

"Vân nương nương!" Đồng tử Vụ Nguyệt thít chặt, nàng muốn chạy qua đỡ nhưng đã thấy Nguyên Võ đế quay lại đi về phía nàng.

Vụ Nguyệt lui về phía sau, từ trên tóc gỡ xuống cây trâm nắm chặt trong lòng bàn tay, nàng muốn giết ông ta, nàng nhất định phải giết ông ta!

Ngay lúc Nguyên Võ đế vồ tới, Vụ Nguyệt dùng sức toàn thân giơ cây trâm lên ai ngờ lại dễ dàng bị đối phương nắm lại, tay nàng bị bóp đau, cây trâm trong nháy mắt rơi xuống đất, vang một tiếng keng trong trẻo.

Mùi rượu cùng huân hương khiến người khác buồn nôn ập đến, Vụ Nguyệt tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt...

Ánh nến trong tẩm điện phụt tắt, "Rầm---!" Một tiếng vang thật lớn truyền đến, trong giây lát, lực đạo khống chế cổ tay nàng biến mất.

Bên trong yên tĩnh, chỉ còn tiếng hít thở nặng nhọc, không biết là của ai.

Vụ Nguyệt run rẩy mở mắt ra, Nguyên Võ đế bất tỉnh nhân sự ngã trên mặt đất, mà đối diện nàng, là Tạ Vụ Hành hai mắt đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn, quanh thân hắn là lệ khí như tử thần.

Vụ Nguyệt chưa tỉnh táo lại, không thể tin được là Tạ Vụ Hành lại xuất hiện ở nơi này, nàng mở miệng muốn xác nhận nhưng không phát ra được một chữ nào, chỉ có nước mắt không ngừng chảy, nàng muốn ôm hắn, nhưng lại không dám, nàng sợ bên ngoài sẽ có người tiến vào.

Tạ Vụ Hành cắn chặt răng, cằm hắn căng lên, hô hấp run rẩy, nhìn một lượt từ đầu đến chân Vụ Nguyệt một lâu, sau đó mới nhả ra từng chữ, "Đưa Công chúa cùng Vân phi trở về."

Thuận Ý cùng Tâm Đàn được cứu khỏi vòng vây cấm quân chạy vào, sợ hãi nhìn quanh tình hình trong điện, không dám nói lời nào vội vã đỡ Vụ Nguyệt cùng Vân Hề Nhu đứng dậy rời đi.

"Đóng cửa!"

Vụ Nguyệt đi tới cửa liền nghe thấy Tạ Vụ Hành lạnh lùng ra lệnh.

Ánh mắt hắn đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Nguyên Võ đế đã ngất đi trên mặt đất, đuôi mắt hắn co giật dữ tợn, gân xanh hai bên thái dương không ngừng nhảy lên, sát ý nổi lên bốn phía.

Hắn đưa tay chộp lấy cổ áo của lão hoàng đến, giống như kéo một con chó chết dần dần đi đến hồ nước nước trong tẩm diện, năm ngón tay dùng toàn lực nhấn ngập đầu cổ hoàng đế vào trong nước.

Đáng chết!

Đáng chết!

Đáng chết!

Thương bé Nguyệt quá T.T